Edit: Min
Đào Nguyện đã nói công khai trước phóng viên rằng từ nay về sau nếu ai muốn có được bức tranh kia của cậu, thì phải đưa ra thứ khiến cậu hài lòng làm tiền đặt cược và thắng được cậu khi đánh cờ vây là có thể mang nó đi.
Có rất nhiều người động lòng, và không ít cao thủ cờ vây đã tự mình xuất chiến với Đào Nguyện, nhưng kết quả cuối cùng đều là để lại đồ vật và tâm phục khẩu phục rời đi. Người không biết chơi cờ vây thì bỏ cả đống tiền ra mời cao thủ cờ vây quyết đấu với Đào Nguyện, nhưng kết quả vẫn y như vậy.
Dần dần, người đến tìm Đào Nguyện chơi cờ càng ngày càng ít đi. Không lấy được bức tranh thì thôi đi, thậm chí còn mất hơn phân nửa tài sản, ai mà chịu nổi bị giày vò như vậy chứ.
Dù giàu có đến đâu, họ cũng đều lùi bước sau khi thử một hai lần mà không thành công. Chỉ có một người là chưa bao giờ bỏ cuộc, và đã tìm Đào Nguyện đánh cờ vây một cách công khai đến lần thứ tư rồi.
Hai lần trước ông Lưu đều cảm thấy Đào Nguyện rất may mắn khi giành chiến thắng, và ông chỉ thiếu một chút là có thể đánh bại cậu. Nhưng đến lần thứ tư bị Đào Nguyện đánh bại, hơn nữa còn là một thảm bại không có đường cứu vãn, ông mới biết rằng hoá ra tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của Đào Nguyện. Mặc kệ ông có nghiên cứu thế cờ trước đó như thế nào thì cũng không thể thắng được cậu.
Đối với những người khác đến khiêu chiến, Đào Nguyện đều khiến bọn họ một lần hiểu rõ rằng với thực lực của bọn họ thì sẽ không thể nào thắng được cậu. Chỉ có ông Lưu là cậu luôn cho ông ta một loại ảo tưởng may mắn rằng sẽ thắng được cậu, để ông Lưu không chỉ thua ba miếng đất vào tay cậu, mà còn thua một nửa cổ phần của công ty nhà họ Lưu. Với số cổ phần này cộng thêm một số cổ phần phân tán, Ngụy Thế Thành sẽ có thể mua toàn bộ công ty của bọn họ.
Nhìn ván cờ đã không còn đường cứu vãn, cuối cùng ông Lưu cũng nhận ra rằng mình đã rơi vào bẫy của Đào Nguyện.
Ông Lưu lão chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Đào Nguyện nói "Cậu cố ý?"
"Đúng vậy." Đào Nguyện mỉm cười, trực tiếp thừa nhận.
"Tại sao?" Ông Lưu lão cảm thấy mình đã giao phần lớn tài sản của nhà họ Lưu rồi, ít nhất mình cũng nên biết lý do "Bởi vì trước đây chúng tôi không đồng ý bán miếng đất bán cho Thế Thành, nên cậu oán hận chúng tôi?"
"Miếng đất là của nhà các người, bán hay không bán đều là quyền của các người. Nếu tôi bởi vì chuyện này mà hận các người, e rằng ông trời cũng sẽ nhìn không được, tôi rất sợ bị quả báo nha."
"Vậy thì rốt cuộc là tại sao?" Ông Lưu nhìn chằm chằm cậu hỏi "Cậu rõ ràng có thể khiến cho tôi hiểu rằng mình căn bản không có khả năng thắng được cậu ở lần đầu tiên, tại sao cậu cứ cho tôi ảo tưởng có thể thắng cậu chứ?"
"Bởi vì người nhà họ Lưu các người đắc tội tôi, nếu không làm sụp đổ nhà họ Lưu các người thì tôi sẽ không báo được thù của mình." Đào Nguyện nói.
"Ai trong nhà họ Lưu chúng tôi đắc tội cậu?" Ông Lưu luôn ý thức dạy dỗ con cháu của mình rất nghiêm khắc, sẽ không để xảy ra chuyện ỷ thế hiếp người.
Lưu Tu Kiệt đang ngồi bên dưới lập tức cúi đầu, thân thể khẽ run.
"Cháu trai Lưu Tu Kiệt của ngài trước đây theo đuổi tôi, nhưng tôi không đồng ý. Vì thế anh ta hận tôi, nghĩ mọi cách gây phiền phức cho tôi, còn cố ý tìm người gây khó dễ cho tôi. Anh ta và Từ Thiếu Viêm bồ của anh ta từng bước từng bước ép tôi đi vào ngõ cụt, muốn tôi phải đi cầu xin anh ta. Vì vậy tôi cũng muốn cho anh ta cảm nhận được cảm giác bị ép đến bước đường cùng là như thế nào."
Ông Lưu đột nhiên nhìn về phía Lưu Tu Kiệt, ông không ngờ đứa cháu từ trước đến nay vừa hiểu chuyện và nghe lời này lại làm việc như vậy sau lưng mình.
Những người xung quanh Lưu Tu Kiệt cũng nhìn anh ta, nghĩ rằng thì ra là do anh ta khiến nhà họ Lưu gặp phải tình cảnh hiện tại.
"Con người của tôi chính là rất mang thù, hơn nữa còn có thù tất báo. Nể tình ngài và nhà họ Ngụy là họ hàng nên tôi nhắc nhở ngài rằng chuyện này chưa kết thúc đâu. Lưu Tu Kiệt nhất định phải chịu nghiêm trị, nếu không thì tôi sẽ không bao giờ buông tha cho các người."
"Không cần các người ra tay, để tôi tự làm." Ông Lưu nghiến răng nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài.
Những khán giả có mặt tại hiện trường cũng đứng dậy đi ra ngoài, bọn thảo luận về những gì mình vừa nghe được, đây lại là một câu chuyện phiếm nữa mà họ có thể nói rất lâu.
Đào Nguyện trở lại phòng nghỉ và lật xem các chứng từ đất đai và cổ phần chuyển nhượng "Nhà họ Lưu thật không hổ là một đại địa chủ nổi tiếng. Trên những khu đất này đều có những núi vàng núi bạc vô hình, nhiều năm như vậy, vô số người đều cảm thấy ghen tị."
"Người khác có ghen tị như thế nào thì hiện tại đều là của em." Ngụy Thế Thành rót cho cậu một ly nước ấm, sau đó ngồi xuống bên cạnh cậu, cùng cậu đọc văn kiện.
"Nhà họ Từ bên kia thế nào rồi?" Nếu cậu không định buông tha cho Lưu Tu Kiệt thì đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho Từ Thiếu Viêm. Hơn nữa, việc ba của nguyên chủ đột nhiên phá sản khẳng định là có liên quan đến nhà họ Từ.
"Chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ tuyên bố phá sản." Ngụy Thế Thành nói.
Ông Lưu nói sẽ tự mình ra tay, quả nhiên là tự mình ra tay. Ông dùng gia pháp đánh Lưu Tu Kiệt một trận, sau đó xoá tên anh ta ra khỏi gia phả nhà họ Lưu, rồi đuổi anh ta ra nước ngoài để anh ta tự sinh tự diệt.
Gia giáo nhà họ Lưu cực nghiêm, ông Lưu dạy dỗ tất cả con cháu đều rất nghiêm khắc, nhưng đứa con trai út đột ngột qua đời nhiều năm trước vẫn luôn là nỗi đau trong lòng ông. Bởi vì Lưu Tu Kiệt từ nhỏ đã không có cha, cho nên ông Lưu không khỏi có chút thiên vị anh ta, nhưng lại không ngờ nhà họ Lưu suýt nữa đã hoàn toàn bị huỷ hoại vì anh ta.
Ông Lưu dù sao cũng lớn tuổi rồi, không còn nhẫn tâm như hồi trẻ nữa, ông đuổi Lưu Tu Kiệt ra nước ngoài cũng coi như là đang bảo vệ anh ta.
Ngụy Thế Thành không chỉ có tiền có quyền mà còn vô cùng tàn nhẫn, nếu không thì một mình hắn cũng không thể chống đỡ nổi sản nghiệp lớn như vậy. Hắn cũng vì nể tình là họ hàng với nhau nên mới không ra tay hiểm ác với Lưu Tu Kiệt, mà là để Đào Nguyện thảo luận.
Nếu sau khi thảo luận mà nhà họ Lưu vẫn không hành động, vậy thì hắn sẽ ra tay, cho nên Lưu Tu Kiệt mới bị đuổi ra nước ngoài tự lực cánh sinh.
Một năm sau, Đào Nguyện và Ngụy Thế Thành tổ chức hôn lễ. Hôn lễ này được chuẩn bị cả năm trời, cảnh tượng hoành tráng khiến cả nước phải kinh ngạc
Những vị khách được mời ở trong sân vườn của lâu đài nói chuyện phiếm. Trên chiếc bàn dài trong sân vườn có những món ăn nhẹ tinh tế và ngon miệng, một tháp sâm panh lộng lẫy và những món hải sản tươi ngon. Trẻ con chạy nhảy và chơi đùa trên bãi cỏ trong những bộ váy nhỏ và những bộ tây trang nhỏ, còn người lớn thì ngồi hoặc đứng trò chuyện với nhau những chuyện cảm thấy thú vị.
Con gái dù ở lứa tuổi nào cũng thích buôn chuyện khi ở với nhau, các phu nhân nhà giàu đương nhiên cũng không ngoại lệ.
"Các người nói xem, chủ tịch Ngụy và Đỗ Thanh Vũ kết hôn rốt cuộc là ai lời hơn."
"Trước đây mọi người đều cảm thấy Đỗ Thanh Vũ thật may mắn khi có thể được chủ tịch Ngụy để ý và chờ gả vào nhà giàu. Nhưng bây giờ xem ra Đỗ Thanh Vũ tuy còn trẻ nhưng bản lĩnh lại không hề nhỏ. Chưa kể đến mức giá cao ngất ngưởng khi bán những bức tranh của cậu ấy, chỉ từ khối tài sản mà cậu ấy giành được với cờ vây năm ngoái thôi, bản thân cậu ấy cũng đã giàu hơn nhiều đại gia rồi."
"Cho nên đây là cường cường liên thủ, sau này thế lực của nhà họ Ngụy càng không thể coi thường, khẳng định còn sẽ phát triển lớn mạnh hơn, nói không chừng còn có thể trở thành nhà giàu nhất nước ta."
"Tôi cảm thấy nhà giàu nhất khẳng định là bọn họ rồi. Trước đây tôi cũng nghĩ rằng Đỗ Thanh Vũ may mắn, nhưng hiện tại xem ra vẫn là chủ tịch Ngụy may mắn hơn. Vừa cưới được một người xinh đẹp trẻ tuổi, lại là sự trợ giúp lớn nhất với hắn. Nhiều gia đình giàu có liên hôn đều là tự ai nấy chơi. Có thể kết hôn với người mình yêu thật sự không dễ dàng gì."
"Mặc dù đúng là chủ tịch Ngụy rất may mắn, nhưng tôi lại càng hâm mộ Đỗ Thanh Vũ hơn. Bản thân cậu ấy chính là chỗ dựa lớn nhất của mình, và không cần bất cứ kẻ nào hỗ trợ để gả vào nhà quyền quý. Bên trên không cần nhìn sắc mặt của cha mẹ chồng, ở giữa thì không có anh chị em nhìn trộm tài sản, phía dưới lại không có con riêng chướng mắt. Cuộc sống như vậy ai mà không hâm mộ?"
"Ai nói không phải chứ? Chuyện này dù có nằm mơ tôi cũng không dám ảo tưởng. Vậy mà lại thật sự xảy ra với người khác."
Mà giờ phút này, câu chuyện mà các quý ông tán gẫu cũng không khác gì những bà vợ của mình.
"Nhiều năm trước, nhiều người đều cho rằng nhà họ Ngụy xong rồi, để lại một đứa con trai độc nhất thì làm sao có thể đối mặt với lũ thú dữ vây quanh. Ai ngờ chủ tịch Ngụy trên không có cha mẹ bảo vệ, dưới không có anh em giúp đỡ, lại có thể phát triển tập đoàn Ưng Huy đến mức như ngày hôm nay bằng chính năng lực của một mình ngài ấy chứ."
"Tôi đã chứng kiến thủ đoạn của chủ tịch Ngụy rồi, nếu ngài ấy không đủ tàn nhẫn thì sẽ không phát triển đến cục diện như ngày hôm nay đâu. Hiện giờ lại cưới được một người vợ tốt, chính là sự trợ giúp lớn nhất với ngài ấy."
"Không chỉ là sự trợ giúp lớn nhất, mà mấu chốt chính là vừa trẻ vừa đẹp, vừa có phong tình lại có tài. Ông nói coi tại sao chúng ta không gặp được chuyện tốt như vậy chứ?"
"Loại chuyện này không thể đòi hỏi, không nên ghen tị làm gì."
"Chủ tịch Ngụy không chỉ có năng lực, tài chính mà còn cao ráo, đẹp trai nữa. Dù đã gần bốn mươi nhưng thân hình không hề thua kém một thanh niên, lại có nét quyến rũ chín chắn. Ngài ấy tốt về mọi mặt như vậy, nhìn trúng chủ tịch Ngụy là điều đương nhiên thôi."
"Tôi đồng ý với lời này của ông. Khi tôi chơi đá bóng với chủ tịch Ngụy, thể lực và sức bền của ngài ấy thật sự là khiến bọn tôi theo không kịp."
"Haizz ~, ông nói xem, tại sao người với người lại khác nhau nhiều như vậy chứ?"
Trong tiếng nhạc của ban nhạc, tám con ngựa trắng kéo một cỗ xe ngựa lộng lẫy màu vàng rực, chậm rãi đi vào trên con đường trải đầy hoa hồng.
Ngụy Thế Thành mặc vest màu đen và cưỡi một con ngựa trắng đi bên cạnh xe ngựa, còn Đào Nguyện thì mặc vest màu trắng ngồi ở trong xe ngựa.
Hôn lễ chính thức bắt đầu dưới sự chứng kiến của tất cả khách mời và khán giả đang xem phát trực tiếp, dưới cổng vòm hoa và trước đài phun nước xoay tròn Cả hai cùng ký vào giấy đăng ký kết hôn, trao nhẫn và hôn nhau thật lâu.
Từ Thiếu Viêm kéo lê cơ thể mệt mỏi về trở về căn hộ đổ nát mà cậu ta thuê, ngồi lên sô pha và dùng điều khiển mở TV lên, cậu ta muốn xem TV một lúc để thư giãn, nhưng tình cờ lại là đoạn phát lại của buổi hôn lễ. Tại sao cậu ta biết là phát lại ư? Bởi vì cậu ta đã xem phát trực tiếp khi đang làm thuê.
Tắt TV rồi nằm dài trên sô pha, cậu ta thật sự cảm thấy rất mệt, cậu ta không biết mình có thể chịu đựng được cuộc sống như vậy trong bao lâu nữa. Sau khi ba của cậu ta phá sản, cậu ta liền nghỉ học ở trường. Ba cậu ta nói rằng đã đầu tư nhiều nhất vào cậu ta, bây giờ không lấy lại được vốn, vì vậy kêu cậu ta mặc kệ dùng biện pháp gì cũng phải kiếm tiền trả lại cho ông ta.
Cậu ta làm ba công việc mỗi ngày, buổi tối còn phải đến quán bar hầu rượu. Ba cậu ta sẽ lấy hơn phân nửa số tiền mà cậu kiếm được vào mỗi cuối tuần, phần còn lại chỉ đủ để cậu ta không bị chết đói mà thôi.
Bây giờ ngay cả tư cách hâm mộ người nọ cậu ta còn không có, huống chi là ghen tị, cậu ta không có dư thừa cái tinh lực đó. Tại sao cậu ta lại đi đến bước ngày hôm nay ư? Có lẽ là đã sai kể từ lúc cậu ta đi tìm ba mình để ông ta giúp đỡ mình học hội hoạ. Một bước sai, từng bước sai, cho nên mới có kết quả như bây giờ.
Trời tối dần, cậu ta không còn thời gian nữa, cậu ta thấy buồn cho mình, tắm xong thì đi ra ngoài làm việc ngay.
Quản đốc quán bar nhìn thấy cậu ta đến thì lập tức nói "Mau đến phòng 302 đi, đám người ông chủ Ngô đang chờ cậu đó."
Khuôn mặt của Từ Thiếu Viêm không có cảm xúc, giống như người vô hồn bước vào phòng 302. Bên trong đã bắt đầu uống rượu rồi, có hai người trẻ tuổi đang bị hai ông chú ôm uống rượu.
Từ Thiếu Viêm bước tới ngồi xuống, tên đàn ông trung niên với khuôn mặt đầy dầu mỡ đang đợi cậu ta lập tức ôm lấy cậu ta, vừa hôn vừa sờ nói "Tiểu Từ à, cuối cùng em cũng đến rồi, anh nhớ em muốn chết đi được."
"Tiểu Từ mau uống với ông chủ Ngô một ly đi." Người bên cạnh nói "Ông chủ Ngô đặc biệt đến đây vì em đó."
Từ Thiếu Viêm cầm lấy ly rượu rồi uống một hơi cạn sạch. Lúc mới bắt đầu cậu ta vẫn có chút không chịu nổi, nhưng bây giờ đã chết lặng rồi. Ngay cả khi bàn tay như giò heo đã luồn vào trong quần của mình, cậu ta cũng không có cảm giác gì nữa.
Ngụy Thế Thành và Đào Nguyện ân ái cả một đời, mặc dù đã già nhưng tình cảm cũng không hề nhạt đi.
Khi cả hai đều là những ông già, chắt trai cũng có rồi nhưng Đào Nguyện lại trông chẳng già đi chút nào. Mặc dù làn da chắc chắn đã không còn mềm mại như tuổi đôi hai mươi nữa, nhưng không có bất kỳ một nếp nhăn nào, gương mặt trắng nõn và căng mọng, nhìn không khác gì cháu của cậu cả.
Ngụy Thế Thành nghi ngờ cậu là yêu tinh biến thành, nếu không thì tại sao vẫn không già đi chứ. Và tuổi càng lớn thì càng có sức quyến rũ khó tả chứ.
Hai người vừa mới lên chức ông cố, tuy chuyện phòng the không còn kịch liệt như hồi còn trẻ nhưng dục vọng lại không hề giảm bớt.
Đào Nguyện mở chân, thở dồn dập chờ hắn rút ra mới khép chân lại. Sau khi hắn nằm xuống liền bò lên ngực hắn.
Ngụy Thế Thành ôm cậu vào lòng, cúi đầu nhìn gương mặt của cậu, nhịn không được lại hỏi "Tại sao em vẫn không già đi vậy?"
Đào Nguyện sờ gương mặt của mình, thật ra cậu không cố ý làm vậy, nhưng cũng không biết có phải bởi vì hệ thống nên cậu mới không già đi không.
"Như vậy không tốt sao? Nếu gương mặt của em đều là nếp nhăn thì chú còn hứng thú không?" Đào Nguyện nói.
"Mặc kệ em biến thành dạng gì, tôi đều có hứng thú." Ngụy Thế Thành vuốt ve cậu, cảm nhận làn da vẫn mịn màng của cậu.
- -
Mặc dù Ngụy Thế Thành già đi chậm hơn người thường, hơn nữa vẫn là một ông già rất đẹp trai, nhưng hắn vẫn không tránh khỏi sự lão hóa của cơ thể và nội tạng. Hắn được đưa đến bệnh viện rất nhiều lần, mọi người đều nghĩ rằng hắn sắp chết rồi, nhưng hắn lại sống sót một cách thần kỳ.
Ngụy Thế Thành nằm ở trên giường, nắm chặt tay của Đào Nguyện nói "Tôi không thể chết được, em nhất định là yêu tinh biến thành, nếu tôi chết thì em sẽ chạy trốn với yêu tinh khác."
Đào Nguyện dở khóc dở cười nói "Em không phải yêu tinh biến thành, cũng sẽ không chạy trốn với yêu tinh khác."
"Vậy thì tôi cũng không thể chết được, nếu không sẽ không có ai che chở em, lỡ như có người bắt nạt em thì sao? Người khác cướp em đi thì sao?"
"Em già như vậy rồi ai mà thèm cướp em chứ, con cháu của chúng ta cũng phải để trang trí, bọn chúng có thể để cho người khác bắt nạt em sao?"
"Không được! Tôi vừa đi chắc chắn sẽ có người nhìn trộm em."
"Em sống là người của chú, chết cũng là quỷ của chú. Cho dù biến thành yêu tinh cũng chỉ làm yêu tinh của một mình chú. Chú yên tâm đi, em sẽ không có ai khác ngoài chú đâu." Đào Nguyện hôn lên trán hắn một cách trìu mến.
Ngụy Thế Thành luôn lo lắng cho Đào Nguyện, mà Đào Nguyện cũng không đành lòng nhìn hắn giày vò bản thân như vậy.
Một đêm nọ, Đào Nguyện nằm trên ngực của Ngụy Thế Thành rời khỏi thế giới này và trở lại bên trong hệ thống. Gần như vào lúc cậu rời đi, Ngụy Thế Thành cũng rời đi theo.
End thế giới thứ nhất.