Mạc Vô Kỵ hiện tại cũng không muốn trêu chọc một người nào, nào dám đi theo Mộ Dung Tương Vũ. Hắn giả lăng thần nửa ngày mới thở dài nói:
- Ngươi đi về trước đi, ta chỗ này có nhiều chuyện, chờ xử lý xong ta sẽ tranh thủ thời gian tới tìm ngươi.
Nói xong, hắn lại nói với Kế Nguyệt:
- Nguyệt sư muội, ngươi cũng đi về trước đi, ta cùng Thiên Ngu nói vài món chuyện.
Mạc Vô Kỵ nghĩ rất tốt, đó chính là đem hai nữ nhân đuổi đi rồi, hắn trời cao tha hồ bay.
Nhưng mà hai nữ nhân không có một ai là đèn cạn dầu, Kế Nguyệt dường như đã nhìn ra Nhan Dã cùng trước đây có chút bất đồng, thậm chí cảm giác được một khi chính bản thân trở về, nàng muốn gặp Nhan Dã liền khó khăn. Tuy rằng nàng suy đoán Nhan Dã sở dĩ thay đổi, hẳn là bị người hạ độc sau đó nản lòng thoái chí tạo thành. Nhưng nàng nhất định cần có Nhan Dã hỗ trợ a, nếu mà Nhan Dã không giúp một tay, nàng làm thế nào rời đi Kế gia?
Chỉ có trên tay Nhan Dã ân tình cử tộc có thể giúp cho nàng rời đi Kế gia, hơn nữa còn không có khả năng tùy tùy tiện tiện rời đi, còn phải tìm một cớ hợp lý. Không nghĩ tới Nhan Dã bởi vì bị người ám toán, thái độ đối với nàng biến hóa không nói, con ả kia căn bản là không tính là thê tử Nhan Dã, lại cũng tới quấy rối, làm cho kế hoạch của nàng đắp lên một tầng bóng ma.
- Không, ta không muốn trở về nữa, Dã đại ca, ta...
Trong mắt Kế Nguyệt tràn đầy tình cảm làm cho lòng người vỡ ra, chờ đợi, cứ như muốn nói gì đó và nhìn Mạc Vô Kỵ.
Mạc Vô Kỵ không quản biểu tình Kế Nguyệt thê lương bi ai, mang theo ngươi đi Nhan gia? Hắn Mạc Vô Kỵ còn muốn sống thêm mấy năm. Hắn hiện tại bất quá là chỉ là một con kiến hôi Kim Tiên, tùy tiện một người đều có thể bóp chết hắn, hắn nào có ở không đi quản mấy cái sự tình không có ý nghĩa.
- Nhan Dã, ngươi có thể không đi cùng ta, chờ sau khi ta rời đi, ta tin tưởng sẽ không phải là đơn giản như ta đến xin ngươi như vậy.
Giọng nói Mộ Dung Tương Vũ càng là băng hàn.
Mạc Vô Kỵ tức giận nói:
- Nhan gia ta dầu gì cũng là một đại gia tộc, há có thể sợ ngươi? Nếu là ngươi ép buộc, ta trực tiếp đi tìm gia chủ Nhan gia ta.
Hắn nghĩ tới, gia chủ đương thời Nhan Khải thế nhưng là gia gia của Nhan Dã, da hổ này hẳn là có thể kéo ra dọa một chút?
Mộ Dung Tương Vũ nghe được Mạc Vô Kỵ tức giận, ngược lại trầm mặc xuống. Mà Nhan Thiên Ngu bên người Mạc Vô Kỵ cẩn thận tại bên tai Mạc Vô Kỵ nói:
- Gia chủ bế quan trùng kích Tiên Tôn, vẫn không có tin tức. Tông môn Tương Vũ sư muội là Thái Thượng Đạo tông, nghe nói tại thời điểm cường thịnh nhất, có đông đảo Tiên Đế cường giả tồn tại, Nhất kiếm tông đều chỉ có thể trông ngoài bóng lưng. Coi như là hiện tại, Thái Thượng Đạo tông cũng không kém so với Nhất kiếm tông...
Mạc Vô Kỵ nhất thời trầm mặc xuống, hắn hiểu rõ ý tứ Nhan Thiên Ngu, đó chính là Nhan Dã gia gia Nhan Khải tại trong mắt Thái Thượng Đạo tông, tựa cùng con kiến hôi không sai biệt lắm. Đồng thời hắn cũng hiểu phía sau Tiên Vương còn có Tiên Tôn, mà dường như Tiên Đế so với Tiên Tôn còn mạnh hơn.
Tiên Giới quả nhiên quá mức đáng sợ, dù sao hắn chính là con kiến hôi.
- Thái Thượng Đạo tông bây giờ còn có Tiên Đế tồn tại không?
Mạc Vô Kỵ cẩn thận hỏi thăm một câu.
Nhan Thiên Ngu nghi ngờ nhìn thoáng qua Mạc Vô Kỵ, hắn không hiểu vì sao Mạc Vô Kỵ bây giờ còn có thời gian hỏi loại vấn đề nhàm chán này. Bất quá vẫn là cẩn thận hồi đáp:
- Mặc dù có người nói không, nhưng cũng có người nói có. Loại vô thượng tông môn đó, có Tiên Đế hay không, ai có thể biết? Hơn nữa Thái thượng vong tình, Tương Vũ sư muội nhập môn không lâu, còn có mấy phần đèn nhang tình nghĩa. Tương Vũ sư muội thế nhưng là thiên tài sáu sao, một khi ngươi chọc giận sư phụ Tương Vũ sư muội hoặc là chọc giận Thái Thượng Đạo tông, chẳng những là ngươi sẽ bị hại, chính là Nhan gia cũng ăn cứt.
Sau khi nói xong trong mắt Nhan Thiên Ngu lộ ra lo lắng, Mộ Dung Tương Vũ không nhìn Nhan Dã, hắn không thèm để ý, Nhan gia cũng không thèm để ý. Một khi Nhan Dã có dũng khí khinh thường Mộ Dung Tương Vũ, vậy cũng tuyệt đối không phải là việc nhỏ.
Mạc Vô Kỵ hiểu rõ Nhan Thiên Ngu nói bóng gió, chính là mình dám đắc tội Mộ Dung Tương Vũ, không muốn nói là đi méc Nhan Khải, nói không chừng không cần hắn méc, Nhan Khải đã đem hai chân hắn cắt đứt ném cho Thái Thượng Đạo tông.
Mạc Vô Kỵ thở dài, biết mình con kiến hôi này là đã định, hắn cả tâm tư trả lời Kế Nguyệt cũng không có, đối với Mộ Dung Tương Vũ thản nhiên nói:
- Đã như vậy, xin dẫn đường sao?
Hắn ngược lại rất muốn dò hỏi một chút cái gì là thiên tài sáu sao, thứ này trước đây hắn tại bên trong Bán Nguyệt Ngục ghi chép cũng đã thấy qua. Lúc đó bên trong Bán Nguyệt Ngục giam giữ cũng đều là tinh cấp thiên tài, loại thiên tài này dường như rất ít mới đúng. Mạc Vô Kỵ cũng biết hắn không có khả năng hỏi, thứ này nhất định là vấn đề đơn giản thường thức nhất, nếu là hắn hỏi, vậy thì bại lộ cmnr.
Mộ Dung Tương Vũ nghe được Mạc Vô Kỵ nói, cả nửa câu giải thích cũng không có, xoay người liền đi.
Thấy Mạc Vô Kỵ cả một câu nói cũng không có, xoay người liền đi theo Mộ Dung Tương Vũ rồi, Kế Nguyệt cúi đầu, mắt của nàng trong âm trầm, một loại phẫn nộ cực hạn cùng cừu hận từ đáy lòng của nàng dâng lên.
Nhan Dã tiến vào vô sinh bí cảnh hứa hẹn đến bây giờ một câu cũng không có nói nàng nói là việc nhỏ, hiện tại trái lại đều mặc kệ lý tới nàng. Lẽ nào tên này quên mất tại sao muốn tiến vào vô sinh bí cảnh sao? Là vì nàng Kế Nguyệt.
- Tiểu thư...
Tễ Di thở dài, nhỏ giọng gọi một câu.
Kế Nguyệt hít một hơi thật sâu, nhìn một chút nơi giao dịch linh thảo xa xa phi thường náo nhiệt, lại chuyển hướng Mạc Vô Kỵ biến mất, chậm rãi nói:
- Người này đã không đáng tin, chúng ta đi con đường thứ hai.
Nhan Dã, nam nhân này dám lừa gạt nàng, nàng sẽ làm cho hắn cả đời khó quên. Nàng Kế Nguyệt không phải ai cũng có thể lừa dối, huống chi là một nam nhân nàng thật tình muốn tin tưởng.
Bất quá đây cũng là ý tưởng của nàng, nếu mà đổi thành Mạc Vô Kỵ, đó cũng không phải là nam nhân nàng thật tình muốn phải tin tưởng, mà là nam nhân nàng thật tình muốn lợi dụng. Dựa theo nàng lý luận, để cho nàng Kế Nguyệt lợi dụng, là phúc khí cùng vinh hạnh của Nhan Dã. Hết lần này tới lần khác Nhan Dã không tán thưởng, trái lại có dũng khí không quan tâm tới nàng. ...
Mạc Vô Kỵ theo Mộ Dung Tương Vũ đi nửa vòng lớn, lúc này mới đi tới trước một cái doanh trại tông môn dường như cũng không lớn. Hắn thậm chí không có ở bên ngoài tông môn thấy chiêu bài Thái Thượng Đạo tông.
Mộ Dung Tương Vũ quay đầu lại nhìn lướt qua Mạc Vô Kỵ, lấy ra một viên thuốc ném cho Mạc Vô Kỵ, nhàn nhạt nói:
- Đây là một quả Phục nhan tiên đan, ngươi ăn xong theo ta vào đi.
Nói xong nàng chủ động đi vào cánh môn hộ không quá lớn.
Mạc Vô Kỵ đem đan dược ném vào chiếc nhẫn của mình, loại đan dược này chính hắn cũng có, hơn nữa còn là một lọ hạng nhất. Hắn Mạc Vô Kỵ phục hồi như cũ bản thân dung nhan, còn cần đan dược?
Tâm tình của hắn ở giờ khắc này cũng không tại phục nhan, mà là trong lòng suy đoán nơi này có phải là doanh trại Thái Thượng Đạo tông hay không? Dựa theo Nhan Thiên Ngu thuyết pháp, điều này tựa hồ có chút không quá thoải mái a. Thái Thượng Đạo tông doanh trại thế nào so với Nhan gia doanh trại còn phải nhỏ hơn rất nhiều, không chú ý thậm chí căn bản là không nhìn thấy?
Dù cho trong lòng có nhiều lắm hoài nghi, Mạc Vô Kỵ cũng chỉ có thể theo Mộ Dung Tương Vũ đi vào cái cửa nhỏ này.
Vừa vào cửa, Mạc Vô Kỵ cũng cảm giác được cả người lạnh lẽo, lập tức cánh cửa phía sau hắn cư nhiên không thấy. Mạc Vô Kỵ phản ứng đầu tiên chính là nhanh chóng rút đi, cái chỗ này không phải là địa phương tốt.
Cũng may hắn đúng lúc tỉnh táo lại, biết dùng thân phận địa vị cùng tu vi của hắn, người ta muốn ám toán hắn, căn bản là không cần phải phí tinh lực lớn như vậy. Có lẽ người ta tùy tiện tìm một cái lấy cớ, liền có thể bóp chết hắn. Không muốn nói sư phụ Mộ Dung Tương Vũ, coi như là bản thân Mộ Dung Tương Vũ, thực lực cũng cao hơn hắn, Mạc Vô Kỵ phỏng chừng chí ít hẳn là tại Huyền Tiên trung kỳ trên dưới. Chống lại Mộ Dung Tương Vũ, hắn chỉ có một con đường, đó chính là trốn.
Tỉnh táo lại sau đó, Mạc Vô Kỵ mới bắt đầu quan sát cái chỗ này, để cho Mạc Vô Kỵ kinh dị là, bên trong này lại là rộng rãi không gì sánh được, thật giống như một cái cung điện khổng lồ vậy. Xem ra đây là một cái pháp bảo không gian.
Chỗ duy nhất không như cung điện, này chính là nơi này vô cùng đơn điệu, không có cái loại này hào khí cùng xa hoa như cung điện.
Tại chính giữa đại điện này, ngồi sẵn một người cô gái áo tím dung mạo thanh tú. Theo Mạc Vô Kỵ, người nữ nhân này tối đa lớn hơn hai ba tuổi so với hắn mà thôi. Bất quá Mạc Vô Kỵ khẳng định cô gái áo tím này lớn hơn hắn không phải là hai ba tuổi, nói không chừng là một cái lão yêu bà, thậm chí đều đã mấy vạn tuổi.
Mộ Dung Tương Vũ liền đứng ở phía sau cô gái áo tím, tại đây bên cạnh cô gái áo tím còn có một người trung niên nam tử mặc cẩm bào. Đồng dạng, tại phía sau trung niên nam tử này cũng đứng một người. Là một thanh niên tướng mạo đường đường, khí vũ hiên giương cao khí thế, hiển nhiên đè ép hơn hẳn Mạc Vô Kỵ vẻ mặt đầy Lôi Ngân.
Mộ Dung Tương Vũ dường như cảm thấy Mạc Vô Kỵ cũng không có dùng đan dược của nàng, hơi có chút cau mày.
- Nhan Dã, năm đó trước khi Tương Vũ xuất đạo, ngươi và Tương Vũ thành thân, cũng đã bỏ ra một phần khí lực vì Tương Vũ chặt đứt trần tục chi duyên. Ngươi có yêu cầu gì nói ra, ta có thể thỏa mãn ngươi.
Cô gái áo tím ánh mắt rơi vào trên người Mạc Vô Kỵ, giọng nói bình thản không có nửa điểm tình cảm.
Thỏa mãn? Mạc Vô Kỵ thừa nhận mình là một cái tục nhân, hắn khó tránh khỏi nếu muốn nói lên một phần không tốt. Cũng may hắn lập tức liền đem bản thân ý niệm trong đầu dời đi chỗ khác, bọn người kia đều là lão yêu quái, vạn nhất theo dõi ý nghĩ trong lòng hắn, đây chính là chết không có chỗ chôn.
Mặc dù hắn căn bản cũng không hiểu rõ vì sao thành thân cùng Mộ Dung Tương Vũ, là giúp Mộ Dung Tương Vũ chặt đứt trần duyên. Theo lý thuyết Thái thượng vong tình là thành thân sau đó, muốn ly hôn mới đúng là chặt đứt tục duyên mới đúng a, nhưng hắn căn bản cũng không muốn biết rõ ràng việc này, nhanh chóng ôm quyền nói:
- Nhan Dã ra mắt tiền bối, ta không có gì yêu cầu, có thể bang trợ Tương Vũ tiên tử chặt đứt trần tục duyên phận, là vinh hạnh của Nhan gia cùng ước mơ của ta.
Yêu cầu cái địt, đối với Mạc Vô Kỵ mà nói, hiện tại thả hắn đi mới đúng là yêu cầu lớn nhất của hắn. Cái gì vong tình hay không vong tình, chặt đứt hay không chặt đứt, kệ cmn chứ.
Nghe được Mạc Vô Kỵ trả lời, cô gái áo tím hiển nhiên rất là thoải mái đối với việc Mạc Vô Kỵ không muốn yêu cầu gì, nàng hài lòng gật đầu tiếp tục nói:
- Ngày hôm nay lại đem ngươi tìm đến, còn có một việc cần ngươi nhận lời.
- Tiền bối xin cứ việc phân phó, có cái gì Nhan Dã ta có thể bang trợ, Nhan Dã núi đao biển lửa, cũng sẽ không chối từ.
Mạc Vô Kỵ vỗ ngực bồm bộp, lại đem hết thảy đều đổ trên người Nhan Dã, hắn hiện tại chỉ muốn mau sớm thoát thân.
- Tốt lắm, tục ngữ nói cởi chuông phải do người buộc chuông, năm đó ngươi và Tương Vũ là nôi thân. Ngươi ở trước khi Tương Vũ chém trần tục, cũng trợ giúp Tương Vũ vô cấu đạo duyên, bây giờ hoàn toàn cắt đứt đoạn nhân quả này...
Cô gái áo tím nói đến đây, Mạc Vô Kỵ hoàn toàn hiểu được. Thì ra Nhan Dã cùng Mộ Dung Tương Vũ là thanh mai trúc mã, Mộ Dung Tương Vũ về sau được Thái Thượng Đạo tông vừa ý. Mà ở trước khi Mộ Dung Tương Vũ tu đạo, quan hệ giữa nàng và Nhan Dã thành gông xiềng trong lòng Mộ Dung Tương Vũ, cho nên Nhan Dã phải đứng ra thành thân cùng Mộ Dung Tương Vũ, cởi gông xiềng trong lòng Mộ Dung Tương Vũ.
Nếu mà hắn không có đoán sai, vậy hôm nay đưa hắn tới nơi này, là muốn hắn chủ động giải nhân duyên nhân quả cùng Mộ Dung Tương Vũ, hoàn toàn thả ra đạo tâm của Mộ Dung Tương Vũ.