Bất Kham

Chương 36


Trần Tuyết Tuyết đi rồi, Quý Trung Hàn liền để máy ảnh trong tay xuống, đứng dậy hỏi chuyên gia trang điểm bên cạnh xem có muốn hút thuốc cùng không.
Chuyên gia trang điểm mặc dù vóc dáng nhỏ nhắn, trông ngọt ngào, thực ra là một cô gái có giọng nói trầm khàn, tửu năng muộn bạch.

Cô sảng khoái đồng ý, còn đưa thuốc cho Quý Trung Hàn.

Quay chụp, đặc biệt là loại chương trình tống nghệ thế này, áp lực của nhân viên đều rất lớn, người tụ tập lại hút thuốc lá cũng rất nhiều.

Mặc dù Quý Trung Hàn rất ít nói chuyện cùng người khác, thoạt nhìn khá cao lãnh, nhưng y đã được Hứa Vi nhắc nhở, lúc thường cho dù không có gì để nói thì cũng phải đem cho nhiều thuốc lá hơn.

Giao tình một điếu thuốc, cũng là giao tình.

Nếu như biểu hiện quá lạc lõng trong một tập thể sẽ nảy sinh rất nhiều phiền phức không cần thiết.

Quý Trung Hàn cảm thấy lời này của Hứa Vi có phần hợp lý, cũng theo đó nếu một người biểu hiện quá đặc biệt, cũng sẽ khơi dậy lòng đố kị của những người khác.

Ngay cả Trần Tuyết Tuyết cũng phải lén lút kháy Diêu Dã hai câu, thậm chí còn xúi giục y, hi vọng rằng y cũng có thể ghét Diêu Dã.

Vậy thì trong lòng người khác nghĩ gì, không cần nói cũng biết.

Quý Trung Hàn không ghét Diêu Dã, cũng chẳng thể nói là thích được.

Y nhìn thấy Diêu Dã là sẽ buồn bực, hậm hực một cách vô lý, khó chịu chẳng biết do đâu.

Sự ưu ái trắng trợn của Phong Thích thế nào cũng sẽ gây ra cho Diêu Dã không ít phiền phức.

Nhưng đây vấn đề mà Phong Thích phải cân nhắc chứ không phải là chuyện mà y nên bận tâm.

Mà đây cũng không phải là hắn nên bận tâm sự tình, là Phong Thích muốn cân nhắc vấn đề.

Phim trường nằm trong một khu công nghiệp, hành lang trồng đầy cây cối để che bớt ánh nắng chói chang.

Chuyên gia trang điểm biết Quý Trung Hàn không thích nói chuyện nên cũng không nhất thiết phải tìm lời tán gẫu với y, hai người cùng nhau, một người nhìn điện thoại, một người nhìn cây.

Quý Trung Hàn nghiêng đầu quan sát những cây to này, vừa hút thuốc vừa cân nhắc xem mấy bức ảnh của Trần Tuyết Tuyết có thể thêm một vài thiết kế liên quan đến thiên nhiên hay không.

Lúc này có một cô gái cũng đi tới, dè dặt chào hỏi Quý Trung Hàn.


Vì lý do nghề nghiệp, Quý Trung Hàn dễ dàng nắm bắt được đặc điểm trên mặt và ghi nhớ diện mạo của người khác.

Y nhận ra cô gái này, đây là người lần trước quẹt giá đỡ vào quần y, còn muốn mời y uống cà phê.

Sau đó, lúc Phong Thích đến chương trình đã che dù cho hắn bước xuống xe.

Thân phận của cô gái này cũng rất rõ ràng, cô trợ lý là Phong Thích.

Cô gái ngại ngùng mà cười cười: "Không biết anh có nhớ em không, lần trước em còn muốn mời anh uống cà phê, kết quả là anh đi nhanh quá.

Lần này vừa hay ông chủ em gọi xe đồ ăn*, anh có muốn không, em đi lấy cho anh một ly."
*xe đồ ăn đây, mấy chương trước có nhắc rồi nhưng mà mình quên add ảnh
"Em họ Lâm, tên Nhuế, anh gọi em là Tiểu Lâm được rồi." Lâm Nhuế có một đôi mắt cún, trông rất đáng yêu.

Chuyên gia trang điểm bên cạnh chen vào một câu, cố ý trêu Lâm Nhuế: "Chỉ anh đẹp trai mới có à, tôi cũng muốn."
Lâm Nhuế vội nói: "Đương nhiên, tất cả mọi người đều có phần."
Sau khi nói xong, cô nóng lòng muốn đi lấy, liền bị chuyên gia trang điểm níu tay lại: "Cô gấp cái gì, ông chủ cô đã mời khách, tất nhiên là tôi đi lấy cho mấy người rồi."
Chuyên gia trang điểm dập thuốc, ném một nụ cười ám muội về phía Quý Trung Hàn và Lâm Nhuế rồi mới rời đi.

Chờ người đi rồi, Lâm Nhuế mới bình tĩnh lại, cô nhìn trời nhìn đất chứ không nhìn Quý Trung Hàn, trông chẳng giống thẹn thùng mà giống như đang căng thẳng hơn.

Có con gái ở đây, Quý Trung Hàn không tiện tiếp tục hút thuốc nữa.

Y dập thuốc, ném vào bên cạnh thùng rác rồi mới nói với Lâm Nhuế: "Là Phong Thích kêu em ra đây à?"
Vốn là chỉ là thuận miệng hỏi thôi, Quý Trung Hàn đã đoán trước Lâm Nhuế sẽ phủ nhận.

Vậy mà biểu cảm của Lâm Nhuế lộ ra quá rõ ràng, cô lắp ba lắp bắp, trái lại đã thừa nhận mục đích của mình.

Quý Trung Hàn kinh ngạc truy hỏi: "Phong Thích kêu em ra đây làm gì?"
Lâm Nhuế bị áp lực rất lớn, sau khi phát hiện không thể che giấu lại không thể trả lời, cô bỏ chạy luôn, ỉu xìu quay về bên cạnh Phong Thích.

Phong Thích đang cầm một ly cà phê đá, dư quang khóe mắt nhìn thấy Lâm Nhuế trở về, liền nheo mắt lại, dùng ánh mắt chất vấn Lâm Nhuế.

Lâm Nhuế vẻ mặt đau khổ ngồi xổm xuống, kéo góc áo Phong Thích: "Anh họ, em thực sự không làm được chuyện theo dõi như này.

Hơn nữa Quý Trung Hàn biết em là trợ lý của anh rồi, anh ấy vừa hỏi em có phải là anh kêu em ra đó hay không."

"Em thừa nhận rồi?" Phong Thích hỏi.

Lâm Nhuế đáng thương nói: "Không có, em trực tiếp chạy về luôn."
Phong Thích không nói, chỉ nhai nát nước đá, nghe Lâm Nhuế nói xong tê cả da đầu, mới nói: "Hết một tháng thực tập, em hãy cứ từ chỗ nào tới thì quay về chỗ đó đi."
Lâm Nhuế đáng thương nói: "Đừng mà, anh họ, cho em thêm một cơ hội, em nhất định sẽ giúp anh nhìn chằm chằm chị dâu."
Vừa dứt lời, cô đã vững vàng tiếp được một ánh mắt dữ dằn từ Phong Thích: "Em nói cái gì?"
Lâm Nhuế không dám nói tiếp, nghĩ thầm còn không chịu thừa nhận, cô đã thấy qua bức ảnh rồi.

Phong Thích mang theo nó trong ví, ảnh chụp chung của hắn và Quý Trung Hàn.

Vì vậy lúc tình cờ gặp trong lần quay chụp trước, cô đặc biệt mời Quý Trung Hàn đi vào là vì cô biết anh họ nhớ nhung người này đến nhường nào.

Phong Thích đặt cà phê xuống, phất phất tay với cô, ra hiệu cho cô đi nhanh chóng rời đi, mắt không thấy tâm không phiền.

Lúc Lâm Nhuế tủi thân mà đi lấy cà phê, tình cờ gặp trợ lý của Diêu Dã.

Đối phương thân mật chào hỏi với cô, Lâm Nhuế giả dối cười cười, không hàn huyên quá nhiều.

Cô thực sự không thích Diêu Dã, kể cả những người liên quan đến Diêu Dã.

Sau cái lần Diêu Dã thừa dịp Phong Thích uống say, lục xem ví của Phong Thích và bị cô phát hiện, cô đã rất có ý kiến đối với người này.

Cho dù cô đã nói với chuyện này Phong Thích, Phong Thích vậy mà vẫn không xa lánh Diêu Dã.

Trái lại dung túng đối phương gần gũi, cũng chả biết đang nghĩ cái gì nữa.

Bên này Lâm Nhuế thầm oán, bên kia Quý Trung Hàn chỉ cảm thấy Phong Thích thực khó hiểu, dây dưa đã đành, bây giờ còn chơi cả trò theo dõi sao?
Theo dõi những gì y làm, tìm ra khuyết điểm của y, xác nhận xem bên cạnh y có bao nhiêu người thân thiết, rồi trả đũa cả đám?
Quý Trung Hàn không có cố ý u ám như vậy, chẳng qua là do thiếu ngủ khiến y trở nên cục cằn.

Y lau mặt, thở dài rồi quyết định quay lại studio thu dọn đồ đạc.

Dù sao cảnh của Trần Tuyết Tuyết cũng đã quay xong, nhân viên có thể nghỉ ngơi một lúc.

Y quyết định không ăn cơm trưa, về đi ngủ.


Vừa đến cửa trường quay, Phong Thích đối diện bước ra.

Quý Trung Hàn dừng bước, nghiêng người nhường đường.

Đồng thời, y cũng nín thở như thể đang đối diện với đại địch.

Y không đoán được Phong Thích sẽ nói gì hay làm gì, có phải là sẽ khiến y khó xử trước mặt nhiều người như vậy không?
Song cái gì cũng không có, Phong Thích đến mắt cũng chẳng liếc, gần như thờ ơ đi lướt qua y.

Quý Trung Hàn đứng yên đó, bỗng chốc ngơ ra.

Y vô thức quay đầu, nhìn thấy bóng lưng rời đi của Phong Thích đã bị nhân viên công tác vây quah.

Đêm qua dưới ánh đèn, Phong Thích dịu dàng nhìn y, dáng vẻ lưu luyến nắm tay y, chợt thoáng hiện ra trong đầu.

Đừng nghĩ đến, Quý Trung Hàn thầm nghĩ, đây không phải là thứ y nên nghĩ đến.

Y nên vui mừng vì thái độ đo của Phong Thích mới đúng, chứng minh dù sao Phong Thích biết cấm kỵ trước mặt người khác, không tìm y để gây rối.

Chỉ là trong ngực có cảm giác trống rỗng, tim như đang chìm xuống không ngừng.

Đến nỗi mà khi Quý Trung Hàn đi vào trường quay thu dọn đồ đạc vẫn có chút mất tập trung.

Y đeo túi trên lưng, cúi đầu định đi thì va phải một người.

Thuốc màu trong tay đối phương văng đầy người y, Quý Trung Hàn đơ ra.

Y chưa kịp nói, đối phương đã giận dữ hết lên: "Sao cậu đi đứng không nhìn đường gì hết vậy, thuốc màu lát nữa thầy Diêu cần dùng! Bây giờ đều bị cậu phá hết rồi!"
Người này âm lượng cực cao, tức khắc ánh mắt của mọi người đều tập trung lại đây, khiến sống lưng Quý Trung Hàn thăt lại, cả người có chút căng thẳng.

Y xin lỗi trước, rồi muốn rời đi.

Y có hơi dị ứng thuốc màu, vì vậy bây giờ phải đi rửa càng nhanh càng tốt, nếu không lát nữa da có thể nổi những nốt đỏ lớn.

Người kia lại túm lấy y nói: "Cậu cố ý làm vậy là muốn ảnh hưởng đến việc chụp ảnh của thầy Diêu lần này phải không hả!"
Lời buộc tội này thật sự là một cái nồi quá lớn, cái nắp Quý Trung Hàn á khẩu không trả lời được.

Đúng lúc này bên cạnh có một giọng nói truyền đến, là Diêu Dã, cậu ta để trần nửa người trên, chắc là muốn bôi thuốc màu lên người trước khi chụp, bây giờ toàn bộ thuốc màu đã đổ trên quần áo Quý Trung Hàn.

Diêu Dã nhẹ giọng ngắt lời người đang đổ lỗi cho Quý Trung Hàn, cậu ta nói với Quý Trung Hàn: "Xin lỗi, trợ lý của tôi gần đây hơi nhạy cảm, làm bẩn đồ của anh, thật sự xin lỗi."
Trợ lý của Diêu Dã vẫn cứ tức giận bất bình nói: "Anh, bọn họ nhất định là cố ý.


Nếu không phải quần áo của anh bị cắt, chúng ta cần gì phải dùng thuốc màu, bây giờ cả thuốc màu cũng bị phá hư!"
Quý Trung Hàn hiểu ra, có người bí mật ngáng chân Diêu Dã, sau đó mới là y tình cờ đụng đổ thuốc màu của Diêu Dã.

Thảo nào người trợ lý này lại nhạy cảm đến vậy, còn cho rằng y cố tình.

Diêu Dã kéo trợ lý, thấp giọng nói: "Được rồi, thuốc màu chỉnh lại một chút là được rồi, mau đi đi."
Trợ lý miễn cưỡng bị Diêu Dã dỗ đi, Diêu Dã lần nữa xin lỗi Quý Trung Hàn.

Quý Trung Hàn bây giờ chỉ gấp trở về rửa thuốc màu, y miễn cưỡng gật đầu, rôi bước nhanh đi.

Lúc đi ra khỏi trường quay, y còn mơ hồ nghe có người đang nói thái độ của y quá tệ, Diêu Dã cũng xin lỗi y rồi vậy mà y cũng không thèm để ý.

Có người còn nói, nhất định là cố ý rồi, thật sự bỉ ổi.

Quý Trung Hàn cúi đầu, làm như không nghe thấy.

Trở về khách sạn, sau khi cởi quần áo và cẩn thận rửa sạchthuốc màu trên người, Quý Trung Hàn vẫn phát hiện trên eo đỏ một mảng lớn.

Y lấy di động đặt ship một hộp thuốc dị ứng, rôi ngồi ở trên ghế sô pha, chịu đựng sự ngứa ngáy không dứt.

Wechat kêu liên tục, Quý Trung Hàn không muốn xem, y vốn là thấp thỏm cáu bẳn vì dị ứng và nghỉ ngơi không tốt.

Chuông cửa vang lên, giao hàng đến rồi.

Quý Trung Hàn mở cửa ra, thời điểm nhận thuốc từ tay shipper, vừa vặn đối diện với Phong Thích bước chân vội vã, đang cầm điện thoại di động đi ra, hình như đang chuẩn bị đi đâu đó.

Phong Thích vừa nhìn thấy y, liền dừng bước, đứng yên tại chỗ.

Phong Thích nói với người trong điện thoại: "Tôi kêu người đưa quần áo cho cậu ngay, thuốc màu không còn thì thôi."
Quý Trung Hàn nghe hiểu, đây là Diêu Dã đang nhờ Phong Thích giúp đỡ.

Cũng không biết Phong Thích có biết chuyện xảy ra trong trường quay hay không, nếu như biết được thì liệu có cũng cho rằng là y cố ý không.

Cứ như thể y thật sự là vai hề nhảy nhót, ác ý gây khó dễ Diêu Dã.

Phong Thích cúp điện thoại, liếc nhìn thuốc trong tay y, không nói gì.

Quý Trung Hàn suy nghĩ một chút, vẫn là chủ động nói: "Tôi không phải cố ý làm đổ thuốc màu của cậu ta."
"Tôi dị ứng thuốc màu...!Cậu biết đó, tôi dị ứng với rất nhiều thứ."
Phong Thích liếc nhìn làn da lộ ra ngoài quần áo của y, nơi đó trắng nõn nà, chẳng có gì cả..

Bình Luận (0)
Comment