Lữ Minh Dương uể oải dựa người vào thành ghế bên đống lửa, thích thú nhìn nhìn Hàn Di, chờ cô nói tiếp.
Toàn bộ người trong thôn rất có khả năng biến thành xác sống, chuyện như vậy còn chưa đủ đáng sợ, vậy chuyện thế nào mới thật sự đáng sợ đây chứ?
Ánh mắt Hàn Di xa xăm ngắm nhìn những bông tuyết đang bay tán loạn ở bên ngoài, dường như có vấn đề gì đó khiến cô khó nghĩ. Cô cũng không nói tiếp lời ban nãy, sau khi ngơ ngẩn hồi lâu, cô thở dài một hơi nói:” Không nói mấy thứ này nữa, ngươi bắt đầu tĩnh tọa đi, e là buổi tối không rãnh rỗi đâu.”
Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng, xem ra thân phận của mình đúng là rất thấp, mỗi lần đề cập đến vấn đề trọng yếu, nhiều nhất chỉ biết được chút ít râu ria bên ngoài mà thôi. Hắn thở dài, bỏ thêm hai cây củi vào trong đống lửa, sau đó ngồi thẳng lưng chuẩn bị tĩnh tọa, nhưng bất giác lại liếc mắt nhìn về hai khối thịt bò đặt trên cái bàn nhỏ bên cạnh.
Thịt bò đã nguội, nhưng vẫn phảng phất hương thơm nhàn nhạt.
Lữ Minh Dương không khỏi cảm thấy bụng hơi nóng lên, đây là dấu hiệu đói bụng. Hiện tại đã là buổi trưa, từ sáng tới giờ hết đào mộ rồi lại lấp mộ, thật đúng là tiêu hao thể lực. Lữ Minh Dương không khỏi trừng mắt đánh ực nuốt xuống một ngụm nước miếng...
Chợt hai khối thịt bò mê người kia bị một đôi tay thon dài nhấc bổng lên, ném ngay vào trong đống lửa.
Lữ Minh Dương nhất thời giật mình, ngẩng đầu lên thì thấy Hàn Di đang dùng một ánh mắt thâm trầm nhìn mình, trong mắt cô tựa hồ đang che dấu thứ gì đó.
Thịt bò ở trong đống lửa xèo xèo bốc lên những lọn khói, một mùi thịt cháy khét bay lên, nhưng trong đó lại ẩn chứa một loại mùi thơm mê người. Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng, xoay người mở ba lô, móc ra hai bịch bánh quy bỏ vào miệng nhai.
Bánh quy khô khốc và nhạt nhẽo, tuy bình thường Lữ Minh Dương vẫn hay ăn nhưng giờ phút này hắn lại cảm thấy thật khó để nuốt trôi. Bất chợt hắn thầm giật mình, nhớ lại ánh mắt hai thôn dân đã đưa thịt bò cho mình, thứ ánh mắt háo hức tham lam...
Thịt bò này quả nhiên có vấn đề!
“ Ăn nhanh đi rồi tĩnh tọa.” Hàn Di vừa lãnh đạm đưa mắt liếc nhìn Lữ Minh Dương, vừa nói.
Lữ Minh Dương âm thầm thở dài một tiếng, Hàn Di này tự nhiên khôi phục bộ dáng lạnh lùng xa cách là sao? Hắn bất đắc dĩ nuốt xuống miếng bánh quy ở trong miệng, rồi ngồi thẳng lưng bên cạnh đống lửa.
Buổi chiều mùa đông tương đối ngắn, bông tuyết phiêu đãng trong không trung đã dần ít lại, rồi ngừng hẳn, sắc trời bỗng chốc sụp tối, cảnh vật chìm dần vào bóng đêm, cả thôn trang lập tức lại bị bao trùm bởi thứ không khí nặng nề tĩnh lặng và đầy chết chóc.
Hàn Di ngơ ngẩn nhìn những ánh tuyết quan phản chiếu mông lung trong đêm, khẽ thở dài một hơi, có lẽ một đêm khủng bố sắp bắt đầu. Ai mà biết được đêm nay sự tình quỷ dị nào sẽ phát sinh đây? Thi thể mất tích của Lưu Thúy Hoa, ở trong linh đường là Ngưu Nhị Xuyên, còn cả mấy dấu chân nhỏ thần bí nữa....
Hàn Di nhẹ nhàng đứng lên, nếu như đêm nay xảy ra chuyện, thì đó chính là khởi đầu cho hàng loạt chuyện khủng bố tiếp theo.
Cô nhìn Lữ Minh Dương đang ngồi trước đống lửa, Lữ Minh Dương vẫn đang trầm tĩnh ngồi minh tưởng. Khuôn mặt của hắn bình tĩnh, hai mắt nhìn xuống, tựa hồ đã tiến vào cảnh giới vong ngã.
Hàn Di đưa tay muốn đánh thức Lữ Minh Dương, rồi lại âm thầm thở dài, khẽ rụt tay lại, nhẹ nhàng cất bước, lặng lẽ rời phòng, đi ra bên ngoài đang phủ đầy tuyết.
Cả thôn đều chìm trong bóng tối, chỉ có linh đường trong nhà Ngưu Nhị Xuyên ở thôn tây là vẫn có ánh sáng lập lòe. Hàn Di trực tiếp đi về phía đầu thôn tây, nếu như đêm nay có phát sinh chuyện gì quỷ dị, nơi có khả năng xảy ra chuyện lớn nhất, chính là linh đường của người chết gần đây nhất.
Cửa lớn nhà Ngưu Nhị Xuyên mở rộng, xuyên qua sân nhà có thể loáng thoáng nhìn thấy ánh đèn trong linh đường. Bên dưới ánh sáng của hai cây nến màu trắng, chính là thi thể của Ngưu Nhị Xuyên. Bên cạnh linh đường có mấy thôn dân đang ngồi gật gù trên chiếu cỏ, bọn họ đang mơ màng chìm trong giấc ngủ.
Hàn Di nhẹ nhàng vào nhà, đến gần cửa phòng đặt linh đường nhìn một cái, trên người Ngưu Nhị Xuyên đã được thay một bộ thọ y, chính là loại áo bố màu lam đậm đó, trên mặt gã đang đắp một miếng vải trắng, không thể nhìn thấy sắc mặt của gã. Mà giữ linh đường chỉ là một vài phụ nữ trong gia tộc, muội muội Ngưu Nhị Xuyên là Tiểu Cầm cũng có ở trong đó, cô ta đang gục ở trên linh sàng của Ngưu Nhị Xuyên mà ngủ say.
Hàn Di nhẹ nhàng đi vào linh đường, vỗ nhẹ vào lưng Tiểu Cầm, nhưng Tiểu Cầm lại hình như không hay biết gì cả, vẫn ngủ say không tỉnh.
Hàn Di khẽ nhíu mày, lại tăng thêm chút lực vỗ vào đầu vai Tiểu Cầm, rốt cục lần này Tiểu Cầm đã có phản ứng, cô ta chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, từ từ quay đầu nhìn về phía Hàn Di.
Nhìn thấy Hàn Di hình như không phải là người giữ linh đường, cô ta nhất thời có chút hoảng sợ, đang chuẩn bị há mồm la to, Hàn Di đã nhanh chóng đưa tay bịt miệng cô ta lại, dùng bàn tay còn lại ra dấu không được lên tiếng.
Tiểu Cầm rốt cục cũng dần bình tĩnh lại, Hàn Di ra dấu bảo cô ta đi với mình, sau đó nhẹ nhàng rút khỏi linh đường.
Tiểu Cầm nhẹ nhàng đi theo Hàn Di sang phòng bên cạnh, Hàn Di xoay người đóng cửa khóa kín, sau đó xoay người lại, cười với Tiểu Cầm một cái, thấp giọng nói:” Đừng sợ, tôi đến để giúp cô.”
Tiểu Cầm vẫn giữ nguyên vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác, hình như vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
Hàn Di khẽ thở dài, lần nữa cất tiếng:” Không phải cô muốn biết anh mình chết thế nào sao?”
“ Anh tôi?” Tiểu Cầm tựa hồ bất chợt bừng tỉnh, lập tức lớn tiếng tiếp lời nói:” Anh tôi chết! Anh tôi bị người ta hại chết.”
Hàn di vội vàng suỵt dài một tiếng, ý bảo Tiểu Cầm thấp giọng nhỏ tiếng một chút. Tiểu Cầm cũng lập tức hiểu ý, cặp mắt đã có thần hơn trước, sắc mặt sợ hãi, cố gắng hạ giọng thật thấp nói:” Anh tôi là bị người ta hại chết.”
Hàn Di khe khẽ gật đầu, thấp giọng nói:” Vậy cô có biết anh mình bị ai hại chết không?”
“ Biết, tôi biết.” Tiểu Cầm trợn to đôi mắt tiếp lời nói,” Anh tôi là bị người đàn ông kia hại chết, tôi biết tất cả điều đó.”
Hàn Di không khỏi khẽ nhíu mày, lời nói của Tiểu Cầm khiến người ta không khỏi dấy lên nghi ngờ. Chẳng lẽ cô ta đã biết rõ nguyên nhân cái chết của Ngưu Nhị Xuyên?
“ Anh tôi là bị tên đó hại chết đấy.” Tiểu Cầm hạ thấp giọng nói.
“ Tên đó là ai?” Hàn Di thấp giọng hỏi.
“ Hừ, không thể nói cho người khác nghe được.” Tiểu Cầm chầm chậm nói,” Tam gia gia đã nói với tôi là ai hại chết anh mình, lão dặn tôi không được nói cho người khác biết.”
Hàn Di không khỏi càng thêm nghi hoặc, Ngưu Tam gia nói cho Tiểu Cầm biết ai hại chết Ngưu Nhị Xuyên? Lão làm thế nào mà biết được? Nếu lão biết thì tại sao chỉ nói cho một mình Tiều Cầm, mà không đi huy động thôn dân đi bắt tên hung thủ kia?
“ Tiểu Cầm, cô nói nhỏ cho tôi biết, Ngưu Tam gia nói là ai đã giết ca ca cô....” Hàn Di lại hỏi thêm lần nữa.
“ Không được, không được, Tam gia nói không thể để người khác biết, hiện tại cảnh sát không thể lên núi được, nếu để người khác biết, tên cặn bã đó sẽ chạy trốn.” Tiểu Cầm liều mạng hạ thấp giọng nói.
Hàn Di không khỏi có thêm một nghi vấn mới đó là tinh thần của Tiểu Cầm có khi nào đã không còn bình thường, mặc dù trong phòng rất tối, nhưng nhờ vào ánh tuyết quang xuyên thấu qua cửa sổ, vẫn có thể loáng thoáng nhận ra thần thái Tiểu Cầm hình như có chút hoảng loạn.
“ Tôi sẽ không nói cho ai hết, cô chỉ nói cho một mình tôi nghe thôi được không?” Hàn Di nhẹ giọng dẫn dụ Tiểu Cầm.
“ Tôi không thể nói cho cô biết, cô và hắn rất có thể là cùng một phe... A, không, đừng có giết tôi...” Tiểu Cầm bất chợt kích động, thanh âm không khỏi hơi lớn.
“ Đừng sợ, đừng sợ, lúc nãy tôi đã nói rồi đó, tôi đến để giúp cô mà...” Hàn Di vội vàng vỗ về nói. Từ lời nói của Tiểu Cầm mà suy đoán, hiện tại ở Vọng Thủy thôn này người có thể gọi là một phe với mình cũng chỉ có mỗi Lữ Minh Dương, Hàn Di bất giác nhíu chặc chân mày, Ngưu Tam gia nói với Tiểu Cầm hung thủ là Lữ Minh Dương, rốt cục chuyện này là thế nào?
Kết hợp với chuyện buổi trưa hôm nay, hành động chia thịt bò của Ngưu Tam gia, không khỏi khiến Hàn Di thầm kinh hãi trong lòng, mục đích của Ngưu Tam gia đến tột cùng là cái gì đây?
Chẳng lẽ lão biết thịt bò đó có vấn đề, mới cố ý đem đến cho hai người mình sao?
Tiểu Cầm sau khi được Hàn Di vỗ về, nhịp thở dần dần bình thường lại. Cô ta lần nữa trợn to đôi mắt hoảng sợ, hạ thấp giọng nói với Hàn Di:” Cô không phải cùng phe với hắn?”
Hàn Di vội vàng gật đầu nói:” Đúng vậy, tôi không có cùng phe với hắn. Tôi đến để giúp cô.”
Tiểu Cầm cảnh giác đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi quay qua Hàn Di nói:” Cô cẩn thận một chút, đừng để hắn giết luôn cô...”
Hàn Di cười khổ trong lòng, tinh thần của Tiểu Cầm đúng là bất thường rồi, chẳng qua cô ta vẫn còn có thể quan tâm đến an toàn của người khác, đúng là khiến cho người ta không khỏi dấy lên một tia thương cảm.
“ Ừ, tôi sẽ cẩn thận.” Hàn Di làm ra vẻ hết sức nghiêm túc nói:” Cô có thể nói cho tôi biết, đêm qua rốt cục là có chuyện gì hay không?”
“ Tối ngày hôm qua?” Tiểu Cầm làm ra vẻ mặt trầm tư, nói:” Tối ngày hôm qua tôi đang ngủ a...”
“ Vậy cô có nghe thấy động tĩnh gì đặc biệt không?” Hàn Di dẫn dắt Tiểu Cầm hồi tưởng.
“ Vào lúc nửa đêm, tôi nghe thấy anh tôi nói chuyện đó...” Tiểu Cầm nhíu mày nói:” A, tôi nhớ ra rồi, chắc là lúc đó tên cặn bã kia đang nói chuyện với anh tôi đó, a, đều tại tôi, đều tại tôi, nếu tôi chạy qua xem một chút, anh tôi sẽ không bị tên cặn bã đó giết...”
Tiểu Cầm lần nữa bị kích động, cô ta liều mạng túm lấy tóc mình, vẻ mặt thống khổ vô cùng. Hàn Di vội vàng an ủi, làm cho cô ta bình tĩnh trở lại.
“ Sau đó thì sao, cô còn nghe thấy gì nữa không?” Hàn Di tiếp tục hỏi.
Tiểu Cầm chậm rãi lắc đầu, nói:” Không có, sau đó thì tôi lại ngủ thiếp đi, hi hi.”
Tiểu Cầm vừa hi hi cười, vừa nói:” Lúc ngủ, tôi còn nằm mơ nữa...”
Hàn Di khẽ thở phào một cái, xem ra mình đi chuyến này đúng là công dã tràng, từ miệng Tiểu Cầm chẳng kiếm được manh mối nào giá trị cả.
Nhưng Tiểu Cầm vẫn vừa khúc khích cười, vừa tiếp tục nói:” Tôi nằm mơ thấy bà nội, còn thấy cả chị dâu...”
Hàn Di chợt máy động trong lòng, kéo ngay Tiểu Cầm lại gần hỏi:” Cô mơ thấy gì, nói nhanh lên...”
Tiểu Cầm hình như bị hành động đột ngột này của Hàn Di dọa sợ hết hồn, tiếng cười khúc khích đột nhiên ngừng bặt, hai mắt lăm lăm nhìn Hàn Di nói:” Tôi không nhớ rõ, tôi chỉ nhớ mình mơ thấy chị dâu, còn có cả bà nội...”
Hàn Di nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tiểu Cầm, sắc mặt Tiểu Cầm mặc dù có chút si ngốc, nhưng đôi mắt của cô ta lại vô cùng trong suốt, Hàn Di không khỏi trút một hơi nhẹ nhõm, nói:” Tốt rồi, cô mau quay về đi, đừng để người khác phát hiện, nếu không tên cặn bã sẽ chạy trốn.”
------------------------------------------