Bắt Được Rồi - Hồ Linh

Chương 95

Triệu Huyền đương nhiên biết Trác Chính Thành có một người con gái, nhưng tình hình cụ thể thì cô cần trao đổi thêm với Văn Văn để tránh có thông tin sai lệch.

“Đây là tất cả manh mối tôi có thể cung cấp rồi. Nếu sau này có thêm thông tin, tôi sẽ gửi trực tiếp cho cô. Đôi khi cũng không tiện gọi điện thoại lắm.” Tiền Dư Dư nói qua cuộc gọi thoại với Triệu Huyền.

“Đúng rồi, nếu Trác Hân không phải con ruột của Trác Chính Thành, tôi cần cô điều tra thêm một việc, vợ của Trác Chính Thành, Phương Như Tuyết, lúc đó có sinh con hay không.” Triệu Huyền hy vọng Tiền Dư Dư có thể tiếp tục giúp đỡ mình điều tra. Vì Tiền Dư Dư làm trong hệ thống bệnh viện, chắc chắn có thể tra được nhiều thông tin hơn cô.

“Được, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ hỏi lại khoa sản. Chuyện này có thể coi như đang buôn chuyện. Tôi nghĩ chắc chắn có y tá hoặc bác sĩ lớn tuổi biết.” Tiền Dư Dư đồng ý ngay lập tức. Dường như cô ấy chưa bao giờ từ chối yêu cầu nào của Triệu Huyền cả.

“Cảm ơn cô, Dư Dư.”

Triệu Huyền nhớ lại lời dặn của Từ Chí. Dù không đúng lúc nhưng cô đã đồng ý với anh ấy nên cô vẫn mở lời với Tiền Dư Dư.

“Dư Dư, chuyện đó... Từ Chí nhờ tôi bảo cô gọi lại cho anh ấy. Tôi thấy anh ấy có vẻ rất sốt ruột.” Giọng nói của Triệu Huyền chậm rãi, mang một chút chắc chắn không thể chối từ trong sự dịu dàng của mình.

Từ Chí hiếm khi nhờ Triệu Huyền nói giúp nên ở đầu dây bên kia Tiền Dư Dư cũng thoải mái thở dài.

“Được rồi, đã tìm đến cả cô rồi, chẳng lẽ tôi lại không gọi lại cho anh ấy…” Giọng điệu của Tiền Dư Dư mang chút giận dỗi, nhưng thực chất cô ấy cũng cần một bậc thang để làm hòa với Từ Chí.

Sau khi cúp máy, Triệu Huyền cẩn thận kiểm tra lại những bức ảnh Tiền Dư Dư gửi. Sau khi xác nhận số hiệu trẻ sơ sinh và thời gian sinh, cô cũng xác nhận đây chính là giấy chứng sinh của Trác Hân.

Điều đó có nghĩa là Trác Hân không phải con ruột của Trác Chính Thành.

Hôm sau, vào giờ nghỉ trưa, Triệu Huyền thông báo tin tức này cho Văn Văn. Văn Văn dường như còn kinh ngạc hơn cả Triệu Huyền.

“Sao có thể thế được? Đội trưởng Trác đối xử với con gái anh ấy rất tốt, hơn nữa lúc đó còn có ảnh chụp vợ của đội trưởng Trác khi mang thai mà. Nếu Trác Tâm không phải con ruột, vậy thì con ruột của họ đã đi đâu?” Văn Văn đưa ra một loạt các câu hỏi.

Những nghi vấn này cũng là điều mà Triệu Huyền đang suy nghĩ. Vì vậy cô mới muốn Tiền Dư Dư tiếp tục điều tra, trong khi cô và Văn Văn còn một số việc khác cần xác minh.

“Những gì anh vừa nói, em đã nhờ Tiền Dư Dư điều tra rồi. Còn chúng ta có một số việc khác cần xác nhận.” Triệu Huyền lấy địa chỉ nơi cư trú của Vu Vạn Dân từ điện thoại ra.

“Chú Vu.” Văn Văn đương nhiên biết Vu Vạn Dân là ai, nhưng mối quan hệ giữa hai người chỉ giống như đồng nghiệp bình thường. Văn Văn không quá thân thiết với Vu Vạn Dân. Giờ nhìn thấy ảnh của ông ấy, anh cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

“Đúng vậy, em muốn đến nhà chú Vu để hỏi liệu chú ấy có nhớ về việc chỉnh sửa tài liệu của vụ án Lý Học Cảnh không.” Triệu Huyền lấy ra hai hộp sữa dâu mini. Một hộp đưa cho Văn Văn, một hộp cô tự mở uống.

“Em nghĩ chú Vu có thể nhớ được không? Chú ấy cũng gần 60 tuổi rồi.” Văn Văn không đặt nhiều hy vọng vào việc này lắm, mà Triệu Huyền cũng chưa từng gặp Vu Vạn Dân.

Vu Vạn Dân chỉ là một ông già bình thường, lưng còng như một bộ xương khô mà thôi.

“Vu Vạn Dân là người như thế nào?” Triệu Huyền không trả lời câu hỏi của Văn Văn mà hỏi lại anh.

“Là người như thế nào à?”

Văn Văn chìm vào suy nghĩ. Anh quen biết Vu Vạn Dân được 1 năm. Trước đây, ở cửa phòng tư liệu không có chỗ làm việc dành riêng cho Vu Vạn Dân. Ông ấy thường ở trong phòng vật chứng tối tăm, thỉnh thoảng đến bộ pháp chứng hoặc bộ pháp y để trò chuyện với những nhân viên bảo vệ hoặc lao công đã lớn tuổi.

Vu Vạn Dân là một người quản lý tài liệu rất nghiêm ngặt. Quy định sử dụng phòng tư liệu hiện tại do Triệu Huyền đặt ra đơn giản hơn nhiều so với lúc ông ấy cònn làm việc. Vu Vạn Dân không thích sử dụng thiết bị điện tử nên yêu cầu tất cả phải viết đơn xin bằng tay với một mẫu đơn rất chi tiết. Thời đó, số lượng vụ án không nhiều, đội hình sự tìm đến ông ấy cũng không thường xuyên.

Sau khi Vu Vạn Dân rời đi, phòng tư liệu trở nên rất lộn xộn, điều này khiến Văn Văn nhớ mãi. Hóa ra, khi ông ấy còn ở cục cảnh sát đã xử lý rất nhiều tài liệu và hồ sơ.

“Chú ấy là một người rất nghiêm túc. Trước đây, các tài liệu trong phòng tư liệu được sắp xếp rất gọn gàng.” Văn Văn đánh giá Vu Vạn Dân một cách công tâm.

“Lúc em đến phòng tư liệu, em thấy các tài liệu chất đống bên ngoài rất lộn xộn, nhưng bên trong phòng tư liệu lại rất ngăn nắp, được phân loại theo bảng chữ cái và thời gian. Mặc dù có một thời gian không ai quét dọn, nhưng có thể thấy người quản lý trước đây là một người rất cẩn thận và nghiêm túc.” Triệu Huyền bày tỏ nhận xét của mình về Vu Vạn Dân.

Đây đều là những gì Triệu Huyền nhận ra được trong quá trình làm việc hằng ngày. Vu Vạn Dân là một nhân viên lưu trữ rất có trách nhiệm. Nếu có tài liệu nào bị chỉnh sửa dưới sự quản lý của ông ấy, chắc chắn ông ấy sẽ ghi lại, thậm chí còn viết rõ ngày tháng chỉnh sửa. Nhưng riêng vụ án của Lý Học Cảnh, ông ấy không để lại bất kỳ ghi chú nào.

“Anh không ngờ em còn hiểu rõ chú Vu hơn cả anh.” Văn Văn rút ống hút của hộp sữa dâu, c*m v** rồi uống một ngụm. Hương vị ngọt ngào của dâu tây lan tỏa trong miệng anh.

“Anh là người trong cuộc nên bị lạc lối. Anh đã quen với cách làm việc của Vu Vạn Dân rồi. Điều đó khiến anh quên rằng đây là việc chỉ một người quản lý tài liệu xuất sắc mới có thể làm được.” Triệu Huyền đã làm việc này, đương nhiên hiểu rõ để làm tốt việc này không phải là chuyện dễ dàng.

Chính vì vậy, cô tin rằng mình có thể tìm ra manh mối mới từ Vu Vạn Dân.

Trước khi kết thúc giờ nghỉ trưa, Triệu Huyền còn gửi vài tin nhắn cho Tô Vịnh Hà. Vì không thể thường xuyên đến thành phố để điều tra nên cô đã gửi chuỗi bằng chứng mà mình tìm được cho Tô Vịnh Hà, hy vọng cô ấy có thể đến công trường xây dựng để kiểm tra các camera giám sát liên quan.

Vụ án của Đồng Diệu đã đạt được tiến triển không nhỏ, nhưng bằng chứng thực tế vẫn chưa đủ để nộp lên đội cảnh sát. Vì vậy cần Tô Vịnh Hà đến hiện trường để tiến hành thêm các cuộc điều tra và phỏng vấn.

Tô Vịnh Hà tất nhiên đồng ý. Không chỉ vậy, cô ấy còn đăng tin tìm kiếm các manh mối liên quan đến cái chết của Đồng Diệu trên nhiều diễn đàn và trang web lớn. Đằng sau đó còn có sự giúp đỡ của Mã Bác Nhiên. Sau cái chết của Đồng Diệu, hai người vốn như nước với lửa này lại bị ràng buộc lại với nhau. Họ có cùng mục tiêu nên không còn tranh cãi gay gắt nữa.

Hai người từng xung khắc đến mức không đội trời chung, giờ lại trở thành đồng minh thấu hiểu lẫn nhau.

Theo một nghĩa nào đó, Mã Bác Nhiên và Tô Vịnh Hà rất giống nhau. Vì thế, cả hai đều bị Đồng Diệu hấp dẫn. Đồng thời, họ cũng xung khắc với nhau bởi tính cách có sự tương đồng.

Ngày nghỉ, Văn Văn lái xe đưa Triệu Huyền đến căn nhà cũ của Vu Vạn Dân. Căn nhà này có vài phần giống nhà họ Triệu, chỉ khác ở chỗ nó không nằm giữa núi mà ở trong một ngôi làng dưới chân núi.

Những viên ngói màu xám bạc, bức tường xám trắng, một hàng rào tre bao quanh ngăn cách sân nhà với con đường nhỏ bên ngoài. Trong sân, hoa bìm bìm tím đang nở rộ. Vừa bước xuống xe, mùi thơm của hoa mộc hương đã phảng phất trong không khí. Những cánh hoa trắng bị gió mùa hè thổi bay, rơi rụng trước cổng hàng rào.

Vừa tới cổng chính nhà họ Vu, một bà cụ mặc bộ đồ vải lanh màu be bước ra đón. Người dân trong làng phần lớn chất phác, bà cụ lập tức mở cửa mời hai người vào và hỏi.

“Các cháu tìm ai vậy?” Bà cụ nói giọng địa phương, nghe có vẻ không được học hành nhiều nhưng mái tóc gọn gàng và quần áo chỉnh tề khiến bà trông rất minh mẫn.

“Chào bà ạ, chúng cháu đến tìm chú Vu Vạn Dân.” Văn Văn chủ động trả lời, còn Triệu Huyền thì mỉm cười gật đầu.

“À, ông Vu à? Vào nhà trước đi, ông ấy vừa đi chạy bộ rồi, chắc sắp về rồi.” Bà cụ không khách sáo, dẫn Triệu Huyền và Văn Văn vào trong nhà.

Nhà họ Vu rất sạch sẽ, sàn nhà sáng bóng, giữa phòng khách có một tấm bình phong ngăn cách phòng trong và phòng khách. Chính giữa phòng khách là một chiếc bàn trà, trên bàn bày đủ loại bộ đồ trà.

“Tôi là vợ của ông Vu, tôi tên Ngô Hiểu Hoa. Họ thường gọi tôi là chị Hoa, còn các cháu trẻ hơn thì cứ gọi tôi là cô Ngô cũng được.” Ngô Hiểu Hoa vui vẻ, thân thiện nói: “Các cháu là người của cục cảnh sát đúng không?”

Bà Ngô chỉ nhìn thoáng qua hai người với ánh mắt mỉm cười mà đã đoán ra được thân phận của họ.

“Đúng ạ, cháu là đồng nghiệp cũ của chú Vu, thuộc đội cảnh sát hình sự. Cháu tên là Văn Văn. Đây là đồng nghiệp mới của cháu, cũng là nhân viên phụ trách tài liệu của đội. Cô ấy tên là Triệu Huyền.” Văn Văn khéo léo bắt chuyện với người lớn tuổi, thái độ thân thiện của anh nhanh chóng khiến bà Ngô mở lòng.

“Thế à, tôi từng nghe ông nhà tôi nói về cậu rồi. Ông ấy bảo cậu là một chàng trai rất đẹp trai. Ông ấy hay nói cậu trông giống ông ấy hồi trẻ, nhưng tôi thấy cậu còn đẹp trai hơn ấy.” Bà Ngô cười ha hả, vẻ mặt rạng rỡ.

“Ôi, nhìn tôi này, nói chuyện rồi quên mất… Tôi đi pha trà cho hai cháu.” Bà Ngô chợt nhớ ra lễ nghĩa tiếp khách, liền đứng dậy đi vào trong bình phong.

Lúc này, Triệu Huyền tranh thủ quan sát ngôi nhà. Cấu trúc khác với nhà họ Triệu, phòng khách không thể nhìn thấy bất kỳ góc nào của phòng trong. Cô đứng dậy, lặng lẽ đi về phía sau bình phong, chỉ thấy một hành lang dẫn tới phòng trong, phía xa có ánh sáng, nhưng không thể nhìn rõ bố cục bên trong.

Căn nhà như thế này quá tối, đồng thời lại có tính riêng tư rất cao. Điều này càng củng cố phỏng đoán của Triệu Huyền: Vu Vạn Dân là người thận trọng và kín đáo.

Một lúc sau, bà Ngô mang một ấm trà mới pha từ sau bình phong bước ra. Bà ấy rót trà vào ly của hai người.

“Tôi không giỏi pha trà lắm, lát nữa ông nhà tôi về sẽ dùng những thứ này pha cho các cháu.” Bà Ngô áy náy chỉ vào bộ đồ pha trà trên bàn trà.

“Không sao đâu ạ, chúng cháu cũng không phải người sành trà.” Văn Văn đáp lời rất khéo léo, khiến bà Ngô bật cười.

“Thế à?” Bà Ngô bật cười, “Tôi pha trà dở, nhưng nấu ăn thì giỏi lắm. Hai cháu trưa nay đừng đi đâu, ở lại nhà chúng tôi ăn cơm nhé.” Sự nhiệt tình của bà Ngô khiến Triệu Huyền hơi ngại, nhưng Văn Văn lại cảm thấy thích thú.

“Vâng ạ. Cô Ngô này, cô và chú Vu kết hôn lâu chưa ạ?” Văn Văn nhấp một ngụm trà, giả vờ vô tình hỏi.

“Kết hôn à, 25 năm rồi đấy. Ôi chao, lâu thật!” Bà Ngô đếm trên đầu ngón tay: “Cũng chỉ có tôi mới chịu đựng được ông ấy, chứ người khác chắc chẳng sống nổi với ông ấy đâu.”

“Sao vậy ạ? Cháu thấy chú Vu rất trung thực mà, lại là người tốt nữa.” Văn Văn khéo léo dẫn dắt câu chuyện.

“Cháu cũng biết ông ấy trung thực đúng không, nhưng mà không kiếm được tiền. Người tốt thì có ích gì chứ. Nếu không phải hồi trẻ tôi mua được mấy cái mặt bằng thì giờ chúng tôi sống chẳng ra sao đâu. Nhưng điều tốt nhất ở ông ấy cũng là trung thực. Trung thực là điều quan trọng nhất trong hôn nhân, phải không cô gái?” Bà Ngô cười nhìn Triệu Huyền. Dường như bà ấy đã nhận ra điều gì đó về mối quan hệ giữa hai người.

"Đúng vậy, trung thực là phẩm chất quan trọng nhất ở người bạn đời.” Triệu Huyền đồng tình với bà Ngô. Cô gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn quan sát bà ấy, giống như cách bà Ngô đang quan sát cô.

Ánh mắt của hai người gặp nhau.

Giữa cuộc trò chuyện, một âm thanh nặng nề vang lên.

“Bà ơi, tôi mua được con cá vược câu tự nhiên. Bà đi hấp giúp tôi nhé.” Giọng nói của ông Vu từ ngoài sân vọng vào.

Bình Luận (0)
Comment