Bất Luân Chi Luyến

Chương 4

“Phu nhân, chồng của bà bởi vì chấn động não một chút, cho nên bây giờ vẫn còn hôn mê, nhưng thông qua chụp X quang, kiểm tra thấy không có vấn đề lớn. Còn có, xương ống chân của ông nhà bị gãy, đã được xử lí cho nên không có gì trở ngại. Nhưng vì còn phải làm kiểm tra X quang một lần nữa, cho nên đề nghị lưu lại bệnh viện 10 ngày . . .”

“Cám ơn bác sĩ . . .”

Cảm giác như bác sĩ và Trần Gia Văn nói chuyện cách mình rất xa . . . Vương Diệc Phàm ngồi dựa vào ghế dài bên ngoài phòng bệnh, trong đầu không ngừng hiện lên chuyện xảy ra vừa rồi – bởi vì kinh hách quá độ hắn ngơ ngác ngồi chồm hỗm ở bên người cha, chân tay luống cuống, là Trần Gia Văn phát hiện gọi điện thoại cấp cứu kịp thời. Nhìn vẻ mặt tái nhợt của cha lúc đưa lên xe cứu thương, hắn đột nhiên tỉnh ngộ, giống như kẻ điên vừa khóc vừa hét ầm lên, là Trần Gia Văn tát một tát làm cho hắn tỉnh lại.

Bình tĩnh lại, hối hận vô hạn bao phủ cả người hắn. Biết bệnh tình của cha không nghiêm trọng, đã có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, chính là cảm giác tội lỗi ở trong lòng vẫn là làm cho hắn không thể thoải mái.

“Ngươi có bị làm sao không?” Nghe thấy giọng của Trần Gia Văn, Vương Diệc Phàm mới hơi hơi ngẩng đầu.

“Cha ngươi bị thương cũng không nghiêm trọng lắm, không cần lo lắng .”

Vương Diệc Phàm nghe xong cũng chỉ mờ mịt gật đầu.

“Làm sao vậy? Bị dọa cho choáng váng? Ta đã nói rồi, ngươi vẫn chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.”

Lần này Trần Gia Văn trêu ghẹo không làm cho Vương Diệc Phàm tức giận. Nói thật, tuy bây giờ hắn vẫn rất chán ghét Trần Gia Văn, nhưng hắn cũng biết chính mình nên cảm tạ bà ta. Nếu không phải bà ta xuất hiện đúng lúc, có lẽ mình vẫn ngây ngốc ngồi bên cạnh cha đi? Trần Gia Văn trong thời khắc nguy cấp biểu hiện bình tĩnh làm cho hắn bội phục, đồng thời lại cảm thấy Trần Gia Văn nói đúng, chính mình thật sự còn là trẻ con.

“. . . Cám ơn. . .” Ách khó khăn lắm mới phun được hai chữ này, Trần Gia Văn lại cười nói: “Ta cũng không phải chỉ giúp cha ngươi, mà còn là giúp chồng tương lai của ta a!”

Ba chữ “Chồng tương lai” rốt cục làm cho Vương Diệc Phàm tức giận trở lại. Trần Gia Văn không thèm để ý, lập tức ngồi xuống bên cạnh Vương Diệc Phàm.

“Ta nói ngươi a, chẳng lẽ ngươi không thể thẳng thắn một chút? Ngươi luôn hô to gọi nhỏ với cha, làm ơn đi, hắn chính là cha ngươi, vất vả nhiều năm như vậy đều là vì ngươi, ngươi không thể đối hắn tốt một chút sao?”

“Đây là chuyện của cha con chúng ta, không cần người ngoài như ngươi nhúng tay vào . . .”

“Phải, phải, ta là người ngoài. . . Nhưng mà, có lẽ không bao lâu sau ta sẽ trở thành vợ của cha ngươi. . .” Không đợi Vương Diệc Phàm nổi giận bà nói tiếp: “Cũng không còn sớm, ta phải về. Ngươi có đi cùng không?”

“Không. . . Ta muốn . . . ở lại với hắn.”

“Ừm, vậy ngươi nhớ tìm y tá để lấy thêm giường nga!”

Trần Gia Văn đi rồi, Vương Diệc Phàm lấy tất cả dũng khí mới dám bước vào phòng bệnh.

Phòng bệnh chỉ có một mình cha, nằm trên giường bệnh trắng ngắt dưới ánh đèn neon nhờ nhờ, nhìn qua phi thường gầy yếu. Vương Diệc Phàm nhẹ nhàng đi đến, ngồi ở bên giường, lần đầu tiên cẩn thận đánh giá cha của mình – mi thẳng, mũi bình thường, môi nhỏ – hoàn toàn không giống với mình. Thân thể dưới chăn rõ ràng là gầy yếu vô lực, một người như thế cũng dám lập gia đình. Vương Diệc Phàm có điểm không rõ mình vì cái gì cảm thấy cha yếu đuối .

Một người thực sự yếu đuối, là người luôn trốn tránh sự thật, nếu gặp đả kích như vậy, dù là ai cũng cảm thấy mệt mỏi phải không? Nhưng nam nhân gầy yếu này lại không hề tránh né, ngược lại luôn cố gắng chăm sóc cho mình – Trần Gia Văn nói đúng, cha vất vả đều là vì hắn, hắn hẳn là nên đối cha tốt một chút. . .

Không biết là bị cái gì hấp dẫn, Vương Diệc Phàm nhịn không được sờ lên mặt cha. Ngón tay chạm lên mi, mắt, mặt, rồi đến mũi. Cảm nhận hô hấp đều đều hắn mới thoải mái thở phào nhẹ nhõm.

“Thực xin lỗi. . .” Hắn nhỏ giọng nói. Chính là, nam nhân đang ngủ say kia, căn bản không có khả năng nghe thấy lời xin lỗi của hắn.

*****

Mở mắt ra nhìn thấy đứa con đang ngủ gục cạnh giường khiến cho Vương Vĩnh Bình giật mình hoảng sợ. Một lát sau hắn mới chậm rãi nhớ lại những chuyện đã xảy ra. . . Bị đứa con không cẩn thận đẩy xuống cầu thang. Hiện tại là. . . xoay đầu nhìn xung quanh – hẳn được đưa đến bệnh viện rồi? Không biết vết thương có nghiêm trọng không, ngoại trừ chân bị đau, những chỗ khác cũng không có gì. . . Nghĩ muốn mở miệng kêu đứa con, âm thanh phát ra lại khàn khàn rất khó nghe.

Nhưng đứa con vẫn tỉnh.

“Cha, ngươi không sao chứ?”

“Không. . .” Tiếp tục dùng thanh âm khó nghe nói, “Ta muốn uống nước.”

“Từ từ.” Đứa con lập tức xoay người bưng tới một chén nước, nâng hắn dậy, làm hắn có thể dễ dàng uống nước hơn.

“Bây giờ là mấy giờ ?” Có nước làm dịu, cổ họng cũng không còn khó chịu .

Đứa con cúi đầu nhìn đồng hồ: “Chín giờ.”

“Nha! Đã muộn giờ làm mất rồi!”

“Ta đã giúp ngươi xin phép rồi .” Vương Diệc Phàm đem những lời dặn dò của bác sĩ nói lại cho cha, bảo cha an tâm dưỡng bệnh.

“A. . . Đúng rồi, hôm nay ngươi không phải đi học sao?”

“Ta không đi .”

“Sao ngươi lại không đi học?”

“Ta phải chăm sóc ngươi!”

“Nhưng mà học sinh nên lấy việc học làm việc chính a!”

Sự quan tâm của cha khiến Vương Diệc Phàm cảm thấy phiền.”Sao cha lại phiền như vậy? Ta nói không đi tức là không đi!”

Đứa con tức giận hét lớn làm nam nhân rụt vai lại, sợ hãi nhìn con.

Phát hiện mình lại nhịn không được mà nổi giận với cha, Vương Diệc Phàm lập tức nói: “Trường học cũng có thể xin nghỉ, cha bị thương là do con, con phải chịu trách nhiệm.”

“Ách, kỳ thật, cũng không có thể trách ngươi! Là ta tự mình đứng không vững mới bị lăn xuống. . .”

Rõ ràng là bị mình đẩy xuống, cha vẫn tự nhận lỗi về mình, Vương Diệc Phàm thật không biết cha như vậy là rất tốt hay là rất ngốc.”Cho dù không phải ta sai, ta là con ngươi thì vẫn phải chăm sóc ngươi. Nằm xuống đi, ta đi gọi bác sĩ.”

Nhìn bóng lưng của con, Vương Vĩnh Bình cảm thấy đứa con thật sự đã thay đổi. . . Không lãnh đạm như trước kia, thái độ với mình có thể nói là “Ôn nhu”. . . Là bởi vì không cẩn thận đẩy mình xuống mà áy náy, hay là thời kì phản nghịch của con rốt cục đã qua?. . . Vương Vĩnh Bình thực sự hy vọng là vế sau.

Kết quả kiểm tra hết thảy đều tốt, bác sĩ dặn vài câu liền cùng y tá đi ra ngoài. Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai cha con, không biết nên nói cái gì, làm cái gì cho đúng.

“A, đúng rồi, ngươi có muốn ăn táo không?” Vương Diệc Phàm lấy ra hai quả táo – là y tá kiểm tra phòng hôm qua cho hắn.

Vương Vĩnh Bình gật gật đầu – nhưng mà, đứa con từ nhỏ chưa làm qua việc nhà không biết có gọt được táo hay không?

Đúng như Vương Vĩnh Bình dự đoán, đứa con lấy con dao Thụy Sĩ luôn mang theo người, nhìn quả táo nửa ngày cũng không biết nên làm thế nào.

“Để ta làm cho!”

“Không, ngươi là bệnh nhân!” Vương Diệc Phàm cố chấp tự mình làm. Hắn lấy hết dũng khí bắt đầu gọt táo – chính là vỏ táo bị cắt ra rất dày. Chờ hắn gọt xong, quả táo đáng thương cũng không còn lại bao nhiêu để ăn.

“Thôi! Vẫn là để ta làm đi!”

“Không, ngươi bị thương. . .” Vương Diệc Phàm đỏ mặt, chuyện thoạt nhìn đơn giản, nhưng làm lại khó như vậy.

“Ta bị thương ở chân, không phải tay.” Vương Vĩnh Bình tiếp nhận dao cùng quả táo, gọt rất nhẹ nhàng, hơn nữa rất liền mạch lưu loát, lớp vỏ mỏng hoàn toàn không bị đứt. Đây là lần đầu tiên Vương Diệc Phàm có điểm khâm phục cha.

“Cho ngươi.” Vương Vĩnh Bình theo thói quen đưa quả táo cho con, hoàn toàn quên mình mới là người bệnh. Vương Diệc Phàm cũng theo thói quen nhận quả táo cắn một miếng to, không còn nhớ quả táo vốn là để dành cho người cha nằm trên giường bệnh của hắn.

Chờ hương vị ngọt ngào của quả táo lan tỏa trong miệng, Vương Diệc Phàm mới phát hiện mình vừa ăn mất táo của cha!

“Ngươi cho ta làm gì? Đây là của ngươi a!” Đem quả táo đã cắn một ngụm trả lại cho cha, nam nhân cười cười nhận lấy – hắn rất lâu không thấy vẻ mặt đáng yêu như vậy của con trai rồi.

Nhìn thấy cha ăn đúng chỗ mình vừa cắn qua, Vương Diệc Phàm tim đột nhiên đập nhanh – cha như vậy, nhìn qua so với cây táo còn mê người hơn, thật muốn cắn một ngụm. . . Trời ạ! Hắn đang suy nghĩ gì vậy ? !

****

“Ngươi sao lại đến nữa? !” Vương Diệc Phàm bất mãn nhìn người phụ nữ vừa xuất hiện đúng vào giờ cơm trưa.

“Ta chuẩn bị riêng đồ ăn cho ba ngươi! Đây là canh xương hầm, đối với việc điều trị gãy xương rất có ích nga! Không phải nói ăn gì bổ nấy sao?” Trần Gia Văn đem canh trong bình đưa cho Vương Vĩnh Bình lúc này đang nằm trên giường bệnh.

“Ăn gì bổ nấy sao? Ta nhìn ngươi hẳn là nên uống nhiều sữa một chút – đúng là màn hình phẳng.” Vương Diệc Phàm nhịn không được nhạo báng.

Trần Gia Văn cũng không tức giận, binh đến tướng chắn, nước đến đất ngăn.”Ta lại thấy ngươi mới nên ăn nhiều óc lợn một chút. . . Ừm, ngày mai ta sẽ giúp ngươi làm.”

“Ngươi nói cái gì?” Vương Diệc Phàm đứng phắt lên.

“Vậy ngươi thì đang nói cái gì? !” Trần Gia Văn khí thế cũng không thua kém.

“Được rồi, đừng làm ồn nữa . . .” Vương Vĩnh Bình chỉ có nước cười khổ ngăn cản. Kỳ thật, hai người này nhìn ngoài có vẻ luôn đối chọi gay gắt, nhưng nhìn theo cách khác, cá tính lại vô cùng giống nhau.

Ăn cơm trưa xong Vương Vĩnh Bình liền ngủ. Sợ ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của hắn, Vương Diệc Phàm và Trần Gia Văn ra khỏi phòng bệnh, tản bộ trong hoa viên xinh đẹp của bệnh viện.

Vương Diệc Phàm vẫn chán ghét Trần Gia Văn, có điều ấn tượng so với lúc trước đã tốt hơn.

“Đúng rồi, Diệc Phàm, ngày mai ta sẽ không đến đây.”

“Vì sao?” Bà ta không phải đuổi thế nào cũng không đi sao? Chẳng lẽ là tìm được mục tiêu mới rồi?

“Vì công việc! Ta phải đi Nhật Bản, ở bên kia công ty có chút vấn đề. . . Nhanh nhất cũng phải một tháng mới về được.”

“Vậy sao, vậy nhân tiện tìm đối tượng mới luôn đi, đừng trở lại nữa.” Vương Diệc Phàm cười lạnh một tiếng.

“Ta sao có thể không quay lại được? Chồng tương lai của ta đang ở đây mà!”

” Ai là chồng ngươi? Đừng có không biết xấu hổ như vậy!”

“Thật sự là một tiểu hài tử không đáng yêu chút nào, ta sẽ không mang quà về cho ngươi!”

“Ai là tiểu hài tử? Ai thèm quà của ngươi?” bộ dáng phản đối của Vương Diệc Phàm làm cho Trần Gia Văn cười lớn.

” Diệc Phàm, ngươi thật đúng là đáng yêu! Tiểu hài tử luyến phụ. . . Thật là kỳ quái, con trai không phải thường thích mẹ hơn sao?”

“Ta nói rồi ! Ta không luyến phụ!” Vương Diệc Phàm nghiến răng nghiến lợi.

“Nhưng mà, hành vi của ngươi nhìn thế nào cũng giống như nam sinh tiểu học đang khi dễ nữ sinh mình thích a. . .” Trần Gia Văn nhịn không được mà cười – chỉ cần cô tiếp cận Vương Vĩnh Bình, Vương Diệc Phàm sẽ hung hăng sừng sộ với cô. Nếu không phải hai người kia vừa cùng giới tính vừa là cha con, cô nhất định sẽ hiểu lầm quan hệ giữa hai người! Dù sao Vương Vĩnh Bình rất cưng chiều con mình, Vương Diệc Phàm đối với cha cũng rất độc chiếm, nói là thân tình, còn không bằng nói giống tình yêu hơn.

“Ngươi, ta cảnh cáo ngươi! Nếu còn tiếp tục hồ ngôn loạn ngữ đừng trách ta không khách khí với ngươi!” Trần Gia Văn cười làm cho Vương Diệc Phàm cảm thấy cả người ớn lạnh.

“Được rồi! Ta phải đi, ngươi nhất định phải chăm sóc Vĩnh Bình thật tốt! Đúng rồi, ngươi không đi học sao?”

“Không có vấn đề gì, dù sao cũng có người giúp ta điểm danh, còn lâu mới thi cuối kỳ – hơn nữa, ta rõ ràng không giống người, vì công tác mà ngay cả bạn trai cũng có thể bỏ mặc!”

“A! Thật tốt, rốt cục ngươi cũng thừa nhận ba ngươi là bạn trai của ta?”

“Đi chết đi!”

Sau khi Vương Vĩnh Bình từ bệnh viện về nhà, Vương Diệc Phàm cũng bởi vì trốn học liên miên bị giáo viên phát hiện, cảnh cáo hắn nếu không đi học sẽ không được thi, còn bị đình chỉ học – đương nhiên cũng là vì cha nghe xong kiên quyết bắt hắn đến trường. Có điều chỉ cần tan học là hắn liền lập tức về nhà, sợ cha ở nhà một mình sẽ cảm thấy cô đơn.

Luôn luôn thích cùng bạn bè đàn đúm, mấy tháng này hành vi khác thường của hắn bị bạn bè cười nhạo là “Tiểu hài tử yêu gia đình ” – yêu gia đình thì yêu gia đình! Dù sao hiện tại hắn cảm thấy cùng bạn bè chơi bời không bằng về nhà cùng cha trò chuyện, nói lại thì, yêu gia đình dù thế nào cũng tốt hơn so với luyến phụ a?

Cha hắn phải nghỉ ngơi dưỡng sức, nên không thể làm việc nhà, tất cả đành phải nhờ đến các dịch vụ như giặt là..v..v, ăn cơm cũng là kêu bên ngoài mang đến. Bình thường hắn rất xem thường các công việc lớn nhỏ không đáng kể trong nhà của cha, bây giờ mới biết trong nhà không ai chăm lo sẽ thảm họa đến cỡ nào. Vương Diệc Phàm nhịn không được nghĩ có lẽ gia đình này thật sự cần một nữ chủ nhân – Khuôn mặt tươi cười gian manh của Trần Gia Văn đột nhiên hiện lên, Vương Diệc Phàm lập tức liền phủ định ý niệm này trong đầu. Nếu 10 năm trước hắn và cha có thể thuận lợi vượt qua , thì sau này, cũng không cần có ai khác.

Bởi vì gãy xương, trừ bỏ các hoạt động rèn luyện nhằm phục hồi, Vương Vĩnh Bình bị cấm tất cả các hoạt động khác. Đứa con đi học, hắn ở nhà một mình nhàm chán muốn chết. Thật hy vọng Diệc Phàm có thể ở bên hắn – Nhưng mà, không thể để con tiếp tục trốn học? Ai, thật sự là nhàm chán. . . Xem ra, trời sinh hắn vốn nghiện làm việc , tình nguyện làm việc đến mệt chết cũng không muốn mỗi ngày đều rảnh rỗi đi qua đi lại.

****

“Vương Diệc Phàm, ngươi đứng lại đó cho ta!”

Một bàn tay nắm chặt lấy túi sách của Vương Diệc Phàm. Hắn đành phải quay người lại, nhìn anh chàng vẻ mặt hung hăng, dáng người khôi ngô trước mặt.

“Ta có việc gấp!”

“Ta mặc kệ! Ngươi nợ ta!” Chàng trai căm tức nói với Vương Diệc Phàm. Ngay lúc người qua đường bắt đầu nghĩ cậu nhóc đẹp trai sẽ bị anh chàng diện mạo giống như đại tinh tinh này đánh, sự tình lại quay quắt hẳn 180 độ .

Đại tinh tinh “Ba” một tiếng quỳ trên mặt đất, khóc rống lên nói: ” Diệc Phàm. . . Ta xin ngươi. . . Trận bóng rổ ngày mai ngươi nhất định phải tham gia a!” Trường hợp này thật sự là quái dị.

“Nhưng mà, ta thật sự có việc! Hơn nữa, ta chỉ là quân dự bị, lúc trước không có ta tham gia các ngươi cũng đâu có thua?”

“Không thể nói như vậy. . . Tuy rằng chúng ta luôn thắng, nhưng đội bóng rổ thật sự không thể không có ngươi!” Không có Vương Diệc Phàm, sẽ không có nữ sinh xinh đẹp đi xem trận đấu, làm cổ động viên, sau này sẽ không có người nguyện ý cùng bọn ta đấu giao hữu. . . Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Vương Diệc Phàm ngươi thật sự là “Mồi” duy nhất của đội bóng để thu hút nữ sinh.

“Nói cách khác, các ngươi chính là muốn tìm ta để bày tỏ bất mãn? Nhưng ta thật sự có việc!”

“Đừng nói khó nghe như vậy chứ . . . Ngươi rốt cuộc có việc gì quan trọng? Chỉ cần việc có thể làm chúng ta đều sẽ hỗ trợ!”

” Cha của ta bị gãy xương, ta phải chăm sóc hắn.”

“Ngươi là hiểu tử sao? Nhìn không ra đó. . . Có điều, việc này cũng không có gì khó. Trận đấu ngày mai bảo cha ngươi đến xem là được rồi!”

Vương Diệc Phàm nghĩ nghĩ, cha mỗi ngày ở nhà cũng thật buồn chán, không bằng dẫn hắn đến xem thi đấu, cho nên đồng ý.

****

“Ách? Ngày mai ngươi đấu bóng rổ?” Vương Vĩnh Bình giật mình hỏi lại.

“Sao vậy? Ngươi không muốn đi?” Phản ứng phóng đại của cha làm Vương Diệc Phàm khó chịu, chẳng lẽ hắn thực sự không muốn đi?

“Không phải không muốn đi! Ta rất muốn đi. . .” Vương Vĩnh Bình ngây ngốc nở nụ cười.

Đứa con lên trung học gia nhập đội bóng rổ, hơn nữa còn là chủ lực, hắn vẫn luôn muốn đi xem đứa con thi đấu. Chính là đứa con luôn lấy cớ từ chối. Không nghĩ tới hôm nay đứa con lại chủ động đề nghị, hắn cao hứng còn không kịp, như thế nào có thể cự tuyệt a?

“Vậy sáng ngày mai ngươi nhớ dậy sớm một chút! Đúng rồi, sau trận đấu đi ăn nhà hàng đi. Gần đây mỗi ngày đều gọi đồ ăn ở ngoài, thực chịu không nổi.”

“Tốt. . . Hắc hắc.”

“Cười cái gì?” Cha cười đến quỷ dị.

“Cảm giác giống như đang hẹn hò nga!” Bởi vì gần đây đứa con đối xử với hắn rất ôn nhu, Vương Vĩnh Bình cũng không giấu diếm nói.

“. . . Hẹn hò cái gì? Ghê tởm đã chết. . .” Vương Diệc Phàm xoay người, nhưng lời cha nói vẫn làm cho lỗ tai hắn đỏ ửng lên.

****

Trận đấu lần này là trận chung kết của các trường đại học. Vương Diệc Phàm tuy rằng gia nhập đội bóng, nhưng bởi vì bị đàn anh ghen tị nên chỉ có thể làm dự bị, đã lâu cũng không luyện tập, cũng không tham gia thi đấu. Bất quá các đàn anh phát hiện khi không có mặt Vương Diệc Phàm, nữ sinh đến xem sẽ giảm đi rất nhiều, vì muốn nhìn nữ sinh xinh đẹp, tinh tinh đội trưởng mới thỉnh cầu Vương Diệc Phàm lên sân đấu.

Vương Diệc Phàm và cha bắt tắc xi tới sân thi đấu, Vương Diệc Phàm xuống xe trước cúi xuống ôm lấy cha.

” Diệc Phàm. . . . . . Không nên làm như vậy! Kì quái a!”

“Có cái gì kỳ quái? Ngươi là ba ba của ta. . .” Vương Diệc Phàm không để ý đến ánh mắt tò mò của mọi người dọc đường đi, đem cha ôm vào sân vận động. Cha thật nhẹ . . . Tuy rằng hắn không cao, nhưng thế này thì thực sự là quá nhẹ. Ôm vào hoàn toàn không có cảm giác nặng . . . Xem ra nhất định phải bắt hắn ăn nhiều một chút. . .

“Ngươi cứ ngồi ở chỗ này, có chuyện gì gọi bọn họ đi làm là được rồi. Không cần khách khí!” Vương Diệc Phàm để cha trong khu vực nghỉ ngơi, dặn học đệ và quản lí để ý đến cha. Đứa con cẩn thận quan tâm làm nam nhân cảm thấy thực xấu hổ, nhưng lại không dám nói “Không!”, đành phải đỏ mặt chào hỏi bạn bè trong đội của con trai.

“Đàn anh, đây là cha anh sao?” Một học đệ tò mò hỏi.

“Đúng vậy.”

“Nhưng sao hoàn toàn không giống a. . . Hơn nữa, còn trẻ như vậy.” Bởi vì nằm viện nên Vương Vĩnh Bình không cắt tóc được, lớp tóc mai che lên trán, hơn nữa khuôn mặt của hắn vốn là rất con nít, căn bản nhìn không ra là một người có con đã 20 tuổi.

Lời nhận xét của học đệ làm cho Vương Diệc Phàm bất mãn, đang muốn nói lại bị đội trưởng lôi đi. Hắn đành phải hung hăng trừng mắt nhìn, đàn em đáng thương hoàn toàn không biết mình vì cái gì mà bị trừng.

Đứa con thật đúng là đẹp a . . . Nhìn con mặc đồng phục bóng rổ vừa ra sân liền khiến cho nữ sinh thét chói tai, Vương Vĩnh Bình cao hứng nghĩ – chàng trai xuất sắc như vậy lại là con mình. . . cao 1m82, mặt mũi tuấn tú, giơ tay nhấc chân đều tràn đầy hấp dẫn. Vương Vĩnh Bình thực sự cảm thấy kiêu ngạo về đứa con. Phát hiện cha nhìn mình không hề chớp mắt, Vương Diệc Phàm vui vẻ nở nụ cười, hướng về phía cha làm dấu hiệu chiến thắng, trong lòng âm thầm tự hứa sẽ vì cha mà giành chiến thắng.

Cao 1m82 đối với những người khổng lồ trong đội bóng rổ cũng không có gì đặc biệt, hơn nữa bởi vì bị đàn anh tẩy chay, lại ít tham gia huấn luyện, cho nên Vương Cùng Phàm cũng ít có cơ hội ra sân. Cho dù ngẫu nhiên được tham gia trận đấu hắn cũng không muốn cướp đi sự nổi bật của học trưởng, chỉ lặng lẽ chơi, hỗ trợ các đội viên khác, rất ít khi ném rổ – bởi vì hắn cho rằng bóng rổ bất quá là “Hoạt động đội không thể không tham gia” mà thôi. Nhưng trận đấu hôm nay có cha đi xem, Vương Diệc Phàm dấy lên ý chí chiến đấu chưa bao giờ có, vào sân xuất ra toàn lực, liên tiếp làm mấy pha bóng đẹp khiến cho người xem hoan hô liên tục, cũng làm cho các học trưởng ngày thường chán ghét phải nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Cảm nhận được ánh mắt tán thưởng của cha, Vương Diệc Phàm càng thêm đắc ý.

Nghe tiếng cổ vũ nhiệt liệt trên khán đài dành cho con trai, Vương Vĩnh Bình thực cảm động. Từ nhỏ đến lớn hắn không giỏi vận động, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự hấp dẫn của một trận đấu thể thao , trái tim hướng về đứa con, cũng âm thầm cầu nguyện cho đứa con giành thắng lợi.

Trường Vương Diệc Phàm thực lực rất mạnh, nhưng là đối phương cũng rất xuất sắc, hàng trăm đội mà chỉ còn hai đội vào trận chung kết, rõ ràng không thể kém. Tuy bị đội bóng của Vương Diệc Phàm lấn át, nhưng vẫn liên tiếp giành lại điểm, điểm số của hai đội luôn suýt soát nhau. Trận đấu sắp kết thúc, bởi vì sai lầm của đồng đội, liên tiếp bị đối phương ăn điểm.

Trận đấu chỉ còn hơn hai mươi giây, đối thủ đã dẫn trước hai điểm, nhận được bóng từ đồng đội Vương Diệc Phàm băn khoăn trong lòng – ném rổ ghi một điểm thì dễ dàng, an toàn hơn, nhưng trận đấu sẽ không thể kết thúc được; hay là nên mạo hiểm ném rổ ăn luôn ba điểm? Đây thật sự là một vấn đề.

Đột nhiên nghe được tiếng hô cố lên của cha, Vương Diệc Phàm dừng lại ở trước mặt ba đối thủ xoay một cái, thoát khỏi sự theo sát của đối phương, nhảy lên, ném rổ – bóng vẽ thành một đường cong trên không trung, “Roạt” một tiếng lọt vào rổ!

Vương Diệc Phàm ghi ba điểm, thay đổi hẳn cục diện của trận đấu, cả khán đài và đội viên hét ầm lên, mọi người tiến lên vây quanh vị anh hùng. Nhưng Vương Diệc Phàm không chú ý đến bọn họ. Hắn tách khỏi đám đông, đi đến cạnh cha, đắc ý nói: “Thế nào, có phải con rất lợi hại không?”

” Diệc Phàm ngươi thật sự là quá tuyệt vời!” Vương Vĩnh Bình kìm lòng không được ôm lấy đứa con, cao hứng nói.

Bị phụ thân ôm chặt, Vương Diệc Phàm cảm thấy rất an tâm, hắn lui ra phía sau một chút, vuốt mấy sợi tóc trên trán cha – cái trán trắng trẻo làm cho hắn thật muốn hôn lên. Trước khi kịp hành động hắn đã bị đồng đội lôi đi , thì ra là phải tham gia bế mạc và lễ trao giải. Trường của Vương Diệc Phàm giành quán quân, Vương Diệc Phàm vì biểu hiện xuất sắc trong trận đấu trở thành MVP. Vương Vĩnh Bình thấy con lên nhận cúp, vui mừng nhịn không được mà chảy nước mắt.

Vương Diệc Phàm từ chối tham gia ăn mừng với cả đội, hắn biết tiệc “Mừng chiến thắng” chẳng qua là để giao lưu kết bạn vớ vẩn, còn hắn, chính là “Mồi” hấp dẫn nữ sinh mà thôi – hiện tại hắn chỉ muốn ở cùng cha.

Đang ôm cha ra khỏi sân vận động – tuy rằng cha kiên quyết phản đối, nhưng vì hắn một mức cố chấp nên cha hắn cũng không có cách nào khác – lại gặp phải người đã lâu không thấy mặt – Ngô Bội Vũ.

“Sao em lại tới đây?” đặt cha ngồi nghỉ trên ghế đá, Vương Diệc Phàm nghĩ cũng đã đến lúc nên chia tay với cô ta. Lúc trước kết giao chỉ là để lấp chỗ trống, hiện tại mình đã có người quan trọng hơn, không dư thời gian để ý đến người khác nữa, cô ta chính là trói buộc.

“Sao em lại không thể tới? Bạn trai làm náo động trên sân đấu, bạn gái không thể tới xem sao?”

“Nếu không có việc gì, anh đi trước.” Cho dù định chia tay, Vương Diệc Phàm cũng không muốn chia tay trước mặt cha.

“Em đương nhiên là có chuyện muốn nói! Gần đây tại sao anh không chịu hẹn hò với em ?”

“Không thấy cha anh bị thương sao?” Vương Diệc Phàm khó chịu hỏi lại.

“Nhưng em là bạn gái anh! Đã hơn một tháng chúng ta không hẹn hò rồi!”

“Thì sao?” Vương Diệc Phàm không kiên nhẫn nói.

“Hôm nay đi chơi với em !”

“Không có khả năng! Anh còn bận đi ăn cơm với với cha. Lần sau nói tiếp!”

“Rốt cuộc là em quan trọng hơn hay cha anh quan trọng hơn? Em mặc kệ! Hôm nay anh nhất định phải đi với em!”

Nghe đứa con và bạn gái vì mình mà cãi nhau, Vương Vĩnh Bình vội vàng nói: ” Diệc Phàm ngươi đi đi! Ta về nhà một mình là được rồi.”

Vương Diệc Phàm liếc mắt nhìn cha một cái, lại nhìn Ngô Bội Vũ bởi vì tức giận mà khuôn mặt méo mó, thật không rõ lúc trước sao mình lại cảm thấy cô ta xinh đẹp. Không chỉ không xinh đẹp, lại còn rất ngốc! Bọn họ mới hẹn hò được mấy tháng. Cô ta dám cho rằng mình quan trọng hơn cha!

“Chúng ta chia tay đi!”

“Anh nói gì? Chẳng lẽ trong lòng anh, em còn thua cả cha anh sao?”

“Những lời này không phải rất vô nghĩa sao?” Vương Diệc Phàm chịu không nổi nói.

“Vương Diệc Phàm! Anh đừng có quá đáng! Anh coi tôi là gì hả?” Phẫn nộ khiến Ngô Bội Vũ mất đi lý trí, nhịn không được chửi ầm lên.

“Hảo tụ hảo tán, đây là điều kiện đầu tiên khi chúng ta kết giao, chẳng lẽ cô còn không biết? Chia tay đừng có giống người điên vừa khóc vừa nháo, đi tìm thằng khác đi!” . Vương Diệc Phàm nói xong, ôm lấy cha xoay người bỏ đi không thèm quan tâm.

” Diệc Phàm, như vậy không tốt đâu. Đó là bạn gái ngươi! Ngươi dạo gần đây đều ở cùng ta, ngươi nên quan tâm đến cô bé một chút. . . Ta không có việc gì, ngươi nên quay lại nói cho rõ ràng đi!”

“Ngươi câm miệng! Đây là chuyện của ta và cô ta. Ta không thích cô ta, chẳng lẽ ngươi muốn ta tiếp tục kết giao với người ta không thích?”

Vương Vĩnh Bình thấy đứa con bực mình, đành phải ngoan ngoãn câm miệng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy áy náy vì mình làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của con và bạn gái – nếu không phải chân hắn bị thương thì đã không có việc này .

Vương Diệc Phàm vốn muốn đưa cha đi ăn đồ ăn Nhật hoặc Pháp, nhưng cha lại nói ăn đồ Trung Quốc là được rồi – ăn những thứ như bình thường thì giống không khí chúc mừng ở chỗ nào a? Nhưng chỉ cần cha thích, Vương Diệc Phàm vẫn đồng ý .

Rất ít khi uống rượu nhưng Vương Vĩnh Bình bởi vì cao hứng cư nhiên uống hai chai bia, bất quá tửu lượng kém hắn uống được một chai liền say. Khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng lên, vẫn còn đeo kính ngây ngô cười, nhìn qua cực kỳ đáng yêu. . . Vương Diệc Phàm nhìn cha, không rõ vì cái gì gần đây hắn luôn cảm thấy nam nhân gần 40 tuổi này rất đáng yêu. . . luôn nhịn không được muốn chạm vào hắn, hôn hắn. . . Chẳng lẽ đúng như Trần Gia Văn nói, hắn có bệnh?

Ăn xong, ôm cha về nhà, thật may nhà ăn cách nhà cũng không xa lắm. Tuy buổi chiều chính miệng hắn nói con ôm cha đang bị thương không có gì là không đúng, nhưng Vương Diệc Phàm cũng hiểu được việc này có điểm không bình thường lắm.

****

Nam nhân nằm trên giường vừa cởi quần áo vừa than nóng muốn tắm rửa, bởi vì chân bị thương nên nhiều ngày như vậy đều chỉ dùng khăn ướt chà lau thân thể, hắn cảm thấy cả người đều là mồ hôi, vừa bẩn vừa hôi.

“Nhưng mà chân của ngươi bị thương!” Vương Diệc Phàm nhẹ nhàng khuyên bảo. Bình thường nhát gan đến ngay cả nói cũng không dám nói lớn tiếng, nam nhân vì say rượu nên thái độ khác thường vặn vẹo thân thể nói không muốn không muốn, hôm nay nhất định phải tắm rửa. Chưa từng thấy qua cha tùy hứng khóc nháo như vậy, Vương Diệc Phàm cảm thấy rất thú vị, quyết định giúp cha tắm rửa.

Nhớ rõ lúc cha cũng thường thường giúp mình tắm rửa. . . Vương Diệc Phàm vừa nghĩ vừa đem nam nhân trần trụi bỏ vào bồn lớn đã pha nước ấm. Sợ bên chân bị thương dính nước, Vương Diệc Phàm cẩn thận đem chân trái cha gác lên trên thành bồn, kiếm túi ni lông bọc lại.

Lo lắng cha không tỉnh táo sẽ bị chìm xuống nước, Vương Diệc Phàm cũng leo vào bồn, ngồi đằng sau, để đầu cha tựa vào mình.

Nên làm thế nào nhỉ? Trước tiên phải gội đầu!

Vương Diệc Phàm đem dầu gội đầu xoa lên mái tóc ướt át, nhẹ nhàng chà xát ra thật nhiều bong bóng. Lo bọt xà phòng chảy vào mắt, hắn còn cẩn thận dùng tay che mắt lại cho cha. Cảm thấy con mắt dưới tay động đậy, Vương Diệc Phàm hắc hắc nở nụ cười – cha như vậy giống như tiểu hài tử na.

Gội đầu xong là đến tiết mục tắm rửa. . . Vương Diệc Phàm dùng sữa tắm xoa đều lên thân thể gầy yếu của cha. Đã lâu không làm chuyện xấu khiến Vương Diệc Phàm nhịn không được lại muốn chọc ghẹo cha một chút.

Tay vẫn dính đầy xà phòng nhẹ nhàng lần xuống phía dưới, Vương Diệc Phàm ở trong nước đụng đến tính khí giữa hai chân cha. . .Thứ đó nằm gọn trong tay làm cho Vương Diệc Phàm hồi tưởng lại chuyện lần trước. Khí quan nguyên bản mềm mại nằm trong bàn tay to dần dần ngẩng đầu. Không nghĩ nhiều lắm Vương Diệc Phàm liền ma sát. Từ phía trên nhìn xuống, cha hơi hơi cau mày bộ dáng có phần gợi cảm.

“Ngô. . . . . A. . . . . . Ân. . . . . .” Những lời rên rỉ không có ý nghĩa từ trong miệng cha thốt ra, đợi cho đến khi chất lỏng bắn ra, hắn mới toàn thân thả lỏng nằm ở trong lòng Diệc Phàm.

Có ngốc không vậy. . . Ở trong tay người khác bắn tinh mà vẫn không tỉnh lại. . . Là bởi vì quá mệt mỏi hay là do uống rượu ? Chính là vẻ mặt thỏa mãn tươi cười của cha làm cho Vương Diệc Phàm cao hứng. Sợ còn tiếp tục ngâm nước cha sẽ bị cảm, Vương Diệc Phàm nhanh chóng dùng nước ấm rửa sạch người cha, lại dùng khăn tắm bọc lấy, ôm về phòng ngủ. Tóc ướt mà ngủ thì sẽ bị cảm. . . Nghĩ như vậy , Vương Diệc Phàm tìm máy sấy giúp cha sấy khô tóc, mái tóc mềm mại sờ thật thoải mái. Sau đó lại tìm áo ngủ giúp cha thay đồ.

Cha thật là gầy. . . thân thể đơn bạc, da thịt trắng nõn, bởi vì quá gầy nên xương sườn lòi cả ra. . . đầu v* nho nhỏ màu trà ở trước ngực nhìn qua thật mê người. . . Vương Diệc Phàm đột nhiên cảm hạ thân có biến hóa.

Mẹ nó, chẳng lẽ là do gần đây không làm? Nhìn cơ thể cha rồi lên cơn, không phải rất kỳ quái sao? Vương Diệc Phàm lắc đầu, nói với chính mình không cần suy nghĩ nhiều.

Nam nhân đột nhiên hắt xì một cái, Vương Diệc Phàm lúc này mới phát hiện phải sớm một chút giúp cha thay đồ – hắn làm gì nam nhân cũng không chịu tỉnh lại, Vương Diệc Phàm đột nhiên có điểm thông suốt về tâm tình cảu bản thân . . . Ý nghĩ như vậy dường như rất nguy hiểm. . . mình dạo này thật đúng là không bình thường.

Nằm trên giường, nam nhân cuộn tròn thân mình, giống như mèo nhỏ khiến người ta trìu mến. . . nam nhân luôn yếu đuối khiếp đảm làm cho chính mình chán ghét này hiện tại lại đáng yêu làm cho hắn muốn một ngụm nuốt vào. . . Muốn hôn hắn. . . Muốn ôm hắn. . . Muốn hảo hảo thương hắn. . . Muốn đem hắn giấu đi không cho người khác nhìn thấy. . .

Ý niệm kỳ quái như thế xuất hiện trong đầu làm cho Vương Diệc Phàm bối rối, loại rung động chưa bao giờ có này là cái gì? Tuy rằng xa lạ, nhưng hắn rất rõ ràng. . . Sao có thể! Sao lại có thể như thế ? ! Nam nhân đang ngủ say này chính là cha của hắn a! Vương Diệc Phàm đột nhiên muốn khóc.

Rõ ràng là cha con, rõ ràng đều là nam nhân. . . Muốn đem hắn làm của riêng, không thể xem cảm giác đó đơn thuần là tình thân đi? Thấy cha ở nhau người phụ nữ nhân khác liền tức giận, ghen tị, sẵn sàng vứt bỏ bạn gái để về với cha . . . Không biết từ khi nào, hắn không thể tự kềm chế yêu thượng cha ruột của mình.

Bình Luận (0)
Comment