Bắt Được Rồi - Hồ Linh

Chương 5

Văn Văn bắt đầu thấy hối hận. Anh phải giải thích hành vi của mình thế nào đây? Vì thương hại Triệu Huyền nên đặc biệt đến để an ủi cô? Triệu Huyền chắc sẽ không thể hiểu được hành vi này của anh, có khi còn bị cô ghét bỏ nữa.

“Bốc đồng là ma quỷ.”

Văn Văn đá một cái vào đống cỏ ven đường, tiếng động lạ này khiến Đại Bảo ở tầng hai chú ý. Đại Bảo sủa hai tiếng, chạy từ trên tầng xuống, thấy là người quen thì không sủa nữa, nhào tới làm nũng với Văn Văn.

“Chú chó ngoan, chủ của mày đâu?”

Triệu Huyền khoác một chiếc áo khoác màu xám thò đầu ra từ cửa sổ. Cô nheo mắt nhìn người đàn ông dưới lầu.

Văn Văn chỉ có thể bất đắc dĩ vẫy tay với cô.

Triệu Huyền mặc quần áo và đi giày xong, chậm rãi đi xuống tầng. Đại Bảo thấy chủ nhân thì càng phấn khích hơn, nhảy lên lộn một vòng trên không.

“Ồ, còn biết làm trò này nữa cơ à?” Văn Văn thấy vậy thì vỗ tay khen ngợi.

“Cảnh sát Văn, chào anh.” Gương mặt lạnh lùng của Triệu Huyền lộ rõ vẻ mệt mỏi, hình như cô là người quen ngủ sớm, mới 9 giờ mà cô đã có vẻ buồn ngủ rồi.

“Xin chào, cô Triệu.” Văn Văn nhanh chóng tìm trong đầu những lời lẽ để giải thích cho hành vi bốc đồng của mình.

“Vụ án lại rơi vào bế tắc à?” Câu hỏi của Triệu Huyền như một chiếc thang cứu nguy khiến Văn Văn vội gật đầu, trông anh lúc này chẳng khác nào chim gõ kiến.

Theo quy định, Văn Văn không được tiết lộ tiến triển vụ án cho Triệu Huyền, nhưng có vẻ cô không cần anh cung cấp thông tin. Dựa trên suy đoán trước đó, nếu không có sai sót thì Triệu Huyền đã ghi nhớ toàn bộ sơ đồ mối quan hệ hoàn chỉnh vào đầu rồi.

“Người chết đã trộm quần áo của Chu Học Nghĩa.” Triệu Huyền dẫn Văn Văn vào nhà mình. Hai người bước lên cầu thang cùng nhau, bóng đèn soi rọi, ánh mắt nghiêm túc của Triệu Huyền khiến Văn Văn quên đi sự ngượng ngùng trước đó.

Hai người ngồi xung quanh cái bàn dài, ngón tay của Triệu Huyền lướt trên bàn, dường như cô đang vẽ một bức tranh, chỉ là Văn Văn không thể nhìn thấy bức tranh đó mà thôi.

“Cuối năm ngoái, xe của giám đốc Chu bị hỏng nên tôi từng đến nhà họ để giao thuốc.” Triệu Huyền lục lại ký ức của mình, đưa ra một suy đoán mà Văn Văn chưa hề kể cho cô nhưng cô đã tự suy đoán ra được.

“Có thể đã có người phá hỏng phanh xe của giám đốc Chu. Nếu người đó chính là người chết thì mọi chuyện sẽ trở nên hợp lý.”

Vì là suy đoán của chính Triệu Huyền, Văn Văn tự nhiên đưa ra phản ứng tích cực, điều này cũng tạo điều kiện thích hợp cho Triệu Huyền tiếp tục phân tích.

“Đúng vậy, có ai đó đã phá hỏng phanh xe của Chu Học Nghĩa.”

Nói xong, Văn Văn ngồi ngoan ngoãn trên ghế, thậm chí còn không dám thở mạnh, sợ rằng sẽ làm gián đoạn suy nghĩ của cô gái này.

“Tại sao phải ăn cắp quần áo nhỉ?” Triệu Huyền vẫn chưa lý giải được điểm này.

Lấy trộm quần áo, rồi tự mình mặc vào. Trong tình huống nào lại phải mặc đồ của người khác?

Thời gian dường như dừng lại, không khí xung quanh trôi chậm đi. Văn Văn chăm chú nhìn mái tóc của Triệu Huyền, anh không dám cử động, giống như bị ai đó điểm huyệt, chỉ nghe thấy Đại Bảo đứng ở cửa khẽ thở nhè nhẹ.

Không biết đã trôi qua bao lâu, đến khi Văn Văn thấy hai chân mình tê rần, anh lấy điện thoại ra xem giờ.

Ảnh nền điện thoại của Văn Văn là ảnh chụp chung với gia đình, gồm bố mẹ, Văn Văn và người anh sinh đôi Văn Hào.

“Cảnh sát Văn có anh sinh đôi à?”

Triệu Huyền không biết đã đến gần Văn Văn từ lúc nào, cô ghé sát mặt nhìn vào màn hình điện thoại của anh.

“Đúng thế. Anh tôi tên là Văn Hào. Tôi và anh ấy giống nhau lắm phải không?”

Văn Văn tự nhiên mở album ảnh cho Triệu Huyền xem. Cô có vẻ khá hứng thú, lướt xem từng tấm ảnh.

Một bức ảnh của người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đã thu hút sự chú ý của Triệu Huyền.

“Đây là anh trai của anh à?” Triệu Huyền ngay lập tức nhận ra Văn Hào. Mặc dù hình thể giống nhau, Văn Hào lại đang che mặt cười, thậm chí còn mặc cùng một bộ quần áo nhưng cô vẫn nhận ra ngay.

“Giỏi thật đấy.” Văn Văn ngạc nhiên trước khả năng quan sát của Triệu Huyền: “Anh tôi thấy tôi mặc đồng phục cảnh sát trông rất đẹp trai nên cũng muốn mặc thử. Đúng là trông anh ấy cũng khá hợp.”

Văn Văn tự hào nói về người anh trai có khuôn mặt giống hệt mình.

“Mặc bộ quần áo của anh.”

“Đúng vậy. Ngày đó mẹ tôi còn không nhận ra, còn tưởng rằng đó là tôi đấy.”

Văn Văn nhớ lại hôm đó anh được ở nhà nghỉ ngơi, anh trai đã mặc đồng phục của mình, sau đó mẹ gọi họ xuống ăn cơm và đã nhận nhầm hai người. Hai anh em vốn đã giống nhau sẵn, nay lại còn đổi quần áo nên nếu nhìn từ phía sau thì ngay cả mẹ cũng khó mà nhận ra.

“Mặc đồ của một người cụ thể có thể dễ gây nhầm lẫn là người đó nhỉ?”

Triệu Huyền tiếp tục câu chuyện của Văn Văn.

“Khi bộ não tiếp nhận thông tin, nó sẽ hình thành ký ức, và ký ức có thể đánh lừa chúng ta.”

“Hả?” Văn Văn có vẻ chưa quen với cách nói đầy ẩn ý của Triệu Huyền.

“Điều đáng nghi ngờ là tại sao nạn nhân lại ăn trộm và mặc quần áo của giám đốc Chu?” Triệu Huyền lấy giấy và bút từ giá sách bên cạnh ra.

“Nếu chúng ta tách khỏi câu chuyện của người chết, việc mặc quần áo của một ai đó cụ thể sẽ gây ra hậu quả gì?”

Nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi, Văn Văn như bừng tỉnh, vỗ đùi một cách đầy phấn khởi.

“Sẽ bị nhầm lẫn thành người đó.”

“Đúng vậy. Vậy nên, người chết mặc đồ của giám đốc Chu có thể là để đóng giả ông ấy.”

Triệu Huyền viết tên Chu Học Nghĩa vào giữa tờ giấy, bên góc trái ghi thêm “nạn nhân đóng giả Chu Học Nghĩa”.

[Nạn nhân đóng giả Chu Học Nghĩa.]

[Kết quả – Nạn nhân bị giết.]

[Giả thuyết: Chu Học Nghĩa = Nạn nhân.]

“Hả? Nhưng Chu Học Nghĩa vẫn còn sống mà.” Văn Văn lại rối rắm.

“Vậy nên, có thể nạn nhân đã chết thay cho Chu Học Nghĩa.”

Lý thuyết của Triệu Huyền khiến Văn Văn bối rối. Tại sao nạn nhân lại phải đóng giả làm Chu Học Nghĩa? Nếu mục tiêu thực sự của kẻ giết người là Chu Học Nghĩa, vậy thì việc đóng giả ông ấy rồi chết thay chẳng mang lại lợi ích gì cả. Bởi vì chỉ cần Chu Học Nghĩa còn sống, mưu kế này sẽ bị lật tẩy.

“Nhưng nếu kẻ giết người gặp Chu Học Nghĩa còn sống, chẳng phải mưu kế sẽ bại lộ à?” Văn Văn thẳng thắn chỉ ra điểm thiếu logic trong suy luận của Triệu Huyền.

“Nếu... đối phương mãi mãi không thể gặp lại Chu Học Nghĩa nữa thì sao?”

“Làm gì có chuyện đó được. Bây giờ đi lại thuận tiện, dù thế nào cũng có thể gặp được chứ. Chưa kể còn có thể dùng điện thoại quay video nữa mà.”

“Có một khả năng.” Triệu Huyền khoanh tròn hai chữ “hung thủ”: “Nếu hung thủ cũng chết rồi thì sao?”

“Hả?”

Văn Văn nhìn cô với vẻ khó tin. Hung thủ đã chết, nạn nhân cũng đã chết, còn Chu Học Nghĩa - người lẽ ra phải chết - lại vẫn sống?

Chuyện quái quỷ gì đây?

Khuôn mặt Văn Văn giống như miếng đậu hũ đã nấu quá lâu.

Triệu Huyền không để ý đến vẻ hoang mang của Văn Văn. Cô tiếp tục phân tích suy luận của mình.

“Nếu các anh không tìm thấy thông tin và DNA của nạn nhân trong hồ sơ người mất tích, tôi đề nghị các anh tìm hung thủ trong danh sách người mất tích.”

Triệu Huyền viết hai chữ lớn bên cạnh từ “hung thủ”.

[Đã chết.]

Ánh trăng từ trên mái nhà chiếu xuống, soi sáng khuôn mặt của Triệu Huyền. Vẻ mặt cô đầy hứng khởi. Văn Văn chưa bao giờ thấy cô vui như vậy, như thể đã đạt được thành tựu chưa từng có.

“Ý cô là, có khả năng hung thủ nằm trong danh sách người mất tích. Bởi vì hắn không thể nào gặp lại Châu Học Nghĩa còn sống nữa nên chúng ta có thể suy đoán rằng hung thủ cũng đã chết.”

“Đúng vậy, các manh mối đều dẫn đến đây.”

Dù có phần khó tin nhưng Văn Văn cũng không tìm được lý do để phản bác. So với việc tìm kiếm không đầu mối, hướng mà Triệu Huyền đưa ra rõ ràng là một khả năng đáng để thử. Và hướng đi này không phải ai cũng có thể nghĩ ra được.

“Dù những gì cô nói rất hợp lý, nhưng nếu hung thủ chết sau khi giết nạn nhân thì gã ta chắc chắn sẽ biết nạn nhân không phải Chu Học Nghĩa. Chỉ cần nhìn vào mặt đối phương là gã ta sẽ nhận ra mình giết nhầm người.” Văn Văn nói lên suy nghĩ của mình. Nạn nhân bị tấn công từ phía sau đến chết, nhưng không có lý do gì mà hung thủ lại không nhìn mặt nạn nhân sau khi giết cả. Hơn nữa, sau khi giết nạn nhân, hung thủ còn đập gãy chân của nạn nhân từ phía trước. Đây là vết thương ở chính diện.

“Vậy nên…” Triệu Huyền chống cằm bằng bút, trầm tư nói: “Tôi nghi ngờ có hai hung thủ.”

“Hả?”

Triệu Huyền dùng bút viết trên giấy: Hung thủ A (đã chết), Hung thủ B.

Hung thủ A (đã chết) muốn giết Chu Học Nghĩa.

Hung thủ B đã giết nạn nhân đóng giả Chu Học Nghĩa.

“Chỉ là không có thêm bằng chứng nào khác nên tôi không thể suy luận tiếp được.” Triệu Huyền đẩy tờ giấy về phía Văn Văn: “Cảnh sát Văn, hãy tìm thêm manh mối nhé.”

Ánh mắt Triệu Huyền lướt qua mặt Văn Văn khiến anh cảm thấy như bị thiêu đốt, mặt bất giác nóng bừng lên.

“Hiểu rồi. Chúng tôi sẽ bắt đầu tìm nghi phạm trong danh sách những người mất tích.”

Thời gian trôi qua lúc nào không hay, Văn Văn nhìn điện thoại thì đã là nửa đêm rồi. Còn Triệu Huyền từ trạng thái ngái ngủ đã trở nên hưng phấn từ lúc nào không hay.

“Cô... không buồn ngủ nữa à?”

Văn Văn hỏi, giọng điệu có chút thăm dò.

“Ừ, cơn buồn ngủ qua rồi. Hôm nay chắc không ngủ được nữa.”

“Vậy tôi mời cô ăn khuya nhé?”

Văn Văn vừa hỏi xong đã hối hận. Triệu Huyền có mắc bệnh sạch sẽ, chắc chắn sẽ không đồng ý ra ngoài ăn.

“…” Triệu Huyền hơi do dự, vì bụng cô bất chợt réo lên.

“Không cần ra ngoài đâu, để bà nấu vằn thắn cho hai đứa.”

Giọng nói trầm ấm vang lên từ phòng ngủ, Triệu Lan mặc chiếc áo bông bước ra phòng khách.

“Ôi, vậy phiền quá…”

Văn Văn ngượng ngùng đáp.

“Tiên Nhi không quen ăn đồ bên ngoài, cháu cũng nên hạn chế đi. Đồ ăn ngoài vừa không sạch sẽ, lại nhiều chất phụ gia nữa.”

Người già thường luôn có định kiến không tốt về đồ ăn khuya bên ngoài, chỉ muốn con cái mình ăn những món do chính tay mình làm, vừa sạch sẽ vừa giàu dinh dưỡng. Các bậc cha mẹ đều vậy cả, Văn Văn rất hiểu điều này.

“Vậy làm phiền bà rồi ạ.”

Văn Văn không từ chối nữa, anh ngồi yên một cách thành thật. Trong khi Triệu Huyền đứng dậy, duỗi người một cái, hoạt động tay chân như thể không có ai ở xung quanh.

Không lâu sau, Văn Văn ngửi thấy mùi thơm của vằn thắn trong không khí. Ngửi thấy mùi này vào nửa đêm thật khiến người ta thèm thuồng.

Những miếng vằn thắn được làm thủ công, lớp vỏ mỏng bọc lấy phần nhân đầy đặn, từng nếp gói còn in dấu tay người làm, trong suốt và hấp dẫn. Mùi thơm nức từ dầu hạt cải khiến người ta như say sưa giữa đêm khuya.

Bát vằn thắn bày trên chiếc bát sứ trắng với hoa văn xanh giản dị, thìa sứ trắng tinh không tì vết. Văn Văn nhấp ngụm nước dùng đầu tiên, vị ngọt thanh của nước xương hòa quyện cùng mùi thịt, thêm chút hành và trứng sợi thái nhỏ, tất cả tạo nên một hương vị khó tả.

“Ngon quá! Thơm đến rụng cả lưỡi!” Văn Văn không tìm ra lời nào khác để miêu tả, hoàn toàn bị chinh phục bởi bát vằn thắn này. Hệt như lúc anh bị kinh ngạc với khả năng suy luận của Triệu Huyền.

“Mở quán đi, cầu xin bà mở quán đi.” Văn Văn vừa ăn vừa tấm tắc khen ngợi.

Triệu Lan nghe thấy lời khen ngợi như vậy khiến bà cười đến mức không mở nổi mắt. Vì Triệu Huyền bình thường ít nói, còn Văn Văn lại không giống vậy, sự ngưỡng mộ của anh đều thể hiện rõ trên mặt.

Nhà có đứa trẻ vui vẻ như thế hẳn sẽ nhộn nhịp lắm. Triệu Lan khẽ nhìn cháu gái với dáng vẻ điềm đạm, rồi nhìn sang Văn Văn đang ăn với vẻ vui tươi, trông hai đứa cũng khá là xứng đôi đấy nhỉ.

Trong lúc Triệu Huyền và Văn Văn ăn vằn thắn trong phòng khách thì Triệu Lan lên lầu dọn dẹp nhà cửa. Hai người còn chưa ăn xong đã nghe thấy một tiếng hét lớn từ trên cầu thang.

“A!!”

Bình Luận (0)
Comment