Chương 13: Khu vực an toàn.
Xe lửa cao tốc đã xuất hiện ngay trước mắt, thời khắc tử vong cũng đến gần.
Lữ Minh Dương nhanh chóng cúi xuống, cố gắng dùng tay lấy chiếc xe đồ chơi đang mắc kẹt dưới chân côn ra, lại không ngờ là chiếc xe đồ chơi kia vô ý rơi xuống thế mà lại kẹt cứng đến vậy. Hắn dùng tay kẹp lấy chiếc xe đồ chơi rồi dùng sức kéo, không ngờ vừa kéo một cái, chiếc xe đồ chơi làm bằng nhựa kia lại bể ra một góc, đồng thời hắm cảm giác được từ ngón tay truyền đến một trận đau nhức, mảnh nhựa bén nhọn đã cứa lên ngón trỏ của hắn.
“ Xuống xe!” Lữ Minh Dương gấp gáp kêu lên.
“ Sao vậy nè? Cửa xe mở không ra!” Chu Đình vội vàng kêu lên.
Lữ Minh Dương đã phát hiện vấn đề này, hắn bỗng nhiên nhớ lại lúc nãy vì đề phòng Hồ Dĩnh mở cửa xe, hắn đã kích hoạt khóa gia trọng trên cửa xe, mà khóa gia trọng này muốn mở chỉ có thể dùng vân tay của mình để mở.
Mồ hôi lạnh nhất thời toát đầy trán Lữ Minh Dương.
Xe lửa phát ra một tiếng còi hú thật dài, hiển nhiên người lái xe lửa đã phát hiện chiếc xe Jeep đang chắn ngang trên đường ray, đối với một đoàn xe lửa chạy với tốc độ cao như vậy mà nói, khoảng cách trước mắt này chính là chỉ trong giây lát đã thành con số không, tựa hồ tai nạn đã không thể tránh khỏi. Một khi tai nạn phát sinh, người trong xe Jeep đương nhiên là không thể may mắn thoát được, một khi xe lửa trật khỏi đường ray..., thì đó chính là một tai nạn kinh hoàng.
“ Nhanh nghĩ biện pháp! Nhanh!” Chu Đình vội vàng la, tìm kiếm khắp nơi xem có thứ gì cứng rắn có thể đập phá cửa kính xe. Bất quá trong xe tựa hồ thực không có món nào thuận tay, cô liền cầm chiếc túi đựng máy quay DV của mình lên hung hăng phang vào cửa kính xe.
Bể nát.
Nhưng thứ bể nát đương nhiên không phải là kính xe, chiếc xe này là đặc chế, đương nhiên kính xe cũng không phải đồ bình thường, đừng nói là dùng máy quay DV, cho dù là dùng búa sắt đập cũng chưa chắc có thể đập bể.
Lữ Minh Dương nhíu mày, muốn mở cửa xe, chỉ có một biện pháp, ngoài việc dùng vân tay làm chìa khóa, đồng thời cũng phải nhập vào một chuỗi mật mã thật dài, nhưng thời gian trước mắt cơ bản là không đủ. Mở cửa xe để thoát ra căn bản là không thể thực hiện được.
Hắn bỗng nhiên máy động trong lòng, có lẽ vẫn còn một biện pháp!
Lữ Minh Dương không chút do dự liền ấn cái nút màu cam bên dưới bảng điều khiển, nhất thời một làn sóng bức xạ điện từ vô hình lan tỏa rộng ra, bản thân hắn thì dùng mủi chân móc nhẹ một cái thứ đang mắc kẹt dưới chân côn kia, vừa rồi kéo đến bể cả thân xe cũng lấy không ra thì bây giờ chiếc xe đồ chơi đã bị móc sang một bên.
Cần số, chân côn, chân ga phối hợp nhịp nhàng, quân xa Humvee nhanh chóng bộc lộ tính năng ưu việt của nó, thân xe cực đại như một con báo nhanh nhẹn mà khoan thai phóng ra ngoài, tiếng còi xe lửa chói tai vang lên thật dài đằng sau dần dần đi xa, Lữ Minh Dương rốt cục thở hắt ra một hơi thật mạnh, phát hiện y phục trên người mình chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm.
Chu Đình và Hồ Dĩnh tận mắt chứng kiến cảnh cả ba người từ trong tay thần chết thoát ra, biểu tình vui sướng vì được trùng sinh còn chưa kịp hiện lên mặt, thì cảm giác đầu óc kịch liệt choáng váng và buồn nôn đã lập tức ập tới.
Lữ Minh Dương ngắt thiết bị bức xạ, nhìn gương mặt hai mỹ nữ bây giờ đã biến thành quả mướp đắng, nhịn không được phát ra một tràng cười to.
Đối với người được huấn luyện đặc biệt từ lúc nhỏ như hắn mà nói, loại bức xạ cường độ cỡ này căn bản không có bao nhiêu ảnh hưởng. Còn đối với Chu Đình và Hồ Dĩnh thì lại hoàn toàn không giống, váng đầu hoa mắt, lợm giọng nôn mửa, tay chân vô lực, đủ loại cảm giác thống khổ trong khoảnh khắc ập tới cùng một lúc, làm cho người ta quả thực không thể chịu nổi.
“ Tốt rồi, lập tức sẽ đến nơi, đợi lát nữa tôi cho các cô uống chút thuốc thì sẽ ổn thôi.” Lữ Minh Dương mỉm cười nói xong, phía trước đã loáng thoáng có thể nhìn thấy một dãy nhà.
“ Đây là chỗ nào?” Chu Đình cố nén cảm giác khó chịu xuống, hỏi.
“ Trước kia khu này là kho vũ khí, hiện tại bị bỏ hoang, tạm thời là nơi trú ẩn của tôi.” Lữ Minh Dương thản nhiên nói xong thì đã đến trước cửa kiểm soát rồi.
Không ngờ được địa phương nhìn qua có chút cũ nát này, mà cửa kiểm soát lại là cửa điện tử điều khiển từ xa. Lữ Minh Dương dùng một cái điều khiển từ xa nho nhỏ mở cửa, chiếc xe nhanh chóng tiến vào bên trong.
Khu vực dùng làm kho vũ khí dĩ nhiên diện tích sẽ không nhỏ, trên tường rào thật cao tựa hồ còn trang bị lưới điện, khu vực bên trong mọc đầy cỏ dại, con đường xi măng đi vào cũng coi như còn tốt, hai bên đường là một loạt kho hàng to lớn cũ kỹ, cửa các kho hàng đều mở ra, không gian tối om đằng sau cánh cửa giống như cái miệng đang mở lớn của một con dã thú khổng lồ, nhìn ba người như là hổ rình mồi.
Trong khu vực này đừng nói bóng người, đến dấu vết sinh hoạt của con người còn không có chút nào.
“ Địa phương lớn như vậy chỉ có một mình anh ở sao?” Chu Đình nhịn không được hỏi.
“ Ừ” Lữ Minh Dương nhàn nhạt đáp,” Hơn nữa phía sau khu vực này là một cái bãi tha ma trước giải phóng, trái phải hai bên là một vườn cây ăn trái lớn, có thể nói trong phạm vi ba mươi lăm dặm xung quanh đều không có người ở.”
Chu Đình nhất thời khẽ ớn lạnh trong lòng. Con người là một loài động vật quần cư, một khi tách ra khỏi đám đông chỉ còn đơn độc một mình, cảm giác bất an cũng lập tức theo đó kéo tới. Thật không rõ Lữ Minh Dương vì lý do gì lại lựa chọn một chỗ như vậy để làm nơi trú thân, hắn như thế nào lại có khả năng chịu được cảnh cô độc như vậy.
Ở cuối con đường có một toà nhà hai tầng cũ kỹ, Lữ Minh Dương lập tức cho xe dừng lại ở khoảng sân trống trước cửa toà nhà. Lữ Minh Dương lấy ra một cái chìa khoá, sau đó ở bảng điều khiển lật một cái màn LCD cảm ứng lên, ấn ngón tay rồi nhập mật mã vào đó, vừa nói:” Tốt rồi, chúng ta tạm thời an toàn, xuống xe thôi.”
Bên trong toà nhà có một cầu thang dẫn lên lầu, lên trên là một hành lang có lan can bảo hộ bằng sắt, từ vị trí cầu thang thì bên trái là ba phòng nhỏ đơn giản, bên phải chính là một đại sảnh. Lữ Minh Dương lập tức dẫn hai người tiến vào đại sảnh.
Đèn điện bật lên, hai mỹ nữ nhất thời bị bài trí trong cái đại sảnh nho nhỏ này làm cho choáng đến ngây người, ai có thể nghĩ một toà nhà cũ kỹ rách nát này, trang trí nội thất bên trong lại cao cấp như vậy. Sô pha bọc da thật, TV LCD cực lớn, tựa hồ bất cứ chỗ nào cũng đều không tương xứng với cái vỏ bọc bên ngoài của nó.
Lữ Minh Dương từ trong ngăn kéo lấy ra một lọ thuốc, đưa cho Chu Đình nói:” Các cô mỗi người một viên, khoảng mười phút thì có thể thoải mái trở lại.”
“ Đây tột cùng là chuyện gì?” Hồ Dĩnh nuốt viên thuốc xuống, sớm đã không nhịn được hỏi.
Lữ Minh Dương cùng Chu Đình trao đổi ánh mắt, cười nhạt nói:” Thật ra có thể nói cô đã suýt chết ba lần.”
Hồ Dĩnh nhất thời mờ mịt không hiểu, nhíu chặt mày nhìn chằm chằm Lữ Minh Dương.
Lữ Minh Dương và Chu Đình đem đầu đuôi câu chuyện nói cho Hồ Dĩnh nghe một lần, không ngoài dự liệu, Hồ Dĩnh chính là cười lạnh lắc đầu nói:” Tôi không tin, anh cho tôi là con nít à, lấy mấy chuyện này lừa gạt tôi, ha ha...”
Lữ Minh Dương nhàn nhạt nói:” Cô không tin? Vậy cô thử giải thích cho tôi nghe một chút tối hôm nay đến tột cùng là chuyện gì xảy ra đi. Xe thực phẩm ở KTV, còn có sự cố trên đường ray xe lửa, sự tình quỷ dị như vậy như thế nào toàn để cô gặp phải?”
Hồ Dĩnh nhất thời yên lặng không lên tiếng, tựa hồ đang kịch liệt đấu tranh tư tưởng. Chu Đình thầm thở dài, sự tình quỷ dị như vậy, dù là nói cho bất cứ ai thì e là trong nhất thời họ cũng khó có thể tiếp nhận. Cô quay đầu lại, nhìn Lữ Minh Dương nói:” Bước tiếp theo chúng ta phải làm gì? Vẫn tiếp tục trốn tránh như vậy sao?”
“ Trốn tránh vô ích.” Lữ Minh Dương nhàn nhạt nói:” Không đạt được mục đích của mình, nó sẽ không ngừng tay.”
“ Như vậy chúng ta phải moi nó ra, tiêu diệt nó.” Chu Đình căm hận nói.
“ Chúng ta không cần phí sức.” Lữ Minh Dương mỉm cười nói,” Chúng ta chỉ cần đợi, nó sẽ tự tìm đến chỗ chúng ta.”
-------------------------------------------------------------------------------------