Bát Hoang Kiếp

Chương 36

Dịch giả: gaygioxuong

Chiếc thuyền câu rất thô sơ, nhưng rõ ràng vừa mới được tu sửa lại trong khoảng thời gian gần đây. Một người đánh cá lão luyện chỉ có thể nhìn ra đại khái là tính năng của chiếc thuyền này đã được tăng lên khá nhiều. Nhưng trong mắt Đoan Mộc Vũ và cô gái áo đỏ thì lại nhìn ra chiếc thuyền này được sửa chửa bởi chính bàn tay của người tu hành.

Không cần phải suy đoán nhiều, Đoan Mộc Vũ cũng có thể đoán được đây là chiếc thuyền mà Anh Nhược đã vô tình đánh bay trong lúc chém giết thủy yêu.

Đến khi tiến sát lại, Đoan Mộc Vũ không một chút do dự lập tức nhảy ngay sang bên đó. Hành động này của hắn tức khắc khiến cô gái trên thuyền hoảng sợ thét lên, càng co rúm người lại vào trong góc, run lẩy bẩy. Nhìn bề ngoài của cô giá này thì cũng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, quần áo tồi tàn, ăn mặc phong phanh, hai chân để trần. Nhiều khả năng nàng chính là con gái người của ngư dân còn may mắn sống sót.

"Này, ngươi đang làm nàng ta sợ đó!"

Lúc này cô gái áo đỏ lại phát huy tác dụng không ngờ. Nàng chỉ cần nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ an ủi một lát thì con gái người ngư dân đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại; đồng thời cũng làm rõ chân tướng chuyện gì đã xảy ra.

Thì ra đêm hôm trước, khi Dạ Huyết Yêu Bức đột ngột xuất hiện tại trấn Hồi Long, bắt toàn bộ dân chúng trong trấn đi thì cũng là lúc cô con gái của người ngư dân tên Tiểu Hà Nhi này vừa đánh cá trở về. May mắn thay nàng ta vẫn chưa cặp bờ cho nên mới giữ được tính mạng. Tuy nhiên, đến giờ cô gái này vẫn không dám trở về, hai ngày nay đều lẩn trốn trong Tích Nguyệt Hồ. Tâm trạng nàng vừa kinh vừa sợ, lại nghĩ đến chuyện không biết sẽ sống như thế nào sau này cho nên mới khóc nức nở không ngừng.

"Tiểu Hà Nhi thật đáng thương! Cha thì đã mất, trấn Hồi Long thì đã biến thành vùng đất chết. Sau này, e rằng nàng không có nhà để mà về." Đôi mắt của cô gái áo đỏ cũng đỏ hoe, hiển nhiên là đồng bệnh tương lân.

Đoan Mộc Vũ từ đầu đến giờ vẫn trầm tư, ngoại trừ nhìn lướt qua bàn tay và bàn chân mịn màng bóng loáng như ngó sen của Tiểu Hà Nhi lúc mới gặp thì sau đó không thèm ngó ngàng gì nữa. Hắn chỉ biết đứng im như một bức tượng, dõi mắt nhìn về phương xa,.

"Này, giờ nên làm thế nào? Chúng ta cũng không thể bàng quan, bỏ mặc nàng ở chỗ này được!" Cô gái áo đỏ nài nỉ nói với Đoan Mộc Vũ. Mặc dù tu vi của nàng rất cao, kinh nghiệm từng trải cũng khá phong phú nhưng dẫu sao đối với một người trong tu hành như nàng thì thế giới phàm tục vẫn khá xa lạ.

Giống như đã quyết định xong một vấn đề nào đó, Đoan Mộc Vũ xoay người lại, dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn sang Tiểu Hà Nhi rụt rè, nhút nhát đang cúi thấp đầu.

"Tiểu Hà Nhi, ngươi không cần phải sợ! Ngươi có còn nhớ, ba tháng trước có một người đã giúp ngươi sửa chiếc thuyền câu này hay không? Đó là sư huynh của ta, hắn phái ta tới giúp ngươi. Hiện giờ ngươi có còn ai thân thích không? Hoặc ta có thể đưa ngươi tới thành Ngô Châu, mua cho ngươi một căn nhà ở nơi đó, mở một cửa hàng nhỏ. Mặc dù không thể giàu sang quý quý, nhưng ít nhất ngươi cũng thoải mái hơn so với việc đánh cá trong Tích Nguyệt Hồ kiếm sống."

"Là ân công?" Vừa nghe thấy những gì Đoan Mộc Vũ nói, Tiểu Hà Nhi đã không kìm chế nổi mà đỏ ửng cả gương mặt xinh đẹp. Toàn thân nàng khẽ run rẩy vì kích động, lấy hết dũng khí nhìn Đoan Mộc Vũ nói: "Ân công, ân công đang ở đâu? Người không đến gặp Tiểu Hà Nhi sao? Ta... Cha ta đã qua đời, trên cõi đời này đã không còn ai thân thích nữa rồi. Tiểu Hà Nhi cũng không muốn đi thành Ngô Châu. Vị đại hiệp này, người có thể dẫn Tiểu Hà Nhi đi tìm ân công không? Tiểu Hà Nhi có thể giặt quần áo, có thể nấu cơm. Tiểu Hà Nhi rất nghe lời, Tiểu Hà Nhi nguyện ý hầu hạ ân công cả đời!"

Đoan Mộc Vũ lại rơi vào trầm tư. Lúc này, hắn bỗng nhiên hiểu ra tại sao ngày đó Anh Nhược lại không bố trí thỏa đáng cho Tiểu Hà Nhi. Đầu đuôi câu chuyện, hóa ra là như thế. Tuy nhiên, điều này có thể hiểu được, dẫu sao Anh Nhược cũng là một người xuất chúng! Nhưng dù sao đi nữa, chuyện này cũng thật sự khó xử.

Cô gái áo đỏ đứng bên cạnh cũng ngạc nhiên, hết nhìn lướt qua Tiểu Hà Nhi, lại lướt sang nhìn Đoan Mộc Vũ, vẻ mặt hết sức tò mò.

"Không được!"

Trầm ngâm một lúc, Đoan Mộc Vũ bèn cự tuyệt thẳng thừng, nói: "Hoặc là ngươi ở lại Tích Nguyệt Hồ đánh cá, hoặc là ta bố trí ổn thỏa cho ngươi ở trong thành Ngô Châu. Không có lựa chọn nào khác!"

"Ta...." Sắc mặt Tiểu Hà Nhi đột nhiên trắng bệch. Chỉ trong nháy mắt, đôi mắt to tròn của nàng đã giàn giụa nước mắt.

"Này “không thể trả lời”, tại sao ngươi có thể làm như vậy?" Cô gái áo đỏ đứng một bên không nhịn được mà hỏi, đồng thời cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Bởi vì trải qua hai ngày tiếp xúc, ít nhiều nàng cũng thấy hắn không phải là kẻ lạnh lùng vô tình. Tính cách hắn cũng vô cùng tốt, không tranh giành hơn thua. Nhưng không hiểu sao lúc này lại không hề thương xót một cô bé vô cùng yếu đuối, thân thế đáng thương như thế này.

"Ta... ta không cần các ngươi thương hại. Tiểu Hà Nhi có tay có chân, có thể tự mình đến Phù Vân Sơn tìm ân công. Các ngươi, các ngươi ra khỏi thuyền câu của Tiểu Hà Nhi đi!"

Lúc này, một Tiểu Hà Nhi có vẻ nhu nhược lại phản ứng vô cùng dữ dội. Nàng bắt đầu chèo thuyền, tức giận muốn bỏ đi ngay. Cô gái áo đỏ vừa mới định tiến lên khuyên nhủ thì một loạt âm thanh ầm ầm đột nhiên vọng lại từ xa. Ngay sau đó, toàn bộ mặt hồ bắt đầu chấn động dữ dội.

Đoan Mộc Vũ và cô gái áo đỏ thì không có vấn đề gì, nhưng Tiểu Hà Nhi thì không sao chống đỡ được, kinh hãi kêu lên một tiếng, ngã nhào xuống hồ nước.

"Hỏng bét!"

Cô gái áo đỏ phản ứng thần tốc, nhảy luôn xuống nước, cứu Tiểu Hà Nhi lên. Còn Đoan Mộc Vũ vẫn không hề nhúc nhích, nhưng trong đôi mắt thoáng hiện lên vẻ nghi hoặc rồi biến mất.

"Tích Nguyệt Hồ này quá nguy hiểm, Tiểu Hà Nhi không thể ở lại đây đánh cá mà sống nữa!"

Cô gái áo đỏ nói cực kỳ kiên quyết nói. Bộ quần áo đỏ lại ướt đẫm, lần nữa khiến cho thân thể nàng trở nên lung linh hấp dẫn. Đáng tiếc Đoan Mộc Vũ vẫn làm như không thấy. (DG: Ta mà thấy đã trào máu mũi ra rồi. B: Chắc nó nhìn thấy nhiều thứ còn hấp dẫn hơn nên liệt cmnr!)

Lúc này, tiếng ầm ầm ở phía xa càng ngày càng truyền lại gần. Sóng trong hồ cũng càng lúc dâng cao. Trong nháy mắt, chiếc thuyền nhỏ đã bị lật nhào, còn chiếc thuyền câu thì giống như lá rụng bị gió cuốn theo, chấp chới nâng lên hạ xuống.

Chẳng qua bàn chân của Đoan Mộc Vũ và cô gái áo đỏ giống như đã mọc rể, từ đầu đến cuối vẫn dính chặt vào khoang thuyền của chiếc thuyền câu.

Cùng với những cơn sóng nâng lên hạ xuống dữ dội thì ở sâu bên trong Tích Nguyệt Hồ sinh một vòi rồng khổng lồ cao tới vài trăm trượng. Hơn nữa nó còn xoay tròn với tốc độ chóng mặt, sinh ra lực hút kinh khủng cuốn phần lớn nước hồ vào bên trong. Nó càng xoay càng hút, càng hút càng bành trướng. Lát sau vòi rồng đã cao lên hơn ngàn trượng, cực kỳ kinh người. Cùng lúc đó, những cơn sóng lớn do vòi rồng tạo ra đã bắt đầu cuộn trào ra bốn phương tám hướng. Đoán chừng nó sẽ dấy lên một trận sóng cao ngập trời khắp cả Tích Nguyệt Hồ, không biết sẽ có bao nhiêu người phàm gặp nạn đây.

Mặc dù ba người Đoan Mộc Vũ trên thuyền câu còn cách vòi rồng khoảng hơn mười dặm, nhưng vẫn phải hứng chịu dư chấn cực kỳ dữ dội. Sóng lớn ngập trời chắn hết tầm nhìn, toàn bộ chiếc thuyền câu phát ra những tiếng kêu cọt kẹt cọt kẹt đáng sợ, lúc nào cũng có thể bị vỡ tan.

"Vòi rồng này không phải chuyện đùa! Nếu là thủy yêu tác quái, với thực lực chưa khôi phục của ta và ngươi hiện giờ chỉ sợ khó chống lại nó, không bằng tới nhà ta tránh tạm?"

Lúc này, cô gái áo đỏ nói như hét. Hiện giờ, chỉ cần nhìn uy thế của vòi rồng là có thể biết thực lực của con thủy yêu trước mắt này cường đại hơn nhiều so với Dạ Huyết Yêu Bức lúc trước. Hơn nữa lại đang ở trên mặt hồ, bọn họ hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội chiến thắng nào, chỉ có thể tạm lánh.

"Được!" Đoan Mộc Vũ cũng không hề do dự, gật đầu đáp ứng.

Lập tức, một tay cô gái áo đỏ ôm Tiểu Hà Nhi, tay kia lấy ra ba lá phù màu xanh nước biển, chia cho Tiểu Hà Nhi và Đoan Mộc Vũ mỗi người một lá.

"Đây là Tị Thủy Phù do mẫu thân ta chế ra. Nó có thể giúp cho chúng ta hô hấp bình thường ở trong nước, nhưng công hiệu chỉ có nửa canh giờ. Chúng ta phải nhanh một chút!"

Nói xong, cô gái áo đỏ mang theo Tiểu Hà Nhi nhảy ngay vào trong hồ nước đang quay cuồng kịch liệt. Còn Đoan Mộc Vũ dường như vẫn đang băn khoăn, nhìn thoáng qua vòi rồng có uy lực khủng bố ở phía đằng xa, rồi mới thong dong nhảy xuống.
Bình Luận (0)
Comment