Edit: Min
Hai người bước vào phòng bệnh, đứng cạnh giường bệnh nhìn Hạ Lập Viễn đang hôn mê.
Đào Nguyện sử dụng hệ thống để xác nhận rằng linh hồn của người yêu cậu đã nhập vào cơ thể này, nhưng cơ thể này bị thương quá nặng nên hắn không có cách nào tỉnh lại ngay lập tức.
Đào Nguyện nắm cổ tay Hạ Lập Viễn và bắt mạch cho hắn một cách nghiêm túc.
Tô Lan nhìn động tác của cậu, nghi hoặc hỏi "Con từng học đông y sao?"
"Ông ngoại của con là thầy thuốc đông y, khi con còn nhỏ đã học được một số điều từ ông. Sau này khi ông ngoại mất, con đã đọc những cuốn sách y học mà ông ấy để lại, và tự học và tự nghiên cứu nó."
Tô Lan chợt nhớ ra rằng, thông gia của nhà họ Nhạc, cũng chính là ông ngoại của Như Thanh, từng là một thầy thuốc nổi tiếng và có danh hiệu là thần y. Khi bà còn trẻ, danh tiếng của ông rất vang dội, sau này khi ông về già, con gái đột ngột qua đời, ông đau buồn rồi sống ẩn dật, người ngoài rất khó tìm được ông.
"Ông ngoại con mất đã bao lâu rồi?" Tô Lan hỏi.
"Đã bảy tám năm rồi ạ." Đào Nguyện nói.
Tô Lan tiếc nuối thở dài, đó thật sự là một vị thần y rất lợi hại, nếu ông còn trên đời, nói không chừng có thể làm Lập Viễn tỉnh lại.
Đào Nguyện đang nghĩ cách làm Hạ Lập Viễn tỉnh lại thì trong đầu chợt loé lên một tia sáng, nghĩ đến không gian trong hệ thống. Cái không gian đột nhiên xuất hiện kia khẳng định là cho cậu dùng để cứu Hạ Lập Viễn. Cậu không khỏi cảm thán rằng hệ thống này thực sự đã làm hết sức mình để giúp cậu.
Người được mời chăm sóc Hạ Lập Viễn đến, anh ta mang nước nóng đến, Tô Lan làm ướt khăn lông, chuẩn bị lau mặt cho Hạ Lập Viễn.
Đào Nguyện bước tới, cầm lấy chiếc khăn và nói "Để con làm cho."
Tô Lan sửng sốt một chút, Đào Nguyện đã cầm khăn đi đến đầu giường, bắt đầu lau mặt cho Hạ Lập Viễn.
Tô Lan nhìn dáng vẻ cẩn thận nghiêm túc của cậu, trong lòng có chút cảm động. Khi nhìn thấy Lập Viễn, cậu không chỉ không sợ hãi mà còn sẵn sàng chủ động chăm sóc hắn, chỉ riêng tấm lòng này thôi cũng đủ khiến nhà bọn họ cảm kích rồi.
Đào Nguyện lau mặt và cổ cho hắn, lại lau tay cho hắn rồi nói với Tô Lan "Mẹ, con muốn đặt thêm một chiếc giường nữa ở trong phòng bệnh này, buổi tối con sẽ ở lại đây chăm sóc anh ấy. Sau này việc chăm sóc anh ấy cứ để con làm đi."
Tô Lan lại sững sờ, phải một lúc sau mới định thần lại, nói "Như Thanh, mẹ biết con là có ý tốt, nhưng mà, thật sự con không cần làm mấy việc này đâu. Dù sao thì hai năm sau, con còn phải tìm một người nào đó để kết hôn."
"Con không định kết hôn lần thứ hai. Ngay từ đầu, con chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn." Đào Nguyện nhìn bà, nghiêm túc nói.
"Lập Viễn nó, dù......, dù có thể tỉnh lại hay không, nó cũng không thể mang lại hạnh phúc cho con." Tô Lan nhìn khuôn mặt bị hủy của con trai, lòng như muốn vỡ nát. Nếu có thể, bà hy vọng có thể trao đổi với con trai, để bà gánh vác tất cả những chuyện này.
"Anh ấy có thể." Đào Nguyện nói "Hạnh phúc không phải đơn phương mà là hai bên mang đến cho nhau. Bây giờ con đối tốt với anh ấy, sau này anh ấy nhất định cũng sẽ đối tốt với con. Hơn nữa, con tin rằng anh ấy sẽ sớm tỉnh lại, và cũng sẽ sớm tốt lên thôi."
Dù là một người mẹ, bà vẫn mong có một người thật lòng tốt với con mình, luôn đồng hành và chăm sóc cho nó. Nhưng suy bụng ta ra bụng người, con cái nhà người ta cũng là cục vàng cục bạc của cha mẹ, nếu bọn họ đã không trách nhà họ Văn ruồng bỏ hôn ước, thì làm sao có thể kéo một đứa nhỏ khác vào cuộc sống vô vọng được?
Bởi vì Đào Nguyện kiên trì, Tô Lan cố gắng thuyết phục hồi lâu cũng không thuyết phục được, đành cho người kê thêm một chiếc giường đơn trong phòng bệnh, sau đó để hai vệ binh đến canh cửa.
Vì Đào Nguyện nhất quyết muốn ở lại bệnh viện nên sau khi Tô Lan đi về, bà sai người mang cho cậu một ít quần áo thay và những thứ cần thiết hàng ngày.
Bà cụ vừa ăn cơm trưa xong, người giúp việc đang định đẩy bà cụ về phòng nằm nghỉ, thấy chỉ có một mình Tô Lan trở về, bà cụ liền hỏi "Sao Như Thanh không về cùng với con?"
"Như Thanh nói muốn ở lại bệnh viện chăm sóc Lập Viễn, nên qua đêm ở bệnh viện." Tô Lan nói.
"Sao có thể để thằng bé ở lại bệnh viện chăm sóc Lập Viễn được, mau sai người đi đón thằng bé về ngay!" Bà cụ vội vàng nói.
"Con khuyên thằng bé cả buổi trời, nhưng thằng bé vẫn không chịu về với con........"
"Con cũng thật hồ đồ. Ngay từ đầu chúng ta đã thống nhất với nhau là chỉ giữ con nhà người ta hai năm. Con nhà người ta tiến vào nhà mình với sự trong sạch, sau này còn phải trong sạch đi tái hôn. Con để thằng bé ở lại bệnh viện chăm sóc Lập Viễn, việc này nếu truyền ra ngoài thì sau này khi thằng bé tái hôn sẽ bị đàm tiếu. Con mau đi đón thằng bé về ngay!"
"Dạ." Tô Lan nói "Con sẽ đi đón thằng bé về, mẹ hãy nói chuyện với thằng bé đi, đứa nhỏ này rất bướng bỉnh."
"Mau đi đi, con cứ nói là ta có chuyện muốn nói với thằng bé, kêu thằng bé về liền."
Tô Lan chỉ đành nhờ tài xế đưa mình đến bệnh viện một lần nữa. Sau khi đến bệnh viện, bà đưa Đào Nguyện về theo như lời bà cụ.
Đào Nguyện trở lại nhà họ Hạ, bước vào phòng bà cụ, đứng ở bên cạnh hỏi Bà nội, mẹ nói bà có chuyện muốn nói với con?"
"Ngồi xuống đi, bà nội sẽ từ từ nói cho con biết." Bà cụ nhìn cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ giường, ý bảo cậu ngồi xuống.
Đào Nguyện ngồi xuống mép giường của bà.
"Lần đầu tiên bà nhìn thấy con, bà đã biết con là một đứa trẻ ngoan. Để con gả cho Lập Viễn xung hỉ thật sự là thiệt thòi cho con, tất cả đều tại sự kiên trì của bà, trong lòng bà cảm thấy rất hổ thẹn với gia đình con." Bà cụ nói với đôi mắt ướt nhoè.
"Bà nội, là con tự nguyện gả cho anh Lập Viễn. Con, con đã thích anh ấy lâu rồi......." Đào Nguyện chỉ có thể tìm đại một lý do tại sao mình lại tự nguyện.
"Con nghe bà nội nói cho con biết tại sao bà nội lại kiên trì muốn con gả đến đây đi đã." Bà cụ nói "Khi Lập Viễn mới năm sáu tuổi, bà đã đi tìm đại sư Linh Hải chùa An Sơn xem bói, đại sư xem bói cho thằng bé xong thì viết cho bà một bát tự ngày tháng năm sinh, và nói rằng chỉ khi cưới người có bát tự này thì Lập Viễn mới có thể sống một cuộc đời bình yên và suôn sẻ."
Bà cụ thở dài nói "Bà về kể lại cho bọn họ nghe, nhưng bọn họ đều nói đây là mê tín phong kiến, không tin được, bà nói không lại bọn họ nên việc này không được nhắc đến nữa. Sau khi Lập Viễn đính hôn với đứa nhỏ của nhà họ Văn, bà lại đi tìm đại sư Linh Hải xem bói, đại sư nói Văn Hàm và Lập Viễn có duyên không phận, cuối cùng sẽ không có kết quả, Văn Hàm sớm muộn gì cũng sẽ gả cho người khác, còn nói Lập Viễn được định sẵn là sẽ gặp kiếp nạn sinh tử cả đời. Bà hỏi đại sư có cách nào phá được không, đại sư nói chỉ có kết hôn với người có bát tự ngày tháng năm sinh trên thì mới có thể phá được kiếp nạn sinh tử này, nếu không thì nhất định sẽ không qua được kiếp nạn này."
"Mọi điều đại sư nói đều linh nghiệm, Lập Viễn suýt chút nữa đã chết trên chiến trường. Mặc dù được đưa về với chút hơi tàn nhưng đã hôn mê, bà nhớ lời đại sư nói nên đã sai người đến các bệnh viện lớn kiểm tra hồ sơ sinh, và chỉ có giờ sinh của con là trùng khớp với bát tự ngày tháng năm sinh mà đại sư đã viết. Bà nói muốn con tới xung hỉ nhưng bọn họ đều không đồng ý, thật ra trong lòng bà cũng biết mình làm vậy là đang hại con......, nhưng dù chỉ có một chút hy vọng, chỉ cần có thể làm Lập Viễn tỉnh lại, bà đều muốn thử một lần."
"Bà đã nói với ông nội của Lập Viễn rằng không cần biết Lập Viễn có thể tỉnh lại hay không, thì chúng ta cũng chỉ giữ con hai năm. Trong hai năm này, con không cần phải làm gì cả, cũng không cần chăm sóc Lập Viễn. Sau này con chính là con cháu của chúng ta, cho dù con đã tái hôn thì nhà họ Hạ sẽ luôn là nhà mẹ đẻ và là chỗ dựa của con. Con trong sạch bước vào nhà chúng ta, sau này con còn phải trong sạch đi tái hôn. Việc chăm sóc Lập Viễn cứ để cho người khác đi."
"Con thật sự tự nguyện gả cho anh Lập Viễn, cũng thật sự đặc biệt muốn tự mình chăm sóc cho anh ấy......." Đào Nguyện cảm thấy có chút bất đắc dĩ trước sự ngăn cản của bọn họ.
"Tuổi của con còn nhỏ, có một số việc vẫn chưa biết nặng nhẹ. Bà nội biết ơn con và coi con như cháu ruột của mình nên phải tính toán cho con. Để con gả vào đây đã là thiệt thòi cho con rồi, cuộc đời bà không còn nhiều thời gian nữa, nhưng đến khi chết bà vẫn cảm thấy áy náy, không nỡ hủy hoại con. Con nghe lời bà nội, sau này cứ ở nhà đi, không có việc gì làm thì đọc sách, hoặc là trò chuyện với bà nội cũng được. Bà nội biết nhiều chuyện xưa lắm, sau này từ từ kể cho con nghe.
Bởi vì bà cụ nhất quyết không cho Đào Nguyện ở lại bệnh viện qua đêm, Đào Nguyện không còn cách nào khác, chỉ có thể ban ngày đến bệnh viện canh chừng Hạ Lập Viễn, buổi chiều lại ngồi xe về nhà họ Hạ.
Sau khi Đào Nguyện học được cách sử dụng không gian, mỗi ngày đều sẽ lấy nước suối trong không gian ra pha loãng và cho Hạ Lập Viễn uống một chút. Trong không gian có nhắc nhở rằng nước suối này rất mạnh, không thể dùng quá nhiều một lúc, phải hấp thu từ từ, dùng lượng quá nhiều sẽ dẫn tới chết một cách đột ngột.
Đào Nguyện liên tục cho hắn dùng hơn nửa tháng, sau đó bắt mạch cho hắn mỗi ngày, có thể cảm nhận được hắn đang dần dần chuyển biến tốt lên.
Đào Nguyện ngồi bên cửa sổ đọc sách, là một số y thuật do ông ngoại của nguyên chủ để lại, nguyên chủ đặc biệt thích nghiên cứu những cuốn sách y học này. Thời gian chờ Hạ Lập Viễn tỉnh lại rất nhàm chán, cho nên cậu chỉ tùy tiện nhìn lướt qua để giết thời gian mà thôi.
Hạ Lập Viễn cảm thấy đặc biệt khó chịu, tiếng lửa đạn vẫn còn văng vẳng bên tai, hắn nghĩ thầm, mình còn ở trên chiến trường sao? Mình vẫn chưa chết ư?
Mãi đến khi tiếng lửa đạn dần dần đi xa, cơ thể hắn đặc biệt đau đớn, hắn cố gắng muốn mở mắt ra để nhìn xem mình đang ở đâu. Là trong đống đổ nát bị tàn phá bởi lửa đạn hay là nơi chữa bệnh của quân đội?
Vừa mở mắt ra một chút đã bị ánh mặt trời châm chích, hắn lập tức nhắm lại, sau vài lần cố gắng, hắn mới mở mắt ra được một chút.
Dưới ánh nắng, có một thiếu niên tướng mạo tinh xảo đang ngồi, tay cầm một cuốn sách, đẹp như một bức tranh vẽ vậy. Hạ Lập Viễn nhìn đến ngây người, hắn không hiểu, một giây trước hắn còn ở trên chiến trường, tại sao một giây tiếp theo, thứ xuất hiện trước mặt hắn lại là một bức tranh đẹp như vậy chứ?
Hạ Lập Viễn - người sống sót sau tai nạn, khi vừa mở mắt đã nhìn thấy hình ảnh này đầu tiên và ghi nhớ nó suốt quãng đời còn lại của mình. Nhiều năm sau, bất kể khi nào hay ở đâu, chỉ cần hắn nghĩ đến hình ảnh này, hắn đều cảm thấy rất hạnh phúc, rất tốt đẹp.
Đào Nguyện theo thói quen liếc nhìn Hạ Lập Viễn, phát hiện hai mắt hắn đang mở hờ, cậu sửng sốt một lúc, sau đó đứng dậy, đi đến bên giường ngồi xổm xuống, mỉm cười vuốt ve mặt hắn nói "Anh tỉnh rồi?"
Người này là ai? Tại sao lại nhìn mình dịu dàng như vậy, còn cười đẹp như vậy.
Đào Nguyện biết hắn vừa tỉnh lại nên cần một chút thời gian để phục hồi, cậu đứng dậy đi tới cửa, mở cửa bước ra ngoài rồi nói với vệ binh bên ngoài "Anh Lập Viễn tỉnh rồi, các anh đi thông báo với bác sĩ đi và gọi về nhà họ Hạ đi."
Vệ binh sửng sờ vài giây, sau đó vội vàng chạy đi.
Chưa đầy nửa tiếng, người của nhà họ Hạ đều đến bệnh viện, ngay cả bà cụ Hạ cũng ngồi xe lăn đến. Cả gia đình vây quanh cạnh giường bệnh, Tô Lan nắm tay Hạ Lập Viễn khóc không ngừng.
Hạ Lập Viễn vẫn chưa thể nói chuyện, chỉ có thể phát ra những tiếng đơn giản. Hắn đã biết đại khái chuyện gì xảy ra với mình, hóa ra hắn đã hôn mê lâu như vậy.
Điều mà Hạ Lập Viễn cần nhất lúc này chính là nghỉ ngơi, không thể bị quấy rầy quá lâu, cho nên sau khi nhìn thấy hắn, những người khác đều miễn cưỡng rời đi trước, chỉ có Tô Lan và Đào Nguyện ở lại.
Thấy Hạ Lập Viễn nhìn Đào Nguyện, Tô Lan mới nhớ ra là mình chưa giới thiệu Đào Nguyện với hắn, bà vỗ đầu nói "Xem đầu óc của mẹ này, lúc kích động là quên mất người quan trọng nhất. Lập Viễn, đây là Như Thanh, các con đã đăng ký kết hôn rồi. Trong lúc con hôn mê......, thôi bỏ đi, con vừa mới tỉnh lại, bây giờ nên nghỉ ngơi thật tốt, bởi vì sự tình có chút phức tạp, chờ khi nào con khoẻ hơn, mẹ sẽ nói chi tiết cho con nghe."
Hạ Lập Viễn nghĩ thầm, sao ngủ một giấc dậy lại có vợ rồi? Hắn nhớ rõ là mình có một vị hôn thê, nhưng người nọ đâu phải trông như thế này? Hình như cũng không phải tên này nữa, tên gì nhỉ?
Tô Lan nhìn hắn nói "Mẹ biết bây giờ con nhất định rất khó chịu, nhưng con đã kiên cường và dũng cảm từ nhỏ, lại có nghị lực đáng kinh ngạc. Mẹ tin rằng con sẽ sớm khỏe lại thôi, con cũng phải có niềm tin vào bản thân mình."
Hạ Lập Viễn gật đầu, điều hắn không thiếu nhất chính là nghị lực và tự tin.
"Vậy con nghỉ ngơi đi, ngày mai mẹ lại đến thăm con." Tô Lan đứng lên nói với Đào Nguyện "Như Thanh, chúng ta về thôi."
"Mẹ, mẹ về trước đi, con sẽ ở lại với anh ấy, buổi chiều con về." Đào Nguyện nói.
"Vậy được rồi." Tô Lan vỗ vỗ tay cậu nói "Con cần gì thì kêu vệ binh gọi về nhà, hoặc trực tiếp để bọn họ về nhà lấy cũng được."
"Dạ." Đào Nguyện gật đầu.
Sau khi tiễn Tô Lan đi, Đào Nguyện đóng cửa lại rồi đi đến mép giường ngồi xuống, nhìn Hạ Lập Viễn nói "Em biết trong lòng anh có rất nhiều nghi vấn, nhưng hiện tại anh cần phải nghỉ ngơi cho tốt, cố gắng hồi phục sức khỏe và không nên lo lắng về những chuyện khác. Đợi khi nào anh khoẻ hơn rồi, mọi người sẽ cho anh biết những gì anh muốn biết."
Hạ Lập Viễn nhìn Đào Nguyện, nghĩ thầm mình đột nhiên có một người vợ, nhưng rõ ràng không phải là vị hôn thê trước đó, trong thời gian mình hôn mê, nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi. Dù không quan tâm vợ mình là ai, nhưng cũng sẽ không tùy tiện tìm một người lạ, vì vậy hắn luôn nhờ gia đình giúp đỡ để chọn cho mình một người phù hợp. Nếu người trước mặt là do gia đình lựa chọn, vậy hắn không có gì để nói.
Đến buổi chiều, Đào Nguyện đi lấy nước và muốn giúp hắn lau người.
Khi Đào Nguyện chuẩn bị cởi quần, ngón tay của Hạ Lập Viễn rõ ràng đã cử động. Hắn theo bản năng muốn ngăn cản, nhưng hiện tại hắn không thể động đậy nên không có khả năng ngăn cản.
Đào Nguyện liếc hắn một cái, tay cũng không có dừng lại, tiếp tục cởi quần của hắn, sau đó giúp hắn lau người. Cậu đã bí mật làm những việc này sau lưng nhà họ Hạ rất nhiều lần rồi.
Hạ Lập Viễn đã tự mình đi tắm kể từ khi hắn có trí nhớ, và hắn không bao giờ cần sự giúp đỡ của người khác. Nhưng hiện tại hắn không thể cử động, không thể không cho người khác giúp đỡ, mà nếu người này là vợ hắn, giúp hắn làm mấy việc này là không có gì sai, nhưng hắn vẫn có chút không quen.
Hạ Lập Viễn nhìn chằm chằm vào cổ Đào Nguyện, trên cổ cậu có một nốt ruồi đỏ như giọt máu. Cậu có làn da trắng như tuyết, chiếc cổ duyên dáng, thậm chí cả nốt ruồi đỏ kia cũng nhìn rất quyến rũ. Mà nốt ruồi đỏ kia là dấu hiệu nhận biết của ca nhi.
Hắn chợt nhớ ra vị hôn thê trước của mình hình như cũng là một ca nhi. Không phải nói hiện tại ca nhi càng ngày càng ít, cả nước chỉ có mấy trăm người thôi sao? Tại sao vị hôn thê trước và vợ hiện tại của hắn đều là ca nhi vậy?
Sau đó, Đào Nguyện ngày nào cũng đến giúp hắn lau người.
Mười ngày trôi qua, Hạ Lập Viễn đã quen với nó. Hai người thỉnh thoảng cũng sẽ trò chuyện với nhau, nhưng cả hai đều không phải là người nói nhiều nên hầu như cả hai đều giữ im lặng.
Chỉ cần Hạ Lập Viễn tỉnh dậy và quay đầu lại nhìn thấy người vợ nhỏ của mình, hắn sẽ có một cảm giác an tâm không thể nào giải thích được.