Bát Hoang Kiếp

Chương 126

Dịch giả: One_God

Điều Đoan Mộc Vũ nghĩ đến trước tiên không phải là dùng tốc độ nhanh nhất đi đến phía Bắc, lấy mảnh vụn Yêu Thạch sắp xuất thế bỏ vào trong túi mà là quay đầu bỏ chạy!

Bởi vì ba động vừa rồi vô cùng kinh khủng, mảnh vụn Yêu Thạch này tuyệt đối không phải là một khối nhỏ đơn giản! Trên đó chắc chắn ẩn chứa lực lượng kinh khủng, không biết mạnh đến cỡ nào? Lúc này chạm vào, đừng bảo là hắn mà ngay cả một cao thủ cảnh giới Tử Khí cũng xong đời!

Một khối mảnh vụn Yêu Thạch như vậy tuyệt đối không phải là thứ mà hắn có thể nắm giữ!

May mà Đoan Mộc Vũ có lịch duyệt của Yêu Đế kiếp trước, nhưng cho tới bây giờ hắn cũng không nghĩ tới tình hình sẽ thành ra như vậy. Thật sự Đoan Mộc Vũ không biết mảnh vụn Yêu Thạch xuất thế lại gây ra động tĩnh to lớn nhường này, mà trọng yếu hơn là mảnh vụn Yêu Thạch này bộc phát ra ba động sẽ dẫn dắt hậu hoạn khổng lồ!

Chính thân thể bản thân Đoan Mộc Vũ bây giờ đã được xem là cực kỳ cường hãn rồi, chẳng những có ba động của mảnh vụn Yêu Thạch rèn luyện thân thể mà còn một Thanh Mộc Tâm có sinh cơ bừng bừng. Nhưng cho dù như vậy thì hắn cũng phải chịu nội thương không nhẹ dưới ba động này chứ huống chi là đám người Lạc Tinh Tông?

Lan Đình cùng Liễu sư tỷ thì hoàn hảo không có chịu ảnh hưởng gì nhưng những người khác, nhất là người thực lực kém hơn thì bị thương là chuyện thường. Giờ phút này, hai người Lan Đình đang trợn tròn mắt, với lịch duyệt của bọn họ hoàn toàn không hiểu được tột cùng đã xảy ra chuyện gì!

Trong lúc nhất thời, đám người Lạc Tinh Tông náo loạn, bối rối không sao chịu nổi!

Song cảm giác nguy hiểm trong lòng Đoan Mộc Vũ vẫn không biến mất mà ngược lại cảm thấy nó ngày càng tiến tới gần. Không nhịn được, hắn liền xuất Phi Vũ Kiếm, trực tiếp ngự nó bay lên trời cao. May là sương mù màu xanh lúc này đã tiêu tán đi nhiều, ánh mặt trời ấm áp sau giờ Ngọ cũng xuất hiện.

Đến khi Đoan Mộc Vũ bay một hơi lên mấy ngàn trượng trời thì hắn mới cẩn thận dò xét bốn phương tám hướng một phen, mong muốn sẽ hiểu cảm giác nguy hiểm trong lòng đến từ phương nào!

Chẳng biết lúc nào mà từ phía Nam, phía Tây cùng với Phía đông có mảng mây đen lớn nhanh chóng kéo đến, cơ hồ che cả trời đất. Tốc độ của nó cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tràn ngập hơn nửa bầu trời, khiến mặt trời vừa ló dạng liền bị che khuất!

Đám mây đen này không phải mây đen chân chính, mà do số lượng yêu cầm không thể đếm hết tạo thành!

Giờ phút này, Đoan Mộc Vũ không nhịn được mà hít sâu một hơi. Hôm nay, cho dù dùng đầu ngón chân để đoán cũng biết số lượng yêu cầm này bay về phương Bắc là vì bị đám sương mù màu xanh lúc trước hấp dẫn, nhất là vì ba động cường đại vừa rồi! Tuy chúng đã bị thương không ít nhưng lại điên cuồng hơn cho nên tốc độ mới nhanh như vậy!

Không cần nghĩ ngợi nhiều, Đoan Mộc Vũ liền thúc dục Phi Vũ Kiếm thay đổi phương hướng, chạy trối chết về phương Bắc. Hiện tại hắn không có thời gian lo lắng nguy hiểm từ mảnh vụn Yêu Thạch xuất thế ở phương Bắc bởi vì nếu hắn dám dừng lại hoặc chạy về phương hướng khác thì kết quả cuối cùng chỉ có thể là biến thành vô số mảnh vụn. Cho dù hắn rất tự phụ cũng tuyệt đối không gánh được trăm ngàn vạn yêu cầm đánh tới!

Vô số yêu cầm hợp thành đám mây đen khổng lồ tất nhiên không thể gạt được đông đảo đệ tử Lạc Tinh Tông dưới mặt đất. Trong khoảng thời gian ngắn, ngay cả hai cao thủ cảnh giới Linh Thai là Lan Đình và Liễu sư tỷ cũng bị dọa cho cháng váng, bởi vì tình hình thật sự vượt xa khỏi tưởng tượng của bọn họ!

Lúc này bọn họ mới đột nhiên nhớ tới lời cảnh báo nguy hiểm lúc trước của Đoan Mộc Vũ nhưng đáng tiếc đã không còn kịp nữa. Trừ chạy trốn về hướng Bắc thì bọn họ không có bất kỳ lựa chọn nào khác. Hơn nữa xem tốc độ phi hành của yêu cầm thì trong bốn mươi chín người chắc chỉ có hơn mười người chạy thoát!

Kinh ngạc trong chốc lát, Lan Đình vẫn là người có phản ứng nhanh nhất trong đám người Lạc Tinh Tông. Hắn căn bản chả thèm nói gì, giơ tay liền phóng xuất kiếm khí, bay một mạch lên cao mấy trăm trượng, bỏ trốn mất dạng!

Người thứ hai kịp phản ứng chính là Liễu sư tỷ. Nàng vốn định tổ chức mọi người để tạo kiếm trận chạy trốn, nhưng không ngờ một trong hai trận nhãn là Lan Đình lại chạy trốn đầu tiên!

Tuy nhiên không phải Lan Đình sợ đến mức cháng váng, quên mất Tật Phong Kiếm Trận mà là hắn biết rõ có tạo Tật Phong Kiếm Trận thì cũng không còn kịp bởi ba động kinh khủng vừa rồi đã khiến ít nhất hơn mười người trọng thương. Nếu may mắn tạo thành Tật Phong Kiếm Trận thì hơn mười người này chính là gánh nặng, sẽ kéo theo hắn chết cùng! Cho nên hắn mới quyết định chạy thật nhanh, dùng tốc độ cao nhất ngự kiếm bỏ chạy thục mạng may ra có cơ hội sống!

Người thứ ba kịp phản ứng tất nhiên là nhân vật số ba trong cả đoàn đội, là Trình Bân có thực lực gần với Lan Đình và Liễu sư tỷ. Hắn cũng không có ý muốn tạo Tật Phong Kiếm Trận, thậm chí ngay cả Thần Phong đang ngẩn người một bên, nắm chéo áo hắn hắn cũng bỏ lơ, nhanh chóng chạy đi! Kiếm khí thốc lên, khiến mấy đệ tử Lạc Tinh Tông gần đó ngã lăn quay. còn Thần Phong thì bị kiếm xẹt qua, tạo thành một vết chém dài!

Thần Phong từ trạng thái kinh ngạc đến ngây người rốt cuộc cũng kịp phản ứng! Gã đàn ông từng muốn cùng nàng song tu đến đầu bạc răng long, khiến vô số đồng môn sư tỷ sư muội hâm mộ và là người nổi bật tiền đồ vô lượng trong những đệ tử đời thứ ba đã sớm hóa thành một đạo kiếm quang, tuyệt tình rời đi!

Giống như ‘đại hạ tương khuynh, cây đổ bầy khỉ tan’! Chỉ trong nháy mắt, đệ tử Lạc Tinh Tông có thực lực khá mạnh, thương thế tốt một chút liền phối hợp ngự kiếm rời đi. Chỉ còn lại có Liễu sư tỷ, Thần Phong cùng một đám hai mươi mấy người đang ngẩn người!

"Chạy mau!"

Liễu sư tỷ giật mình tỉnh lại, thanh âm hô lên khàn khàn. Trong lòng nàng lại là một mảnh lạnh như băng, như rơi xuống vực sâu! Chêch lệch đâu chỉ trên trời cùng dưới đất? Nhiều người từng như vậy, vây bên mình a dua nịnh hót ca ngợi mà vào thời khắc này chỉ mỉa mai trào phúng! Nàng nghĩ mà thấy đau, khóc lên thành tiếng nhưng lại không hề rơi nước mắt!

Bị phản bội trong nháy mắt, hết thảy chỉ còn lại con số không!

Tốc độ Phi Vũ Kiếm của Đoan Mộc Vũ rất nhanh, nhưng kiếm quang của Lan Đình lại nhanh hơn một chút so với Phi Vũ Kiếm. Hai người bọn họ cơ hồ đồng thời xoay người chạy trốn cùng lúc, bay thẳng một đường về phương Bắc. Sau ba bốn mươi dặm sau, Lan Đình đã vượt qua Đoan Mộc Vũ vì dù sao hắn cũng là cao thủ cảnh giới Linh Thai, pháp lực thâm hậu. Nếu toàn lực thúc dục kiếm khí, tốc độ nhanh hơn cũng là bình thường.

Đoan Mộc Vũ cũng không để ý tới, hắn chẳng qua chú ý tình hình yêu cầm phía sau mà thôi. Bình thường mà nói thì tốc độ ngự kiếm hôm nay đủ để hắn đào thoát.

Nhưng người tính không băng trời tính. Lúc trước, Đoan Mộc Vũ một hơi phi thăng lên cao mấy ngàn trượng cho nên trong mắt đám yêu cầm nổi điên ở chẳng khác gì địch nhân xâm nhập lãnh địa. Mới đầu còn không có gì nhưng càng về sau thì trong đám yêu cầm trực tiếp bay ra một con yêu cầm cấp bậc Tử Mục, kêu lên vài tiếng quái dị rồi đánh tới Đoan Mộc Vũ!

Tình hình này khiến Đoan Mộc Vũ dở khóc dở cười. Thật quá trùng hợp rồi. Người luôn luôn để ý tới những chi tiết nhỏ như hắn lại có thể xuất hiện sai lầm loại này! Chỉ có thể trách mảnh vụn Yêu Thạch xuất thế quá rung động! Không có biện pháp, hắn không thể làm gì khác là một bên gia tốc một bên nhanh chóng hạ xuống đất. Nếu mà con yêu cầm này truy sát không nghỉ thì chỉ sợ phải ác chiến một hồi.
Bình Luận (0)
Comment