Bất Hủ Phàm Nhân

Chương 370 - Độc Tiên Tử Bi Thảm

- Răng rắc sát...

Từng trận thanh âm nghiền nát truyền đến, đủ qua thời gian gần nửa nén hương, băng vụ chung quanh tán đi, tràng cảnh mới hiện ra tới trước mắt Nông Thục Nghi.

Nông Thục Nghi há mồm nhìn hết thảy trước mắt, hoàn toàn bị rúng động.

Giờ khắc này, nàng rốt cuộc hiểu rõ vì sao Mạc Vô Kỵ nói Đoạn Môn nếu mà còn có kiếp sau, đừng lại trêu chọc hắn Mạc Vô Kỵ.

Nguyên bản Yến gia trùng trùng điệp điệp, bị các loại hộ trận bao lấy, thoạt nhìn muôn hình vạn trạng san sát nối tiếp nhau khí thế to lớn, lúc này hóa thành một mảnh nghiền nát băng nguyên.

Mở con mắt nhìn lại, không muốn nói người, chính là phòng ốc cây cối thậm chí một phần sơn xuyên thấp bé, cũng ở dưới một pháo này biến mất hầu như không còn, không còn nửa điểm bóng dáng.

Cực độ băng hàn thẩm thấu đến bên này, vẫn như cũ để cho Nông Thục Nghi có một loại cảm giác phát lạnh.

Càng làm cho nàng phát lạnh chính là, Mạc Vô Kỵ loại băng pháo này. Chân Tinh lại có loại pháo này, đây là muốn diệt vong cả cái tinh cầu sao?

Một hồi lâu nàng mới kinh hãi nhìn Mạc Vô Kỵ hỏi:

- Ngươi đây là loại pháo gì? Dĩ nhiên đáng sợ như thế

Mạc Vô Kỵ thu hồi băng pháo, cũng không có trực tiếp trả lời Nông Thục Nghi, mà là nói:

- Pháo của ta cũng không phải tùy tiện muốn bắn là bắn, hiện tại không còn bao nhiêu đạn pháo nữa.

Lời này Mạc Vô Kỵ ngược lại không có nói mò, tuy rằng đạn pháo của hắn thoạt nhìn có vài đống, trên thực tế cộng lại bất quá hơn năm mươi quả mà thôi. Hiện tại hắn mỗi lần bắn ra một pháo sẽ chỉ là ít đi một quả, nếu mà không phải là hắn bây giờ không có năng lực tiêu diệt Yến gia, hắn còn thật không nỡ bắn ra một pháo này.

Nông Thục Nghi không nói gì, tại thời điểm cho rằng Mạc Vô Kỵ dùng tinh không pháo, nàng liền cho rằng Mạc Vô Kỵ là đang muốn chết. Không nói Yến gia có đông đảo Đoạn Môn cường giả, chính là Yến gia, cũng có đỉnh cấp cường giả. Mạc Vô Kỵ một pháo này oanh xuống, chẳng khác nào rút dây động rừng.

Nàng cũng không đi cứu Mạc Vô Kỵ, tuy rằng muội muội nàng không phải là Mạc Vô Kỵ giết, khi chết lại cùng Mạc Vô Kỵ có quan hệ trực tiếp. Chính nàng vốn là không dự định sống, Mạc Vô Kỵ muốn tìm chết, nàng cũng chỉ có thể tùy vào hắn.

- Yến gia xong rồi.

Nông Thục Nghi không có hỏi lại Mạc Vô Kỵ có bao nhiêu đạn pháo, dù cho Mạc Vô Kỵ chỉ có một quả đạn pháo, loại pháo này cũng là tồn tại người người kiêng kỵ.

- Nông đạo hữu, ta tin tưởng ngươi cũng không có khả năng lại trở lại Đoạn Môn. Cho nên ta hi vọng ngươi có thể nói cho ta biết, vì sao Uyển Nhi tại biết ta là người sống lại xong, muốn cố gắng sống sót?

Mạc Vô Kỵ không có để ý lời của Nông Thục Nghi, Yến gia bị hắn đánh thành đất bằng, nếu mà không xong mới đúng là quái sự.

Nông Thục Nghi bỗng nhiên giơ tay lên đánh ra một đoàn hỏa diễm, lại phá huỷ xác người kia Đoạn Môn tu sĩ Mạc Vô Kỵ trước dùng Lôi Kiếm chém giết, lúc này mới nói với Mạc Vô Kỵ:

- Nơi này không phải là chỗ nói chuyện, ngươi trước đi theo ta.

Nói xong, Nông Thục Nghi tế xuất một chiếc phi thuyền. Nếu như nói trước nàng còn hoài nghi Mạc Vô Kỵ có thể hay không đối nghịch cùng Đoạn Môn, vậy bây giờ nàng là không có nửa điểm hoài nghi. Nếu mà Mạc Vô Kỵ có loại pháo này, dù cho Đoạn Môn mạnh hơn nữa, chỉ cần bị hắn biết vị trí của Đoạn Môn, hắn cũng có thể tiêu diệt Đoạn Môn.

Đối với Mạc Vô Kỵ mà nói, Nông Thục Nghi đối với việc trợ giúp hắn tiêu diệt Đoạn Môn cũng không lớn. Bởi vì Nông Thục Nghi thân phận thấp, hơn nữa cũng không biết chân chính sào huyệt của Đoạn Môn ở địa phương nào. Nông Thục Nghi duy nhất có thể giúp hắn, đó chính là trả lời vì sao Độc Tiên Tử tại sau khi biết hắn sống lại, nỗ lực muốn cầu sống.

...

Phi thuyền của Nông Thục Nghi so với Mạc Vô Kỵ còn tốt hơn một phần, bất quá địa phương nàng đi tới làm cho Mạc Vô Kỵ có chút kinh ngạc. Bởi vì nàng càng chạy, linh khí chung quanh lại càng thiếu thốn.

Chân Mạch Đại Lục quy tắc tu luyện so với Thất Lạc Đại Lục đầy đủ hơn, cũng không phải nói hết thảy địa phương nơi này tư nguyên linh khí đều tốt hơn so với Thất Lạc Đại Lục. Tại Chân Mạch Đại Lục, cũng có phàm tục thế giới.

Phi hành mấy ngày, Nông Thục Nghi mới dừng lại phi thuyền. Mạc Vô Kỵ thần niệm quét ra ngoài, đã phát hiện tại địa phương cách bọn họ không tới 1 cây số, là một mảnh phàm tục phường thị phạm vi cực kỳ rộng lớn. Xung quanh phường thị lại là một vài thôn trấn, thôn trấn cùng phường thị liền cùng một chỗ, đem nơi này hợp thành một khu vực.

Chờ Mạc Vô Kỵ cũng thu hồi phi thuyền đến gần, Nông Thục Nghi đã dịch dung thành một nữ tử hơi có vài phần tư sắc, vẻ mặt trét thật dày son phấn tục tằng.

Một nữ nhân nguyên bản nhan sắc tự nhiên, bỗng nhiên dùng loại thật dày son phấn chồng chất này, để cho Mạc Vô Kỵ có một sự không thích ứng mãnh liệt.

Nông Thục Nghi nhìn thấy nghi hoặc trong mắt Mạc Vô Kỵ, tự giễu cười:

- Nơi này là thế ngoại đào nguyên của ta và Uyển Nhi, chúng ta khi chưa có nhiệm vụ, đều có thể ở trong nơi này, hưởng thụ cuộc sống yên tĩnh.

Mạc Vô Kỵ âm thầm lắc đầu, hắn mặc dù không có nói chuyện, bất quá cái chỗ này tiếng người ồn ào, thoạt nhìn thật giống như chợ bán thức ăn cấp thấp bình thường giống nhau, các loại các dạng mọi người đều có, hiển nhiên không có khả năng có cái gì an tĩnh sinh hoạt.

Dường như đã nhìn ra ý nghĩ Mạc Vô Kỵ, Nông Thục Nghi tự cố nói:

- So với bên trong Đoạn Môn cái loại này, ta cùng Uyển Nhi càng thích nơi này hơn. Duy nhất không thích, chính là mỗi lần trở về đều muốn phải bôi một lớp phấn thật dày.

Mạc Vô Kỵ cuối cùng là hiểu vì sao Độc Tiên Tử và Nông Thục Nghi này đều là nhan sắc tự nhiên, thì ra các nàng sớm đã chán ghét hoá trang, hơn nữa còn là hóa trang thành cái dạng halloween này.

Mạc Vô Kỵ đi vào phường thị, tiếng động lớn rầm rĩ, tiềng ồn ào dường như để cho Mạc Vô Kỵ lần nữa về tới đường phố Nhiêu Châu trước đây mang theo Yên Nhi đi dạo.

Tại phường khu phố vòng vo mấy vòng sau đó, Mạc Vô Kỵ theo Nông Thục Nghi đi tới một mảnh địa phương khắp nơi đều là nữ nhân.

Mạc Vô Kỵ vừa tới nơi này, liền hiểu Nông Thục Nghi nói an tĩnh nơi là địa phương nào. Thì ra là một mảnh làng chơi, nơi này nữ nhân từng người một quần áo bại lộ, trên người phun nước hoa giá rẻ, mặt trét phấn thật dày.

Mỗi một nam nhân đi vào, đều có thể ôm đi một đám nữ nhân.

- Quyên Quyên, ngày hôm nay thế nào mang nam nhân trở về? Muội muội ngươi đâu nè?

Nông Thục Nghi vừa đi vào một mảnh đường phố này, khắp nơi đều là thanh âm chào hỏi, có thể thấy được nàng ở chỗ này quen biết rất nhiều người.

Nông Thục Nghi lên tiếng chào từng người một, vẻ mặt tươi cười, cũng không có bất kỳ đối lập nào.

Mạc Vô Kỵ trong lòng thầm than, phải biết rằng Nông Thục Nghi nhưng là một Nhân tiên cường giả, đổi một câu nói, đây là Nhân Gian Tiên Vương a. Coi như là phàm tục giới cường đại nhất đế vương gặp nàng, cũng phải quỳ trên mặt đất thỉnh an. Hiện tại nàng và những thứ phong trần nữ tử này chuyện trò vui vẻ, thậm chí lại đem mình làm thành một người trong đó, đây quả thực là việc để cho bất luận kẻ nào cũng không dám tưởng tượng.

- Ngươi có đúng hay không rất khinh thường nữ nhân nơi này?

Nông Thục Nghi đột nhiên hỏi.

Mạc Vô Kỵ lắc đầu, nếu là nói Chân Tinh chỉ có một người rất không thèm để ý đối với sự chênh lệch giữa tu sĩ cùng người phàm, vậy người này nhất định là hắn.

Hắn vốn chính là đến từ địa cầu, một người phàm tục. Coi như là hiện tại hắn tu luyện đến Chân Thần Cảnh mười tầng, hắn là không có Linh Căn, không cách nào mở ra Linh Lạc. Hắn mặc dù có thể tu luyện, là bởi vì hắn mở ra thủ đoạn tu luyện dựa trên mạch lạc.

- Các nàng kỳ thực rất thương cảm, ngươi nhìn thấy bộ dáng tươi cười lôi kéo nam nhân, phía sau đều là nước mắt. Ở chỗ này tỷ muội, không có mấy người có thể sống lâu. Ta cùng Uyển Nhi bình thường qua mỗi vài chục năm, liền phải đổi chỗ khác...

Nông Thục Nghi nói đến đây, không biết là hay không xúc động tâm tư, không có nói nữa đi xuống.

Nàng mang theo Mạc Vô Kỵ chuyển vào một cái đường phố nhỏ trong đó, đi tới một gian phòng sau cùng. Cửa mở ra, bên trong âm u ẩm ướt, ngoại trừ hai chiếc giường ra, chỉ có một cái bàn cùng hai cái ghế.

Nông Thục Nghi đi tới phía sau một cái ghế, vuốt ve một hồi lâu, lúc này mới quay đầu nói với Mạc Vô Kỵ:

- Đây là cái ghế Uyển Nhi ngồi, ta đã nhiều năm không có thấy nàng...

Mạc Vô Kỵ không biết làm sao khuyên bảo Nông Thục Nghi, chỉ có thể trầm mặc.

Qua mấy phút đồng hồ thời gian, Nông Thục Nghi lúc này mới buông tay ra, nhìn Mạc Vô Kỵ nói:

- Uyển Nhi là người trọng sinh sống lại...

Tuy đoán được Độc Tiên Tử cũng giống như hắn, Mạc Vô Kỵ vẫn là rất giật mình:

- Vậy là ngươi làm sao mà biết được?

- Nàng vừa sinh ra liền mang theo trí nhớ của kiếp trước, nếu mà không phải là có Đoạn Môn, ta có lẽ sẽ không biết tu luyện, như vậy chúng ta sống càng thêm bình an hỉ nhạc...

Nông Thục Nghi dường như đang hướng Mạc Vô Kỵ giải thích, vừa tựa hồ đang lầm bầm lầu bầu, giọng nói mang theo vài phần hồi tưởng:

- Thẳng đến có một ngày, một người tên là Trúc Khúc nam tử tìm tới nhà ta, hắn mang đi hai tỷ muội chúng ta. Tỷ muội của ta đi rồi, phụ mẫu ta cũng chết đi không giải thích được.

- Vậy Trúc Khúc chính là Đoạn Môn môn chủ?

Mạc Vô Kỵ xen mồm hỏi một câu.

Nông Thục Nghi gật đầu:

- Đúng vậy, hắn chính là môn chủ Đoạn Môn. Hắn tu luyện một loại công pháp gọi là Luyện hồn quyết, loại luyện hồn này cực kỳ đáng sợ. Theo ta được biết, tại toàn bộ Chân Tinh, không có bất kỳ người nào Nguyên Thần cùng hồn phách cường đại như hắn. Hắn càng có thể vượt cấp lớn khiêu chiến đối thủ. Trước đây thời điểm hắn vẫn còn là Nhân Tiên tầng bốn, nghe nói đã giết cường giả Địa Tiên tầng một.

Mạc Vô Kỵ nghe rung động trong lòng, hắn mở thủ đoạn mạch lạc tu luyện, cho tới bây giờ, khai thông một trăm lẻ sáu nhánh mạch lạc, có thể dễ dàng chém giết bình thường Nhân tiên tu sĩ. Thế nhưng Địa Tiên cùng Nhân Tiên lại bất đồng, có lẽ hắn tới Nhân Tiên tầng bốn có thể chém giết Địa Tiên, đây cũng chỉ là có lẽ mà thôi.

- Luyện hồn quyết trong quá trình tu luyện, phải không ngừng thôn phệ Nguyên Thần cùng hồn phách. Nhưng môn công pháp này chỗ mâu thuẫn là muốn lại đem luyện hồn quyết tu luyện càng cường đại hơn, thăng cấp nhanh hơn, nhất định phải phải có tinh khiết nhất hồn phách cùng Nguyên Thần. Muốn tinh khiết nhất, chỉ có thể thôn phệ một người hồn phách Nguyên Thần tu luyện.

Nông Thục Nghi nói đến đây, vành mắt có chút đỏ:

- Ngoài ra, muốn luyện hồn quyết lột xác thành luyện thần quyết, còn nhất định phải có hồn phách cùng Nguyên Thần của người trọng sinh sống lại... Trúc Khúc có một loại bản lĩnh, có thể nhận thấy được linh hồn cùng hồn phách của người sống lại. Người sống lại chẳng những hồn phách Nguyên Thần so với người bình thường càng cường đại hơn, còn phục vụ nhu cầu của Trúc Khúc tu luyện luyện hồn quyết...

- Cho nên Trúc Khúc thôn phệ Uyển Nhi hồn phách cùng Nguyên Thần tu luyện, sau đó lại không ngừng dùng thiên tài địa bảo chữa trị hồn phách của nàng, để cung cấp cho hắn lần nữa tu luyện?

Mạc Vô Kỵ đã có chút hiểu.

Nông Thục Nghi nước mắt nhịn không được chảy xuống:

- Hắn dùng hồn phách cùng Nguyên Thần của Uyển Nhi tu luyện không sai, thế nhưng cung cấp mỗi một phần chữa trị hồn phách linh thảo, đều cần Uyển Nhi chính bản thân làm cống hiến cho Đoạn Môn đi trao đổi. Hắn nói cho Uyển Nhi, chỉ cần hắn tu luyện thành công, hắn sẽ thả Uyển Nhi cùng ta tự do. Bởi vì một chút tưởng niệm này, để cho Uyển Nhi điên cuồng làm việc cho Đoạn Môn.

Uyển Nhi tư chất so với ta tốt hơn nhiều lắm, thế nhưng nàng mỗi lần tu luyện tới thời điểm sắp lên cấp, lại bị Trúc Khúc cắn nuốt hết bộ phận Nguyên Thần cùng hồn phách, nàng phải tiếp tục cố gắng. Qua nhiều năm như vậy, thực lực của nàng trái lại xa xa không bằng ta... Có thể nói từ khi tiến vào Đoạn Môn sau đó, Uyển Nhi liền sống rất khổ, nàng thực sự sống không bằng chết, cho nên chết đối với nàng mà nói có lẽ đó là sự giải thoát tốt hơn...

Mạc Vô Kỵ lặng lẽ, nghĩ đến Độc Tiên Tử này ngượng ngùng như nhà bên thiếu nữ bình thường vậy, hắn còn tưởng rằng toàn bộ là làm bộ. Chí ít tại trong lòng nàng có một phần khát vọng sống tiếp, lúc này mới điên cuồng đi giúp Đoạn Môn làm việc. Đổi thành bất cứ người nào, bị dằn vặt như vậy, phỏng chừng sớm đã kiên trì không nổi nữa.

Bình Luận (0)
Comment