Bất Hủ Bất Trạch Bất Tương Ái

Chương 13

Quân Dĩ Duệ nhẹ nhàng ôm Tần Dụ Lãng đến phòng tắm, sau đó bỏ cậu vào bồn tấm đã mở đầy nước ấm.

Da thịt đau nhức được ngâm trong làn nước ấm áp, có tác dụng làm giảm bớt cơn đau một chút. Tần Dụ Lãng buồn ngủ, lúc ngón tay của Quân Dĩ Duệ vươn ra phía sau của cậu một lần nữa, cậu mới bừng tỉnh hô một tiếng: “Anh làm gì?”

Quân Dĩ Duệ hôn hôn bờ vai của cậu, “Giúp em rửa sạch sẽ, em đừng nhúc nhích…”

Tần Dụ Lãng nghe vậy ngoan ngoãn nằm trong ngực Quân Dĩ Duệ, cảm nhận được động tác ôn nhu của anh “Uhm…” Tần Dụ Lãng nhịn không được phát ra một tiếng rên nhẹ.

Quân Dĩ Duệ lại  cảm nhận được hạ thân truyền đến cảm giác khô nóng một lần nữa, anh khống chế chính mình, chỉ đơn thuần giúp cậu trai trong ngực rửa sạch sẽ những thứ còn lưu lại bên trong.

Sau khi làm xong công việc đầy gian nan này, Quân Dĩ Duệ lấy sữa tắm, đổ một chút lên bàn tay. Lòng bàn tay của anh nhẹ nhàng xoa xoa lưng Tần Dụ Lãng, cậu vẫn không nhúc nhích mà dựa lên người anh, lúc này Quân Dĩ Duệ mới phát hiện cậu đã ngủ mất tiêu rồi.

“Giày vò anh xong rồi lại lăn ra ngủ…” Quân Dĩ Duệ bất mãn than vãn một câu, tiếp tục tắm rửa giúp cậu.

Lúc hai người tắm rửa xong trở lại phòng ngủ thì trời đã rạng sáng, hai mắt Quân Dĩ Duệ không thể mở nổi nữa, nhưng vẫn phải chịu đựng cơn buồn ngủ để thay lại ga giường.

Tần Dụ Lãng yên tĩnh ngủ bên cạnh anh, tiếng hít thở vững vàng mà có quy luật, Quân Dĩ Duệ cười thỏa mãn, vươn tay vòng qua thắt lưng của cậu, thở dài, nhắm mắt lại thiếp đi.

Lý Thượng Trí không ngừng nhấn chuông cửa, nhưng vẫn không có ai trả lời. Hắn thấp giọng nguyền rủa vài câu, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Tần Dụ Lãng.

Chuông điện thoại di động vang vọng cả gian phòng, nhưng mà Tần Dụ Lãng đang ngủ trong phòng Quân Dĩ Duệ nên đương nhiên sẽ không nghe được. Qua nửa phút đồng hồ, điện thoại cũng ngừng kêu.

Lý Thượng Trí có chút không kiên nhẫn, bấm số điện thoại di động của Quân Dĩ Duệ.

Quân Dĩ Duệ thò tay sờ soạng tủ đầu giường, cầm điện thoại lên trực tiếp hỏi “Ai?”

Lý Thượng Trí nghe thanh âm buồn ngủ của Quân Dĩ Duệ ở đầu bên kia, nghi hoặc mà hỏi thăm: “Quân thiếu, không phải là anh vẫn còn ngủ chứ?”

Quân Dĩ Duệ không mở mắt, giật giật thân thể, trả lời hắn: “Đúng vậy, bây giờ là lúc nào?”

Lý Thượng Trí cúi đầu lại nhìn đồng hồ trên tay một chút, đầy xác định mà nói cho anh biết “Giờ Bắc kinh —— một giờ chiều.”

“Cái gì? Một giờ chiều?” Quân Dĩ Duệ lập tức mở mắt ra, anh nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động một cái “Sao lại trễ như vậy chứ?”

Quay đầu nhìn nhìn người bên cạnh, Tần Dụ Lãng vẫn duy trì tư thế ngủ tối hôm qua, đang chìm trong mộng đẹp. Anh cong khóe môi, cũng may, không phải là mơ.

Quân Dĩ Duệ nhẹ nhàng đứng dậy, không muốn đánh thức Tần Dụ Lãng, anh nhặt quần áo trên mặt đất mặc vào, lại hỏi Lý Thượng Trí: “Vậy cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì?”

Lý Thượng Trí nhớ tới chính sự trước mắt, lập tức la lớn: “Anh mau xuống đây mở cửa, tôi đã đứng ở cửa nhà anh 10 phút rồi, người ta còn tưởng tôi đi nhầm nhà kia kìa.”

Lý Thượng Trí đi vào biệt thự, nhìn thấy quầng thâm mắt Quân Dĩ Duệ, thuận miệng hỏi anh: “Quân thiếu, tối hôm qua anh thức đêm hả?”

Quân Dĩ Duệ ngáp một cái, gật gật đầu.

Lý Thượng Trí cười cười, phát hiện không nhìn thấy Tần Dụ Lãng, “Tiểu Lãng Lãng đâu? Cậu ấy không nghe điện thoại, đi ra ngoài rồi sao?”

Quân Dĩ Duệ rót chén nước cho hắn, “À, em ấy a… Em ấy vẫn còn ngủ.”

Lý Thượng Trí biểu lộ thay đổi, trong mắt hắn biểu lộ sự mừng rỡ cùng nhiều chuyện của mình, thăm dò: “Quân thiếu, không phải là anh… ăn tiểu Lãng Lãng của tôi vào bụng rồi chứ?”

Quân Dĩ Duệ không trả lời thẳng hắn, chỉ nói: “Lời này của cậu giống như đang nói tôi là sói hoang đói khát.”

Lý Thượng Trí lập tức đã hiểu rõ ý tứ của Quân Dĩ Duệ, hoảng sợ nói: “Nhanh như vậy? Anh ra tay lúc nào, tôi cảm thấy rất mơ hồ nha, nói sao đi nữa tôi cũng là bà mối a.”

“Cậu nhỏ tiếng một chút.” Quân Dĩ Duệ trừng mắt liếc hắn một cái, “Tối hôm qua mà thôi.”

“Cho nên, qua đêm đầu tiên tiểu Lãng Lãng vẫn còn chưa tỉnh sao?” Lý Thượng Trí không thể chờ đợi được mà muốn đi lên lầu, bị Quân Dĩ Duệ hung dữ trừng mắt.

Quân Dĩ Duệ nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế sa lon…, “Không được quấy rầy em ấy ngủ, để em ấy ngủ dậy rồi nói sau.”

Lý Thượng Trí cũng ngồi xuống, nói chính sự, “Tôi tới nói cho anh biết, kịch truyền thanh lần này đã hoàn thành rồi, tổ em gái trong kịch muốn có một buổi tiệc gặp mặt, anh cảm thấy như thế nào?”

Nghĩ tới người lập kế hoạch, biên kịch tra tấn hắn không tha, Lý Thượng Trí đã cảm thấy sợ hãi. Nếu hắn không đem được Quân Dĩ Duệ tới, sẽ bị đám hủ nữ điên cuồng kia bám riết a.

Quân Dĩ Duệ mở to mắt, nhìn Lý Thượng Trí giống như đang nhìn người ngoài hành tinh, “Cậu nói cái gì? Gặp mặt? Đây là ngày đầu tiên cậu biết tôi không thích đi ra ngoài sao?”

Sắc mặt Lý Thượng Trí lập tức tối sầm, hắn nịnh nọt nói: “Quân thiếu, đương nhiên tôi hiểu việc anh không thích ra ngoài, nhưng mà nhóm em gái của kịch rất muốn gặp bản tôn nha, huống chi anh cùng tiểu Lãng Lãng cũng đã tu thành chính quả rồi, hào phóng tiếp nhận chúc phúc của mọi người một chút là tốt rồi.”

“Cậu muốn làm cho đám em gái kia vui ốn thì tự mình mà àm, tôi cũng không công phu ứng phó với đám người kia.” Quân Dĩ Duệ tức giận cự tuyệt nói.

Tần Dụ Lãng mở to mắt, đập vào mắt mình đèn treo trên trần nhà, cảm thấy có chút lạ lẫm.

Cậu nhìn chung quanh, cuối cùng nhớ ra cậu không ở phòng của mình.

“Quân Dĩ Duệ…” Tần Dụ Lãng hô một tiếng nhưng không có ai trả lời, cậu đứng lên muốn xuống giường, lại cảm thấy giữa hai chân cùng phía sau truyền đến đau đớn.

“Đáng chết…” Tần Dụ Lãng mắng một câu, khắp nơi trên cơ thể truyền đến cảm giác đau buốt nhức nhối khiến cậu không thể không ân cần hỏi thăm cả nhà Quân Dĩ Duệ.

Cúi đầu nhìn dấu đỏ chằng chịt trên người mình, mặt  Tần Dụ Lãng chuyển từ đen sang đỏ. Trên tay, trên đùi, hầu như toàn thân đều bao trùm những dấu đỏ đáng sợ, có thể thấy tối hôm qua bọn họ phóng đãng bao nhiêu.

Tần Dụ Lãng tìm được áo sơ mi của mình bị ném ở góc tường, cầm lên mặc vào rồi bước vào phòng tắm.

Trong gương đầu tóc của cậu rối bời, trong ánh mắt có tơ máu, đáng sợ nhất chính là trên cổ cùng trên bờ vai là một vết cào đỏ dài.

Trời ạ, Tần Dụ Lãng lập tức cảm thấy không còn mặt mũi nhìn người. Tối hôm qua nhất định là cậu uống quá nhiều, sao có thể làm ra loại chuyện mất mặt như vậy?

Trong bồn tắm đổ đầy nước, Tần Dụ Lãng bỏ thêm vài giọt tinh dầu vào, thậm chí cậu còn muốn vùi mặt mình vào trong bồn tắm.

Quân Dĩ Duệ đi vào phòng, nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, đẩy cửa phòng tắm ra đi vào, liền nhìn thấy mặt Tần Dụ Lãng đỏ lên.

“Anh… Anh vào đây làm gì?” Tần Dụ Lãng vội vàng dùng hai tay che trước ngực, chờ cậu thấy rõ trong mắt Quân Dĩ Duệ tràn đầy vui vẻ, mới ý thức đưuọc động tác này của mình rất ngu ngốc.

Đêm qua bọn hắn đã làm chuyện thân mật nhất, chẳng lẽ Quân Dĩ Duệ còn có thể chưa nhìn thấy cậu… trần truồng sao?

Quân Dĩ Duệ cười xấu xa nói: “Có cần anh phục vụ không?”

Khuôn mặt của Tần Dụ Lãng sắp trở lại bình thường thì đỏ bừng lần nữa, cậu vừa thẹn vừa xấu hổ hắt nước lên mặt Quân Dĩ Duệ, “Anh ra ngoài trước.”

“Tuân mệnh, vợ.” Quân Dĩ Duệ cười lớn, lúc đi ra phòng tắm vẫn không quên chọc giận Tần Dụ Lãng.

Tần Dụ Lãng nắm chai sửa tắm lên ném về phía cửa vẫn còn chưa đóng, “Ai là vợ của anh, Quân Dĩ Duệ anh đừng có mà không biết xấu hổ.”
Bình Luận (0)
Comment