Edit: Min
Việc ghi hình chương trình được thực hiện ở nước ngoài, để khi bọn họ làm nhiệm vụ trên đường phố sẽ không bị khán giả vây quanh và có thể hoàn thành cảnh quay một cách bình thường.
Tám người nổi tiếng được chia thành bốn nhóm. Ngày quay đầu tiên bao gồm hai nhóm, Trịnh Huyên Lâm và Đào Nguyện một nhóm, Trình Dịch và Lâm Hằng một nhóm. Bốn người bọn họ ở đây để quảng bá cho bộ phim truyền hình, vì vậy vào ngày quay đầu tiên, hai nhóm bọn họ sẽ làm việc với nhau, sau đó hai nhóm còn lại sẽ làm việc với nhau. Hai nhóm còn lại đến đây để quảng bá phim điện ảnh, và bọn họ cũng là những ngôi sao rất nổi tiếng nên đội hình này khá mạnh.
Nội dung của hai ngày quay đều không có những màn tranh tài gay cấn, nó hơi giống chương trình du lịch, vừa hoàn thành nhiệm vụ vừa ngắm cảnh. Nhưng nếu đội hình đủ mạnh, cho dù chỉ ngồi nói chuyện phiếm thì fan cũng có thể đóng góp rất nhiều rating.
Vào ngày quay, mọi người tập trung ở sảnh khách sạn, sau khi bắt đầu quay, MC giới thiệu quy tắc xong thì hai đội khởi hành từ các tuyến đường khác nhau.
MC vừa nói xuất phát, một đội khác đã chạy ra ngoài.
Đào Nguyện nắm lấy tay Trịnh Huyên Lâm nói "Em hơi căng thẳng, em muốn đi vệ sinh."
"Đi đi, cậu có muốn tôi đi cùng không?" Trịnh Huyên Lâm biết đây lần đầu tiên cậu tham gia gameshow, hơn nữa còn là chương trình tạp kỹ ngoài trời nên không tránh khỏi lo lắng.
"Không cần! Em sẽ quay lại nhanh thôi." Đào Nguyện vội vàng xua tay.
"Đưa ba lô cho tôi." Trịnh Huyên Lâm giúp cậu cầm ba lô.
Đào Nguyện lon ton chạy về hướng nhà vệ sinh.
Trình Dịch nhìn thời gian, nói với Trịnh Huyên Lâm "Hay là chúng ta lên xe chờ trước đi."
Trịnh Huyên Lâm nói "Các người lên xe trước đi, tôi ở đây chờ cậu ấy."
Trình Dịch liếc mắt nhìn Trịnh Huyên Lâm, sau đó đi ra ngoài trước, Lâm Hằng cũng đi theo, dù sao thì hai người bọn họ mới là một nhóm. Ở trong phim, Lâm Hằng đóng vai nhân vật yêu thầm Trình Dịch, cho nên trong quá trình quay chụp hắn đã cố gắng hết sức để biểu hiện như vậy.
Đào Nguyện đi không bao lâu đã trở lại, cầm lấy ba lô đeo sau lưng, hai người cùng nhau đi ra ngoài "Xin lỗi, em làm trì hoãn thời gian của mọi người rồi."
"Không sao, thật ra không cần căng thẳng đâu, chương trình du lịch mà thôi, thắng thua không quan trọng, cứ xem như đến chơi là được." Trịnh Huyên Lâm an ủi nói.
"Thật sự có thể giống như đến chơi sao?" Đào Nguyện mở to hai mắt nhìn hắn.
Trịnh Huyên Lâm chịu không nổi nhất chính là ánh mắt này của cậu, nhịn không được sờ sờ tóc của cậu nói "Có thể."
Sau khi lên xe, Đào Nguyện nói với Trình Dịch và Lâm Hằng "Xin lỗi tiền bối, em làm mất thời gian của mọi người rồi."
Lâm Hằng khách sáo nói không sao, còn Trình Dịch thì không nói gì.
"Chúng ta đi đâu trước?" Lâm Hằng, người phụ trách lái xe hỏi.
"Đến viện bảo tàng trước đi." Trình Dịch nói.
"Viện bảo tàng?" Đào Nguyện nhoài người về phía trước nắm cánh tay Trịnh Huyên Lâm nói "Sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở bảo tàng là không thể đến công viên giải trí đúng không ạ?"
"Đến công viên giải trí đi." Trịnh Huyên Lâm nói với Lâm Hằng.
"Ặc......." Lâm Hằng nhất thời không biết nên nghe ai, hai người đều là tiền bối của hắn, và ai hắn cũng không dám đắc tội.
"Để tôi lái cho." Trịnh Huyên Lâm xuống xe từ bên ghế phụ.
Sau khi hai người đổi chỗ cho nhau, Trịnh Huyên Lâm trực tiếp lái xe đến công viên giải trí.
Trình Dịch vẫn luôn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc dù anh ta đã quyết định từ bỏ vãn hồi Trịnh Huyên Lâm, nhưng thái độ của Trịnh Huyên Lâm vẫn khiến anh ta rất khó chịu.
Sau khi đến công viên giải trí, mọi người bắt đầu làm nhiệm vụ, và nhiệm vụ bọn họ nhận được là nhảy bungee*.
*Nhảy Bungee là một trong những trò chơi mạo hiểm, kích thích cảm xúc của con người. Trong trò chơi này, người chơi đứng ở vị trí trên cao, trên tháp hoặc trên trực thăng, thắt dây an toàn và sau đó nhảy xuống đất hoặc nước.Đào Nguyện nói mình sợ nên nhảy sau cùng, nhưng khi ba người kia đều đã nhảy xong rồi thì cậu vẫn ôm cây cột không chịu nhúc nhích.
"Em sợ......." Đào Nguyện nhìn Trịnh Huyên Lâm bằng ánh mắt muốn khóc.
"Vậy thì không nhảy nữa, chúng ta lại đến viện bảo tàng đi." Trịnh Huyên Lâm không đành lòng ép cậu.
Trình Dịch ở bên cạnh đợi cả buổi và vẫn luôn nghe Trịnh Huyên Lâm an ủi cậu, kết quả lại muốn quay lại viện bảo tàng, anh ta rốt cuộc mất kiên nhẫn nói "Muốn tới công viên giải trí là cậu, hiện tại không dám nhảy cũng là cậu. Chỉ là nhảy bungee mà thôi, dây cáp cũng rớt theo thì có gì mà không dám nhảy?"
"...... Thả dây cáp đi, không cao lắm, em xin lỗi." Đào Nguyện cúi đầu nói lí nhí, dáng vẻ vô cùng tự trách.
Trịnh Huyên Lâm nhịn không được trừng Trình Dịch, nhìn Đào Nguyện sợ hãi như vậy hắn đã rất đau lòng rồi, Trình Dịch còn mở miệng dạy đời cậu, điều này khiến hắn rất tức giận.
Trình Dịch càng tức giận hơn khi thấy Trịnh Huyên Lâm trừng mắt nhìn mình, nếu không phải còn đang ghi hình thì anh ta đã trực tiếp bỏ đi rồi.
"Không sao cả, chúng ta không nhảy, đi thôi." Trịnh Huyên Lâm nắm tay Đào Nguyện nói.
Đào Nguyện lắc đầu "Em muốn nhảy, nhưng em hơi sợ."
"Hay là tôi nhảy với cậu nhé?" Trịnh Huyên Lâm nói.
"Thật ạ?" Đào Nguyện lập tức ngẩng đầu nhìn hắn.
"Ừ." Trịnh Huyên Lâm gật đầu "Tôi ôm cậu nhảy, cậu đừng mở mắt ra là được."
Đào Nguyện gật gật đầu.
Sau khi chuẩn bị xong, cả hai bước đến mép cầu nhảy, Đào Nguyện trông rất sợ hãi và ôm chặt lấy Trịnh Huyên Lâm. Trịnh Huyên Lâm cũng ôm chặt cậu, cố gắng cho cậu cảm giác an toàn.
Khi hai người bị đẩy xuống, Đào Nguyện thực sự không sợ hãi một chút nào cả, nhưng cậu vẫn không dám mở mắt.
Cuối cùng sau khi hoàn thành nhiệm vụ nhảy bungee, bốn người trở lại xe, Trịnh Huyên Lâm lái xe, Đào Nguyện thì ngồi ở ghế phụ.
Trịnh Huyên Lâm khởi động xe rồi nghiêng đầu nhìn Đào Nguyện, nhịn không được đưa tay sờ mặt cậu.
Đào Nguyện mở thẻ nhiệm vụ nói "Địa điểm tiếp theo, chúng ta đến rạp xiếc đi."
"Đến rạp xiếc?" Trình Dịch nói móc "Sau khi đến đó, nếu là học xiếc bay trên không và nhảy qua vòng lửa thì cậu lại sợ nữa cho xem."
Đào Nguyện cúi đầu không nói nữa.
Trịnh Huyên Lâm cầm tay cậu, nhẹ giọng nói "Đến nhà thiên văn được không? Dùng trí tuệ giải quyết nhiệm vụ sẽ dễ hơn."
Trình Dịch thấy Trịnh Huyên Lâm cuối cùng cũng đồng tình với mình, mặc dù không thích giọng điệu nói chuyện của hắn với Đào Nguyện, nhưng trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
"Nhưng mà, em muốn đến rạp xiếc." Đào Nguyện thấp giọng nói.
Trịnh Huyên Lâm lại nhéo nhéo tay cậu, không nói gì.
Trình Dịch cho rằng Trịnh Huyên Lâm sẽ đến nhà thiên văn, nhưng khi nhìn thấy chiếc xe thực sự chạy đến bên ngoài rạp xiếc, cơn tức giận của anh ta lại nổi lên.
Sau khi đi vào, nhiệm vụ mà bọn họ nhận được không phải là xiếc người bay trên không, cũng không phải nhảy qua vòng lửa, mà là dùng súng bắn đĩa bay.
Ba người còn lại đều đã được huấn luyện bắn súng cho vai diễn, Trịnh Huyên Lâm hoàn thành nhiệm vụ trong một lượt, hai người kia sau vài lần sơ suất cũng coi như là thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ có Đào Nguyện là bắn không trúng một lần nào.
Trịnh Huyên Lâm bước đến ôm lấy cậu từ phía sau, dạy cậu tư thế cầm súng và ngắm bắn "Như thế này, sau đó nhắm chuẩn, di chuyển theo hướng của đĩa bay, cuối cùng là bắn."
Đào Nguyện cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ bắn súng dưới sự hướng dẫn Trịnh Huyên Lâm.
Trước khi trở lại xe, Đào Nguyện nắm tay Trịnh Huyên Lâm thì thầm "Em muốn đến công viên nước."
"Đã biết." Trịnh Huyên Lâm vỗ vỗ tay cậu trả lời.
Sau khi đến công viên nước, bọn họ được giao nhiệm vụ là bị dòng nước đánh.
Khi lực đánh của dòng nước còn nhỏ, Đào Nguyện và Trình Dịch phải leo lên trên sườn dốc tháo sợi dây thừng xuống, sau khi lực đánh mạnh hơn, cả bốn người phải bám chặt vào sợi dây để không bị cuốn trôi.
Dòng nước nhỏ thực ra cũng không nhỏ lắm, khi Đào Nguyện và Trình Dịch leo lên thì gần như lăn xuống cùng lúc do lực đánh của dòng nước.
Trịnh Huyên Lâm lo lắng Đào Nguyện sẽ sặc nước, khi cậu lăn xuống thì lập tức chạy tới đỡ lấy cậu, sau đó vớt cậu lên khỏi mặt nước.
Sau khi Đào Nguyện nắm tay Trịnh Huyên Lâm đứng vững, lau nước trên mặt rồi mở mắt, đột nhiên nghe thấy bên cạnh có tiếng ho dữ dội.
Khi Trình Dịch lăn xuống, Lâm Hằng cũng chạy qua dìu anh ta, nhưng lại không thể nâng anh ta dậy kịp thời nên anh ta đã bị sặc một ngụm nước lớn.
"Tiền bối, anh không sao chứ?" Đào Nguyện nhìn Trình Dịch hỏi.
"Khụ, khụ." Cổ họng của Trình Dịch rất khó chịu, quay đầu nhìn thấy Đào Nguyện đang được đỡ đứng vững vàng thì trong lòng càng giận điên lên.
Trình Dịch ngồi trong nước một lúc, mặc dù biết là không thể nhưng trong lòng vẫn ôm một chút hy vọng, hy vọng rằng Trịnh Huyên Lâm có thể lại đây dìu anh ta. Nhưng Trịnh Huyên Lâm đã đỡ Đào Nguyện đi nghỉ ngơi rồi, anh ta chỉ có thể nghiến răng và đứng lên nhờ sự giúp đỡ của Lâm Hằng.
Sau một lúc nghỉ ngơi, cả hai lại bắt đầu leo lên, với kinh nghiệm vừa rồi, bọn họ đã biết lực đánh lớn nhỏ và cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Sau khi ném dây thừng xuống, cả hai nhanh chóng nắm lấy nó rồi tuột xuống, Trịnh Huyên Lâm và Lâm Hằng thì lại nắm lấy dây thừng leo lên trên.
Lực đánh của dòng nước càng lúc càng mạnh, sau khi Trịnh Huyên Lâm và Đào Nguyện gặp nhau ở giữa sườn dốc, Trịnh Huyên Lâm lập tức ôm Đào Nguyện vào lòng và giữ chặt lấy dây thừng, mà Trình Dịch và Lâm Hằng còn chưa gặp nhau thì đã bị dòng nước cuốn đi rồi.
Lần này Trình Dịch không bị nước làm sặc, nhưng vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Đào Nguyện được Trịnh Huyên Lâm che chở trong lồng ngực, hai người vững vàng đứng trên sườn dốc, sau khi dòng nước kết thúc, Trịnh Huyên Lâm còn giúp Đào Nguyện lau nước trên mặt. Bộ dáng không thèm coi ai ra gì và như thể thế giới này chỉ có hai người họ vậy, bầu không khí của tình yêu quá nồng đậm.
Sự tức giận ban đầu của Trình Dịch đã biến thành nỗi đau và sự ấm ức trong lòng. Anh ta cảm thấy người được Trịnh Huyên Lâm che chở, quan tâm, dỗ dành và chiều chuộng lúc này nên là mình mới đúng. Thể hiện bầu không khí yêu đương trước ống kính và cả hoàn thành nhiệm vụ một cách ăn ý cũng nên là hai người họ mới đúng.
Không nên như thế này, Trình Dịch thầm nghĩ, mình và Trịnh Huyên Lâm có rất nhiều fan CP, cũng quen biết nhiều năm như vậy, lại còn là mối tình đầu của nhau, mình và em ấy vẫn có thể trở lại như xưa, nhất định có thể.
Trình Dịch và Lâm Hằng bị cuốn trôi rất nhiều lần, trong khi Trịnh Huyên Lâm và Đào Nguyện lần nào cũng đứng vững.
Đào Nguyện có chút đau lòng cho cánh tay của Trịnh Huyên Lâm, lực đánh của dòng nước thật sự không nhỏ, Trịnh Huyên Lâm mỗi lần đều phải dùng rất nhiều sức mới có thể giữ cho cả hai không bị cuốn trôi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì có thể bọn họ sẽ không bao giờ hoàn thành được nhiệm vụ, có điều cảnh quay đã đủ rồi nên tổ chương trình cho bọn họ gian lận và giảm nhỏ lực đánh của dòng nước, bọn họ rốt cuộc mới hoàn thành nhiệm vụ.
Mọi người ai cũng rất mỏi mệt, thay quần áo rồi đi ra ngoài, chuẩn bị rời khỏi công viên nước.
Đào Nguyện đột nhiên dừng lại, nắm tay Trịnh Huyên Lâm rồi chỉ vào cầu trượt nước bên cạnh nói "Em muốn chơi trò đó."
Trịnh Huyên Lâm chưa kịp mở miệng thì Trình Dịch đã bùng nổ trước "Cậu đủ chưa hả?!"
Lâm Hằng vốn đã nhận ra Đào Nguyện không thích hợp nên chỉ đứng một bên nhìn, ngược lại là thái độ của Trình Dịch khiến hắn hơi ngạc nhiên. Đã rõ ràng như vậy rồi, anh ta là thật sự không nhận ra hay là đang giả vờ không nhận ra?
"Đầu óc của cậu có bệnh đúng không?! Chúng ta là đang ghi hình chương trình, không phải tới đây chơi! Muốn chơi tự tiện thì cậu về nhà chơi đi, bọn tôi không có nghĩa vụ chiều theo cậu! Loại người như cậu rốt cuộc là làm sao ra mắt vậy?!" Trình Dịch chưa bao giờ mất kiểm soát trước ống kính như vậy, nhưng cho dù bị quay được thì anh ta cũng không sợ, các gì nên cắt đều sẽ bị cắt, công ty bọn họ sẽ cử người đến xem.
Cho dù phát sóng mà không cắt đoạn nào, Trình Dịch cũng hoàn toàn không lo lắng, bởi vì anh ta cảm thấy sau khi tất cả được phát sóng, người bị mắng chắc chắn sẽ là Đào Nguyện chứ không phải anh ta.
"Tôi thấy người có bệnh là anh đó? Nếu anh biết là đang ghi hình thì anh rống cái gì mà rống?!" Trịnh Huyên Lâm nhíu mày nói.
"Em......." Trình Dịch tức đến đỏ cả mặt.
Đào Nguyện mặc kệ bọn họ, nắm lấy tay Trịnh Huyên Lâm, ngẩng đầu nhìn hắn nói "Anh đi với em nha, được không? Làm ơn đi mà."
Trịnh Huyên Lâm nhìn vào đôi mắt của Đào Nguyện, hắn thật sự không chống cự nổi ánh mắt khẩn cầu và vẻ mặt làm nũng này của cậu.
"Các người lên xe trước đi, bọn tôi sẽ lên sau." Trịnh Huyên Lâm nói xong liền chuẩn bị đi với Đào Nguyện.
"Trịnh Huyên Lâm!" Trình Dịch lớn tiếng nói "Hiện tại là đang ghi hình chương trình chứ không phải mời hai người tới đây để du lịch bằng công quỹ. Em còn một chút tinh thần kính nghiệp nào không hả?!"
"Tôi thấy người quên rằng đang ghi hình chương trình là anh mới đúng đó." Trịnh Huyên Lâm liếc anh ta một cái rồi nắm tay Đào Nguyện rời đi.
Trình Dịch ném mạnh chai nước trong tay xuống đất, tức giận xoay người bỏ đi.
Lâm Hằng nhìn bóng lưng của Trình Dịch, xác định anh ta là thật sự tức giận.
Trịnh Huyên Lâm đi cùng Đào Nguyện đến cầu trượt nước, sau khi thay quần áo một lần nữa, hai người mới trở lại xe.
Bầu không khí trong xe có chút áp lực, Trình Dịch đang ngồi ở ghế phụ phía trước, quanh thân toả ra áp suất thấp, bất cứ ai cũng có thể cảm giác được là anh ta đang tức giận.
Đào Nguyện cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, bởi vì rất rõ ràng là do cậu gây ra bầu không khí hiện tại.
Cảm giác mệt mỏi ập đến, Đào Nguyện che miệng ngáp một cái, Trịnh Huyên Lâm lập tức quay qua nhìn cậu hỏi "Mệt à?"
"Vẫn ổn ạ." Đào Nguyện nhỏ giọng nói.
Hôm nay nắng khá chói chang, Trịnh Huyên Lâm thấy Đào Nguyện đỏ bừng mặt liền lấy khăn giấy ướt ra lau mặt giúp cậu, lau mặt xong lại giúp cậu lau tay, có thể nói là rất ân cần và quan tâm.
Trình Dịch biết rõ rằng nhìn sẽ rất tức giận, nhưng anh ta vẫn nhịn không được nhìn cảnh này từ kính chiếu hậu, sau đó vừa nhìn vừa tức giận.
Bọn họ quay trở lại sảnh khách sạn để tập hợp, vậy mà một nhóm khác vẫn chưa đến.
Ngồi ở sảnh một lúc, sau khi nhóm khác đến, mọi người đứng ở giữa sảnh và quay nội dung cuối cùng.
MC "Chúc mừng hai đội đều hoàn thành tất cả nhiệm vụ, Dù bên xanh về trước nhưng người chiến thắng lại không phải là các bạn......."
MC cố ý tạm dừng lại một chút mới nói "Thực ra trong hai đội có một thành viên rút trúng lá bài quỷ, và họ cũng đã hoàn thành tất cả các nhiệm vụ được chỉ định, cho nên người chiến thắng cuối cùng chính là......, Hoa Khê của đội xanh! Và cả Tô Uyển của đội vàng! Bọn họ phân biệt là quỷ làm nũng và quỷ gây sự, chúc mừng hai bạn đã nhận được tất cả tiền thưởng của hôm nay!"
Những người khác đều tỏ ra kinh ngạc và bất ngờ, nhưng biểu hiện của hai người đều quá rõ ràng, thật ra bọn họ đã sớm nhìn ra rồi. Vì vậy, trong tất cả mọi người, chỉ có Trình Dịch là thực sự cảm thấy ngạc nhiên.
Nếu không phải vì cảm xúc cá nhân quá nghiêm trọng, thì anh ta đã không bị cảm xúc chi phối mà không nhìn ra hành vi bất thường rõ ràng của Đào Nguyện. Xét cho cùng, một người mới dù có xuất thân như thế nào thì cũng không có khả năng sẽ hành xử như thế, trừ phi là đầu óc thật sự có vấn đề. Hơn nữa, loại kịch bản này đã được sử dụng trong rất nhiều chương trình rồi, như vậy mà anh ta cũng không nhìn ra, vậy chỉ có thể nói rằng trong lòng anh ta vốn không thể làm được không quan tâm đến Trịnh Huyên Lâm.
"Xin lỗi tiền bối, thực sự xin lỗi." Đào Nguyện bước ra xin lỗi vài người, cúi đầu rất thấp, chân thành bày tỏ lời xin lỗi. Những điều này là cần phải làm để được quay lại, ai bảo cậu là người mới và đây đều là tiền bối lớn có danh tiếng cao hơn làm chi?
Trình Dịch nhìn Đào Nguyện cúi người xin lỗi nhưng nét mặt cũng không dịu đi, cho dù đã biết cậu là vì hoàn thành nhiệm vụ nên mới cố tình cư xử như vậy, anh ta cũng không thể nào nguôi giận được. Bởi vì mặc kệ cậu có phải cố ý hay không, hành vi hoàn toàn chiều theo cậu của Trịnh Huyên Lâm đều khiến trái tim anh ta bị tổn thương.
Sau khi quay xong, bọn họ về phòng nghỉ ngơi, Đào Nguyện không về phòng của mình mà đi theo sau Trịnh Huyên Lâm. Bởi vì Trịnh Huyên Lâm vẫn luôn xị mặt và giả vờ không vui nên Đào Nguyện quyết định phối hợp với hắn một chút.
Sau khi đóng cửa phòng lại, Đào Nguyện nói với hắn "Không phải anh giận thật đó chứ?"
Trịnh Huyên Lâm không nói gì, lấy một chai nước trong tủ lạnh, sau đó bước đến sô pha ngồi xuống
Đào Nguyện cũng bước đến cạnh hắn ngồi xuống, nghiêng người nhìn hắn "Chỉ là để ghi hình cho chương trình thôi mà, hơn nữa là do ê-kíp muốn em làm vậy, em lại không thể không làm, nếu không sẽ bị mắng là không chuyên nghiệp. Em là người mới, không hậu trường không xuất thân, nào có quyền nói không làm chứ?"
Trịnh Huyên Lâm mở ra TV, vẫn không nói gì.
Đào Nguyện nắm tay hắn nói "Em đã xin lỗi anh rồi, anh đừng giận em nữa mà."
Khi làm nhiệm vụ thứ hai, Trịnh Huyên Lâm đã nhận ra cậu không thích hợp, càng về sau Đào Nguyện biểu hiện càng rõ ràng, nhưng Trịnh Huyên Lâm vẫn phối hợp với cậu hoàn thành tất cả nhiệm vụ. Nếu hắn đã sớm biết thì đương nhiên là bây giờ hắn không phải thật sự tức giận, mà là cố ý chọc Đào Nguyện, muốn cậu làm nũng với mình.
Mà Đào Nguyện, người vẫn luôn làm ra vẻ ngốc nghếch và ngọt ngào trước mặt hắn, cũng biết rằng hắn không thực sự tức giận, nhưng vẫn phối hợp diễn với hắn.
"Vậy anh muốn thế nào mới không giận nữa?" Đào Nguyện quay mặt hắn qua để hắn nhìn mình.
"Tôi muốn thế nào cậu cũng đồng ý?" Trịnh Huyên Lâm nhìn hắn hỏi.
"...... Anh nói trước đi." Đào Nguyện nói.
"Tắm chung đi." Trịnh Huyên Lâm yêu cầu "Cậu giúp tôi chà lưng thì tôi sẽ không giận nữa."
"Chỉ cần chà lưng là được sao?" Đào Nguyện vẻ mặt đơn thuần hỏi.
"Ừ......." Trịnh Huyên Lâm suy tư "Trước cứ chà lưng đi, chuyện khác nói sau."
"Được rồi." Đào Nguyện tỏ vẻ miễn cưỡng đồng ý.
Hai người vào phòng tắm, sau khi xả nước, Trịnh Huyên Lâm cởi ra quần áo ngồi vào trong bồn tắm, Đào Nguyện quấn khăn quanh eo rồi cũng ngồi xuống.
Đào Nguyện dùng khăn chà lưng cho hắn, nghĩ thầm sau lưng người này đều có cơ bắp, chẳng trách lại có sức lực như vậy.
Sau khi giúp hắn làm ướt lưng, Đào Nguyện dùng ngón tay chà lưng cho hắn, chạm vào làn da vừa rắn chắc lại dẻo dai của hắn, Đào Nguyện không khỏi mặt đỏ. Bởi vì nhớ tới thế giới vừa rồi, cậu đột nhiên rất nhớ cảm giác được hắn yêu thương.
Trịnh Huyên Lâm cảm giác được ngón tay của cậu, xúc cảm trên lưng hắn cũng có chút thoả mãn. Chính là đôi tay này lần trước đã giúp hắn đạt được thỏa mãn rất lớn trong phòng thay đồ. Chỉ dùng tay thôi mà đã làm hắn thoải mái như vậy rồi, nếu dùng nơi khác thì chẳng phải sẽ sướng đến chết đi sống lại sao? Hắn thật sự rất muốn thử nó.
Trịnh Huyên Lâm đột nhiên xoay người lại, ngồi đối mặt với Đào Nguyện.
"Sao, sao vậy ạ?" Đào Nguyện đỏ mặt, bị hắn làm cho giật mình.
"Chúng ta luyện tập hôn môi đi." Trịnh Huyên Lâm dùng ngón tay móc lấy cằm cậu.
"Bây giờ sao?" Đào Nguyện mở to mắt nói "Thật ra, em đã rất thành thạo rồi, không cần luyện tập nữa đâu?"
"Tôi cảm thấy cậu vẫn chưa đủ thuần thục." Trịnh Huyên Lâm nghiêm túc nói.
"Thật ạ?" Đào Nguyện đột nhiên trông không chắc chắn.
"Tới." Trịnh Huyên Lâm ôm cậu vào giữa hai chân mình, nâng cằm cậu lên và hôn.
Hai người đã hôn nhau vô cùng ăn ý, biết làm thế nào mới có thể lấy lòng đối phương và có thể thỏa mãn chính mình. Tuy nhiên, vào lúc này, bọn họ lại không thể thỏa mãn bằng cách hôn nhau, một người thân thể trống rỗng, một người muốn phát tiết, và đều muốn nhiều hơn nữa.
Đào Nguyện tựa vào trong ngực Trịnh Huyên Lâm, khăn tắm quanh eo trải ra, sau đó cậu cảm giác được có một bàn tay đang chạm vào nơi dục vọng của mình.
"Đã nói, chỉ chà lưng......." Đào Nguyện giữ chặt cánh tay hắn, trông rất nhẫn nại.
Trịnh Huyên Lâm không trả lời mà ôm eo để cậu ngồi lên thành bồn tắm.
"Không được......." Đào Nguyện cúi đầu nhìn hắn, nhịn không được co quắp ngón chân, sau đó lâu lâu lại run rẩy. Miệng thì nói không được nhưng cơ thể lại hoàn toàn không muốn từ chối, vẻ mặt của cậu cũng từ nhẫn nại chậm rãi chuyển thành mê ly, còn mang theo chút hưởng thụ.
.......................
Đào Nguyện mặc áo choàng tắm đi ra khỏi phòng tắm trước, cậu ngồi xuống mép giường, há miệng hoạt động một chút, cảm thấy cằm vẫn còn hơi đau và hắng giọng vẫn có chút khó chịu.
Trước khi Trịnh Huyên Lâm đi ra, cậu nắm lấy cái gối rồi nằm nghiêng trên giường, vùi mặt vào gối.
Trịnh Huyên Lâm từ phòng tắm đi ra, thấy Đào Nguyện cuộn tròn trên giường thì đi tới bên giường ngồi xuống, vuốt ve đùi cậu hỏi "Sao thế?"
Đào Nguyện vẫn không nhúc nhích, cũng không trả lời hắn.
Trịnh Huyên Lâm nhận thấy tâm trạng của cậu không ổn, hắn nằm xuống phía sau cậu rồi xoay người cậu lại, thấy đôi mắt cậu hơi đỏ, hắn lập tức lo lắng nói "Cơ thể không thoải mái à?"
Đào Nguyện lắc đầu.
"Làm sao?" Trịnh Huyên Lâm hôn lên trán cậu.
"Em cảm thấy chúng ta không nên làm chuyện này." Đào Nguyện thì thào.
"Vì sao không nên? Tôi thích em nên mới làm vậy với em, không phải ai tôi cũng làm vậy đâu. Em cũng thích tôi, vì vậy mới để tôi làm điều đó với em, đúng không nào?"
"Nhưng mà......, chúng ta đâu có hẹn hò đâu. Loại chuyện này, chỉ có người yêu mới có thể làm......."
"Tôi đang theo đuổi em, chỉ cần em gật đầu, chúng ta sẽ là người yêu của nhau ngay."
"Anh đang theo đuổi em hả?" Đào Nguyện tỏ vẻ khó hiểu.
"Nếu không thì em cho rằng tại sao tôi lại đối xử tốt với em như vậy? Chẳng lẽ em thật sự nghĩ rằng chỉ cần là người mới thì tôi đều sẽ dạy hôn môi hả?"
Đào Nguyện giống như không có lý do gì để phản bác.
Trịnh Huyên Lâm ôm cậu vào lòng nói "Bây giờ, em mau đồng ý hẹn hò với tôi đi."
Đào Nguyện im lặng và không trả lời hắn ngay lập tức.