“Em cũng không biết, cứ cảm thấy thiếu một cơ hội nào đó.” Văn Văn dùng giày đá một viên đá nhỏ bên đường.
“Cơ hội gì? Chín ngôi sao thẳng hàng hả?” Văn Hào chỉ tay lên trần nhà.
“Xì, em chưa nghĩ ra. Với lại, em không biết Tiên Nhi nghĩ thế nào. Nếu cô ấy không thích em thì sao?” Văn Văn hơi không tự tin. Nếu là Từ Chí hoặc Văn Hào, có lẽ họ sẽ trực tiếp tấn công Triệu Huyền rồi. Nhưng Văn Văn thì khác, anh luôn suy nghĩ quá nhiều. Đối xử tốt với người khác thì dễ, nhưng làm sao để xác định tâm ý của đối phương thì lại rất khó.
“Nếu cô ấy không thích cậu, cô ấy đã không ở đây rồi. Con gái đôi khi cần cậu chủ động thêm chút nữa.” Văn Hào truyền lại kinh nghiệm của mình cho Văn Văn.
“Ừ... em hiểu rồi. Đợi đến sinh nhật cô ấy vậy.”
Sinh nhật của Triệu Huyền là vào tháng Mười, thuộc cung Thiên Yết, còn hơn nửa năm nữa.
Từ Chí tiếc nuối trả lại chìa khóa xe cho Văn Hào, ba người vừa nói vừa cười trở về nhà họ Văn.
Sau khi ăn món tào phớ mà dì Vương chuẩn bị, chú Trương lại lái xe đưa cả ba quay lại huyện.
Về đến nhà, Triệu Huyền nói qua vài chuyện với Triệu Lan rồi lại bắt đầu thu dọn hành lý. Triệu Lan vừa mừng vì Triệu Huyền được lên thành phố đào tạo, vừa lo lắng cô ở một mình bên ngoài sẽ bị bắt nạt.
Tính cách của Triệu Huyền vốn trầm lặng, bất kể người ta nói gì, cô cũng mang theo vài phần lạnh nhạt. Nhưng thật ra không phải cô khinh người, chỉ là gương mặt không biểu lộ cảm xúc, dễ khiến người khác hiểu lầm.
May mà lần này có Văn Văn đi cùng, ít nhất cũng có người để cô dựa vào.
Ngày đi đào tạo đến rất nhanh, Trương Khâu, Văn Văn và Triệu Huyền cùng lên một chiếc xe khách nhỏ do cục cảnh sát thành phố phái đến.
Chiếc xe nhỏ và xóc, Triệu Huyền ngồi trên xe lắc lư không ngừng, đành phải níu lấy áo Văn Văn.
“Cô vịn vào tôi đi." Văn Văn chủ động chìa tay cho Triệu Huyền.
Triệu Huyền “ừ” một tiếng, sau đó khoác tay lên cánh tay Văn Văn. Trên con đường quốc lộ gập ghềnh, cuối cùng cô cũng giữ được thăng bằng. Trương Khâu nhìn hai người, cảm giác chèo thuyền couple khá thú vị.
Ban đầu khi gặp Triệu Huyền, Trương Khâu nghĩ cô chỉ là một cô gái nhỏ không biết gì về thế sự. Sau này, khi thấy cô bị Vương Cương khống chế mà vẫn bình tĩnh, cậu ta mới nhận ra Triệu Huyền thật sự đặc biệt.
Còn Văn Văn, Trương Khâu rõ ràng có chút thích anh. Nhưng qua những ngày chung sống gần đây, cậu ta hiểu Văn Văn không cùng xu hướng giới tính với mình nên đã từ bỏ.
Trương Khâu là người biết điều, tuyệt đối không dây dưa với trai thẳng. Nhưng những người xung quanh cậu ta không tin, cũng không ủng hộ cậu ta. Các cô gái thì dễ thân thiết, nhưng đàn ông thì lại chẳng thể nào tiếp cận được.
Chiếc xe khách nhỏ xóc nảy suốt chặng đường cuối cùng cũng đến cổng trường cảnh sát. Trường này nằm ở khu Tây, rất gần với Đại học Thiên Xuyên. Triệu Huyền nhìn ra ngoài cửa sổ, vì chưa từng ở ký túc xá nên cô hơi lo lắng.
May mà có Văn Văn luôn ở bên, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Cô kéo vali, đi giữa Văn Văn và Trương Khâu.
“Nặng không?” Văn Văn cũng đang cầm hành lý, nhưng vẫn quay đầu lo lắng cho Triệu Huyền.
“Không nặng.” Triệu Huyền kéo vali, bước vào khuôn viên trường. Họ đến đây không phải để học, nơi ở được sắp xếp tại khu nhà khách trong trường. Họ chỉ mượn sân tập và phòng học của trường để đào tạo mà thôi.
Phòng của ba người cách nhau khá xa, dường như được phân tầng theo giới tính. Triệu Huyền ở tầng 5, Văn Văn ở tầng 2, còn Trương Khâu ở tầng 3.
“Có chuyện gì cứ gọi tôi, hoặc đến tìm tôi cũng được. Sau giờ học tôi sẽ tìm cô ăn cơm.” Văn Văn dặn dò Triệu Huyền vài câu: “Cậu cũng vậy, đừng ăn một mình.”
Văn Văn không quên kéo Trương Khâu theo. Dù không thích Trương Khâu nhưng anh cũng không cô lập cậu ta. Chỉ cần Trương Khâu không có ý đồ với Triệu Huyền, Văn Văn vẫn sẵn sàng chăm sóc đàn em này.
Trương Khâu gật đầu.
Phòng của Văn Văn ở tầng 2 nên anh quay về phòng cất hành lý trước. Phòng tại nhà khách rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường và một bộ bàn ghế, không khác gì thời còn ở trường học, khiến anh không thấy lạ lẫm lắm. Sau khi sắp xếp hành lý gọn gàng, anh lập tức ra ngoài để đợi Triệu Huyền và Trương Khâu.
Tuy nhiên khi vừa ra đến cửa, anh đã bị một người mặc cảnh phục gọi lại.
“Này, cậu là người ở huyện Trần Châu đúng không? Tên Văn Văn à?” Giọng của huấn luyện viên vang dội khắp hành lang, Văn Văn muốn trốn cũng không kịp.
“Dạ đúng.” Văn Văn lập tức chào theo đúng lễ nghi, ra ngoài không thể làm mất mặt cục cảnh sát của mình được.
“Tôi là Lam Khải, huấn luyện viên của khóa đào tạo này. Cậu lên tầng 3 gọi tất cả nam sinh ra rồi lập nhóm trò chuyện đi.” Lam Khải không hề khách khí, thấy người nào sai người đó, vừa gặp Văn Văn liền giao ngay việc này.
“Rõ, huấn luyện viên Lam.” Văn Văn không thể từ chối, đành chạy lên tầng trên. Trong lúc rảnh tay, anh tranh thủ nhắn tin cho Triệu Huyền, báo rằng mình đang bận tập hợp nên không thể đến tìm cô được.
Triệu Huyền cũng không hỏi nhiều, vì bên khu nữ sinh cũng bắt đầu phải tập hợp.
Dù họ đến muộn nhưng huấn luyện viên bên này chẳng chờ ai cả, từng phòng trên tầng 5 đều bị gõ cửa gọi dậy.
“Ngô Tử Huyên! Ngô Tử Mỹ! Trương Phàm! Chu Nhã Đình! Triệu Huyền!” Giọng của huấn luyện viên nữ vang dội như chuông. Các nữ cảnh sát đã qua huấn luyện bài bản lập tức ra xếp hàng. Chỉ có Triệu Huyền vẫn thong thả đi phía sau, chẳng vội vã chút nào.
“Làm gì thế? Đi dạo phố à? Mau vào hàng đi!” Huấn luyện viên nữ không vui chút nào, trước giờ cô ta chưa từng thấy cảnh sát nào lề mề như vậy.
Triệu Huyền lúng túng, vội chạy vào hàng, nhưng cô chưa từng trải qua huấn luyện quân sự nên tư thế đứng cũng khác hẳn người khác.
“Cô tên gì?” Huấn luyện viên không thể chịu nổi, chỉ vào cô hỏi.
“Triệu Huyền.”
Cô nói tên mình xong, Ngô Tử Huyên và Ngô Tử Mỹ liếc nhìn nhau rồi cười khúc khích.
“À, cô là nhân viên của phòng tài liệu, vậy không cần huấn luyện nữa. Lúc nào học tôi sẽ gọi.” Huấn luyện viên nữ xem qua hồ sơ của Triệu Huyền, định miễn huấn luyện cho cô.
“Đi cửa sau à? Sao lại không phải huấn luyện?” Một nữ sinh nói không lớn nhưng vừa đủ để tất cả mọi người nghe thấy.
“Nhã Đình, biết người ta đi cửa sau thì có đừng nói ra chứ.” Hai cô gái giống nhau như đúc lên tiếng phụ họa. Đây chắc là Ngô Tử Mỹ và Ngô Tử Huyên. Lời của họ khiến huấn luyện viên cũng thấy khó xử.
“Huấn luyện viên, tôi có thể tập luyện được.” Triệu Huyền nói, cô khá tự tin vào thể lực của mình. Dù chưa qua huấn luyện chuyên nghiệp nhưng cô thường xuyên leo núi. Sau khi đi làm, cô còn chạy bộ cùng Văn Văn và Từ Chí nữa. Những gì họ làm được thì cô cơ bản cũng làm được.
“Đừng có ngất xỉu đấy.” Chu Nhã Đình cao hơn Triệu Huyền nửa cái đầu, bĩu môi nói.
“Được.” Huấn luyện viên nữ hắng giọng: “Tôi là huấn luyện viên của các cô trong hai tuần tới. Tôi tên Lưu Khanh, các cô có thể gọi tôi là huấn luyện viên Lưu.”
Vì cần giải thích cho Triệu Huyền về các quy tắc xếp hàng và tập hợp nên đội của Lưu Khanh ra sân muộn hơn các đội khác. Trong lúc đó, Ngô Tử Huyên và Ngô Tử Mỹ lại không nhịn được mà lẩm bẩm vài câu trong hàng.
“Có người chống lưng đúng là khác thật, nhịn một chút là xong thôi.” Người nói là Ngô Tử Huyên, bên khóe miệng trái của cô ta có một nốt ruồi đỏ trông khá chanh chua. Cô ta có đôi mắt dài, gương mặt cũng là kiểu thon gọn.
Ngô Tử Mỹ, người có khuôn mặt rất giống Ngô Tử Huyên, lại không có nốt ruồi và đôi mắt to hơn chút.
Chu Nhã Đình lại thêm dầu vào lửa, cố tình nói to như sợ các đội khác không nghe thấy.
“Triệu Huyền, rốt cuộc cô được lãnh đạo nào dẫn dắt mà mặt mũi lớn như vậy?” Lý Nhã Đình cố ý nói rõ tên của Triệu Huyền, khiến các nữ cảnh sát trong mấy đội bên cạnh cũng bắt đầu xì xào bàn tán.
“Yên lặng! Chuyện gì thế? Người ở cục cảnh sát thành phố các cô đều nhiều lời như vậy hả?” Lưu Khanh là người tinh tường, không để Triệu Huyền bị bắt nạt vô cớ. Nhưng câu nói của cô ấy lại vô tình làm người ta càng nghĩ rằng Triệu Huyền được “chống lưng”.
“Chạy khởi động 800m đi!” Lưu Khanh ra lệnh một tiếng, mọi người lập tức im lặng.
Triệu Huyền lại rất sẵn lòng chạy, thà chạy bộ còn hơn đứng nghe mấy lời bàn tán vô ích này. Nhưng với những người khác, đây quả là cực hình. Thông thường bài kiểm tra thể lực của cảnh sát hình sự chỉ yêu cầu chạy 800m mà thôi, nhưng lần này Lưu Khanh lại nói đây mới chỉ là khởi động.
Ba nữ cảnh sát ở cục cảnh sát thành phố cắn răng chịu đựng. Nhìn làn da trắng ngần của Triệu Huyền, bọn họ đoán cô không phải kiểu người giỏi vận động, đều chờ xem cô bẽ mặt.
Lưu Khanh hướng dẫn mọi người kéo giãn cơ đơn giản, sau đó thổi còi ra hiệu bắt đầu.
Một tiếng còi vang lên, 5 người lập tức lao ra khỏi vạch xuất phát.
Lúc đầu, Chu Nhã Đình, Ngô Tử Huyên và Ngô Tử Mỹ dẫn đầu. Ba người cố ý chạy sát Triệu Huyền, không quên liếc cô bằng ánh mắt khinh thường.
Qua vòng đầu, Triệu Huyền và Trương Phàm bị tụt lại phía sau, nhưng Lưu Khanh đã ghi nhận hết những biểu hiện này. Trong các cục cảnh sát, chuyện đấu đá nội bộ như vậy không hiếm. Ai cũng có lãnh đạo trực tiếp, động đến người nào cũng khiến cô ấy khó xử.
Tuy nhiên, qua hai vòng sau, thể lực của Ngô Tử Huyên và Ngô Tử Mỹ rõ ràng đi xuống. Hơi thở của họ bắt đầu dồn dập, tiếng thở hổn hển, trán đổ mồ hôi, vẻ hùng hổ ban đầu đã hoàn toàn biến mất.
Còn Triệu Huyền với đôi chân dài vẫn chạy nhẹ nhàng và đều đặn. Cô giữ nhịp thở ổn định, đến khi cán đích vẫn không có chút gì lúng túng. Cô thoải mái đi qua vạch đích, trong khi Lưu Khanh ghi lại thời gian của từng người.
“Triệu Huyền: 3 phút 55 giây. Chu Nhã Đình: 4 phút 05 giây. Trương Phàm: 4 phút 15 giây. Ngô Tử Mỹ: 4 phút 20 giây. Ngô Tử Huyên: 4 phút 28 giây.” Lưu Khanh đọc to kết quả. Ba người của cục cảnh sát thành phố vốn có thành tích thể lực tốt, không ngờ một nhân viên của phòng tài liệu trông yếu ớt như Triệu Huyền lại cán đích đầu tiên.
Các đội khác không phải chạy nên rất nhiều người hướng ánh mắt về phía Lưu Khanh, ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc trước kết quả này. Trong số các cảnh sát nam, không phải ai cũng đạt được thành tích của Triệu Huyền.
Đội của Văn Văn đứng khá xa, nhưng qua những lời xì xào, anh vẫn nghe được tên của Triệu Huyền.
“Nhân viên phòng tài liệu xinh đẹp đó lại chạy về nhất, hình như tên là Triệu Huyền.”
“Vừa đẹp vừa tài, lại làm văn phòng.”
“Trình độ này mà còn có chống lưng, đúng là nhân vật hoàn hảo.”
Có người ngưỡng mộ, nhưng cũng không ít người ghen tị, nhấn mạnh chuyện Triệu Huyền có “chống lưng”. Chỉ có Trương Khâu và Văn Văn biết rõ, Triệu Huyền làm gì có ai làm chỗ dựa.
Nhà cô ngay cả cha mẹ cũng không có, bà nội thì già yếu. Ai làm hậu thuẫn cho cô được chứ?
Nghe thấy người khác khen Triệu Huyền, Văn Văn coi như chính mình được khen, cười đến rạng rỡ. Nhưng nghe đến chuyện “có chống lưng”, sắc mặt anh lập tức thay đổi, trông vô cùng phức tạp.
Trương Khâu nhìn Văn Văn thay đổi biểu cảm tại chỗ, cảm thấy tình huống này thật thú vị.