Dịch giả: gaygioxuongNếu như một khắc trước, mọi người đều cho rằng Đoan Mộc Vũ là kẻ không biết trời cao đất rộng, chỉ được cái mạnh mồm nói phét thì sau khi hắn lấy ra ngọc phù mang dấu ấn lông vũ, mọi người đều rơi vào im lặng. Ngay cả đám người Từ Trần Phong cũng có thể cảm nhận được miếng ngọc phù này có điểm khác thường.
Còn hai người tu hành của Thất Bảo Linh Lung Địa liếc nhìn nhau. Một trong hai người cầm lấy miếng ngọc phù, cẩn thận dò xét một lượt, sau đó mới nói: "Ngọc phù này được chế tạo hoàn mỹ, hình như là do chính tay đại sư chế phù tạo ra. Tuy nhiên, vật này chỉ có một cái băng trùy ở mức căn bản nhất mà thôi nên uy lực có hạn. Nhiều lắm chỉ có giá năm mươi viên huyền tinh, còn lâu mới bằng giá tiền của khúc đoạn Hương Bách này."
Nói xong, người này vẫn dùng dằng không muốn trả lại, mà nhìn Đoan Mộc Vũ nói: "Không bằng các hạ thêm một chút nữa, ta có thể làm chủ ưu đãi giảm giá đoạn Hương Bách này cho ngươi còn bảy mươi viên huyền tinh."
"Không cần!"
Đoan Mộc Vũ đưa tay lên, khối ngọc phù đó không biết bằng cách nào đã quay trở về lòng bàn tay của hắn. Mà hắn cũng không có ý định giao dịch nữa, quay người muốn bỏ đi.
"Này, chờ một chút! Dù thế nào thi vẫn có thể thương lượng mà!" Người đó nóng nảy ra mặt, vội vàng nói: "Được rồi! Miếng ngọc phù này mặc dù chỉ là băng trùy căn bản nhất, nhưng phía trên lại khắc dấu ấn của Phượng Hoàng Linh Vũ. Nếu dùng để công kích thì rất đáng tiếc, nhưng dùng để nghiên cứu thì tương đối có giá trị. Ta định giá tám mươi viên huyền tinh, dùng đoạn Hương Bách này trao đổi với ngươi. Vậy là hết giá rồi đó."
"Dấu ấn Phượng Hoàng Linh Vũ?"
Gã vừa mới dứt lời, mọi người chung quanh đã đồng loạt biến sắc. Danh tiếng của phượng hoàng, thậm chí thú dữ thượng cổ như Ngột cũng còn xa mới sánh nổi. Ngay cả đối với những người phàm như đám người Từ Trần Phong cũng giống như sấm nổ bên tai!
"Ha ha! Vị tiểu huynh đệ này, chớ bị người đó lừa. Nếu như miếng ngọc phù này chỉ có giá tám mươi viên huyền tinh, vậy thì bản nhân nguyện ra giá một trăm viên huyền tinh để mua."
Lúc này một tiếng cười lớn như sấm rền, vang lên ngay gần đó. Cùng lúc mọi người nháo nhác tránh đường, một tráng hán giống như thiết tháp đi tới. Kẻ này hóa ra là người của Thất Tinh Môn, tên là Hỏa Sí. Mặc dù mới chỉ là cảnh giới Động Huyền, nhưng thực lực lại khá cao. Trong số những người ở đây, ngoại trừ đám người Khô Mộc là ba cao thủ có cảnh giới Linh Thai, thì phải thừa nhận gã là người mạnh nhất.
Lúc này gã vừa mới xuất hiện, đã cố ý thả ra khí thế cường đại, khiến mọi người đang vây kín lại xem vội vã tránh đường. Cặp mắt thao láo như chuông đồng nhìn chằm chằm vào Đoan Mộc Vũ, tuy lời nói có vẻ khách khí nhưng thái độ ép người của gã lại ám chỉ phải bán cho gã.
Tuy hai người của Thất Bảo Linh Lung Địa chỉ có cảnh giới Động Huyền, nhưng lại không hề kiêng nể gã Hỏa Sí này. Một trong hai người cau mày nói: "Không lẽ các hạ muốn nhúng tay vào giao dịch thường lệ của Thất Bảo Linh Lung Địa chúng ta?"
Hỏa Sí hiển nhiên là không dám đắc tội với Thất Bảo Linh Lung Địa nên thay đổi thái độ cười ha hả, chắp tay nói: "Đâu có, đâu có! Bản nhân chỉ nhân tiện nêu ra một lời đề nghị. Dù sao vị tiểu huynh đệ này còn chưa quyết định bán như thế nào có đúng không? Kết quả thế nào phải xem lựa chọn của hắn rồi, hắn muốn bán cho ai, là quyền của hắn. Ngươi cứ mạnh dạn nói đi, tiểu huynh đệ?"
Gã Hỏa Sí này bề ngoài tươi cười nhưng trong lòng không cười, hắn nhìn chằm chằm Đoan Mộc Vũ. Dù hắn không dám đắc tội với Thất Bảo Linh Lung Địa, nhưng một người tu hành cảnh giới Tàng Phong nho nhỏ thì tùy ý hắn nhào nặn. Thất phu vô tội, hoài bích có tội nên cũng không thể trách được gã! Đồng thời ai cũng có thể đoán được, tiểu tử này chắc chắn không dám càn rỡ. Đến lúc đó, Thất Bảo Linh Lung Địa cũng không có lý do gì mà trách cứ. Hơn nữa, gã cũng sẽ không có ý định thực sự trả một trăm viên huyền tinh. Chỉ cần sau này hăm dọa một chút, là gã sẽ thu hồi được một trăm viên huyền tinh đó lại.
Lúc này, nghe thấy Hỏa Sí nói như vậy, sắc mặt Đoan Mộc Vũ vẫn thản nhiên. Hắn ngẩng đầu thờ ơ nhìn lướt qua gã, không thèm trả lời một câu, dứt khoát ném ngay miếng ngọc phù cho người của Thất Bảo Linh Lung Địa, bình tĩnh nói: "Cho ta đổi lấy đoạn đoạn Hương Bách này!"
"Cái gì?"
Hành động của Đoan Mộc Vũ quả thực đã khiến cho Hỏa Sí tưởng mình nghe lầm. Chỉ là một tiểu tử cảnh giới Tàng Phong cũng dám không coi gã ra gì? Hơn nữa gã còn ra giá một trăm viên huyền tinh cơ đấy!
Nhìn thấy người của Thất Bảo Linh Lung Địa cười híp mắt nhận lấy ngọc phù, sau đó đưa đoạn đoạn Hương Bách cho Đoan Mộc Vũ, gã quả thực đã giận đến mức nghiến răng kèn kẹt. Chẳng qua lúc này gã không thể phát tác được nên đành nhìn xoáy vào Đoan Mộc Vũ một cách tàn bạo rồi lạnh lùng hừ một tiếng, lập tức phất tay áo bỏ đi. Hiển nhiên hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Tất cả mọi người đứng xung quanh đều dùng ánh mắt hoặc thương hại hoặc tương đối hả hê nhìn Đoan Mộc Vũ, còn hai người Tác Ly và Trình Nguyệt đã đứng chết sững trước diễn biến đó tự bao giờ. Về phần đám người Từ Trần Phong, ngay lập tức trợn mắt hung dữ nhìn sang lũ người Hỏa Sí, hừng hực khí thế: một lời không hợp lập tức rút đao khiêu chiến.
Duy chỉ có Đoan Mộc Vũ vẻ mặt thủy chung không hề biến đổi. Đối với hắn, những việc như thế này không đáng để vào mắt. Mặc dù hiện giờ hắn không còn như xưa, nhưng không phải chó mèo vớ vẩn ở đâu cũng có thể chạy tới sủa nhặng trước mặt hắn.
Thật ra, nếu không phải trong đoạn Hương Bách cất giấu bí mật không thể nói ra thì Đoan Mộc Vũ cũng sẽ không đi làm cái việc phách lối như thế. Lúc này hắn không còn tâm trạng mà đi mua dược thảo nữa, sau khi gật ra hiệu với đám người Tác Ly một cái, hắn lập tức quay trở về gian nhà đá.
Căn dặn Kiều Huyền đứng bên ngoài tạm thời không tiếp khách, rồi hắn cẩn thận đặt đoạn Hương Bách áng chừng cao năm thước, rộng sáu tấc xuống mặt đất. Bản thân khúc Hương Bách này có phẩm chất tương đối cao, nếu không giá cũng sẽ không tới tám mươi viên huyền tinh. Nhưng mục đích của Đoan Mộc Vũ không phải là vì Hương Bách, mà bởi hắn hết sức hoài nghi phía trong khúc đoạn Hương Bách này đang cất giấu một viên Thanh Mộc Tâm.
Nếu hắn đoán không sai, kẻ chặt đoạn Hương Bách này xuống chắc chắn không hề biết gì. Nếu không làm sao có thể lỗ mãng chặt đứt đoạn nó ra như thế. Chẳng qua chính vì như thế, nên mới vô tình vây khốn đồng thời cũng giấu kín luôn Thanh Mộc Tâm vào bên trong khúc Hương Bách. Kết quả ngay cả người của Thất Bảo Linh Lung Địa cũng không nhìn ra đầu mối. Nếu hôm nay không gặp được người hiểu biết rộng rãi như Đoan Mộc Vũ, chẳng bao lâu nữa viên Thanh Mộc Tâm này sẽ hoàn toàn chết héo.
Mà một viên Thanh Mộc Tâm lại có giá rất cao, đến mức nếu công khai ghi giá, hắn tuyệt đối không thể nào mua nổi.
Cẩn thận cảm ứng một lượt, Đoan Mộc Vũ phát hiện ra viên Thanh Mộc Tâm bị vây khốn bên trong khúc Hương Bách đã vô cùng suy yếu, không thể lấy ra lúc này. Cho nên sau khi suy nghĩ một chút, hắn bèn quyết đoán bố trí một đạo Phong Linh Trận ở mặt ngoài của khúc Hương Bách, sau đó bắt đầu dồn linh khí hệ mộc vào bên trong.
Cũng may hiện giờ trong cơ thể hắn có một viên Thanh Mộc Tâm, chứ không Đoan Mộc Vũ hầu như không có khả năng cứu sống nó. Đồng thời cùng với sự gia tăng không ngừng của linh khí hệ mộc được hắn dồn vào, khúc Hương Bách bắt đầu nẩy mầm, mọc rễ đâm chồi với tốc độ nhanh đến chóng mặt. Một mùi thơm thoang thoảng từ trong nhà đá lan tỏa ra bên ngoài.
Cùng với biến hóa trông thấy đó, Đoan Mộc Vũ rõ ràng cảm nhận được bên trong đoạn Hương Bách có một tia sinh cơ ba động, hơn nữa càng lúc càng mạnh. Tổng số lượng chắc hẳn vượt xa viên Thanh Mộc Tâm mà hắn kiếm được lúc trước. Điều này buộc hắn phải cảm thán may mắn! Bởi vì nếu bản thân có thể dung hợp được viên Thanh Mộc Tâm này, vậy thì hắn có thể tăng khả năng đối kháng mảnh vụn yêu thạch bên trong cơ thể. Nếu được như thế sẽ có thể đạt được vô số chỗ tốt, chẳng những sẽ giảm bớt áp lực cho hắn, mà còn có thể tách ra một phần hàn khí trên vòng tay băng phách ngàn năm để sử dụng. Đến lúc đó, tốc độ tu luyện Băng Di Liên Thiên Quyết sẽ tăng lên với biên độ lớn.