Lúc Úc Chi Dư đi ra khỏi công ty trời đã nhá nhem tối, ngoài trời có vẻ hơi âm u, chắc là chuẩn bị mưa.
Bên ngoài đã sớm giăng đèn kết hoa, xung quanh đâu đâu cũng thấy một màu đỏ hạnh phúc. Đêm giao thừa, ai cũng nên trở về nhà ăn bữa cơm đoàn viên, thế nhưng Úc Chi Dư vẫn phải chạy deadline, vội vội vàng vàng làm cho xong yêu cầu cuối cùng của khách hàng, đem tranh giao cho khách.
Ngoại trừ tự làm khổ mình, còn có ai đêm 30 vẫn phải làm việc đâu?
Úc Chi Dư hít một hơi khí lạnh, rụt cổ lại, chân cũng bước nhanh hơn.
Cậu và ba mẹ mua nhà cùng một khu phố, đi bộ cũng chỉ mất 10 phút, mỗi lần muốn cọ cơm hay có việc gì đều rất tiện.
Lúc mở cửa bước vào, độ ấm trong phòng đánh thẳng vào người cậu, kèm theo đó còn có rất nhiều ánh mắt chết chóc từ mấy người dì của cậu.
Úc Chi Dư thở dài một tiếng, bắt đầu rồi đây.
Mẹ cậu đi ra, trông thấy người đang đứng thừ người ra ở huyền quan thì kéo vào trong nhà, sau đó lại đi vào trong bếp. Úc Chi Dư định đi theo mẹ thì lại bị mấy người dì giữ lại.
“Tiểu Dư à.”
Úc Chi Dư nghe thấy ngữ khí này, trong đầu thầm nghĩ “Cmn chết mình rồi” nhưng miệng vẫn rất ngoan ngoan lên tiếng: “Dạ, dì hai năm mới vui vẻ.”
Dì hai gật đầu: “Ngoan lắm, thế tìm được người yêu chửa?”
Úc Chi Dư thầm nghĩ quả nhiên, trên mặt mang nụ cười không tí giả trân nào: “Công việc bận rộn lắm ạ…..Cháu cũng chưa vội.”
Bác cả không biết từ đâu nhảy ra, nhíu mày: “Cháu đã 30 rồi, không tìm để ế tới già à?”
Úc Chi Dư tiếp tục cười giả trân: “Không vội ạ, công việc quan trọng hơn.”
Thím cậu không đồng ý: “Không vội sao? Tiền lúc nào kiếm chả được, cậu bây giờ ưu tú thế này, công tác cũng đàng hoàng, nhanh nhanh tìm người mà nói chuyện yêu đương đi.”
Cô dì chú bác mỗi người một câu, Úc Chi Dư lại cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Cho nên cậu ghét nhất là mỗi lần ăn tết là phải ngồi nghe họ hàng dông dài về chuyện người yêu, hôn nhân.
Đang ngồi ngẩn ngơ, bỗng dưng bác cả của cậu nói: “Bác có một người bạn, con của cô ấy tháng trước mới từ nước ngoài trở về, lớn lên rất đẹp trai, nghe nói ở nước ngoài có tham gia hoạt động gì gì đó, còn đoạt giải. Người mà bác nhìn từ lớn đến bé, tính tình chắc chắn rất tốt. Cháu có muốn đi xem thử không?”
Mấy người trong nhà đều quay lại nhìn cậu. Úc Chi Dư biết mọi người là muốn tốt cho mình, cậu âm thầm thở dài, gặp mặt thì gặp mặt. Cậu cũng không phản cảm mấy việc này, coi như là quen thêm một người bạn.
Úc Chi Dư khẽ gật đầu, khuôn mặt có chút phờ phạc mà nở nụ cười: “Bác à, bác tâng bốc cháu lên mấy như thế, người ta lại không thích cháu thì sao?”
Bác cả cau mày, đánh vào đầu Úc Chi Dư một cái: “Tiểu Dư nhà chúng ta ưu tú như thế, người ta không thích thế nào được?”
Úc Chi Dư sờ sờ đầu, không biết là nghĩ gì.
_
Úc Chi Dư không có thói quen đón giao thừa, chờ cho đến khi không còn người đến chúc tết, cậu sẽ chuồn về phòng, tắm rửa rồi đi ngủ một giấc.
Bây giờ chính phủ cấm đốt pháo hoa cho nên khắp nơi rất yên tĩnh, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng TV ở trong phòng khách vang lên.
Hôm nay bác cả bảo cậu đi xem mắt, nhưng xem kiểu gì, xem thế nào cũng không nói, còn không đưa WeChat của đối tượng xem mắt cho cậu.
Đêm khuya tĩnh lặng, một mình nằm trên giường không khỏi miên man suy nghĩ, cảm xúc cũng lên xuống thất thường.
Cậu tự hỏi chính mình vì sao đã gần 30 rồi mà vẫn không yêu đương. Thật ra chính cậu cũng không trả lời được. Có lẽ người yêu cũ quá xuất sắc, vẫn không thể ngừng so sánh người ấy với những người khác, cuối cùng không ra đâu với đâu.
Bạn tốt từng nói với cậu, đây chính là ái tình chưa dứt. Nhưng Úc Chi Dư không cảm thấy mình còn duyên nợ gì với người kia cả. Chẳng qua lúc đó chỉ là thứ tình cảm của tuổi trẻ bồng bột, có lẽ đối phương cũng chẳng còn ấn tượng sâu sắc gì, chỉ còn mình cậu là vẫn còn chịu ảnh hưởng mà thôi. Không tìm ra được người nào xuất sắc như cậu ấy, không tìm ra được người nào xuất sắc hơn cậu ấy.
_
Đầu năm, đáng nhẽ ra là phải đi chúc tết. Sáng sớm, mẹ của Úc Chi Dư đã gọi cậu dậy, nói năm nay không cần phải đi đâu cả, chúc tết có kiếm được người yêu không? Không thì đi xem mắt đi!
Úc Chi Dư bị đánh thức, đầu óc còn mơ mơ màng màng, chờ cho đến lúc nhận ra mình đầu năm còn phải đi xem mắt thì phát hiện hai vị phụ huynh đã biến mất không để lại tí dấu vết nào.
Úc Chi Dư: ……
Đỗ xe gần quán cà phê, Úc Chi Dư chỉnh trang lại quần áo và đầu tóc. Dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, vẫn phải để cho đối phương có ấn tượng tốt về mình. Cho dù không thể làm người yêu, thì cũng có thể làm bạn bè.
Bước vào quán, cậu lấy điện thoại di động ra, theo tin nhắn miêu tả mà bác cả gửi, vừa đi vừa nhìn xung quanh.
Mặc một chiếc áo khoác bông màu đen…..Đeo kính…..Trên bàn có đặt một bó hoa hồng……
Quét qua một vòng vẫn không thấy ai giống với miêu tả, Úc Chi Dư cảm thấy rất ba chấm, không rõ tại sao bác cả lại không gửi ảnh chụp của đối phương cho cậu.
Úc Chi Dư hoang mang vò đầu, nhìn ngang nhìn dọc, bỗng thấy có một người ngồi cạnh cửa sổ.
Áo khoác màu đen, hoa hồng…..Vì người này ngồi quay lưng về phía cậu nên cậu không biết đối phương có đeo kính hay không. Ôm theo sự tò mò, Úc Chi Dư đi đến vỗ vỗ vào vai đối phương: “Xin chào, tôi….”
Người nọ quay đầu, may quá, có đeo kính. Chỉ là……
Úc Chi Dư hơi sững lại, nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, cảm thấy cổ họng dâng lên từng đợt chua xót.
Đối diện với ánh mắt dịu dàng của đối phương, Úc Chi Dư rũ mắt, thu tay lại, quay mặt đi: “Xin lỗi, nhận nhầm người rồi.”
Nói xong định rời đi, không ngờ người kia nắm lấy cổ tay của cậu, bên tai vang lên một giọng nói ấm áp mà lâu lắm rồi chưa nghe: “Em không nhận nhầm. Tiểu Dư, lâu rồi không gặp.”
–
Úc Chi Dư đứng ngồi không yên, hai tay vô thức xoay xoay cốc cà phê, cố ý không chịu nhìn đối phương. Cậu không mở miệng nói chuyện, người ngồi đối diện cũng không nói gì.
Lúc trước cũng là như thế. Hai người ở bên nhau, vẫn là Úc Chi Dư ríu ra ríu rít nói chuyện không ngừng, đối phương chỉ ôn nhu mà nhìn cậu, khẽ mỉm cười khi nhìn thấy cậu, dịu dàng hỏi cậu có chuyện gì.
Không thể không nghĩ lại những chuyện trước kia, Úc Chi Dư thầm mắng mình vô liêm sỉ, trong lòng lại không biết làm thế nào để cho không khí bớt xấu hổ, đành nhẹ giọng nói: “Đã lâu không gặp….”
“Có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?”
Hai người mở miệng cùng một lúc, ngạc nhiên nhìn nhau. Không hiểu sao, Úc Chi Dư cảm thấy cảnh tượng này có chút buồn cười. Cậu cụp mắt, cong môi cười: “Được.”