Hai tay Vương Quốc Khánh gắt gao bóp lấy cổ của mình, trong cổ họng phát ra thanh âm khò khè trầm thấp, vợ anh ta sớm đã hoảng hồn, giật mình đánh rơi chén canh cá trên tay, khẩn trương gỡ hai tay Vương Quốc Khánh ra, lại phát hiện anh ta vốn bị thương nặng vô cùng yếu ớt tự nhiên bây giờ hai tay lại tựa như kiềm sắt, gỡ hoài gỡ không ra.
“ Anh bị làm sao vậy? Bác sĩ, bác sĩ…” chị ta vừa khóc vừa kêu lên, mọi người trong phòng đều bị tình huống bất thình lình này hù đến sợ ngây người, bác sĩ này coi như cũng bình tĩnh, vội vàng khẩn trương đi đến giường bệnh.
Tình trạng Vương Quốc Khánh hiện tại là hoàn toàn tương tự với trường hợp Hầu Khánh Ba lúc ở nhà giam! Chẳng lẽ tiểu quỷ kia lại đến đây đoạt mạng?
Lữ Minh Dương đã nhanh chóng lấy mắt kiếng đeo lên, nhưng khi nhìn về phía Vương Quốc Khánh thì trên người anh ta lại không có thân ảnh của tiểu quỷ kia, hai tay của anh ta cũng thực không có bị quỷ khống chế, chẳng lẻ thực là anh ta tự nguyện bóp cổ mình?
Khả năng này tuyệt đối không thể, cho dù Vương Quốc Khánh chán sống nghĩ quẩn muốn tự sát, thì dùng phương pháp tự bóp cổ mình cũng tuyệt đối không thể thực hiện được.
“ Có thể anh ta bị mắc xương cá rồi.” Bác sĩ vội vàng kêu lên.
“ Không thể nào, vừa rồi tôi đã rất cẩn thận, chỉ đút canh cho anh ấy, không để anh ấy ăn thịt cá.” Vợ Vương Quốc Khánh khóc lớn lên.
“ Nhanh đi thông báo cho phòng cấp cứu, nhanh!” Bác sĩ vội vàng quay về phía chị ta la lên, chị ta hốt hoảng luống cuống chạy ra cửa.
“ Tôi đi cùng chị ấy...” Chu Đình nói xong liền muốn đuổi theo, Lữ Minh Dương lại bất chợt chụp lấy tay cô. Trị số trên mặt thiết bị Emf rõ ràng chứng minh tình hình trước mắt cũng không phải là trùng hợp ngẫu nhiên, cái này là do ác linh cố ý tác quái, sinh mạng tuy không phân biệt sang hèn, nhưng an toàn của Chu Đình trong tâm Lữ Minh Dương tuyệt đối là trọng yếu hơn.
“ Nhanh, gỡ tay anh ta ra!” Bác sĩ vội gọi một tiếng. Trong phòng tuy đầy người, nhưng đợi đến khi mấy người nhà bệnh nhân này có phản ứng, Lữ Minh Dương sớm đã vọt tới trước mặt bắt lấy cổ tay Vương Quốc Khánh.
Trường kỳ nằm trên giường bệnh đã sớm làm cơ thể anh ta teo tóp, cổ tay teo tóp chỉ còn lại da bọc xương, làm cho người ta có một loại cảm giác chỉ cần hơi dùng sức một chút là nó sẽ gãy lìa, nhưng đôi tay teo tóp này lại phảng phất có sức mạnh ngàn cân, Lữ Minh Dương và bác sĩ hai người hợp sức cũng không thể kéo ra được phân nào.
Hiển nhiên bác sĩ đã bị tình huống bất thường này làm giật mình, tay chân có chút luống cuống, trong miệng thì lẩm bẩm than nhỏ:” Điều này sao có thể...”
Những sự tình không hợp lẽ thường thì người thường rõ ràng không thể hiểu được nguyên nhân. Theo tình hình Vương Quốc Khánh hiện tại mà xem, tựa hồ là bởi vì bị ác linh khống chế, bộc phát ra tiềm năng trong cơ thể nên mới phút chốc có được lực lượng cực đại như vậy.
Vương Quốc Khánh há to miệng, trong cổ họng phát ra một trận khò khè, hai mắt nhìn xeo xéo lên cửa.
Lữ Minh Dương quay đầu nhìn lại, phía trên cửa có một cái cửa sổ nhỏ, cửa sổ nhỏ bên trên chỉ được gắn kính mờ, nhưng vẫn có thể phản chiếu một bóng người mờ nhạt.
Giường Vương Quốc Khánh là ở vị trí bức tường đối diện xéo một góc với cửa sổ nhỏ, bên trái một cái cửa sổ lớn, thông qua góc độ phản chiếu mà phán đoán, thì ngoài cửa sổ lớn nhất định có quỷ!
Quỷ tuy là một khối năng lượng, nhưng nó cũng tuyệt đối không có khả năng tự do bay lơ lững giữa không trung. Phòng bệnh của Vương Quốc Khánh là nằm ở lầu ba, nó nhất định phải dựa vào một cái gì đó thì mới có thể đứng bên ngoài cửa sổ lầu ba như vậy.
Hiện tại cũng không cần suy nghĩ nó dùng phương pháp gì mà có thể đứng bên ngoài cửa sổ, chỉ cần đuổi nó đi, để nó không thể tiếp tục khống chế thân thể Vương Quốc Khánh nữa là được.
Lữ Minh Dương từ từ dịch chuyển cước bộ, đột ngột xoay người quay về phía cửa sổ phun ra một búng bọt máu. Đây là hắn tự cắn rách đầu lưỡi của mình, hòa lẫn với nước bọt, phun ra ngoài như vòi sen tưới hoa vậy.
Thông qua mắt kính, loáng thoáng có thể thấy thân ảnh một nữ nhân từ cửa sổ rơi xuống dưới. Ngay sau đó Vương Quốc Khánh nặng nhọc ho khan một tiếng, thổ ra một búng máu tươi trên mặt đất, tiếp theo cả người vô lực mềm nhủn nằm trên giường thở hổn hển.
Lữ Minh Dương thầm thở phào một hơi, tốt xấu gì thì cũng coi như đã cứu lại được một mạng người. Hắn liếc nhìn búng máu mà Vương Quốc Khánh thổ ra trên mặt đất, trong đó có một thứ gì đó lóe sáng, nhìn kỹ thì thứ này cũng không phải là cái gì xương cá, mà rõ ràng là một mũi kim thêu nho nhỏ.
Lữ Minh Dương thấy mọi người trong phòng đều đang tập trung sự chú ý trên người Vương Quốc Khánh, cho nên âm thầm rút ra một cái khăn tay, khom người làm bộ như buộc lại dây giày, rồi nhanh chóng nhặt lấy cây kim thêu kia lên.
Tất cả mọi người trong phòng đều rất là hưng phấn, ở địa phương như là bệnh viện này thì còn có cái gì cao hứng hơn là chuyện cải tử hoàn sinh đây chứ. Bác sĩ rất hưng phấn, tựa hồ Vương Quốc Khánh còn sống là công lao của mình vậy, a a cười nói:” Canh cá là rất tốt, bất quá sau này khi uống nhớ phải chú ý xương cá a.”
Vương Quốc Khánh cảm kích muốn mở miệng cám ơn, lại phát ra một trận ho khan, lại thổ ra một búng nước bọt có lẫn chút máu tươi, có lẽ chiếc kim thêu lúc nãy đã tổn thương cổ họng của anh ta rồi.
“ A, không cần vội, không cần vội, một lát tôi sẽ tiến hành kiểm tra cho anh, miệng vết thương phải xử lý thật tốt, bằng không nó bị nhiễm trùng thì sẽ phiền toái lắm…” Bác sĩ thập phần vừa ý trấn an Vương Quốc Khánh, Lữ Minh Dương thì lặng lẽ kéo Chu Đình ra khỏi phòng.
Đi ra đại sảnh khu lưu bệnh, Lữ Minh Dương thở ra một hơi thật dài. Chu Đình lại nghi hoặc hỏi:’ Có chuyện gì, còn chưa hỏi anh ta câu nào mà đã bỏ đi rồi?”
Lữ Minh Dương ảm đạm cười:” Trong lúc nhất thời chỉ sợ anh ta cũng không nói chuyện được đâu, hơn nữa chúng ta muốn tìm hiểu sự tình thì cũng không thể ở giữa nhiều người như vậy mà đi hỏi.”
“ Vậy phải làm sao bây giờ?” Chu Đình có chút chán nản hỏi.
“ Không cần gấp, tôi vẫn còn một đầu mối cũng tương đối có giá trị.” Lữ Minh Dương mỉm cười, từ trong lòng lấy ra chiếc khăn tay bọc bên trong chính là chiếc kim thêu.
Trở lại lên xe, Lữ Minh Dương mở máy tính lên, vừa mở tư liệu do lão Mã gửi đến, vừa nói:” Trong vụ tai nạn đầu tiên có một nạn nhân tử vong tên là Phùng Tĩnh Dung, cô ấy tự mình mở một cái cửa hàng thêu nhỏ… A, chính là cô ta.”
Lữ Minh Dương mở tư liệu về Phùng Tĩnh Dung lên, đây là một phụ nữ trung niên có khuôn mặt ôn hòa, vẫn chưa đến bốn mươi tuổi, tuy không tính là xinh đẹp, nhưng cũng thập phần đoan trang.
“ Vừa rồi hại Vương Quốc Khánh có lẽ là cô ta.” Lữ Minh Dương nói,” Còn nữa, em xem này, đây có lẽ là tiểu quỷ đã hại Hầu Khánh Ba.”
Tiểu quỷ cũng là nạn nhân tử vong trong vụ tai nạn đầu tiên, khoảng mười ba mười bốn tuổi, một bộ dáng vô cùng rụt rè, làm cho Lữ Minh Dương âm thầm lắc đầu, hình dáng trên bức ảnh này so với gương mặt quỷ dữ tợn khi nhìn thấy ở trại giam chính là hoàn toàn tương phản, cũng không lạ khi mình nhất thời lại không nhận ra nó.
Chu Đình gắt gao nhíu mày, cố gắng đem toàn bộ dữ kiện phân tích lại nói:” Nếu nói như vậy, thì có tất cả là chín con quỷ à?”
Lữ Minh Dương nhàn nhạt nói:” Đúng ra là mười. Nếu những lời Hầu Khánh Ba nói đều là sự thật, thì trước khi xảy ra vụ tai nạn đầu tiên này còn có một con quỷ.”
“ Hiện tại thì chỉ còn chín, ở nhà của anh không phải một con đã bị anh giải quyết rồi đó sao.” Chu Đình thở dài một tiếng nói,” Hai chọi chín, có chút phần thắng nào không?”
Lữ Minh Dương cười khổ một trận, lấy ít đánh nhiều, địch trong tối ta ngoài sáng, hơn nữa Chu Đình bên cạnh này cũng tính là một gánh nặng nho nhỏ, chính mình thật sự cũng không nắm chắc.
“ Tiếp theo làm gì đây?” Chu Đình lại tựa hồ rất tin tưởng vào Lữ Minh Dương, ít nhất hiện tại đã biết rõ đối thủ là những ai.
“ Nhà tang lễ!” Lữ Minh Dương khẽ mỉm cười, khởi động xe Jeep.
------------------------------------------------------------------------------------------------