Nửa đêm_Khu rừng phía Tây thành cách Phượng Gia Trang 50 dặm.
Bạch Vũ Diệp Y ngơ ngơ ngác ngác ngó nghiêng xung quanh với khung cảnh cứ như đi tàu lượn siêu tốc vèo vèo. Không có gì quá lạ là người của Phượng Gia đã mất dấu Phượng Lăng Lăng rồi! Và chẳng có cách nào đuổi theo được nữa. Không biết Phượng Lăng Lăng lấy thân phận tứ tiểu thư Phượng Trúc vào Phượng Gia Trang làm gì Bạch Vũ Diệp Y cũng không màng lắm. Chỉ cảm thấy nàng ta thật có gan làm "NinJa" trong lòng địch mà vẫn bình tĩnh lấy được thứ mình mong muốn. Đã biết là âm thầm lấy nhưng cuối cùng lại hiên ngang là bản thân mình đã lấy. Bạch Vũ Diệp Y đây xin cam bái hạ phong!
Với cơ thể nhỏ nhắn này, Bạch Vũ Diệp Y không có khả năng võ công cao cường thoát khỏi móng vuốt số phận làm sủng vật. Thật quá bi ai quá mà!
Trầm lặng thoải mái tinh thần vài giây cho bớt căng thẳng, Bạch Vũ Diệp Y dỏng tai lên tập trung nghe ngóng thanh âm trước sau. Dù sao nghĩ thông cũng đã nghĩ, chỉ cần chính mình còn sống cũng là một việc tốt!
Đột nhiên, một tràn dài không ngớt âm thanh hô hoán từ xa vọng lại.
"Bắt lấy giao nộp cho Thiếu Chủ lập công!"
"Đứng lại! Đứng lại!"
"Ngươi chạy không thoát đâu! Tên nhãi con!"
" Nó ở bên này này!"
"Không! Nó ở đây!"
" Đồ ngu! Phía sau!"
" Phía trước kìa!"
" Á!"
Vài người bị công kích bất ngờ sau trận đau não không thể nào xác định phương hướng kẻ địch, lại thêm một tràn thanh âm đao kiếm vang lên đến chói tai.
Chỉ nhìn từ xa xa kết hợp với hai lỗ tai siêu thính của mình, Bạch Vũ Diệp Y có vẻ hơi tò mò không biết ai lại gây nên một trận xung đột giữa đêm hôm khuya khoắt thế này. Theo âm thanh từ xa nàng đã phân tích rõ ràng: Chắc chắn cả đám người ỷ đông đánh một người mà không hề biết rằng người đấy chỉ xem họ là tôm tép, gãy ngứa cho thanh trường kiếm uy lực không nhỏ của người đó. Đúng hảo công phu! Hảo bảo kiếm!
Chẳng nghe được gì ngoài tiếng gió rít gào qua những tán cây rừng và những chú côn trùng cùng nhau hòa tấu lên những bản nhạc rừng tuy hay mà nghe cứ rùng rùng rợn rợn hơn. Xa xa cứ nghe được những tiếng rít gào của thú rừng hay những con ma thú từng đợt từng đợt truyền đến. Tuy ở thế giới cũ, Bạch Vũ Diệp Y này đã từng đi thực tế nghiên cứu các động thực vật rừng nào hữu ích cho công việc. Dù sao cũng chủ yếu nàng thiên về Độc vật hơn là Dược vật nhưng ở thế giới này, mọi thứ như xoay 360 độ. Chưa chắc rằng những điều nàng biết đã áp dụng được cái nơi quỷ quái, âm u này. Vì thế, Bạch Vũ Diệp Y vốn chẳng sợ gì mấy chất xúc tác cỏn con này nhưng đâu đó cứ cảm nhận kì kì quái quái làm sao, không diễn tả thành lời nào.
Phượng Lăng Lăng vươn ngọc thủ day day trán rồi thở dài lẩm bẩm:
"Nguyệt Hàn ơi là Nguyệt Hàn... ngươi đến đâu cũng không chịu bỏ cái tính khoa trương, thích đánh người như thế không? Đúng là phiền phức và mất thời giờ!"
Xoay nhẹ vài vòng, Phượng Lăng Lăng động ý niệm thay đổi dịch dung thuật trở về với dung nhan mỹ nhân quyến rũ, yêu mị ngày thường. Bỏ quên luôn vẻ đẹp trong sáng, ngây thơ của Phượng Trúc đi xa tám ngàn dặm và bỏ quên luôn cả Tiểu Bạch mang tên Bạch Vũ Diệp Y đáng thương bị xoay đến choáng váng mặt mũi. Bộ y phục giản dị, sờn cũ không ai thèm mặc đổi lại bằng bộ y phục Huyết y với nhiều lớp sa mỏng là chính; thắt lưng khéo léo buộc một mảnh lụa trắng làm đai lưng thật đối lập với bộ đầy sắc đỏ của cô nàng; chân váy từng nếp gấp nhẹ của nhiều lớp sa mỏng tạo cảm giác đài các, dịu dàng; mái tóc mây dài đến gối tùy ý buộc sau lưng bằng dây lụa đỏ. Vẫn may nàng ta có mặc y phục bằng lụa đỏ dày bên trong chớ nếu không Bạch Vũ Diệp Y sẽ tưởng tượng Phượng Lăng Lăng là người ở Lầu Xanh khi nào không hay rồi!
Phượng Lăng Lăng ôm Tiểu Bạch lên tay trái, tay phải xòe ra. Không biết tự khi nào một trường tiên nổi bật xuất hiện trên tay phải nàng, thoắt một cái ung dung tiến về trận hỗn chiến phía trước. Mắt không hề chớp cũng không hề tập trung tinh thần mà thong thả vung trường tiên vào mục tiêu. Đám người ban đầu không hiểu chuyện gì đã xảy ra khi ban đầu có một cao thủ dùng trường kiếm rồi, nay lại có thêm một Huyết y nữ tử với dung nhan thập phần mỹ miều động lòng nhân tâm thi triển công pháp chế nhân bằng roi vô cùng thuần thục.
"Vị cô nương này là ai lại đi xen vào chuyện của Phong Vân Môn?"
Hoa Cốc, Phong Vân Môn, Ám Dạ Các là 3 thế lực lớn bậc nhất đại lục, luôn chi phối lực ảnh hưởng lẫn nhau.
Độc Tông _ Bí ẩn, nham hiểm, tàng trữ nhiều loại độc dược chấn động đại lục.
Y Tông _ Đối thủ cạnh tranh trong mắt suốt mấy chục năm thành lập qua luôn là Độc Tông, luôn tuyên bố thiên hạ Y mới là chính đạo, Độc là tà ma ngoại đạo cần được diệt trừ.
Dược Thành _ Nơi cung cấp dược thảo quý hiếm độc quyền của Bắc Huyễn Đại Lục.
Hoa Cốc _ Tổ chức Sát Thủ nổi tiếng bậc nhất Bắc Huyễn Đại Lục.
Phong Vân Môn _ Tổ Chức đào tạo các Kiếm Sư bậc nhất Bắc Huyễn Đại Lục.
Ám Dạ Các bí mật lớn. Nhắc đến Ám Dạ Các không ai giữ nguyên thái độ bình thản như sợ bí mật, tin tức quan trọng của chính mình sẽ bị để ý.
Phượng Lăng Lăng nhếch môi cười trộm không trả lời, một thân huyết y không vương chút máu thản nhiên ôm sủng vật đầy vẻ yêu chiều vừa thản nhiên vung tay quất roi túi bụi. Người bị trúng chiêu không chết cũng gãy nát cọng xương sườn nằm bất động trên đất.
"Xin hỏi tôn tánh đại danh của cô nương là gì? Chúng ta vốn không thù không oán thì hà cớ gì lại hại sát thủ với Phong Vân Môn. Hôm nay vốn là thời cơ tốt vây bắt người trà trộn vào Phong Vân Môn_ cô nương lại cản Phong Vân hành sự vậy là ý gì?" Nam hán tử có vẻ là thủ lĩnh trong đám người từ phía xa nhàn nhạn nói.
Phượng Lăng Lăng liền không kiệm lời nữa trả lời bằng chất giọng thanh nhẹ của mình, tuy nhẹ nhàng nhưng lại giấu bên trong là ý tứ giương cung bạt kiếm.
"Ý gì không cần biết... dám động đao kiếm đến Huyết - Bạch Song Sát _C-h-ế-t..."
Diệp Y nhíu nhíu đôi mắt hồ ly quan sát cuộc hỗn chiến cũng đoán ra được ý tứ của Phượng Lăng Lăng "Huyết - Bạch Song Sát" đang chỉ ai. Chả phải nam tử vận bạch y khi nãy nàng khen có hảo bảo kiếm tốt hay sao? Kiếm tốt ắt có chủ nhân tài năng, chuyện giang hồ đánh đánh gϊếŧ hay gì Bạch Vũ Diệp Y không quan tâm lắm chỉ là có kịch hay ắt sẽ hứng thú chiêm ngưỡng qua.
"Cô... hảo đến sớm. Làm bản công tử phải đợi mỏi mòn phải tìm thú vui giải khuây có hay???
Nam tử bạch y không vướng chút bụi khói nhân gian, khí khái cầm chặt bảo kiếm gϊếŧ người không thấy máu me be bết như tưởng tượng. Sát ý vừa xuất đủ làm họ bị chấn bay!
Phượng Lăng Lăng mày ngài giật giật nhìn tàn cuộc Phong Vân Môn tàn tác như vầy cũng ba hoa hăm dọa nàng không nên xen vào. Chỉ là nàng xen vào để rút chút thời gian nhanh chóng trở về phục mệnh với chủ thượng thôi mà. Không ngờ cái tên này hoàn thành nhiệm vụ trước rồi lại chờ nàng lâu quá đâm ra muốn động đao kiếm giải khuây trong lúc chờ. Thiên a... hảo rảnh rang nga!
"Nhanh chóng giải quyết... vừa lấy được bảo vật trở lại ta đã chạy nhanh đến chỗ hẹn nên không kịp che khuất dung nhan xinh đẹp khuynh thành này. Bắt đền ngươi đấy..."
Phượng Lăng Lăng giả vờ nũng nịu đến nổi da gà da vịt khiến nam tử suýt di động sai kiếm pháp, huyết chảy loạn công tâm mà bị thương.
"Bà cô tôi ơi! Hảo phiền phức..."
Dù trách cứ nhưng nam tử cũng không đùa vui nữa, mỗi lần vung kiếm đều là sát chiêu. Đám đệ tử Phong Vân Môn rốt cuộc đã hiểu Huyết - Bạch Song Sát là ai? Không ngờ dung nhan họ lại trẻ đến như vậy, khi nãy còn xem thường bản lĩnh của họ buông lời nhục mạ. Hối hận cũng muộn màng... xuống âm phủ cũng không biết chính mình đắt tội là thế lực đến từ đâu!
Sau khi giải quyết xong đám người phiền phức, Phượng Lăng Lăng nhanh chóng tiến đến thân ảnh bạch y công tử như hoa như ngọc đang đưa lưng về nàng, thong thả lau đi vết máu ở thân kiếm. Khi lau xong liền thu kiếm vào giới chỉ, tay phải không biết khi nào cầm một cây chiết phiến (quạt giấy) đập đập vào tay còn lại rồi chắp tay sau lưng như đang suy tư về điều gì. Gió đêm lơ đãng thổi qua tóc y khiến chúng bay bay thật quá phiêu dật và lãng tử. Phượng Lăng Lăng nhoẻn miệng cười tươi như hoa choàng vai y như huynh đệ với nhau.
"Nguyệt Hàn! Mới vài tháng không gặp, mỗi người làm nhiệm vụ khác nhau làm ta nhớ ngươi quá đi mất!"
Nguyệt Hàn run rẩy cau mày nhìn bà cô Phượng Lăng Lăng đang làm quá mức thân thiết giữa hai người. Nhẹ nhàng kéo tay Phượng Lăng Lăng khỏi vai, rồi cười gian trá nhìn nàng.
"Nhớ ai chớ không dễ dàng gì lại nhớ ta? Trừ phi trời sập đến nơi... hay... nhớ đến cái tên Long Thiên Kỳ đầu gỗ kia nhỉ?"
Không khí chợt nóng lên một cách bất thường, Phượng Lăng Lăng với hai mắt đỏ lửa quát lên.
"Ai nhớ tới hắn! Cái đồ chỉ biết cứng nhắc, lạnh lùng, vô tâm không màng đến ai nhưng lại si ngốc yêu đan dược như mạng kia."
Nguyệt Hàn ôm bụng cười ngặt nghẽo đến đau cả bụng khi nhìn vẻ mặt hầm hầm của Phượng Lăng Lăng quá ư là tức cười.
"Cứ cười đi! Ta sẽ chống mắt lên xem ngươi có điểm yếu nào hay không? Không biết ai sẽ lọt vào mắt Nguyệt Hàn băng lãnh, hoa hoa công tử vạn cô nàng mê đắm hay không ta? Hay là thân phận Bạch Sát nổi tiếng trên giang hồ khiến ngàn vạn người đề phong như sắp gặp Bạch Vô Thường đến nơi... May hôm nay bọn người kia không nhận ra chúng ta là ai! Nên ta đã tình thương mến thương tiết lộ trước khi gặp họa sát thân không hay! Mà nghĩ cũng lạ, với bản lĩnh thông thiên của ngươi thì hà cớ gì lại làm cho Phong Vân Môn cử đám người truy sát đây?"
Phải mất một lúc Nguyệt Hàn mới dứt hẳn trận cười quá trớn này. Hắng giọng mấy tiếng chỉnh lại tinh thần về vẻ trầm lặng thường ngày_ bắt đầu nghiêm chỉnh trả lời:
"Ta trộm Kim Linh Châu của Phong Vân Môn!"
"Ồ... thì ra nhiệm vụ của ngươi là..."
"Ừ... Cô đã lấy được Hỏa Linh Châu chưa?"
Phượng Lăng Lăng thật dễ giận mau quên, lại cười tươi như lúc mới gặp.
"Xì! Tới tay Phượng Lăng Lăng này rồi là ổn thỏa hết! Cũng tại tin tức thăm dò ban đầu bị sai nên làm ta đi Viêm Cốc thất bại. Nhưng trời không tuyệt đường của lão nương để ta phát hiện ra một chi phản bội của Tộc ta Ngàn năm trước. Đã gặp ắt lão nương cho họ lỗ vốn một phen mà lấy bảo vật trấn tộc bị mất cùng Hỏa Linh Châu. Hehe..."
Nguyệt Hàn gật đầu thầm khen khả năng điều tra bảo vật cùng khí vận khá tốt của Phượng Lăng Lăng. Ánh mắt vô tâm vô ý đáp xuống cục bông trắng muốt liền tò mò hỏi.
"Ể? Cục Bông Nhỏ này ngươi kiếm đâu ra đấy? Kẻo bắt nhầm tộc nhân Thanh Khâu đi lạc là Chủ Thượng bầm cô ra thành tương đen!"
Phượng Lăng Lăng tay nâng Bạch Vũ Diệp Y lên liền phản bác: "Ta nhặt được ở Sơn Mạch U Viên! Nào phải ở Thanh Khâu nga..."
Nghi hoặc quan sát cục bông nhỏ thêm chút nữa thì thấy cục bông chỉ có một đuôi liền dẹp bỏ suy nghĩ liền nhìn sắc trời cũng đã quá nửa đêm liền bảo.
"Mau chóng trở về kẻo trễ là trách tội xuống ta sẽ gánh không nổi!"
"Xùy... nhát gan..." Phượng Lăng Lăng lẩm bẩm cũng ôm chặt Tiểu Bạch rồi nhanh chóng đuổi theo Nguyệt Hàn đề khí hướng phương Nam bay đi.
Huyết - Bạch sắc mỹ lệ ấy dần biến mất trong màu đêm đen kịt không một dấu tích như chưa hề đến đây lần nào. Đám thi thể chồng chất của hỗn chiến giải khuây của Nguyệt Hàn tự thân biến mất không một vết tích nào.