Thi học sinh giỏi cấp trường, cấp huyện, cấp thành phố rồi sau đó là quốc gia. Những kì thi nối tiếp nhau qua đi, mãi cho đến lúc tôi nhận được bằng khen giải nhất quốc gia môn tiếng Anh Quốc Bảo mới trở lại.
Cậu ta lại cao thêm một chút, mái tóc xoăn đã cắt ngắn, trở về với màu đen bình thường. Ôm trên tay bó hoa lớn, Quốc Bảo vừa trao tận tay tôi vừa nịnh hót: "Sau này có vợ gia sư chồng không cần lo việc nói tiếng Anh như gà mắc tóc rồi!"
"Thôi đi đừng có điêu!" Tôi tần ngần nắm lấy tay cậu ta không buông, bao sự nhung nhớ chợt bùng nổ khi gặp lại. Nhưng vì đang ở buổi lễ tuyên dương thành tích và trao nhận bằng khen nên buộc phải tém tém lại. Cả hai đứa nhìn nhau thật lâu, ai cũng có những thay đổi nhưng bản chất của tình yêu vẫn vậy, thậm chí còn có phần nồng nàn hơn rất nhiều.
"Cậu ra nước ngoài lâu như thế bảo không biết tiếng Anh tôi đi đầu xuống đất!"
"Ha ha, đúng là vợ thông minh!" Cậu ta cũng xiết chặt tay tôi, một tay nữa đưa lên xoa xoa má, ánh mắt dịu dàng như thể muốn nhìn cho tôi tan chảy đi mới vừa lòng.
Tay Quốc Bảo lại thô hơn rồi, cũng đầy những vết chai cứng nữa.. hẳn là thời gian này cậu ta vất vả lắm, vất vả hơn tôi cả trăm ngàn lần.
"Năm sau vợ vẫn học tiếng Anh à?"
"Không thi tiếng Anh nữa!" Tôi lắc đầu, thầy đã khuyên tôi nên tìm một môn khác, tiếng Anh học để giao tiếp chứ không chuyên sâu được. Tôi nghĩ như vậy cũng tốt, lời của người đi trước nói chắc chắn không sai! "Năm sau chọn cái khác, bốc trúng môn gì học môn đó cho oách!"
"Lễ trao bằng này nhàm chán nhỉ?" Quốc Bảo nhìn lên bục, giáo viên vẫn đang đọc những bài diễn văn thật dài, còn đám học sinh ưu tú thì chán nản ngáp ngắn ngáp dài. Chán thì chán thật, nhưng biết làm thế nào? Tôi quay sang gật đầu với cậu ta một cái, nào ngờ cái gật đầu này lại khiến Quốc Bảo mừng húm, cậu ta lập tức kéo tôi chạy tuột ra khỏi hàng ngũ, lao về phía lớp học.
"Lên sân thượng!"
"Làm gì?"
Những bước chân dồn dập nhịp nhàng, tiếng gót giày gõ trên mặt sàn cồm cộp đầy vui vẻ. Tôi nhìn cái gáy trắng nõn của Quốc Bảo, lại nhìn đến eo thon sau lớp áo trắng mỏng của cậu ta, đột nhiên muốn ôm nó vô cùng.
Cửa sân thượng bật mở, sự thanh lãnh và màu xanh ập vào khiến cả hai chúng tôi trở tay không kịp. Quốc Bảo đẩy cửa đóng lại, sau đó như thể không chờ nổi, cậu ta cúi người, một nụ hôn thật sâu tràn tới như sóng thần. Hai cánh tay rắn chắc ôm xiết, nhấc bổng tôi lên cao. Quốc Bảo hôn rất lâu, rất sau mê.. Mãi đến khi tôi nghĩ mình đã chết chìm trong sự ngọt ngào đó cậu ta mới dừng lại.
"Nhớ vợ lắm!" Quốc Bảo thì thầm vào tai tôi "Nhớ chết đi được!"
"Khó thở!"
"Để chồng giúp hô hấp nhân tạo!" Cậu ta cười gian, cúi đầu "Ngoan ngoãn để chồng ôm đi nào!"
Bóng cây xanh mướt, nắng ở trên cao.. Chúng tôi thủ thỉ với nhau, chậm rãi bước qua từng dặm dài nhung nhớ.
*
Năm học cuối cùng của cấp III ập đến rất nhanh. Hiện tại chúng tôi không chỉ chịu áp lực thi cuối kì, thi học sinh giỏi mà còn phải làm khảo sát thường niên nữa. Bài thi khảo sát ấy diễn ra khắp cả nước, sau khi làm xong sẽ có bảng tổng sắp điểm, xem xem học sinh ở đâu chất lượng cao nhất. Những học sinh có điểm cao trong kì thi này sẽ nhận được rất nhiều ưu ái, ít nhất cũng có lợi thế hơn trong việc xin học bổng toàn phần để đi du học.
Vì quá bận rộn nên tôi buộc phải xin phép cô Nguyệt cho dừng việc làm tối. Chỉ còn ca sáng nên tiền lương cũng phải giảm theo. Việc này khiến tôi bận tâm nhưng mẹ lại chẳng để ý lắm, vì từ năm ngoái tự dưng cơ thể mẹ khá hơn nhiều, đi khám bác sĩ cũng nói ổn định vì bổ sung đủ vi chất. Mãi đến sau này tôi mới hiểu chẳng phải vì xung hỉ xung hiếc gì hết, tất cả là do Quốc Bảo lén đổi thuốc tốt nhất cho mẹ tôi! Cậu ta tìm tới tận phòng khám bảo hiểm y tế, mua thuốc sẵn và nhờ bác sĩ giao tận tay cho mẹ tôi. Thuốc chất lượng, tâm lý thoải mái hơn nên bệnh tình mỗi lúc một thuyên giảm. Mẹ đã có thể đi chợ buôn bán những thứ chất lượng hơn, số tiền kiếm được cũng khá hơn xưa nhiều lắm.
Chuyện của tôi và Quốc Bảo vẫn tốt, trên trường cũng không có quá nhiều biến động ngoại trừ việc Hải Đăng và Phương Anh bỏ học ngang để kết hôn vì có bầu. Thật ra tôi thấy đây là chuyện sớm muộn thôi, vì hai người đó lúc nào chẳng dính lấy nhau như đôi sam. Cơ mà nhịn chút hoặc dùng biện pháp an toàn để tốt nghiệp cấp III không được hay sao, cả hai đều học tốt như thế, bỏ ngang mới buồn!
"Thật ra chồng cũng thích kết hôn sớm!" Cậu ta đột nhiên thổ lộ, vừa nói vừa lật mở quyển nháp của tôi ra để vẽ nghịch. Đang nói tự dưng Quốc Bảo dừng khựng lại "Ủa, cái này.."
"Cái gì?" Quyển nháp tôi dùng giấy cũ đóng lại thôi chứ có gì đâu mà xem mãi vậy? Ngó đầu qua, tôi lập tức hiểu rõ lí do "Ô kìa, trả sách đây!"
"Phương pháp cua đổ Quốc Bảo?" Cậu ta ngăn tay tôi lại, hi hí đọc lớn "Ghê nha, ra là có kế hoạch như này, còn dám điều tra hết tất cả sở thích sở ghét của chồng nữa! Không ngờ vợ mình tẩm ngẩm tầm ngầm mà ghê ra phết!"
"Điên!" Tôi quát "Ngày xưa định viết sách bán đấy, mà quên mất tiêu nên thôi! Giờ thì muộn rồi, bán cũng chẳng có ma nào mua!"
"Ai nói?" Bị đụng chạm vào sức hút nên Quốc Bảo có vẻ cay cú lắm, cậu ta đập bàn, quát "Viết ngay cho chồng! Chồng đảm bảo đây sẽ là cuốn sách bán chạy nhất năm!"
"Cậu tự in tự mua xong phát cho mọi người hả?" Tôi bĩu môi "Đúng là ra dáng người có tiền ghê ha!"
"Ghét!" Quốc Bảo giận lắm nhưng thấy tôi nói chuẩn đâu có cãi được lời nào "Nhưng chồng muốn đọc, vợ cứ viết đi, sinh nhật tặng nó cho chồng có được hay không?"
"Được thôi!" Tôi nhếch môi "Vậy sinh nhật tôi cậu cũng phải tặng tôi một bức tranh chân dung!"
"Mai rồi đó, làm sao chồng chuẩn bị kịp?"
"Viết sách cũng lâu lắm chứ đùa! Giờ tôi bận học thi, không có thời gian!"
"Hải Dương, vợ nhớ đó!"
Ai dè chỉ vì một lời nói bâng quơ của tôi mà ngay ngày hôm sau, khi phóng xe điện lên trường tôi đã được chứng kiến một màn kinh điển. Màn này còn khó quên gấp ngàn lần biển sao trời năm trước: một bức tranh chân dung cỡ lớn, được Quốc Bảo in to bằng cả mảng tường chứ không đùa!
Cậu ta treo nó rủ từ sân thượng xuống, đứng xa cả trăm mét vẫn có thể nhìn thấy mặt tôi một cách rõ ràng. Không những thế, xung quanh còn đầy những bóng bay, những hoa hồng.. xa xỉ và giá trị lớn không để đâu cho hết!
Tốn kém!
Quá tốn kém!
Năm ngoái Quốc Bảo bị tôi phê phán vì mắc đèn vừa vất vả vừa tốn tiền năm nay còn chưa chừa nữa kìa!
Dừng xe ở cổng trường, bao nhiêu học sinh, giáo viên, bảo vệ.. đều đứng phía dưới tòa nhà treo chân dung tôi mà nhìn thẳng lên phía trên. Đám người thấy tôi xuất hiện lập tức né sang hai bên, dạt ra lấy chỗ cho tôi đi vào.
Giọng của Quốc Bảo được phóng lớn qua loa truyền thanh, ha hả thông báo với tôi rằng cậu ta đã làm được, đây là món quà sinh nhật đầu tiên cậu ta muốn tặng cho tôi!
Món quà thứ hai là một bài hát, một bản tình ca ngọt ngào kèm theo hàng tấn cánh hoa hồng lả tả rơi xuống.
Món quà thứ ba là một lá thư, trong thư cậu ta kể lại toàn bộ quá trình chúng tôi ở cạnh nhau, hi vọng sau này vẫn có thể bên nhau vĩnh viễn..
Quá khoa trương rồi! Còn sến nữa! Vậy mà không hiểu sao đám người bên cạnh lại nước mắt lưng tròng, ra sức chúc mừng tôi tìm được chân ái? Có gì xúc động vậy trời? Đừng đùa! Hay tôi bị lãnh cảm nên không cảm nhận được cái thứ cảm xúc có thể khiến người ta rớt nước mắt?
Dĩ nhiên hạnh phúc vẫn phải có, sự hạnh phúc âm ỉ cứ rực cháy trong lòng. Nhưng song hành với nó là một thắc mắc, ấy là Quốc Bảo thật sự đang ở đâu? Cậu ta còn chưa xuất hiện nữa kìa, nãy giờ cứ trốn chui trốn nhủi chỗ nào không thèm ra mặt luôn!
Hát hay vẽ đẹp, chương trình có đầu tư như vậy thì có gì ngại ngùng mà không ra mặt đi? Hay còn gì đó cậu ta chưa công bố và chuyện ấy Quốc Bảo không muốn người khác biết, chỉ muốn dành riêng cho tôi?
Quay phắt người, tôi lao nhanh về nơi mà chúng tôi thường hay gặp nhau nhất. Quả nhiên lớp 12A1 trống trơn có một người duy nhất ngồi ở bàn cuối, cậu ta thấy tôi quay lại lập tức mỉm cười: "Chồng biết vợ sẽ đi tìm chồng!"
"Làm trò gì đó?" Tôi bước nhanh vào phía trong "Dụ mọi người sang bên kia hết làm gì?"
"Vì không muốn ai quấy rầy hai chúng ta, và vì.." Quốc Bảo đột ngột khuỵu gối, đôi mắt cong như trăng non "..Muốn ở nơi này cầu hôn vợ!"