Việc này là khởi đầu của một chuỗi ác mộng, tôi biết chắc chắn thế đấy, vậy nên không thể đồng ý được!
Tôi đứng phắt dậy, ánh mắt buồn bã của Dịu lia qua làm lòng tôi đau như cắt. Gái à, tao không muốn ngồi cạnh crush của mày đâu, nếu như được, tao ước gì chúng mình đổi chỗ cho nhau ngay!bây!giờ!
Nhưng Quốc Bảo đã nhanh chóng chặn họng tôi bằng cách ngồi phịch xuống, làm hành động đưa tay cắt ngang cổ đe dọa rồi gằn giọng: "Xong chuyện, thầy đi đi!"
Má! Cái thái độ như hoàng thượng cho thái giám hầu cận lui xuống này là thế nào? Còn thầy nữa, thầy tự trọng chút đi, cậu ta bảo đi cũng đi luôn?
Tôi đứng lên muốn đi ra ngoài, đám người trong lớp xì xào bàn tán về cậu ta và vài lời khiếm nhã liên quan đến tôi nữa. Quốc Bảo đứng dậy, cười khẩy một cái rồi không thèm quan tâm bất kì ai, bất kì cái gì, đi thẳng ra ngoài.
Sóng gió không tới?
Vậy là cậu ta không có ý định hành tôi? Có thể cậu ta muốn ngồi bàn cuối chỉ đơn giản là để trốn học cho dễ hoặc ngủ mà không bị làm phiền. Ầy, đúng đấy, chắc thế, tôi lo nghĩ quá nhiều rồi!
Nhưng dù gì thì ngồi cạnh Quốc Bảo cũng không ổn lắm, lớp 45 người vẫn còn một bàn trống một chỗ. Tôi xin qua đó để mặc cậu ta ngồi mình chắc cũng không sao đâu ha!
"Sao tự dưng Quốc Bảo lại muốn ngồi đấy nhỉ?" Dịu tò mò lắm, và khác với các bạn gái tò mò khác, nó hỏi thẳng tôi - một đứa cũng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa "Lạ ghê, ngày xưa chúng mình đâu có quen nhau?"
"Ai biết?" Tôi lắc đầu, kéo Dịu đi về phía văn phòng "Nhưng tao không ngồi với thằng đấy đâu, tao xin chuyển chỗ thôi!"
"Sao thế? Nhiều đứa muốn ngồi cạnh Quốc Bảo mà không được đó!"
"Mày thích nhường mày nè!" Tôi hừ mũi.
"Ơ hơ hơ.." Con bé cười đê tiện, ngọt nhạt "..Thế thì thích lắm.."
"Cái con này, sao mày bảo không crush nó?"
"Thích mặt tiền đâu tính crush, nói thật, tao cũng không ưa mấy người đầu đất đâu!"
"Vậy mới là bạn cùng chí hướng với anh đây!"
Quyết định là phải làm ngay cho nóng, vậy nên tôi mò tới khu văn phòng, tìm thầy giáo chủ nhiệm! Nhưng đến đó thì các giáo viên khác thông báo cho tôi một tin buồn thiu: thầy đã về rồi! Khiếp! Đi nhanh như gió luôn ấy, tôi và Dịu xuống sau thầy có 5 phút thôi chứ mấy!
Ảo não ôm tâm trạng thấp thỏm dắt xe đạp ra khỏi bãi gửi xe, tôi đành tự an ủi mình đợi thêm vài ngày nữa, đến khi nhập học chính thức rồi xin chuyển chỗ cũng không muộn!
Dịu có xe đạp điện, nhà nó cách trường cũng gần 9km, chẳng khá hơn nhà tôi là bao. Với sự thân thiết của hai đứa, tôi hoàn toàn có thể đạp xe qua nhà nó rồi đi ké xe đạp điện của nó. Nhưng buồn thay, sau giờ học tôi còn phải đi làm thêm, thế nên bắt buộc phải có phương tiện di chuyển riêng. Và chiếc xe đạp cà tàng này nghiễm nhiên là sự lựa chọn duy nhất. Mẹ ốm liệt giường đã lâu, bình thường chỉ trồng rau nuôi gà nhỏ lẻ. Trong nhà ngoài khoản tiền ít ỏi mẹ kiếm do bán rau thì hoàn toàn không còn nguồn thu nào khác. Chính vì thế nên tôi buộc phải đi làm kiếm thêm, ăn uống kham khổ tôi chịu được, nhưng mẹ không có đủ tiền mua thuốc, ngày qua ngày phải chịu đau đớn tôi nhìn không nổi. Người thân duy nhất của mình như vậy trái tim có mà bằng sắt mới không suy nghĩ gì. Tôi đi làm phục vụ ở một tiệm bánh ngọt từ năm lớp 8. Sáng dậy sớm ra quán quét dọn chuẩn bị nướng bánh bán cho người ta ăn sáng. Chiều tối lại quét dọn lần nữa rồi chuẩn bị phục vụ cho những cặp tình nhân có nhu cầu ăn tại chỗ. Thời gian làm chỉ có vài tiếng một ngày, cũng không vất vả nhưng lương lại đủ để mẹ tôi mua thuốc mỗi tháng, còn dư một khoản nhỏ để tiết kiệm lúc bệnh của mẹ trở nặng nữa. Cũng vì chủ tiệm bánh là người tốt nên mới giúp đỡ tôi như vậy, cả đời này tôi mang ơn cô ấy..
Hôm nay chỉ phải tập hợp nghe nhắc nhở chưa vào học chính nên tôi được về sớm. Chia tay Dịu, tôi tạt qua nhà xem mẹ ăn uống, nghỉ ngơi thế nào rồi lại lóc cóc ra quán. Chủ tiệm bánh là cô Như Nguyệt - một người phụ nữ xinh đẹp, giỏi giang và làm bánh tuyệt ngon. Cô Nguyệt thường xuyên chỉ cho tôi cách thức làm những món đồ phương Tây mỹ lệ này, cũng rất hay cho tôi thử những món ăn mới ngon đến tê lưỡi. Nói thật, đi làm như này tôi đi làm cả ngày cũng được. Nếu không phải vì học hành sẽ giúp ích cho tương lai của tôi nhiều hơn, mẹ cũng mong tôi học đến nơi đến chốn thì có lẽ tôi đã bỏ học để đầu quân cho cô Nguyệt rồi!
"Trường THPT Yên Mỹ thật à?" Cô Nguyệt có vẻ ngạc nhiên lắm, sau sự ngạc nhiên lại là hoài niệm, cô mỉm cười "Không bõ công thầy đầu tư, Hải Dương giỏi đấy!"
"Ngày xưa chị Như Nguyệt giỏi kém gì!" Một chị nhân viên nhảy vào, nói "Hải Dương xách dép cho cô Nguyệt, ba năm, năm nào cũng TOP quốc gia, còn đi thi quốc tế được giải cơ! Chẳng qua cô Nguyệt không ưa bon chen nên về làm bánh đó!"
"Thật.. Thật ạ?" Quá siêu! Thần tượng của tôi có khác! Đứng TOP đầu, còn vươn ra thế giới nữa!
"Ngày xưa cô cũng học trường Yên Mỹ giống cháu đấy!" Cô Nguyệt gật đầu khẳng định "Cố lên nhé, dù thế nào cũng không được phép bỏ cuộc!"
"Vâng!" Thần tượng còn học chung trường với mình! Cô Nguyệt đúng là quá ngầu!
Cuộc nói chuyện của chúng tôi kết thúc vì có khách đến, chị gái vừa nãy đi ra ngoài phục vụ khách hàng. Tôi theo cô Nguyệt vào trong bếp, vừa lau chùi dọn dẹp, vừa rửa đống chén đĩa khách ăn bánh tích lại từ trưa. Yêu cầu của khách là một capuchino, một bánh chocolate matcha hoa hồng. Ngay sau khi cô Nguyệt làm xong thì tôi cũng dẹp xong, cô để tất cả lên khay rồi ngoắc tay bảo tôi: "Cô đau bụng quá, Hải Dương bê ra ngoài giúp cô đi!"
"Vâng!" Thần tượng thì vẫn phải đi vệ sinh như bình thường! Nhận thức rõ điều này nên tôi ngoan ngoãn ôm lấy khay đồ từ tay cô Nguyệt, thoăn thoắt đi ra bàn đã được chỉ định.
Bàn số 2? Ủa? Không thấy cái đầu nào luôn, chẳng lẽ khách gọi cho vui rồi bỏ về? Đưa mắt về phía chị phục vụ đang đứng kia cầu cứu, chị ấy gật đầu tỏ ý tôi cứ yên tâm mà bê đồ qua đi. Vậy thì có khả năng khách cũng đang đi vệ sinh, nếu vậy thì tốt!
Rảo bước chân, nhanh chóng đi tới bàn số 2, tôi đứng ở mép bàn, đưa tay vừa định đặt đồ xuống thì bắt gặp một đôi mắt quen thuộc cực kì! Người khách này không về, cũng không đi vệ sinh, cậu ta nằm ra ghế, nằm dài đườn!
Gương mặt đẹp trai, thái độ bất cần, giọng nói trầm trầm đầy khiêu khích: "Ủa cô bạn cùng bàn, làm trò gì ở đây vậy hả?"