Edit: Min
Lại hơn một tháng trôi qua, Hạ Lập Viễn chẳng những đã có thể đi lại mà còn có thể bắt đầu chạy bộ. Và để có thể sớm quay lại quân đội, mỗi ngày hắn đều thức dậy trước bình minh để tập thể dục.
Khi hắn luyện võ xong và chuẩn bị bắt đầu chạy bộ, cũng là lúc rất nhiều cụ ông và cụ bà thức dậy để tập thể dục.
Hầu hết những người chạy bộ đều là những cụ ông có sức khỏe tốt, trong khi những cụ bà thì tập trung lại và thực hiện một số bài tập thể dục có thể rèn luyện sức khỏe mà cường độ lại không quá cao.
Hạ Lập Viễn đã tập thể dục hơn nửa tháng, vào lần đầu tiên hắn xuất hiện, các cụ ông cụ bà đều không khỏi nhìn chằm chằm vào hắn. Dẫu sao trước đó ai cũng đồn rằng hắn không thể tỉnh lại nữa, mà cho dù có may mắn tỉnh lại thì cũng sẽ nằm liệt trên giường cả đời. Còn nói khuôn mặt của hắn đã bị huỷ hoại, thân thể cũng bị huỷ hoại, và khuôn mặt đó có thể khiến người ta sợ đến rơi nước mắt nữa. Nhưng khi nhìn thấy hắn, bọn họ cảm thấy đâu có phóng đại như vậy, khuôn mặt này không phải giống với trước đây sao? Cơ thể trông cũng khá tốt mà, vừa có thể chạy vừa có thể nhảy.
Sau khi xem quen rồi, các cụ già và các cụ bà cũng không còn nhìn chằm chằm vào hắn nữa. Nhưng mỗi khi nhìn thấy hắn, những cụ bà có cuộc sống tẻ nhạt chỉ có thể dựa vào chuyện gia đình để giết thời gian sẽ không nhịn được mà thảo luận với nhau.
"Các bà nói xem, bây giờ nhà họ Văn có hối hận không? Lúc trước, sau khi Hạ Lập Viễn được đưa về từ trên chiến trường, trong vòng chưa đầy một tháng mà Văn Hàm nhà bọn họ đã kết hôn với người khác rồi. Khẳng định là vì bọn họ nghĩ rằng Hạ Lập Viễn sẽ không bao giờ tỉnh lại nên mới vội vàng kết hôn như vậy. Nhưng bây giờ chỉ mới qua ba bốn tháng thôi mà Hạ Lập Viễn đã khôi phục lại như trước, nếu bọn họ chịu đợi lâu hơn chút nữa thì người kết hôn với Hạ Lập Viễn sẽ là Văn Hàm."
"Nghe nói con dâu nhà họ Hạ là cháu ngoại của thần y La Cốc Dương, trong tay người nọ có tất cả các đơn thuốc của La Cốc Dương, chính nhờ những đơn thuốc này mà Hạ Lập Viễn mới có thể khỏi bệnh nhanh như vậy. Nếu nhà họ Hạ không cưới con dâu hiện tại, có lẽ Hạ Lập Viễn vẫn còn nằm bất tỉnh trên giường đó."
"Vị thần y La Cốc Dương này hồi đó rất nổi tiếng, thậm chí rất nhiều nguyên thủ quốc gia nước ngoài cũng tìm đến ông ấy để khám chữa bệnh. Đơn thuốc của ông ấy hiện tại đều nằm trong tay cháu ngoại ông ấy, mà nhà họ Hạ lại cưới được cháu ngoại của ông ấy, người được lợi nhất chính là nhà họ Hạ. Ngay cả bà Hạ bây giờ cũng có thể đứng dậy rồi."
"Thật hay giả vậy?! Bà Hạ bị liệt nửa người mấy năm rồi đó? Nghe nói đã tìm rất nhiều thầy thuốc nổi tiếng, ai cũng nói là không thể chữa khỏi, vậy mà bây giờ lại có thể đứng lên ư?"
"Tôi tận mắt nhìn thấy, sao có thể là giả được? Hôm đó tôi đến nhà bọn họ để mượn đồ, tận mắt nhìn thấy bà Hạ đang đứng trong sân, còn Tô Lan thì đang đứng bên cạnh đỡ bà ấy, lúc đó tôi rất kinh ngạc. Hỏi ra mới biết là uống thuốc do vợ của Hạ Lập Viễn hốt và được châm cứu, xoa bóp mỗi ngày. Giờ bà ấy có thể đứng khoảng mười phút mỗi ngày, cộng thêm tập thể dục từ từ là sau này có thể đi lại được bình thường."
"Không hổ danh là thần y La Cốc Dương, năm đó ông ấy đã cứu sống vô số người, bây giờ chỉ là đơn thuốc được để lại thôi cũng thần kỳ như vậy."
"Không phải lúc trước có người nói cho dù Hạ Lập Viễn tỉnh lại thì đời này hắn cũng không còn hi vọng gì nữa, cho nên nhà bọn họ mới mua cho hắn ca nhi của nhà thương nhân hả?"
"Mấy cái đó đều là Lý Di Nguyệt nói, cô ta là loại người như thế nào, bộ các bà không biết sao? Tôi nghe cháu dâu của tôi nói rằng nhà họ Nhạc không phải là một tiểu thương bình thường, mà là sản nghiệp gia đình rất lớn đó, thứ người ta không thiếu nhất chính là tiền, nào đến mức phải bán con của mình chứ. Huống chi người ta còn là cháu ngoại của thần y La Cốc Dương, và trong tay có đơn thuốc mà không ai có thể có được."
"Còn không phải sao? Chắc chắc là nhà bọn họ biết rằng Nhạc Như Thanh có thể chữa khỏi cho Hạ Lập Viễn, cho nên mới đồng ý gả Nhạc Như Thanh vào nhà họ Hạ."
"Tôi nghĩ bây giờ nhà họ Văn nhất định là rất hối hận. Với thân phận và địa vị của ông Hạ, công thêm năng lực, nhân phẩm và tướng mạo của Hạ Lập Viễn, trong quân khu của chúng ta, có thể có đối tượng nào tốt hơn hắn chứ?"
"Tôi không nghĩ có cái gì phải hối hận cả, tuy nhà họ Ninh không bằng nhà họ Hạ, nhưng Ninh Hạo Ba cũng đâu có tệ, tháng trước còn được thăng chức lên làm đại đội trưởng, cháu trai của tôi đã đến chúc mừng cho hắn rất nhiều lần."
"Nghe nói con dâu nhà họ Hạ từng có hôn ước với Ninh Hạo Ba, mà Ninh Hạo Ba vì cưới Văn Hàm nên đã hủy hôn, sau đó con dâu nhà họ Hạ mới gả cho Hạ Lập Viễn."
"Đúng là lộn xộn, hai nhà Văn Hạ này, e rằng sau này gặp mặt sẽ xấu hổ lắm."
Sau khi Hạ Lập Viễn tập thể dục xong, đang định chạy bộ về nhà thì một chiếc Jeep dừng lại sau lưng hắn, một người đàn ông trung niên trông phúc hậu bước xuống xe.
"Hạ Lập Viễn!" Sau khi người đàn ông trung niên xuống xe, ông hét lên.
Hạ Lập Viễn lập tức quay người lại, chạy đến bên người đàn ông trung niên rồi chào kiểu quân đội, "Chào lữ đoàn trưởng!"
"Thân thể của cậu hồi phục thế nào rồi?" Lữ đoàn trưởng hỏi.
"Hồi phục rất tốt, nửa tháng nữa là có thể quay lại quân đội báo cáo."
"Thằng nhóc cậu lần này chính là tìm được đường sống trong chỗ chết, tôi biết ngay là Diêm Vương không muốn nhận cậu mà." Lữ đoàn trưởng đột nhiên hỏi: "Nửa tháng sau trong quân đội sẽ có một cuộc thi đấu võ thuật, cậu có thể tham gia không?"
"Có thể ạ!"
Lữ trưởng gật đầu, vui mừng nói: "Lần này cậu lập được công lớn, mạng của thằng nhóc cậu cũng đủ cứng, có thể sống để nhận vinh dự này. Nhanh chóng quay lại quân đội báo cáo đi, còn rất nhiều nhiệm vụ quan trọng đang chờ cậu đó."
"Vâng!"
"Được rồi, có rảnh thì đến nhà tôi chơi, bảo thím nấu một bữa ngon cho cậu." Lữ đoàn trưởng vỗ vỗ cánh tay hắn, xoay người lên xe.
Vợ của lữ đoàn trưởng có tiếng là nấu ăn ngon, Hạ Lập Viễn đã từng ăn các món ăn do bà ấy làm tôi rồi và quả thực là rất ngon. Nhưng sau khi ăn những món do Đào Nguyện làm, Hạ Lập Viễn cảm thấy không có bất kỳ món ăn nào có thể so sánh được với hương vị của nó hết.
Nghĩ đến Đào Nguyện, Hạ Lập Viễn tăng tốc chạy về nhà.
Sau khi mở cửa phòng, Hạ Lập Viễn nhẹ nhàng bước vào, Đào Nguyện vẫn chưa dậy. Hắn đi đến mép giường, cúi người, nhìn khuôn mặt thanh tú đang say ngủ một hồi, nhịn không được muốn đưa tay lên sờ, nhưng lại sợ sẽ đánh thức cậu.
Hạ Lập Viễn dứt khoát ngồi xổm xuống và ngắm nhìn một cách nghiêm túc. Người này khiến hắn cảm thấy biết ơn và cảm động, và cho hắn trải nghiệm cảm giác từ thích một người đến yêu một người. Hắn vốn nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ yêu ai, sẽ chỉ chọn một người phù hợp, tôn trọng nhau như khách rồi bình bình đạm đạm sống hết đời.
Nhưng sau khi yêu người trước mặt, hắn mới nhận ra một cách sâu sắc rằng hoá ra yêu một người là một điều tốt đẹp như vậy. Đặc biệt là người này, khi hắn yêu cậu thì cậu đã thuộc về hắn rồi, chỉ cần nghĩ đến điều đó là hắn cảm thấy rất hạnh phúc.
Liếc nhìn đồng hồ trên tường, Hạ Lập Viễn đứng dậy đi vào phòng tắm, sau khi tắm và lau khô tóc, hắn mới đi ra từ phòng tắm.
Đào Nguyện vẫn chưa thức dậy, Hạ Lập Viễn cúi người xuống hôn lên mặt cậu, sau đó lại hôn lên miệng cậu. Vốn dĩ là muốn đánh thức cậu, nhưng xúc cảm trên mặt cậu thật sự rất đã, đôi môi cũng rất mềm và ngọt nữa, khiến hắn không kìm được mà ngậm vào miệng hôn, tay thì sờ tới sờ lui trong áo ngủ của cậu.
"Hừm ~" Đào Nguyện phát ra tiếng kháng nghị, không muốn thức dậy khỏi giấc ngủ.
Hạ Lập Viễn không để ý, cậu ngủ càng lâu thì hắn có thể hôn càng lâu.
Đào Nguyện cuối cùng cũng khó khăn mở mắt ra, hôn lại hắn một lúc rồi đẩy mặt hắn ra, oán giận: "Đánh thức em sớm như vậy làm gì?"
"Hôm nay em phải đến bệnh viện, quên rồi sao?" Hạ Lập Viễn cọ cọ khuôn mặt mịn màng của cậu.
"Em không muốn đi, em muốn ngủ." Đào Nguyện cau mày, vẻ mặt không tình nguyện, nhưng cậu chỉ nói vậy thôi, cậu nhất định phải đi, vì cậu đã hẹn với những bác sĩ đó rồi.
"Về rồi ngủ tiếp." Hạ Lập Viễn bế cậu lên, "Ăn sáng trước, sau đó tôi đưa em đến đó."
Mặc dù tay nghề của Đào Nguyện rất tốt, nhưng nhà họ Hạ rất yêu quý cậu, bọn họ không cho cậu dậy sớm để làm bữa sáng mỗi ngày, và để cậu ngủ lâu hơn một chút trước khi thức dậy mỗi ngày. Thế nên Đào Nguyện tự mình dạy đầu bếp trong nhà, mặc dù hương vị không hoàn toàn giống với những món cậu đã làm, nhưng cũng giống đến bảy tám phần.
Đào Nguyện dựa vào người Hạ Lập Viễn một lúc, chờ sau khi hoàn toàn tỉnh táo mới bước xuống giường đi vào phòng tắm rửa mặt.
Hạ Lập Viễn từ phía sau ôm lấy cậu, nghĩ đến sau khi trở về quân đội sẽ không thể ở cùng cậu cả ngày như vậy nữa, trong lòng hắn liền cảm thấy có chút không nỡ. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy không nỡ khi phải quay trở lại quân đội.
Đào Nguyện dựa vào người hắn, khép hờ mắt đánh răng, Hạ Lập Viễn giúp cậu làm ướt khăn rồi vắt khô nó, sau đó đưa cho cậu lau mặt. Mặc dù sau khi Hạ Lập Viễn bắt đầu tập thể dục thì cơ thể của hắn đã bắt đầu rắn chắc trở lại, nhưng dựa vào vẫn rất thoải mái, Đào Nguyện vừa dựa vào là không muốn nhúc nhích nữa.
Hai người cùng nhau đi đến nhà ăn, cả nhà đang ngồi quây quần với nhau ăn sáng, trông họ rất vui vẻ và ngập tràn hạnh phúc.
"Con chuẩn bị quay lại quân đội báo cáo trước mấy ngày." Hạ Lập Viễn đột nhiên nói.
"Làm gì gấp dữ vậy?" Tô Lan bất mãn nói: "Con mới khoẻ lại không bao lâu, nghỉ ngơi thêm vài ngày không được sao? Vừa hay có thể ở với Như Thanh nhiều hơn. Chờ khi con quay lại quân đội rồi, mười ngày nửa tháng cũng không thấy mặt đâu."
"Sáng nay con gặp được lữ đoàn trưởng của bọn con, ông ấy nói rằng nửa tháng sau sẽ có một cuộc thi đấu võ thuật. Lâu lắm rồi con không có tập luyện nên muốn nhanh chóng tìm lại trạng thái của mình. Con sẽ không mười ngày nửa tháng cũng không về, chỉ cần có thể về, con nhất định sẽ về."
"Thi đấu võ thuật?!" Tô Lan đặt chén xuống, nghiêm túc nói: "Vậy sao được? Cơ thể của con vừa mới tốt lên, sao có thể tham gia thi đấu võ thuật được? Những người tham gia cuộc thi võ thuật trong quân đội đều là những người biết võ, hơn nữa toàn là đánh người của mình như thể đang đánh kẻ thù của mình một cách liều mạng. Xương mới mọc của con có thể chịu được một trận đánh như vậy hả?!"
"Cơ thể của con đã tốt rồi, chỉ cần tìm lại trạng thái của mình, sẽ không có vấn đề gì khi tham gia thi đấu võ thuật." Hạ Lập Viễn nghiêm túc trả lời.
"Bà để nó đi đi, cuộc thi đấu võ thuật lần này rất quan trọng. Nếu như không thể tham gia, sau này nó sẽ tiếc nuối." Hạ Hoài Dân đảm nhiệm văn chức trong quân đội, chịu trách nhiệm giáo dục chính trị và tư tưởng, và ông cũng từng là cố vấn quân sự trong các trận chiến và tập trận. Tuy nhiên, với tư cách là một người lính, ông vẫn rất ủng hộ con trai của mình có thể giành được nhiều danh hiệu hơn bằng vũ lực.
Có ba mẹ chồng ở đây, Tô Lan không thể nổi giận được, chỉ có thể nhìn về phía Đào Nguyện nói "Như Thanh, với cơ thể hiện tại của Lập Viễn, nó có thể tham gia cuộc thi không?"
Hạ Lập Viễn lo lắng nhìn Đào Nguyện, nếu Đào Nguyện nói không được, mẹ hắn chắc chắn sẽ không đồng ý để hắn đi.
Đào Nguyện liếc hắn một cái, đặt chén xuống nói: "Xương cốt của anh ấy đã phát triển xong rồi, tham gia huấn luyện gì đó là không thành vấn đề, nếu anh ấy muốn tham gia thì cứ để anh ấy tham gia đi ạ."
Hạ Lập Viễn thở phào nhẹ nhõm.
Đào Nguyện nói tiếp: "Nhưng dù sao thì đó cũng là cơ và xương mới phát triển nên chắc chắn sẽ không hữu dụng như trước. Chỉ cần anh ấy có thể chống lại cơn đau, dù bị gãy xương hay gì đó, con đều có thể giúp anh ấy chữa khỏi."
"Tôi......, tôi sẽ cố gắng hết sức để không bị gãy xương." Hạ Lập Viễn nói với một sự đảm bảo không mấy tự tin.
"Thật sao?" Đào Nguyện tỏ vẻ không tin, bọn họ tham gia quân ngũ đều liều mạng như vậy, gãy xương tay chân chỉ coi như là bị thương nhẹ.
Nếu Đào Nguyện và Hạ Hoài Dân đều nói để hắn tham gia, một mình Tô Lan cũng không thể kiên trì phản đối.
Ăn sáng xong, Hạ Lập Viễn lái xe chở Đào Nguyện đến bệnh viện.
Viện trưởng đã cố gắng thuyết phục Đào Nguyện nhiều lần để cậu đến bệnh viện quân khu làm việc và còn cho cậu rất nhiều đãi ngộ đặc thù nữa, nhưng Đào Nguyện đều từ chối. Cậu không muốn trở thành bác sĩ, cũng không muốn quá bận rộn hay mệt mỏi, nói chuyện với bà cụ ở nhà mỗi ngày là tốt rồi.
Mặc dù Đào Nguyện từ chối làm việc trong bệnh viện, nhưng nếu có ca bệnh nhân rất nặng, viện trưởng sẽ mời cậu đến. Đào Nguyện cũng không thể luôn từ chối được, nên thỉnh thoảng cũng sẽ chịu trách nhiệm điều trị cho một số bệnh nhân. Tuy nhiên, cậu không đến bệnh viện mỗi ngày, mà là cách mấy ngày đến một lần, những bệnh nhân đó bình thường vẫn thuộc trách nhiệm của bác sĩ điều trị chính.