Bát Hoang Kiếp

Chương 71

Dịch giả: nhatchimai0000

Nhưng đám người mới đi về phía trước chưa được nửa chum trà thì bỗng nhiên có một trận chấn động kịch liệt từ phía sau vọng đến. Mọi người quay ngoắt lại nhìn thì ai nấy cũng đều hoảng sợ. Sau lưng bọn họ là một con rồng đất đang đuổi theo với một tốc độ còn nhanh hơn cả sói băng, không biết nó di chuyển thế nào mà đất đá bắn tung lên cao vài chục trượng, kéo dài trăm trượng. Uy thế thật là kinh người!

Sắc mặt Đoan Mộc Vũ hơi đổi, đây hẳn là một con Địa Hành Long. Xem ra chuyện ngày hôm nay chỉ sợ không phải vô tình, mà là có mưu đồ khác!

Vừa nghĩ tới đây, Đoan Mộc Vũ lập tức hét lên: "Tác Ly sư huynh, huynh mau dẫn mọi người nhanh chóng trở về Phù Vân Sơn. Ta dụ con Địa Hành Long này đi chỗ khác!"

"Đoan Mộc sư đệ, không thể như thế được! Chúng ta cùng tiến cùng lui!" Tác Ly tức giận hét lên, hắn không thể để mặc Đoan Mộc Vũ một mình!

"Đừng có nhiều lời! Các ngươi ở lại cũng chỉ làm vướng tay vướng chân, ta tự có phương pháp thoát thân. Đi nhanh đi!"

Đoan Mộc Vũ lạnh lùng quát, hắn cũng không nói thêm gì mà giơ tay xuất ra một đạo hàn khí. Những con sói băng đám người Tác Ly đang cưỡi nhất thời to thêm gấp hai nữa, tốc độ chạy càng thêm nhanh chóng!

Đồng thời Đoan Mộc Vũ cũng quay người vọt về phía sau đón đầu con Địa Hành Long đang càng lúc càng đến gần. Trong lòng đám người Tác Ly mặc dù cực kỳ không cam lòng, nhưng cũng biết Đoan Mộc Vũ ẩn giấu thực lực rất sâu, nếu cứ cứng đầu cứng cổ đòi ở lại chỉ tổ cản trở hắn thêm!

Thế nhưng bọn họ không hề biết rằng Đoan Mộc Vũ còn một câu không nói. Đó chính là: nếu bọn họ cứ tiếp tục đi cùng nhau thì đừng nghĩ việc trở lại Phù Vân Sơn. Bởi vì lần phục kích này đều là vì hắn, rõ ràng không muốn để hắn quay về Phù Vân Sơn. Cho nên, chỉ cần đám người Tác Ly tách ra thì bọn họ sẽ được an toàn!

Nguyên nhân của chuyện này, Đoan Mộc Vũ cũng chẳng muốn lãng phí tinh lực để suy nghĩ. Tác Ly, Trình Nguyệt là một trong số ít những bằng hữu mà ba ngàn năm qua hắn kết giao, hắn không muốn lại liên luỵ tới bọn họ.

Nói thì chậm nhưng chuyện diễn ra lại rất nhanh. Đoan Mộc Vũ toàn lực thúc dục sói băng, tốc độ đuổi đến của Địa Hành Long vẫn kinh người như trước nên chỉ mới khoảng mười nhịp thở ngắn ngủn hai bên nhanh chóng đến gần nhau!

Bỗng nhiên một tiếng gầm thét trầm muộn vang lên, mặt đất nổ ầm ầm, vô số đất đá bắn văng lên cao hơn mười trượng. Mà từ dưới đất có một cái đầu khổng lồ như Xuyên Sơn Giáp rướn lên nhanh như chớp. Trên cái đầu này được phủ kín bằng lớp vảy màu đen, cứng rắn vô cùng! Một cái miệng khổng lồ với hàm răng sắc bén dày đặc há rộng ra!

Lúc này, đỉnh đầu của Địa Hành Long cách Đoan Mộc Vũ cũng chỉ có vài chục trượng. Nó gầm lên mãnh liệt, hẳn là muốn nuốt chửng cả Đoan Mộc Vũ và sói băng vào trong bụng. Đám người Tác Ly ở nơi xa thấy tình cảnh như vậy thì vô cùng hoảng loạn, định quay lại cứu giúp!

Nhưng trong khoảnh khắc sinh tử này, Đoan Mộc Vũ đột nhiên mượn lưng sói băng nhảy lên trời. Hắn phi thân lên khoảng bốn năm trượng giữa không trung. Mà chẳng biết tự lúc nào cường cung trên lưng đã nằm trong tay hắn. Một mũi Hàn Băng Trọng Tiễn được đặc chế phản chiếu ánh sáng chói mắt rực rỡ của ánh mặt trời, tản mát ra quang mang tử vong!

Khi cái miệng khổng lồ của Địa Hành Long đang há rộng hết cỡ, chỉ nghe một tiếng xé gió thê lương vang lên. Mũi Hàn Băng Trọng Tiễn có lực khoảng tám thạch biến thành một chuỗi tàn ảnh, lao như điện xẹt vào cái miệng khổng lồ của Địa Hành Long!

Chỉ một mũi tên mà thân hình khổng lồ của Địa Hành Long đang ở dưới đất bị đánh văng ra ngoài. Mũi Hàn Băng Trọng Tiễn xuyên từ đầu xuống đuôi, sau đó nổ tung tại đuôi của con Địa Hành Long. Ngay sau đó huyết nhục tung tóe, cảnh tượng thê thảm cực kỳ!

Con Địa Hành Long cấp Xích Mục dài chừng ba chục trượng này đã không còn hung hãn như trước nữa mà đang giãy dụa hấp hối!

Đám người Tác Ly ở phía xa nhìn thấy cảnh này, không kiềm được mà hoan hô ầm ĩ. Một mũi tên này quả nhiên có uy lực quỷ khốc thần sầu, quả thực không thể nào tưởng tượng!

Thế nhưng, ở phía xa lại truyền tới một tràng thanh âm ầm ầm kinh khủng. Quan sát từ xa thì bụi mù cuồn cuộn, đất đá tung bay, hẳn có ít nhất mười con Địa Hành Long xuất hiện!

Đoan Mộc Vũ không dám chậm trễ, thậm chí còn không thu thập tài liệu trên thân con Địa Hành Long vừa với chết mà nhanh chóng lấy ra một pho tượng Xích Mục yêu lang bằng băng rồi ném lên trên trời. Tượng băng nhanh chóng biến thành một con sói băng khổng lồ, cao khoảng ba trượng. Đây là thứ hắn chế ra trong lúc rãnh rỗi, cũng đã làm tiêu hao hết số máu Xích Mục Yêu Lang trong tay hắn. Bây giờ vừa lúc cần dùng đến.

Nhảy lên con sói băng khổng lồ, hắn giục nó chạy về hướng Tây. Mà chuyện xảy ra tiếp theo quả nhiên giống như hắn đoán, mười con Địa Hành Long phía sau căn bản không đuổi theo đám người Tác Ly, toàn bộ điên cuồng rẽ sang hướng Tây đuổi giết hắn!

Thế nhưng lần này Đoan Mộc Vũ cưỡi sói băng đặc chế nên tốc độ so với sói băng bình thường nhanh hơn gấp hai lần, hơn nữa nó còn có khả năng vượt địa hình nên băng đèo vượt núi như trên đất bằng! Cho dù tốc độ đám Địa Hành Long này có nhanh hơn cũng chỉ lẽo đẽo ở phía sau mà không cách nào đuổi kịp!

Cứ bên đuổi bên chạy như vậy. Trong nháy mắt, Đoan Mộc Vũ đã chạy được hơn mười dặm, sắp sửa đến một ngọn núi ở phía Tây.

Đúng vào lúc này, trên bầu trời có những tiếng rít phá không truyền đến. Từ phía sau đám Địa Hành Long, bỗng nhiên có năm đạo kiếm quang vọt lên, toàn lực đuổi theo Đoan Mộc Vũ. Trong số đó có một đạo kiếm quang phát ra ba động mãnh liệt, chính là Hoành Uyên của Ngự Thú Môn. Bốn đạo kiếm quang còn lại nghĩ chắc cũng là người của Ngự Thú Môn!

Điều này cũng là bình thường. Dù sao thì mười con Địa Hành Long cường hãn không phải một hai người có thể điều khiển dễ dàng. Nếu tính cả Thực Cốt Phi Hoàng lúc trước thì có thể nói lần này Ngự Thú Môn xuất động toàn bộ rồi!

Tốc độ năm đạo kiếm quang rất nhanh, hiển nhiên là muốn ngăn cản Đoan Mộc Vũ chạy vào núi. Bởi vì, có núi rừng che chở nên không dễ gì đuổi giết hắn!

Giờ phút này, Đoan Mộc Vũ cũng âm thầm kêu khổ. Hắn biết Hoành Uyên có cừu hận với mình, nhưng xuất động cả Ngự Thú Môn thì lại quá phô trương đi. Năm người thực lực cảnh giới Động Huyền, cộng thêm mười con Địa Hành Long cấp Xích Mục. Ngoại trừ chạy trốn ra thì hắn cũng chỉ có thể chạy! Một chút trì hoãn cũng không thể!

Năm đạo kiếm quang càng đuổi càng gần. Bọn họ bắt đầu tản ra bao vây Đoan Mộc Vũ! Tình hình cứ tiếp tục như thế chắc Đoan Mộc Vũ không còn cách nào chạy trốn!

Lúc này, Đoan Mộc Vũ không tiết kiệm pháp lực nữa. Hắn thi triển ngay một đạo Phù Không Thuật, lại thêm một đạo Tật Phong Thuật phụ trợ lên sói băng!

Sau khi tốc độ của sói băng tăng lên, hắn tiếp tục lấy ra một khối hàn băng trong suốt, phun một ngụm máu lên trên rồi ném ra giữa không trung. Đồng thời hắn cũng bấm độn pháp quyết, quát lên điên cuồng: "Bát Hoang Nghiệp Hỏa! Nhật Nguyệt Tịnh Hành! Nghe hiệu lệnh ta, Lưu Quang —— Tụ!"

Khi Đoan Mộc Vũ còn chưa nói xong chữ ‘tụ’, khối hàn băng trong suốt bị hắn ném lên trên không đã chớp động ánh sáng mờ nhạt. Trong nháy mắt, một vực sâu không đáy được tạo thành. Những tia sáng mặt trời chói chang dường như cũng bị hút vào nơi đây!

Tình hình cực kỳ quỷ dị! Thậm chí ở khu vực khác cũng có một cảm giác như mặt trời tối đi!

Thế nhưng cả quá trình cũng chỉ tồn tại trong ba nhịp thở. Năm người nhóm Hoành Uyên hiển nhiên cũng phát giác có chuyện không ổn, nhưng không kịp nữa rồi!

Chỉ nghe một tiếng tiếng nổ mạnh kịch liệt, hàn băng ở trên không trung đột nhiên nổ tung. Sau đó, đám người Hoành Uyên thấy bạch quang chợt lóe. Trong vòng mười dặm, hào quang tỏa sáng, tia sáng mãnh liệt làm cho bọn họ không cách nào mở mắt, hết thảy đều là trắng xoá. Tuy đám Hoành Uyên đều là cao thủ cảnh giới Động Huyền nhưng cũng phải mất nửa chén trà mới khôi phục như cũ. Nhưng lúc này, chúng đã không thấy bóng dáng của Đoan Mộc Vũ đâu!

"Thả Phong Hành Điểu, đuổi theo cho ta! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nếu để tiểu tử này chạy thoát, đừng ai mong sống sót!"

Hoành Uyên giận dữ mắng to. Lần này cơ hồ lão đã xuất động toàn bộ lực lượng của cả Ngự Thú Môn, chuẩn bị tỉ mỉ hơn nửa tháng trời. Bây giờ nếu còn để tiểu tử này chạy thoát, chính lão cũng cảm thấy không còn mặt mũi để sống nữa chứ huống chi đây lại là Tất Sát Lệnh của cấp trên!
Bình Luận (0)
Comment