Vừa tiến vào bên trong Hư Không Liệt Phùng, khí tức âm minh bỗng biến mất vô tung vô ảnh, thế nhưng khí tức xé rách hư không càng cuồng bạo truyền đến. Thần niệm cùng tiên nguyên của Mạc Vô Kỵ lúc này tiêu hao hầu như không còn, thân thể cũng bị ăn mòn như trong hỏa hoạn lao đi ra giống nhau, vết máu loang lổ, nơi chốn đều là vết thương thấy mà đau xót.
Lúc này, hắn cả thức hải đều không thể nhận biết, chứ đừng nói chi là lấy ra đan dược chữa thương. Thứ hắn duy nhất có thể làm, chỉ là núp ở bên trong một chương Lạc Thư đã bị luyện hóa một bộ phận, nằm im không nhúc nhích.
...
Thân thể của Sầm Thư Âm trước đây vẫn luôn được giữ bên người Mạc Vô Kỵ, Mạc Vô Kỵ chẳng những dùng Hồng Mông Sinh Tức tư nhuận, càng là hàng ngày dùng Sinh Cơ Lạc chứa sinh cơ thử có thể làm cho Sầm Thư Âm đột nhiên tỉnh lại hay không.
Trước đây không lâu hồn phách của Sầm Thư Âm tại bên trong Ngưng Hồn Tiên Quỳnh Trì lại dung hợp hàng loạt Minh Tâm Thần Hoa, tại đồng thời tiếp xúc được thân thể liền trực tiếp hoàn mỹ dung hợp.
Cửu cấp tiên linh thảo cùng Hồng Mông Sinh Tức là bực nào tồn tại? Không muốn nói tư nhuận Sầm Thư Âm vốn chỉ là một tu sĩ cấp thấp, khoảng cách Chân Thần Cảnh còn xa xa không hẹn. Coi như là Sầm Thư Âm là một tiên nhân chân chính, thậm chí là Tiên Vương, cửu cấp tiên linh thảo Minh Tâm Thần Hoa cũng là có thể dễ dàng dung hợp hồn phách cùng thân thể nàng, làm cho nàng phục sinh.
Chỉ không tới một canh giờ, Sầm Thư Âm liền mở mắt, lập tức nàng liền dễ dàng ngồi dậy. Nàng cảm thụ được Linh Lạc trong cơ thể mình đang kịch liệt biến hóa, mỗi một nhánh Linh Lạc đều mang tiên linh vận mãnh liệt. Tuy Sầm Thư Âm vừa mới tỉnh lại, nàng cũng biết tư chất tu luyện của mình cùng trước đây chênh lệch thật lớn.
Không đợi Sầm Thư Âm nhìn Mạc Vô Kỵ, chuyện càng làm cho Sầm Thư Âm khiếp sợ đã xuất hiện, Linh Lạc trong cơ thể nàng cư nhiên lần nữa diễn sinh ra, chín mươi bốn, chín mươi lăm...
Mãi cho đến khi một trăm lẻ hai nhánh Linh Lạc xuất hiện, lúc này mới ngừng lại được.
Căn bản cũng không cần tu luyện, chung quanh tiên linh khí như giống như điên tràn vào trong cơ thể Sầm Thư Âm, tu vi của Sầm Thư Âm đang cấp tốc dâng lên.
Tiên linh khí không có hướng dẫn hầu như muốn làm nổ tung thân thể của của nàng, Sầm Thư Âm phải định thần lại bắt đầu tu luyện. Công pháp nàng tu luyện là Đại Phong Quyết, cũng không phải là một phần công pháp cấp thấp có thể so sánh. Đại Phong Quyết hấp thu tiên linh khí đồng dạng là cấp tốc không gì sánh được.
Hư Thần Cảnh, Chân Thần Cảnh, Nhân Tiên cảnh...
Lâm Cô khiếp sợ nhìn Sầm Thư Âm, nàng biết Sầm Thư Âm tu vi rất thấp, lại thật không ngờ tư chất của Sầm Thư Âm lại nghịch thiên như vậy. Ở chỗ này có thể tu luyện cũng không phải thứ làm cho nàng kinh dị, dù sao Sầm Thư Âm dung hợp Minh Tâm Thần Hoa khí tức, tại trước khi Minh Tâm Thần Hoa khí tức không có triệt để tiêu tán, nàng là có thể ở trên Ngưng Hồn Tiên Quỳnh Trì tu luyện.
Để cho Lâm Cô khiếp sợ là tu vi Sầm Thư Âm lên cao thật sự là quá nhanh, nàng gần như là nhìn tu vi Sầm Thư Âm đang tăng lên.
Mười mấy ngày, nàng đã nhìn thấy tu vi Sầm Thư Âm vọt tới Địa Tiên viên mãn.
Tại Tiên Giới chỉ cần không trùng kích Thiên Tiên, trên căn bản là không có lôi kiếp hạ xuống. Sầm Thư Âm tới Địa Tiên viên mãn sau đó, kế tiếp liền phải trùng kích Thiên Tiên, trùng kích Thiên Tiên, Sầm Thư Âm sắp sửa độ kiếp.
- Thư Âm tỷ, Mạc đại ca đã vọt vào Ngưng Hồn Tiên Quỳnh Trì...
Lâm Cô thấy Sầm Thư Âm đình chỉ tu luyện, giọng mang thương cảm nói.
Sầm Thư Âm có thể cảm thụ được tu vi Lâm Cô xa xa mạnh hơn nàng, nàng thậm chí không nghĩ qua vì sao Lâm Cô phải gọi nàng là Thư Âm tỷ, trong óc nàng lúc này chỉ có một câu nói, Mạc Vô Kỵ vọt vào Ngưng Hồn Tiên Quỳnh Trì.
Chỉ là ngắn ngủi vài hơi thở thời gian, nàng liền hoàn toàn tỉnh táo lại. Nàng nhớ tới thời điểm chính bản thân lao ra Ngưng Hồn Tiên Quỳnh Trì, Vô Kỵ một đao bổ về hồn phách phía sau lưng nàng. Sau đó dường như cũng vọt vào bên trong Ngưng Hồn Tiên Quỳnh Trì.
Đến lúc này, tuy nàng không rõ ràng lắm vì sao Mạc Vô Kỵ có thể làm được những thứ này, nàng cũng rõ ràng nhục thể của mình chính là được Mạc Vô Kỵ mang đến, Minh Tâm Thần Hoa cũng là Mạc Vô Kỵ tìm đến, giúp nàng tìm kiếm hồn phách.
Sầm Thư Âm thậm chí ngay cả một câu cũng không có nói, trực tiếp thả người nhảy lên, từ hư không trận Mạc Vô Kỵ bố trí nhảy hướng về phía Ngưng Hồn Tiên Quỳnh Trì.
Lâm Cô kinh hãi, nhanh chóng vung tay lên một cái, một đạo tiên nguyên thủ ấn cường đại lại đem Sầm Thư Âm dẫn theo trở về.
- Ngươi không muốn sống nữa à? Đây là Ngưng Hồn Tiên Quỳnh Trì, nơi đi thông Âm Minh Giới. Trong này âm khí bức người, hiện tại ngươi bản thân đã có thân thể, không như trước là trạng thái hồn phách nữa, một khi ngươi đi xuống, liền trực tiếp đi tìm chết a.
Lâm Cô kinh dị không dứt nói.
Sầm Thư Âm nhìn như hồ nước Ngưng Hồn trì nhộn nhạo màu xám tro, tự lẩm bẩm:
- Vô Kỵ vì cứu ta mà tiến vào Ngưng Hồn Tiên Quỳnh Trì, ta đi nơi nào...
Lâm Cô rất rõ ràng ý Sầm Thư Âm nói không phải là hỏi muốn đi đâu, mà là trong lòng nàng trống rỗng, không có chỗ nào để đi.
- Thư Âm tỷ, ta trước đây không biết vì sao Mạc đại ca muốn liều mạng tới cứu ngươi, hiện tại ta đã biết. Nhưng ngươi cũng phải suy nghĩ cho Mạc đại ca một chút, ngươi biết hắn vì cứu ngươi mà cực khổ thế nào sao? Vì tìm kiếm Minh Tâm Thần Hoa, hắn đắc tội Thiên Đế một phương, vì đi tới cái chỗ này, hắn bỏ ra càng nhiều giá đắt. Nếu mà hắn vừa mới cứu được ngươi, ngươi liền không quan tâm Mạc đại ca nỗ lực, vô luận từ phương diện nào mà nói, ngươi đều là không nên.
Lâm Cô nhìn Sầm Thư Âm chân thành nói.
Sầm Thư Âm có chút ngây người, nàng làm sao không biết Lâm Cô nói, thế nhưng là nàng cảm thấy dùng mạng Mạc Vô Kỵ đổi lấy mạng của mình, như vậy thì có ý nghĩa gì? Cũng vẫn là một sống một vong.
Trước đây nàng sở dĩ nguyện ý dùng mệnh để cứu Mạc Vô Kỵ, là bởi vì nàng sớm đã coi Mạc Vô Kỵ trở thành phu quân của mình. Điều đso không chỉ là bởi vì Mạc Vô Kỵ đã nhìn hết thân thể của nàng tại Kinh Cức Phong Môn, trọng yếu hơn vì Mạc Vô Kỵ chính là tán tu 2705. Người đã từng vì cứu nàng, cả mạng sống đều có thể đưa ra.
Mẹ nàng sớm đã nói với nàng, nếu như vô tình gặp người có thể bỏ mạng vì nàng, vậy hãy gả cho hắn. Nếu mà tại thời điểm hắn yêu cầu nàng, nàng cũng nên vì hắn mà đưa ra sinh mệnh, đó mới là yêu. Chính là bởi vì như vậy, nàng mới có thể thiêu đốt tính mạng của mình, cứu Mạc Vô Kỵ, cứu người mà tại trong lòng nàng sớm đã xem là phu quân của mình.
Nàng còn rõ ràng nhớ kỹ bản thân hồn phách gần tán loạn là lúc, hướng về phía Mạc Vô Kỵ nói:
-... Thật muốn biết khi có có đạo lữ, là tư vị gì...
Mẹ nàng nói qua, đó là yêu. Nàng chưa hề nghĩ tới mình còn có thể sống trở về, lần nữa gặp mặt Mạc Vô Kỵ.
Đáng tiếc là thời gian lần này gặp mặt mới ngắn ngủn mấy hô hấp, Mạc Vô Kỵ lại cùng nàng đổi vai. Nàng sống, Mạc Vô Kỵ tiến vào Âm Minh Giới. Lúc nào, nàng mới có thể cùng Mạc Vô Kỵ hai người cùng sống, trở thành đạo lữ chân chính? Hai người sóng vai vẫy vùng tại Tiên Giới?
Thấy Sầm Thư Âm ngây người, Lâm Cô thở dài tiếp tục nói:
- Ngươi sống hãy nỗ lực tu luyện, tương lai có lẽ còn cứu được Mạc đại ca trở về từ Âm Minh Giới. Nếu mà ngươi bây giờ chán chường, đó là một chút hi vọng cũng không có.
- Thế nhưng là Vô Kỵ hắn cả thân thể cũng không có.
Sầm Thư Âm thì thào nói.
Lâm Cô cũng biết khả năng cứu trở về Mạc Vô Kỵ có gần như là 0, Mạc Vô Kỵ không có thân thể, coi như là dùng một vạn gốc cây Minh Tâm Thần Hoa, cũng không cách nào cứu được Mạc Vô Kỵ. Cho nên đáy lòng nàng thầm than một tiếng, không có tiếp tục khuyên bảo.
Sầm Thư Âm trái lại hòa hoãn xuống, nàng nhìn Ngưng Hồn Tiên Quỳnh Trì nói:
- Có lẽ tương lai ta có thể trực tiếp tiến vào âm minh, tìm về Vô Kỵ.
Nàng tại Âm Minh Giới cũng không phải là không có một điểm thu hoạch, chí ít nàng nghe người khác nói qua đã từng có một tuyệt thế đại năng giả xé rách mặt biên Âm Minh Giới, đi vào Âm Minh Giới mang đi một cái hồn phách.
Có lẽ chỉ có một ngày, nàng cũng có thể tu luyện tới loại trình độ đó, tiến vào mang đi hồn phách của Mạc Vô Kỵ.
Nghĩ tới đây, Sầm Thư Âm tâm tình bình thản, nàng nhất định phải nỗ lực tu luyện.
- Đa tạ tiền bối cứu ta, tiền bối là người cùng Vô Kỵ đi nơi này sao?
Sầm Thư Âm biết tu vi của Lâm Cô so với nàng không biết phải mạnh hơn bao nhiêu lần, tuy nàng không biết Lâm Cô vì sao gọi nàng là Thư Âm tỷ, nàng lại không thể không tôn kính Lâm Cô.
Lâm Cô vội vàng xua tay nói:
- Tên của ta gọi là Lâm Cô, cùng Mạc đại ca là bằng hữu, ngươi là …ấy ấy của Mạc đại ca... Ta kêu một tiếng Thư Âm tỷ là hẳn là nên.
Lâm Cô không biết cụ thể quan hệ giữa Sầm Thư Âm cùng Mạc Vô Kỵ, chỉ có thể ậm ừ cho qua.
Thấy Sầm Thư Âm còn muốn nói gì nữa, Lâm Cô ngăn cản Sầm Thư Âm nói, tiếp tục nói:
- Xưng hô cái gì, chúng ta liền không nên tranh cãi. Ngươi liền kêu ta Lâm Cô là được, gọi ta là tiền bối trái lại để cho ta cảm thấy bất ổn.
Sầm Thư Âm không có tranh cãi nữa, nàng biết trong này khả năng có rất nhiều chuyện, nàng ngồi xuống:
- Lâm Cô, có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, để cho Vô Kỵ có thể tới nơi này cứu ta?
Lâm Cô đối với chuyện lúc trước của Mạc Vô Kỵ cũng không rõ ràng lắm, bất quá sự tình Mạc Vô Kỵ đến Tiêm Giác Tiên Khư sau đó, nàng đại khái vẫn rất rõ ràng. Việc này, nàng hầu như không có nửa điểm bảo lưu, toàn bộ nói cho Sầm Thư Âm, sau cùng lấy ra này một chương Lạc Thư đưa cho Sầm Thư Âm:
- Mạc đại ca trước khi đi, lưu lại một chương Lạc Thư này. Ngươi luyện hóa, sau đó chúng ta hẳn là có thể từ nơi này rời đi, trở lại Tiên Giới.
Lạc Thư đại danh Lâm Cô tự nhiên rõ ràng, nàng xúc động Mạc Vô Kỵ lại có thể tin tưởng nàng như vậy, đem Lạc Thư giao cho nàng. Tu sĩ ai không mơ ước với Lạc Thư? Nàng cũng không ngoại lệ. Nhưng nàng càng quý trọng sự hữu nghị cùng Mạc Vô Kỵ, quý trọng ân tình của Mạc Vô Kỵ. Nàng ngay cả tính mệnh đều có thể đưa ra, há lại sẽ vì một chương Lạc Thư mà đỏ mắt?
Đối với việc Lạc Thư có thể mang nàng cùng Sầm Thư Âm rời đi vòng xoáy lúc trước, Lâm Cô cũng không nghi ngờ nửa điểm. Lạc Thư là vật gì? Tiên Thiên linh bảo a. Hư Không Liệt Phùng ở đây còn không cách nào xé rách bảo vật như Lạc Thư.
Sầm Thư Âm vội vàng đẩy trở về:
- Lâm Cô, thực lực của ta quá kém, Lạc Thư này hay là ngươi luyện hóa, sau đó thu tại bên cạnh ngươi sao?.