Ngày hôm sau diễn ra như bình thường, tôi vẫn dậy sớm, vẫn dọn dẹp sau đó đạp xe ra quán nhà cô Nguyệt. Nhưng lạ lùng là hôm nay quán đóng cửa, báo nghỉ một hôm trong khi chiều hôm qua vẫn mở và chẳng có thông báo gì về việc sẽ nghỉ đột xuất cả.
Khi tôi đến nơi thì mấy anh chị cùng làm phục vụ với tôi cũng chưng hửng đứng phía ngoài chờ đợi. Mãi đến khi có điện thoại thông báo của cô Nguyệt mới giải tán quốc hội. Đến lúc này tôi mới nhớ ra hôm qua khi tôi đến quán thì cô ấy cũng chẳng có ở đây. Chắc cô Nguyệt mở thêm chi nhánh khác nên bận rộn đến đó chuẩn bị khai trương. Nhìn tiệm bánh của cô ấy nhỏ nhỏ xinh xinh thế này thôi, thật ra thương hiệu của cô ấy không phải chỉ có mỗi một điểm mà có hẳn một chuỗi cửa hàng như thế này. Chẳng qua bình thường cô Nguyệt đều ưu ái cửa hàng ở quê nhà nên tôi mới thường xuyên được làm "đồ đệ" chân truyền của cô ấy thôi.
Giỏi thật!
Mình cũng phải cố gắng giỏi như vậy mới được!
Lòng quyết tâm dâng cao, tôi vừa đạp xe vừa lầm bầm đọc thuộc toàn bộ những kiến thức bài cũ giáo viên cho về nhà. Tiện thể lục lại trong trí nhớ rồi ôn tập từ đầu đến cuối. Học tập đúng là sung sướng, mỗi lần nhớ lại kiến thức đều khiến tôi vui vẻ hạnh phúc mãi không thôi. Thật ra nếu sau này có điều kiện cho tôi làm giáo viên tôi cũng không chê đâu. Mặc dù lương thấp, công việc vất vả nhưng bù lại được học mãi, học đến cuối đời luôn!
Rất nhanh cổng trường đã ở ngay trước mặt, tôi vui vẻ đạp xe vào phía trong. Vừa lúc mấy chiếc xe đạp điện phía sau lao vút lên, cố ý đụng vào tay lái khiến tôi loạng choạng suýt ngã. Cũng may chiếc xe đỏ này rất đỏ nên tôi mới phanh kịp và đứng vững được, nếu không hôm nay không hôn đất mới là lạ!
Ngay lập tức ngẩng đầu lên, con Dịu Hiền và bạn nó gườm gườm nhìn tôi một cái rồi phóng vút xe, cút thẳng.
Hơi bị quá đáng rồi đấy!
Vụ sách vở bị xé tôi đã phải bỏ qua rồi, chẳng lẽ bây giờ cũng cứ phải nhịn mãi như thế? Nhịn nhiều sẽ điên đấy, tôi còn trẻ, không muốn bị điên đâu! Nhưng nói thật là tôi chẳng nghĩ ra cách quái nào để trừng trị nó cả, vậy nên chỉ còn cách nuốt gọn cục tức này vào trong bụng mà thôi.
Người trông xe hôm nay không phải cô mọi hôm, nghe nói nhà cô ấy có việc bận đột xuất nên xin nghỉ về quê mấy ngày, người mới đến thay cho tới khi cô ấy quay lại. Quen mui được ăn sáng ké, hôm nay không có gì tự dưng tôi thấy hụt hẫng quá.. Đùa thôi, không biết cô ấy có vấn đề gì nữa. Trong trường này có mỗi cô trông xe luôn đứng về phía tôi, nay cô ấy đi rồi, tôi cảm thấy cô đơn dữ dội!
Lê thân lên lớp, nghe lũ trong lớp bàn tán với nhau, hôm qua tiết mục văn nghệ của lớp tôi chỉ đứng thứ 6, thua kém rất nhiều các đàn anh đàn chị. Có lẽ vì thế mà con Dịu Hiền cay cú, và vì cay cú nên nó trút giận vào tôi. Từ bao giờ mà chị đây là bao cát của mày thế? Mơ cũng đừng có mơ được không?
Sau đó chúng nó còn nói về vụ gì đó rất bí mật, và hình như vụ này có liên quan đến tôi hay sao ấy. Vì tôi thấy chúng nó cứ vừa chụm đầu vào nhau nói chuyện vừa liếc qua tôi, ánh mắt đầy những cảm xúc phức tạp.
Chẳng lẽ chuyện tôi nghỉ hôm qua bị thầy phát hiện rồi? Và không những phát hiện, thầy còn định xử lý tôi vì dám tự ý không tham gia hoạt động chung nữa?.. Chắc không đến nỗi đen đủi vậy chứ?
"Hải Dương!" Lớp trưởng Hải Đăng từ ngoài cửa lớp đi vào, ánh mắt dửng dưng gọi tên tôi "Lên văn phòng thầy gặp!"
"Hả?" Thôi rồi lượm ơi!
Có vẻ tôi đoán trúng rồi!
Đúng là IQ cao cũng chỉ được có thế, đoán đâu đúng đấy hại não chết đi được!
"Các cậu nữa!" Hải Đăng không thèm nhìn tôi mà quay sang chỗ đám Dịu Hiền giục giã "Nhanh cái chân lên! Ngu thì chết!"
"Cậu độc mồm thế!" Dịu Hiền dậm chân, đứng dậy trách cứ Hải Đăng. Tôi đã đi đến cửa, nghe thấy những lời này thì suy đoán trong lòng lại rẽ ngang. Hay thầy định giải quyết chuyện chúng nó bắt nạt tôi tập thể? Bình thường thầy luôn khuất mắt trông coi cơ mà, động lực nào khiến thầy quyết định giải quyết cho xong việc này vậy?
"Không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!"
"Hoa có độc, ngọc nát bươm.." Cậu ta cười khẩy, nói thẳng "Thương phí sức!"
"Cậu.."
"Nhanh cái chân lên!" Hải Đăng phẩy tay "Giải quyết xong đi, nghe nói hôm nay Quốc Bảo nhà cậu online đấy!"
"Quốc Bảo đi học lại?"
"Ôi thật à?"
"Quốc Bảo!"
Mẹ! Không phải nói hết tháng này mới ra hay sao? Cái gì thúc đẩy mà cậu ta xuất chinh sớm vậy? Tôi rảo bước thật nhanh ra khỏi dãy hành lang dài, xuống khỏi cầu thang, thoăn thoắt bước về phía văn phòng dành cho giáo viên, trong lòng không ngừng âm thầm trách cứ ông trời.
Tên điên đó trở lại rồi!
Cậu ta mà tới thì hẳn là sự khổ sở hiện tại của tôi sẽ được x2! Như thế không tốt tẹo nào, nhất là khi kì thi học kì I đang ngày một tới gần như thế này. Hay khi cậu ta quay trở lại lớp tôi tìm cách đá vào chân khiến chỗ rạn xương của cậu ta tái phát và cậu ta phải tếch luôn về nhà nhỉ? Ha ha, có vẻ không ổn đâu, nếu làm thế thì người về nhà trước chắc là tôi. Bố mẹ cậu ta sẽ nhét tôi về nhà, nhà tù!
"Ê Hải Dương!" Giọng nói như từ địa ngục vọng về làm nụ cười trên môi tôi tắt hẳn. Vừa nghĩ đã thấy người, cậu ta thiêng thế chắc chết thì kiểu gì cũng về cả đề lẫn lô! "Không có tôi coi bộ cậu sống vui sống khỏe quá nhỉ?"
Tôi không thèm quay người lại, giả bộ không nghe thấy gì, khoanh tay tiếp tục bước đi. Người kia bước vội, nghe âm thanh gót giày gõ trên sàn đá chẳng có vẻ gì là của người bệnh xương khớp cả. Khéo khi hiện tại cho cậu ta chạy thi mấy trăm mét còn được ấy chứ! Dám cá người này chỉ lấy cớ bệnh tật để nghỉ ở nhà đỡ phải đi học!
Cậu ta bước càng nhanh, tôi cũng rảo chân đi càng vội. Nhưng đáng buồn thay, độ dài chân chênh lệch quá nhiều làm khoảng cách đôi bên thu hẹp nhanh chóng. Cậu ta vỗ lên vai tôi, một tay quàng qua cổ tôi, ôm xiết khiến tôi muốn ngạt thở. Tức giận quay đầu lại, gương mặt của Quốc Bảo sát gần, hơi thở thơm mùi kẹo cao su của cậu ta thoang thoảng khiến tôi tê rần cả mũi. Tiếp xúc gần như vậy dường như là việc ngoài dự liệu của cả hai, Quốc Bảo cũng phản ứng chậm hệt như tôi, cậu ta ngẩn ra mất mấy giây, sau đó vẫn giữ nguyên tư thế ôm cổ tôi từ phía sau, nhẹ giọng thì thầm vào tai tôi: "Có vẻ hình ảnh tôi vẫn chưa khắc sâu vào tâm trí bạn lắm nhỉ? Xem ra tôi cần phải cố gắng nhiều hơn rồi!"