Triệu Huyền và Văn Văn nhìn nhau một lúc, sau đó sao chép đoạn video giám sát, giao cho Từ Chí phụ trách.
Vì việc sao chép cần thời gian nên Từ Chí ở lại H5, còn Văn Văn và Triệu Huyền lái xe đến khu rừng nhỏ được gọi là “rừng tình nhân” kia.
Khu rừng này không đẹp như tên gọi. Lúc này là đầu tháng 3, mới chớm xuân, cây cối trong rừng chưa rậm rạp, những cành cây trơ trụi chỉ mọc được vài chồi non xấu xí.
Mặt đất không được quy hoạch có đầy vết bánh xe, việc tìm dấu vết từ ngày 14 tháng 2 gần như là không thể.
Triệu Huyền nhìn quanh. Ngoài tiếng kêu của vài chú chim thì khu rừng hoàn toàn yên tĩnh. Quả thực là một nơi lý tưởng để hẹn hò. Nếu giờ đang là ban đêm, chắc chắn không ai chú ý đến những gì diễn ra trong khu rừng này.
Nếu Tiêu Chiêu Nam rời khỏi H5 rồi đến khu “rừng tình nhân” này thì rất có thể người đưa cô ấy đến đây chính là hung thủ.
“Tôi nghĩ Trịnh Thư Quân và Tiêu Chiêu Nam chắc chắn đã có gì đó..." Văn Văn đi vòng quanh từng gốc cây. Dù không biết sẽ tìm thấy gì, nhưng anh vẫn bước đi vô định.
“Tôi cho rằng đêm đó Tiêu Chiêu Nam có thể đã xảy ra quan hệ với Trịnh Thư Quân, sau đó bị hại.” Triệu Huyền nhìn về phía Bắc, lờ mờ thấy một vài ngôi nhà nhỏ của nông dân cùng một tòa nhà trông như nhà máy có mái lợp tôn.
“Nhưng cốc trong nhà Tiêu Chiêu Nam lại phát hiện DNA của một phụ nữ. Người phụ nữ này có liên quan gì đến vụ án?” Văn Văn nhìn các chứng cứ chồng chất, nhưng vụ án ngày càng phức tạp, anh không kìm được mà thở dài.
Triệu Huyền liếc qua báo cáo giám định trên điện thoại. Trong số những người liên quan mà họ đang điều tra cũng không thiếu phụ nữ. Trong đó, đồng nghiệp của Tiêu Chiêu Nam là Mạn Mạn, bà chủ nhà Vương Mẫn Hà và vợ của Trịnh Cường, Lưu Tuệ Lan, đều là những đối tượng có nghi ngờ lớn.
Tư lợi hoặc vì tình yêu.
Đó là nguồn gốc của hầu hết các vụ án mạng. Nhưng vụ án này không có tài sản nào bị mất nên nhiều người mặc nhiên cho rằng đây là vụ án “vì tình yêu”.
“Cô nghĩ có khả năng nào là vợ của Trịnh Cường biết chuyện của Tiêu Chiêu Nam nên đã tìm đến cô ấy không?” Văn Văn, với sự nhạy cảm cảm xúc phong phú hơn Triệu Huyền, nghĩ đến khả năng cô chưa cân nhắc.
“Nghe có lý. Nếu chúng ta lấy được DNA của bà ấy thì có thể so sánh để kiểm chứng.” Triệu Huyền cảm thấy hướng đi này rất logic, tốt nhất là làm xét nghiệm DNA cho tất cả.
Sau đó, cô tiếp tục tìm kiếm manh mối trong “rừng tình nhân”.
“Đằng kia có phải là xưởng tái chế của Trịnh Cường không?” Triệu Huyền chỉ về phía Bắc xa hơn. Văn Văn đứng sát bên cô, anh hơi nghiêng vai, cố nhìn theo hướng của cô.
Khoảng cách giữa họ không quá một nắm tay. Hơi thở của Văn Văn phả nhẹ sau gáy Triệu Huyền, ấm áp và nhẹ nhàng. Triệu Huyền không hề khó chịu. Nếu là người khác thì cô đã phản ứng như một con mèo bị giật mình rồi.
Nhưng khi ở cạnh Văn Văn, cô giống như đang ở trong một “vùng an toàn”, không hề nhạy cảm hay sợ hãi.
“Ừ, có vẻ đúng.” Văn Văn mở bản đồ trên điện thoại, định vị phương hướng rồi gật đầu xác nhận.
“Nếu vậy, có khả năng nào Trịnh Thư Quân giết Tiêu Chiêu Nam, sau đó Trịnh Cường giấu thi thể trong nhà kho của mình, rồi cả hai quay về đóng vai như không có gì xảy ra?” Triệu Huyền suy đoán dựa trên những manh mối hiện tại. Một cậu ấm như Trịnh Thư Quân chắc chắn không đủ tâm lý để giết người và phân xác. Nhưng Trịnh Cường thì khác.
“Theo tôi, Trịnh Cường không phải là người sẽ giết người vì tình.” Văn Văn không thể khẳng định Trịnh Cường có giết Tiêu Chiêu Nam hay không, nhưng với nhiều năm quen biết, anh chắc chắn rằng Trịnh Cường sẽ không vì tình mà gây án.
“Nếu phải giết người, thì ông ta chỉ có thể vì chính bản thân mình mà thôi.”
“Ừ... hiện tại không có bằng chứng nào hướng đến bố con nhà họ Trịnh, tôi cũng không nên suy đoán như vậy. Nhưng tôi nghĩ vẫn cần đến xưởng tái chế của Trịnh Cường xem sao.”
Triệu Huyền không thích suy đoán mà không có chứng cứ. Đối với bố con Trịnh Cường, chắc chắn họ đang che giấu điều gì đó. Mà sự thật chỉ có thể được làm sáng tỏ khi có kết quả xét nghiệm DNA cùng các bằng chứng khác.
“Được, chúng ta đi đón Từ Chí rồi cùng đến xưởng tái chế.”
Không tìm được gì ở “rừng tình nhân” nên cả hai nhanh chóng quay lại H5, nơi Từ Chí đang trò chuyện rất sôi nổi với cô nhân viên lễ tân.
“Đúng rồi, cô xinh đẹp như vậy mà Trịnh Thư Quân lại không thích cô à?” Từ Chí lén ra hiệu mắt với Triệu Huyền và Văn Văn. Cả hai lùi lại vài bước để quan sát.
“Haiz, người ta thích kiểu trong sáng mà.” Cô nhân viên lễ tân mặc một bộ đồ đen, đôi chân thon dài đi tất lưới đen, mái tóc xõa hờ hững phía sau lưng.
“Nếu không, sao hai bố con đều thích được chứ? Trước đây Trịnh Cường cũng từng dẫn Tiểu Chiêu tới. Chúng tôi đều quen cả.” Cô lễ tân không hề che giấu gì: “Chúng tôi chỉ uống rượu cùng khách, tiếp đón đàng hoàng, dựa vào bản lĩnh kiếm tiền thôi. Nhưng loại như Tiểu Chiêu thì khác.”
Từ Chí mở to mắt, nhìn cô lễ tân với vẻ mặt ngạc nhiên.
“Khác thế nào?”
“Cô ấy là chim hoàng yến được Trịnh Cường nuôi, chuyên để tiếp khách.” Cô lễ tân ngáp dài: “Nhưng đừng nói với ai chuyện này nhé. Trước đây Trịnh Cường dẫn Tiểu Chiêu đến đây. Hôm sau, anh đoán xem, tôi thấy Tiểu Chiêu đi ra từ khách sạn với một ông chủ khác. Ông chủ đó tối hôm trước còn ăn uống ở đây với Trịnh Cường cơ.” Cô lễ tân lại ngáp, trông có vẻ mệt mỏi như vừa say rượu cả đêm.
“Hơn nữa, tôi nghe nói vợ của Trịnh Cường biết chuyện rồi, còn nói sẽ đi tìm Tiêu Chiêu Nam đấy.” Cô lễ tân chia sẻ tất cả những gì mình biết từ các cuộc tán gẫu: “À, còn lễ tình nhân ấy, không phải Tiểu Trịnh (Trịnh Thư Quân) cũng tới à? Tôi thấy cậu ta dẫn Tiểu Chiêu đi mà.”
“Haiz, người giàu bọn họ loạn cả lên. Không như chúng tôi sống thật thà.” Từ Chí vẫy tay gọi bồi bàn: “Như chúng tôi đây làm nghề chính đáng, khác họ nhiều. Cho cô gái đây một ly Martini, tôi mời. Cảm ơn nhé.”
Từ Chí bắt tay cô lễ tân, lịch sự rời đi.
“Ai ya, không ngờ cậu cũng giỏi nhỉ.” Văn Văn trêu đùa. Bình thường anh không phải người giỏi ăn nói, nhưng Từ Chí thì khác, mỗi lần gặp một cô gái xinh đẹp thì cứ như mở chiếc hộp Pandora, mọi lời nói đều tuôn ra dễ dàng.
“Đây là yêu cầu của công việc. Tôi luôn chung thủy với Dư Dư.” Từ Chí vội thề thốt, tay đặt lên ngực.
“Biết rồi. Cậu đúng là ‘tình yêu thuần khiết.’” Văn Văn lườm một cái.
“Dựa trên lời cô lễ tân, Tiêu Chiêu Nam là chim hoàng yến được Trịnh Cường nuôi. Quan hệ giữa Tiêu Chiêu Nam và Trịnh Cường phức tạp hơn vẻ bề ngoài. Mà Lưu Huệ Lan, vơ ông ta cũng trở nên đáng nghi hơn.” Triệu Huyền tổng hợp lại suy nghĩ.
“Tôi cũng thấy vậy. Hiện tại Trịnh Cường là nghi phạm lớn nhất.” Từ Chí vuốt tóc, dường như vẫn đang nhập vai cảnh sát đào hoa.
Tuy nhiên, Triệu Huyền vẫn cảm thấy vụ án không đơn giản như vậy. Thi thể của Tiêu Chiêu Nam được xử lý rất sạch sẽ, không phải điều mà một người kinh doanh thông thường có thể làm được.
Mặc dù Trịnh Cường làm nghề tái chế phế liệu, nhưng ông ta vốn là người học kinh doanh chính quy, không hiểu biết về giải phẫu hay phân xác cả.
Nếu ông ta là người gây án lâu năm thì... lại là chuyện khác.
“Đúng rồi, chúng ta chuẩn bị đến xưởng tái chế của Trịnh Cường.” Triệu Huyền nói về kế hoạch tiếp theo.
“Được, báo với đội phó Lý nhé. Tôi cũng sao chép xong rồi.” Từ Chí xoay xoay chiếc ổ cứng trong tay.
“Đừng làm màu nữa. Lên xe đi.” Văn Văn kéo Từ Chí đi về bãi đỗ xe.
Từ H5 lái xe đến nhà máy tái chế của Trịnh Cường chỉ mất khoảng 15 phút, nhưng đường khá gồ ghề, cần kỹ năng lái xe phải tốt. Đặc biệt, đoạn đường có cả những con đường nhỏ chỉ đủ cho xe chạy một chiều, nếu đi vào có thể sẽ phải lùi xe để quay ra.
Chuỗi công nghiệp tái chế của Trịnh Cường rất hoàn chỉnh. Nhà máy tái chế này chủ yếu xử lý các sản phẩm gỗ và giấy. Trước cổng nhà máy là biển hiệu Z-POWER đứng sừng sững.
Phòng bảo vệ không có ai, vì nơi này là nhà máy tái chế phế liệu nên thường chẳng ai quan tâm đến những thứ rác rưởi ở đây.
Khu nhà máy được chia làm hai phần. Ở lối vào là khu vực có hàng rào, dành cho nhân viên sinh hoạt. Đi sâu vào bên trong là khu nhà xưởng hình chữ nhật dùng để phân loại và xử lý rác thải.
Hai khu vực này bị ngăn cách bởi một cánh cổng sắt, xung quanh được rào bằng lưới sắt, chỉ có thể ra vào thông qua cánh cổng sắt, mà trước cổng lại có hai chiếc camera giám sát.
Triệu Huyền đi ngang qua phòng bảo vệ, phát hiện màn hình trong phòng đen ngòm, không hề có hình ảnh từ camera giám sát.
“Chịu thật đấy, mấy cái camera này liệu có phải đồ thật không đây?” Từ Chí không nhịn được thốt lên. Anh ấy biết các doanh nghiệp thường lắp đặt camera để đối phó với các đợt kiểm tra, nhưng camera thật hay giả thì chẳng mấy ai phân biệt được. Thậm chí, nếu kiểm tra thật, họ có thể tạm thời thuê camera để che mắt.
Không có ai canh gác, Triệu Huyền và đồng đội đi thẳng vào nhà máy tái chế. Trước tiên, họ đi vào khu sinh hoạt của nhân viên, một khu nhà tạm được dựng lên từ các tấm sắt. Trước cửa có ba đến năm người đàn ông cao lớn và khỏe mạnh. Thấy có người đến thì họ lập tức tiến lại gần.
“Làm gì đây?” Người đàn ông đứng đầu có vẻ là quản lý, đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ cắt móng tay. Nhìn thấy Triệu Huyền và đồng đội, anh ta liền lớn tiếng hỏi.
Nhìn tình hình nơi này đúng là không cần bảo vệ, bởi những công nhân ở đây có thân hình cao lớn, sức lực vượt trội, so với bảo vệ còn đáng tin hơn nhiều.
“Chúng tôi là cảnh sát, đến đây để điều tra một vụ án mạng. Mong các anh phối hợp.” Văn Văn rút thẻ ngành ra, đứng thẳng ngực để tăng thêm phần uy nghiêm.
“Ồ, cảnh sát à, nhà máy tái chế kiểu này thì có gì để mà điều tra chứ?” Người đàn ông không hề giới thiệu bản thân, vẻ mặt lại đầy khó chịu, nói: “Muốn hỏi thì đi tìm quản lý hay ông chủ Trịnh ấy. Chúng tôi là công nhân, chẳng biết gì đâu.”
“Chúng tôi có vài câu hỏi, mong anh có thể trả lời thật.” Văn Văn đưa cuốn sổ tay cho Triệu Huyền, rồi nói tiếp: “Nếu anh không nhớ rõ, chúng ta có thể từ từ nói chuyện.”
“Tôi không có thời gian, đi hỏi người khác đi.” Nói xong, người đàn ông chỉ tay về phía khu nhà xưởng, rồi cùng những người khác quay lưng bỏ đi.
Triệu Huyền nhanh chóng quan sát năm người công nhân này. Họ đều có thân hình to lớn, tóc tai bết dầu và tính cách cộc cằn. Có thể nhận thấy họ không hài lòng với thu nhập của mình và cũng chẳng ưa gì những người làm công vụ. Những điều này khiến họ bị tách biệt khỏi xã hội, mà sự tách biệt này e rằng không dễ dàng giải quyết trong một sớm một chiều được.
Trong nhà xưởng, những chiếc cưa điện và máy cắt dùng để phân loại rác thải nằm khắp nơi. Ở nhà máy tái chế, những thiết bị này không có gì lạ, nhưng trong thời điểm điều tra vụ án, chúng lại trở nên nổi bật một cách kỳ lạ.
Sau khi những công nhân kia rời đi, Triệu Huyền đi vòng quanh khu nhà tạm một lúc. Cô kiễng chân, cố gắng nhìn qua ô cửa kính, nhưng nhanh chóng bị một người phụ nữ trong nhà ngăn lại.
“Cô làm gì đấy?” Người phụ nữ mặc một chiếc áo khoác lính màu xanh, cách ăn mặc không khác mấy so với những người đàn ông kia, nhưng dáng người nhỏ nhắn hơn nhiều. Có vẻ là vợ của ai đó.
“Chào chị, chúng tôi là cảnh sát. Gần đây có một vụ án mạng, chúng tôi đến đây để hỏi thăm tình hình. Vì nơi xảy ra vụ án ở gần đây, sợ các anh chị sẽ gặp nguy hiểm.” Văn Văn bị đẩy lui một lần liền đổi cách tiếp cận, lấy tình cảm ra thuyết phục.
“Ồ, đúng rồi, hình như vụ đó ở bên sông Lục Lan.” Người phụ nữ nhìn quanh, thấy những người đàn ông đã đi làm. Văn Văn lấy thẻ ngành ra chứng minh thân phận. Sau khi xác nhận, người phụ nữ mới đồng ý để cả ba người bước vào căn phòng nhỏ của mình.
Khu nhà tạm này có hai tầng, người phụ nữ sống ở tầng một, ở căn phòng giữa, diện tích lớn nhất nhưng khi bốn người bước vào vẫn cảm thấy chật chội.
Trong phòng có hai chiếc giường tầng. Người phụ nữ ngủ trên giường bên trái, còn giường bên phải cũng đã được trải chăn, tầng trên chất đầy đồ linh tinh. Ở giữa hai chiếc giường là một chiếc bàn tròn gấp, xung quanh kê hai chiếc ghế. Văn Văn và người phụ nữ mỗi người ngồi một ghế.
Thế là Triệu Huyền và Từ Chí đứng bên cạnh, nhìn Văn Văn hỏi chuyện người phụ nữ.
“Chào chị, tôi là Văn Văn, thuộc đội hình sự. Chúng tôi tạm thời đến đây điều tra, muốn hỏi xem có người lạ nào xuất hiện hoặc tình huống khả nghi nào không. Nếu có, chúng tôi sẽ xử lý ngay để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Văn Văn nói một cách nghiêm túc, còn Triệu Huyền cầm sổ tay, chăm chỉ ghi chép.
“Chào cậu, chào các cậu. Tôi là Chu Mai, vừa nãy người lớn tiếng ngoài kia là chồng tôi, các cậu đừng để ý. Tính anh ấy hơi nóng nảy thôi, thật ra là người tốt.” Chu Mai cầm vài chiếc cốc nhựa dùng một lần, rót trà cho Văn Văn và mọi người, rồi nói tiếp: “Nhân viên ở đây đều là người cũ cả, bình thường chẳng có ai đến đây đâu, chỉ có chúng tôi ra ngoài thu gom phế liệu rồi mang về phân loại thôi. Chẳng mấy ai muốn đến nhà máy tái chế này làm gì cả.”
Biểu cảm của Chu Mai rất tự nhiên, dường như không có gì phải giấu giếm. Chị ấy cũng mong kẻ sát nhân sớm bị bắt, để khu vực này được yên ổn hơn.
“Vậy vào ngày 14 tháng 2, có chuyện gì đặc biệt xảy ra không?” Văn Văn tiếp tục hỏi, giọng điệu ôn hòa hơn. Rõ ràng anh đã nhận ra thái độ vội vàng ban nãy đã khiến mình gặp bất lợi trong giao tiếp.
“À... Tôi không nhớ rõ lắm. Hôm đó chúng tôi đều ra ngoài ăn cơm. Lễ tình nhân mà.” Chu Mai nói đến lễ tình nhân thì trên mặt thoáng hiện chút đỏ bừng, không che giấu được. Sau đó chị ấy bổ sung thêm: “Hình như chỉ có lão Vương và Hạo Tử ở lại đây trông coi thôi.”