Dịch giả: hhnmthvnÁnh trăng trong trẻo chiếu rọi, màn đêm đen đặc như dòng nước. Một luồng quang hoa nhàn nhạt từ từ phiêu tán trong đêm tối yên tĩnh. Những nơi nó đi qua bất kể là cỏ cây hay là núi đá đều bị bao phủ thêm một tầng băng sương trắng noãn. Nhưng tầng băng sương này không hề giống với băng sương bình thường mà nó như là một vật sống, bên trong có vô số bông tuyết nhỏ đang di động.
Trên mảnh đất trống bên bờ, Đoan Mộc Vũ đang khoanh chân ngồi bên trên chiếc quan tài hàn ngọc. Hai mắt hắn khép hờ, hai tay kết ấn, từ trong ấn ký không ngừng phóng xuất ra một đạo quang hoa. Đạo quang hoa này có một phần nhỏ bay theo chiều gió tản ra bốn phía, còn đại đa số bộ phận thì bay xung quanh thân thể của hắn. Dường như đang cố gắng ngưng tụ thành một hình ảnh mơ hồ nào đó.
Đây cũng là cảnh tượng khi Băng Di Liên Thiên Quyết chân chính vận chuyển. Vì kinh nghiệm lịch duyệt của bản thân Đoan Mộc Vũ vô cùng phong phú, hơn nữa lại có quan tài hàn ngọc trợ giúp nên chỉ trong thời gian ngắn công pháp của hắn đã tiến vào quỹ đạo.
Tuy nhiên, còn có một nhân tố không thể không đề cập tới, đó chính là chuỗi vòng tay và mảnh Yêu Thạch đang áp chế lẫn nhau. Chẳng qua với khả năng của Đoan Mộc Vũ cũng chẳng biết tương lai sẽ dẫn tới hậu quả thế nào nữa? Cũng may là hắn không quá để ý đến điều này, tất cả cứ thuận theo tự nhiên là được rồi.
Lúc này, trong phạm hơn trăm trượng xung quanh Đoan Mộc Vũ đều bị băng sương trắng noãn bao phủ. Đây cũng là phương án nho nhỏ để đề phòng, vừa tránh khỏi việc bị dã thú hay độc trùng xông vào làm quấy nhiễu khi hắn đang tu hành, mà đồng thời còn có tác dụng cảnh báo.
Nhưng đến lúc nửa đêm, trong màn đêm phía xa xa bên hồ vang lên những tiếng gào thét hỗn loạn, đồng thời còn có cả ánh lửa chập chờn. Nghe thanh âm kia vọng lại thì có thể đoán ra nó ở cách đây khoảng hơn mười dặm.
Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên sẽ khiến Đoan Mộc Vũ tỉnh lại. Hắn thu công, ngưng mắt nhìn về phía ấy. Nếu như hắn nhớ không lầm thì nơi có ánh lửa xuất hiện chắc là ở trên một chỗ gò núi nhỏ cách đây hơn mười dặm. Thế nhưng trước khi màn đêm buông xuống, hắn đã từng nhìn về phía đó. Lúc ấy ở đó không hề có một bóng người nào, chứng tỏ ánh lửa đột nhiên xuất hiện này hẳn là đến từ nơi khác.
Nếu là lúc bình thường, chắc chắn Đoan Mộc Vũ sẽ không để ý tới mấy chuyện như thế này, nhưng vấn đề là phương hướng của ánh lửa kia lại chính là cái trấn nhỏ Hồi Long. Cũng là nơi bị thủy yêu trong Tích Nguyệt Hồ tàn sát bừa bãi, trong chuyện này có ẩn chứa sát cơ nào đó lên hắn vẫn phải điều tra rõ ràng một phen.
Sau khi nhảy xuống từ quan tài hàn ngọc, hắn cắn rách ngón giữa, lấy máu huyết vẽ lên phía trên quan tài hàn ngọc hơn mười đạo ký hiệu phức tạp, rồi khẽ quát một tiếng ―― Phong!
Chỉ trong nháy mắt có một đạo quang hoa hiện lên, lập tức xung quanh tòa quan tài hàn ngọc liền hiện lên một vòng bảo hộ do những ký hiệu màu bạc tạo thành, đem tất cả hàn khí mà quan tài hàn ngọc phát ra che kín lại.
Sau đó Đoan Mộc Vũ dùng vài nhánh cây phủ kín quan tài hàn ngọc. Đây chính là phương pháp có thể phòng ngừa những người tu hành và yêu thú cảm ứng từ xa. Tuy nhiên nếu bọn họ mà đến gần thì tất cả chuẩn bị đó chẳng có chút ý nghĩa gì.
Khẽ động thân mình, Đoan Mộc Vũ liền phóng về phía gò núi nhỏ cách đó chừng mười dặm. Hiện tại pháp lực của hắn cũng đã tăng lên rất nhiều, mặc dù không có Hổ Cốt Cung trong tay, nhưng chỉ cần không đụng phải yêu thú lợi hại tương tự như Dạ Huyết Yêu Bức thì hoàn toàn có thể ứng phó được.
Màn đêm tối đen không hề ảnh hưởng tới tốc độ của Đoan Mộc Vũ, lộ trình hơn mười dặm chẳng phải là xa. Khi hắn tới dưới gần gò núi nhỏ liền phát hiện ra phía trước có mười mấy bóng người đang hoảng hốt chạy trốn, đằng sau họ còn có mấy người nữa đang liều mạng ngăn cản địch nhân. Từ quần áo có thể nhận ra bọn họ chính là binh lính tinh nhuệ của Đại Tần quốc, chẳng qua lúc này bọn họ sớm bị đánh cho tơi bời, đội hình tan rã!
Đuổi giết ở phía sau đám binh lính này chỉ có ba bóng đen!
Nhìn thấy bóng đen này, chân mày Đoan Mộc Vũ không khỏi hơi nhăn lại, bởi vì bọn chúng chính là yêu binh của Yêu tộc. Đám yêu binh này không phải là yêu thú có thể hấp thu thiên địa nguyên khí để tự thân tu luyện như bình thường, mà bọn chúng là những con quái vật do yêu khí ngưng tụ mà thành. Bọn chúng không hề sợ chết, chỉ biết giết chóc, vĩnh viễn không biết đến mệt mỏi. Trừ khi hoàn toàn giết chết nó, chứ nếu không kể cả khi nó còn chút hơi tàn cũng sẽ tiếp tục giết chóc. Mặc dù thực lực đơn thể của nó không mạnh, nhưng vào thời điểm đối trận với người tu hành của loài người, bọn chúng có thể dùng số lượng vô cùng nhiều để chiếm ưu thế. Chẳng qua không ngờ đám yêu binh này lại xuất hiện ở đây, mặc dù chỉ có ba con nhưng cũng quá đủ để liệp sát mấy trăm binh sĩ tinh nhuệ rồi!
Không hề do dự, Đoan Mộc Vũ lập tức giơ tay. Hắn niệm pháp quyết ngưng tụ thành một cây băng trùy, đâm xuyên qua cự ly mấy trăm trượng. Cây băng trùy lập tức ghim một con yêu binh đang đuổi giết lên mặt đất! Đây cũng chính là chỗ tốt của việc có pháp thuật, tiếc là với pháp lực hiện tại của hắn thì chỉ có thể ngưng tụ ra hai mươi đạo cây băng trùy có uy lực như vậy mà thôi.
Không thể nghi ngờ rằng chuyện Đoan Mộc Vũ bất ngờ xuất hiện đã khiến cho hơn mười bại binh kia thấy được hi vọng sống. Vì thế bọn họ nhanh chóng trốn về hướng này, còn Đoan Mộc Vũ cũng không hề dừng tay, liên tiếp phóng ra hai cây băng trùy đem hai con yêu binh còn lại đánh chết. Vốn hắn muốn lặng lẽ rời đi nhưng tâm niệm khẽ động, liền nghĩ đến một việc cho nên mới lưu lại chỗ này.
Một lát sau, hơn mười bại binh vừa thở hổn hển vừa nhanh chóng chạy tới, trong đó có mấy người bị thương không nhẹ, nên khi không kiên trì được tới đây liền ngã quỵ xuống đất.
"Đa tạ... tráng sĩ đã xuất thủ cứu giúp, đám quái vật kia quá lợi hại, một nhóm chúng ta gồm trăm người vậy mà chỉ trong chốc lát đã tử thương hơn phân nửa. Tất cả công kích đều không mang lại chút hiệu quả nào!"
Lúc này, một người trong đám bại binh đi ra rồi chắp tay thi lễ với Đoan Mộc Vũ nói. Tóc trên đầu hắn đã tán loạn, khôi giáp trên người đều đã rơi mất lúc chạy trốn, toàn thân toàn là máu. Nhưng cứ nhìn vào cử chỉ và hành vi thì chắc hẳn hắn chính là thủ lĩnh của đám bại binh này.
"Không cần tạ ơn, ba viên thuốc chữa thương này đem hòa với nước rồi cho những người bị thương uống thì có thể giảm bớt được thương thế của bọn họ." Đoan Mộc Vũ lấy ra ba viên tiểu Bồi Nguyên Đan mà Anh Nhược đưa cho hắn. Nguyên bản thứ này vốn dùng để bồi nguyên, nhưng nếu dùng nó để trị liệu thương thế vẫn mang lại hiệu quả rất tốt.
Kẻ cầm đầu đám tàn binh này không hề có một chút nghi ngờ nào, còn luôn miệng cám ơn. Sau khi nhận lấy ba viên tiểu Bồi Nguyên Đan thì hắn hơi sửng sốt một chút, bởi vì bản thân tiểu Bồi Nguyên Đan cũng thuộc về phạm trù linh đan, vì thế ngay cả khi hắn chỉ là một phàm nhân thì vẫn có thể nhìn ra được vật này bất phàm. Nếu đổi lại là kẻ khác, thì e rằng lúc này trong lòng không khỏi muốn lưu lại cho mình một viên! Hơn nữa hắn còn là thượng cấp của đám binh lính này, làm như vậy thì ai dám nói gì đây?
Đoan Mộc Vũ không hề nhìn người thủ lĩnh mà chỉ đứng yên chắp tay sau lưng ngưng thần nhìn về phương xa. Hắn cũng chẳng quản kẻ này sẽ làm gì, thậm chí ngay cả khi hắn có đem ba viên tiểu Bồi Nguyên Đan này lưu lại toàn bộ thì cũng chẳng liên quan gì đến Đoan Mộc Vũ hắn.
Mà hiển nhiên người kia cũng do dự một hồi lâu. Nếu nói trong lòng hắn không có tham niệm thì không phải, chẳng qua cuối cùng hắn vẫn đem toàn bộ ba viên tiểu Bồi Nguyên Đan này hòa vào trong nước rồi cho tất cả những người bị thương uống.
Hiệu quả của tiểu Bồi Nguyên Đan rất tốt, nhất là tác dụng khôi phục ngoại thương và mệt mỏi. Vì thế chỉ trong chốc lát, mấy người bị thương đã hồi phục lại sinh long hoạt hổ, điều này làm cho ánh mắt của đám bại binh nhìn Đoan Mộc Vũ trở nên vô cùng kính sợ và sùng bái.
"Tại hạ Từ Trần Phong, là Ngũ Trưởng đứng đầu Ngô Châu, cấp dưới của Tả Trung Tướng Liêu Thiên của Đại Doanh Lam Sơn. Xin hỏi phải xưng hô với tráng sĩ như nào?"
Lúc này người thủ lĩnh lại đi tới trước mặt Đoan Mộc Vũ lần nữa, rồi cung kính chắp tay nói.
"Ta tên là gì không quan trọng, có phải các ngươi đến từ trấn Hồi Long hay không? Mấy ngày gần đây có thấy một cô gái đánh cá tên là Tiểu Hà Nhi không?"
Đoan Mộc Vũ thản nhiên nói, chuyến này hắn xuống núi mục đích chính là an trí cho nàng nhưng không ngờ trên đường lại xảy ra nhiều biến cố như vậy. Mặc dù dựa theo lẽ thường mà nói thì hẳn là Tiểu Hà Nhi đã sớm không còn trên nhân thế, nhưng có lẽ cũng chỉ do hắn đa nghi bởi cô nàng Tiểu Hà Nhi này luôn khiến cho hắn cảm thấy có cái gì đó không đúng. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại không nhìn ra cái gì. Cho nên lúc này hắn định mượn lực lượng của thế tục để điều tra một phen, nếu Tiểu Hà Nhi đã chết thì cũng thôi, nhưng nếu nàng còn sống thì việc này đúng là có chút thú vị rồi.