Bất Ly Bất Khí: Ai Là Nương Tử Của Ngươi?

Chương 29

"Nương tử nàng giận à?"

"..." 

Im lặng không trả lời hắn, tiếp tục đi về phía trước hay rõ hơn là cả hai đang hướng Cửu Vương Phủ của Hạ Phong xem tình hình "Tân hôn" của cả hai có chút rắc rối gì hay không? 

"Y Nhi... nàng ghen đúng không?"

Dương thủ nắm lấy tay Bạch Vũ Diệp Y không rời. Hơi ấm từ tay Huyền Dạ Mặc dần truyền sang tay có chút lạnh lẽo của nàng, kéo tâm tư ai đó về thực tại. Bạch Vũ Diệp Y nghe tất cả những câu hỏi kì hoặc của hắn nhưng tại vì có chút lười mở miệng bởi những rắc rối nhỏ nhặt ấy. Nàng vốn chẳng hẹp hòi về việc đó đâu! Hắn cũng đâu có vướng lầm lỗi gì không đáng tha thứ chứ? Đáng trách mấy tên quan lại triều đình ăn không ngồi rồi cứ ngỡ Huyền Dạ Mặc trọng sắc khinh tiền nên dẫn đến cớ sự. Hừ... có dịp Bạch Vũ Diệp Y nàng sẽ tính cả vốn lẫn lời.

"Nương tử à... nàng sao không nói gì? Đúng là ghen rồi."

Nắm tay nàng giơ lên, áp môi mình hôn nhẹ mu bàn tay ấy đầy ôn nhu. Bạch Vũ Diệp Y bất ngờ với hành động nhỏ này, liếc mắt qua khẽ trộm nhìn Huyền Dạ Mặc.

"Ta đâu có ghen! Mấy nữ nhân nhỏ nhoi ấy có gì để ta ghen?"

Câu nói rất bình thường nhưng khi đã vào tai Huyền Dạ Mặc liền hóa thành bất thường ngay. Hắn cười thích thú bảo: "Vi phu luôn biết nàng yêu vi phu nhất mà!" 

"Ai yêu ngươi chứ! Nằm mơ." 

Miệng thì mắng, lòng thì cười thầm. Có ai như tên này không? Đối với người lạ thì hình tượng vĩ đại không ai với tới, với nàng thì hệt như một trời một vực của chữ không biết chữ ngượng viết là thế nào? Nếu để Huyền Dạ Mặc sống ở thời đại hiện đại của Bạch Vũ Diệp Y ở kiếp trước, cá chắc trăm phần trăm trình độ thả thính kiểu này nữ nhân chết như ngả rạ.  

Tay trong tay, ánh mắt khẽ giao rồi cùng dạo bước trên phố cũng đủ chọc mù mắt dân chúng đi ngang ăn cẩu lương ngập mặt miễn phí. 

Tản bộ buổi sáng qua mấy con phố cũng đến Cửu Vương Phủ, cả hai nhanh chóng trèo tường... à nhầm... đề khí bay vào trong Cửu Vương Phủ. Tuy là nơi ở của Hạ Phong nhưng không thể thiếu tai mắt của "Lão yêu bà Thái Hậu" và một số thế lực ganh ghét một Cửu Vương Gia điên điên khùng khùng kia. 

Bằng trình độ quen thuộc giống như nhà của mình, Huyền Dạ Mặc luôn biết đi nơi nào là ổn thỏa nhất ắt không khó. Vì không muốn lão yêu bà quản giáo nhiều, Hạ Phong đã dần trừ khử đi vài người âm thầm. Giờ tại Vương Phủ chắc cũng còn lại mấy người tâm tư khó dò cùng đám "ăn bám"... à nhầm... là ăn không ngồi rồi vừa nhiều chuyện có một không hai của Ám Dạ Các.

Bạch Vũ Diệp Y cảm thấy có chút đói nên một đường nhờ Huyền Dạ Mặc dẫn đến nhà bếp xem có gì để ăn hay không. Dọc theo đường đi hình như không thấy một tên gia nhân nào qua lại, sân vài trạch viện rụng đầy lá vàng khô, nhìn qua biết ngay chẳng có ai quét tước qua. Đến nhà bếp cần phải đi ngang qua phòng ăn thì chợt gặp phải tình cảnh cả đám lú nhú trốn mọi ngóc ngách gần đó cùng thân ảnh một đỏ một xanh ngồi trên một cành cây um tùm lá xanh.

"Khụ khụ..."

Bạch Vũ Diệp Y khẽ ho nhẹ, nói nhỏ với Huyền Mặc: "Bằng hữu và thuộc hạ của ngươi thật thú vị!"

Huyền Dạ Mặc tựa đã quen mắt nhìn tai, tai nhìn mũi cười nhẹ: "Mặc kệ họ."

Máu "buôn dưa bán mắm" có vẻ bị lây nhiễm, nàng kéo Huyền Dạ Mặc lên nóc nhà phòng ăn một cách nhẹ nhàng, không phát ra chút tiếng động nào nhất ngồi xuống. Thoáng nhìn xuống phong cảnh bên trong qua khe ngói, sẵn tay tạo một luồng kình lực đẩy mấy tên ám vệ đi chỗ khác hóng chuyện. Họ không oán không trách chỉ bất ngờ với hành động hóng hớt của Chủ Mẫu, còn kéo theo được Chủ Thượng uy vũ theo. Thiên a... cái này... quá là kinh thiên động địa đi!

Bên trong phòng ăn, Bạch Hàn và Hạ Phong an nhiên thưởng thức vài món ăn đạm bạc không thể không thanh nhạt hơn. Một đĩa rau củ ngâm chua, một đĩa nhỏ có hai quả trứng gà luộc và vài miếng đậu phụ chiên khô khan, nồi cháo trắng tinh tươm lỏng lẻo khiến người nhìn vào cũng không hề tin được đây là bàn ăn của một Vương Gia hay sao? Hạ Phong cắm cúi ăn lấy ăn để trông dường như rất ngon miệng, âm thanh trầm ấm mang theo vẻ khó hiểu hỏi.

"Hàn Hàn... nàng sao không ăn đi? Ăn nhanh chút còn có sức đi gặp lão yêu bà... à không là Thái Hậu!"

Bạch Hàn tay cầm đũa chọc chọc vài miếng cũng không dám nuốt nổi. Thứ thức ăn đạm bạc khi còn nhỏ bị chèn ép đến túng thiếu khi còn ở Bạch Vương Phủ cũng tạm chấp nhận ăn được. Giờ đây thân phận cùng trải nghiệm cũng khác xưa nhiều, sở thích ăn ngon mặc đẹp là không có gì lạ. Vậy, mấy cái đĩa vừa khô vừa khó nuốt này là thức ăn cho con người sao? Thanh đạm đã đành lại chẳng đảm bảo được độ dinh dưỡng cần có của buổi sáng. Nhớ lại tên quản gia bưng lên mặt mày béo ục, thần sắc tươi tắn cũng đủ hiểu ngày thường bao nhiêu bổng lộc cũng vào túi hắn.

"Hạ Phong ơi là Hạ Phong! Ngươi đang thử lòng chịu đựng của ta hay đang giả vờ cho ai xem? Với bản lĩnh của ngươi hiện tại ta không nghĩ ngươi cũng phải sống tựa như con ghẻ như thế này đâu? Mấy tên ám vệ "Ám Dạ Các" khốn kiếp và Phượng Lăng Lăng hay Long Thiên Kỳ giờ này ta biết các ngươi đang trốn ở ngoài quan sát chúng ta. Có gì mà nhìn chứ? Vui lắm hay sao?" Bạch Hàn nghĩ ngợi trong đầu, cố nén nỗi lòng không cam, tỏ ra ngoan ngoãn cam chịu đến lạ.

"Ngày thường khi Phong Phong ăn sáng đều là những thứ này?" Muốn diễn thì Bạch Hàn hầu, cười nhẹ nhàng che giấu vẻ mặt giận hờn muôn phần.

Hạ Phong nào biết sự thật con người bản thân đã bị Bạch Hàn nhìn thấu từ đầu tới chân, theo tính cách được dựng sẵn cười hì hì với nàng. 

"Hôm nay có thêm trứng và đậu phụ này! Chắc biết Phong Phong có thê tử nên thưởng ăn mừng đó!"

"Ồ... thế sao?" Cười nhạt, nghiêng đầu nhìn biểu hiện của Hạ Phong. Dù biết đây chỉ là mặt nạ che giấu của ai đó, Bạch Hàn vẫn có tâm trạng thưởng thức ánh mắt trong veo không chút tạp chất ấy.

Long Thiên Kỳ nhíu mi tâm quan sát tình hình rồi liếc sang Phượng Lăng Lăng đang gặm đùi gà bên cạnh: "Lăng Lăng! Muội nghĩ sao về nương tử của Hạ Phong?"

Phương Lăng Lăng nghe câu hỏi kì lạ liền buông tha cho cái đùi gà, dừng ăn, lau đi môi hồng dính chút mỡ rồi mới trả lời: "Có chút quen mắt! Không rõ đã từng gặp qua ở đâu rồi."

"Ta cũng thấy như vậy! Đúng là quái lạ." Long Thiên Kỳ vân vê cằm.

"Một kiếp người không dài, chớp mắt hợp tan. Mong rằng họ hữu duyên hữu phận, nhất sinh nhất thế, nhất song nhân! Lăng Lăng nghe nói Chủ Thượng giúp Tả Đường Chủ tiêu diệt nghịch đảng của Đông Chu Quốc rồi sẽ trở về Huyễn Dạ Huyền Giới chứ?" Phượng Lăng Lăng chúc phúc vài câu rồi tò mò hỏi.

"Không hẳn... giờ tẩu tẩu cũng đã trở lại! E rằng sẽ thực hiện lời hứa ngao du thiên hạ lúc trước." Long Thiên Kỳ càng trả lời càng cảm thấy ai ai cũng có đôi có cặp, chỉ mỗi mình hắn còn cô đơn lẻ bóng một mình. 

Tuổi của Long Thiên Kỳ so ra vốn ít hơn Chiến Thần Viễn Cổ Huyền Dạ Mặc rất là nhiều, do hữu duyên kết làm huynh đệ mới biết được vài bí mật của y. Thì ra... sử sách ghi lại Chiến Thần Viễn Cổ khát máu, yêu thích chém gϊếŧ làm thú vui là sai lầm cực lớn. Mọi thứ đều có lí do của nó mà người ngoài cuộc nào có biết? 

Bạch Vũ Diệp Y trên mái nhà bất giác phì cười. Không ngờ tiểu muội Bạch Nguyệt cũng có chút tài năng diễn xuất, tựa như hai người họ đang so sánh khả năng tuyệt vời của mình. Kẻ tám lạng người nửa cân không thua không kém! Chẳng rõ khi nào hai người họ mới tận mắt thấy được tình cảm dành cho nhau cùng bộ mặt thật của mình.

Lăng không đáp xuống mặt đất, thong thả bước vào trong cười nhẹ. Bỏ quên luôn Huyền Dạ Mặc tay trong tay, Bạch Vũ Diệp Y liền cất giọng chắp tay thi lễ.

"Mạo muội đến Vương Phủ đi thăm Bạch Hàn. Mong Cửu Vương Gia không phiền!"

Hạ Phong giật giật khóe mày, không biểu hiện gì nhưng thực trong lòng cũng bất ngờ lắm. Dù muốn trách cũng không dám trách cứ liệu có không hợp quy cũ chỗ nào. Đại ca a... tại sao lại để Đại tẩu đến đây? Vốn biết mặt lẫn nhau, lỡ như bí mật sẽ bị lộ với Bạch Hàn rồi biết giải quyết sao đây? Tại sao Đại tẩu lại lại quen biết với Bạch Hàn - Trường Lạc Quận Chúa của Bạch Vương Phủ được chứ? Họ "Bạch"? 

"Hoan nghênh... hoan nghênh...!!! Hàn Hàn... là tỷ tỷ của nương tử đến sao?" Cười đến tắt nắng hè.

Bạch Hàn vui mừng với sự xuất hiện của Bạch Vũ Diệp Y, đứng dậy chào đón. Bạch Vũ Diệp Y thoáng nhìn bữa sáng liền bảo:

"Cho mượn nương tử của Cửu Vương Gia một chút nhé! Nhanh thôi ắt trả lại."

"Khụ... khụ... Vũ tỷ tỷ..."

"Tự nhiên... mau chóng trở lại nga Hàn Hàn!" Hạ Phong vẫy vẫy tay như cún, vẻ mặt cực manh của sự chờ mong.

"Ta đói rồi! Định đến Cửu Vương Phủ của muội ăn ké một phen. Không ngờ lại vừa nghèo vừa keo đến độ không dám nhìn!" 

Nhận được sự cho phép, Bạch Vũ Diệp Y liền kéo tay Bạch Hàn mau chóng đến nhà bếp tìm vài rau củ dùng được, nấu bữa sáng thịnh soạn hơn. Vài huynh đệ "Ám Dạ Các" cũng thân thiện từ trên mái nhà, ngóc ngách nhỏ nào đó âm thầm đi phía sau giúp đỡ nếu cần.

Huyền Dạ Mặc không hiểu lắm ngơ ngác nhìn bóng dáng một trắng tinh khiết, một xanh biển như bầu trời quang đãng biến mất khỏi tầm mắt. Long Thiên Kỳ đề khí lăng không bay qua vỗ vỗ vai y an ủi.

"Đại ca... đệ nghe được họ là tỷ muội của nhau, có quen biết từ trước! Huynh đừng làm vẻ mặt lo lắng như sắp bị mất vợ chứ? Đệ sợ hãi."

Hạ Phong từ trong phòng ăn bước ra sân, nghe Nhị huynh giải thích gì đó cho Đại huynh nghe liền cũng có chút sợ bước ra quơ quào.

"Tiểu đệ thật oan uổng."

Không lâu sau đó, Bạch Vũ Diệp Y trở lại phòng ăn với hai tay bê hai đĩa thịt kho tàu ngon thơm nức mũi. Bạch Hàn hí hửng tậu được đĩa cá hấp hành thiệt to mà Vũ tỷ tỷ nhanh chóng chế biến đặt ngay lên bàn. Số khác, bốn Ám vệ đã gỡ khăn che mặt cười xảo quyệt nhìn đám Ám vệ khác thèm nhỏ dãi trên mái nhà khoe các khay chứa các đĩa thức ăn to tướng tậu được của mấy lão đầu bếp béo ú. Sợ gì chứ? Hừ... chuyện của Tả Đường Chủ mà! Cứ để Tả Đường Chủ giải quyết Hahaha...

Xong xuôi, Bạch Vũ Diệp Y chống hông hét: "Ai muốn ăn thì vào! Không muốn thì cút!"

Bạch Hàn không thắc mắc cũng không lạ gì với đám nam nhân túa ra tầm thêm mười tên nữa chạy vào phòng ăn chật hẹp. Người còn vác theo chén đũa , bàn gỗ lớn và ghế gỗ, hô hào sắp xếp chỗ ngồi. Họ còn biết nhường bàn lớn cho mấy nhân vật cấp cao Ám Dạ Các, bản thân chọn vài món rồi ngoan ngoãn ăn, không nháo, không thắc mắc. 

Huyền Dạ Mặc an tâm hơn cười mãn nguyện với bữa sáng hòa hợp xoay quanh một cái bàn tròn, chăm chút gắp đồ ăn cho Bạch Vũ Diệp Y. Long Thiên Kỳ và Phượng Lăng Lăng cẩu độc thân nhanh chóng bị cho ăn cẩu lương miễn phí. Hạ Phong thoáng nhìn Bạch Hàn an phận gắp đồ ăn mà không chút nghi ngờ, buông câu hỏi hóc búa gì với tình cảnh này. Chắc là nàng không đơn giản với danh phận "Trường Lạc Quận Chúa" tính khí không tốt kia! Nàng rốt cuộc là ai?

Bình Luận (0)
Comment