Bốn cây nhang đàn hương xòe hình cánh quạt cắm bên trong khối gạch thẻ, lay động theo từng cơn gió đêm, đốm lửa nhỏ lập lòe lúc sáng lúc tối, tản mát ra một làn khói màu lam nhạt, nhẹ nhàng quyện vào nhau bay lên, trong thoáng chốc lại bị gió thổi lan ra xung quanh, rồi tan biến không dấu vết trong bóng đêm đen kịt…
Ngoại ô ban đêm vốn đã lạnh hơn so với nội thành, bây giờ lại bất chợt nổi lên một trận gió lạnh, hơn nữa còn nhanh chóng xuyên qua áo khoác, khiến cho toàn thân phát lạnh.
Chu Đình siết thật chặt áo khoác, lại bỗng nhiên phát hiện cơn gió lạnh lẽo này vậy mà nhẹ nhàng xoay tròn xung quanh bốn cây nhang kia, dần dần có hình thể, giống như một cái lốc xoáy không lớn cũng không nhỏ, đem đám khói kia vây ở trung tâm, đám khói nhẹ nhàng bị cái lốc xoáy đó hút vào bên trong…
Chẳng lẽ…
Đèn đường xung quanh bỗng nhiên nhấp nháy, tựa hồ đang nói cho người ta biết có sự tình khủng bố sắp sửa phát sinh. Chu Đình không khỏi lạnh run trong lòng, không khỏi ôm chặt lấy cánh tay Lữ Minh Dương.
Lữ Minh Dương dùng tay vỗ nhè nhẹ vào lưng của cô, ý nói cô không cần phải sợ, ánh mắt lại trực điện nhìn thẳng vào cổ lốc xoáy kia. Lúc này cổ lốc xoáy này lại có biến hóa, không biết có phải là do hấp thụ đám khói kia hay không, nó càng lúc càng dày, càng lúc càng lớn, trong chốc lát đã đạt đến độ cao một con người.
“ Chào lão.” Lữ Minh Dương thản nhiên nhìn cái lốc xoáy nói.
Lốc xoáy chậm rãi giảm tốc độ, tiêu tán, lộ ra một bóng người, hơn sáu mươi tuổi, nụ cười hiền lành, khóe mắt dày đặc vết chân chim – đúng là lão quỷ kia rồi.
Lão quỷ nhìn Lữ Minh Dương và Chu Đình, chỉ nở nụ cười hiền lành, nhưng lại không nói câu nào.
Chu Đình gắt gao ôm lấy cánh tay Lữ Minh Dương, ở khoảng cách gần như vậy, lại nhìn thấy “quỹ” thật rõ ràng như vậy đối với cô mà nói tuyệt đối là lần đầu tiên, chẳng qua trải nghiệm “lần đầu tiên” này đối với cô thật sự không phải chuyện tốt lành gì. Cô chỉ cảm thấy trên người lão quỷ đang tản mát ra một cơn gió nhẹ mà âm trầm, bay táp vào hai gò má mình, làm cho người ta có chút hô hấp khó khăn.
Lữ Minh Dương nhẹ nhàng vỗ nhẹ bàn tay Chu Đình, nhìn lão quỷ thản nhiên nói:” Tôi nghĩ lão biết tôi tìm lão là vì chuyện gì.”
Lão quỷ vẫn mỉm cười hiền lành như trước, nhưng lại vẫn không nói được lời nào.
Cũng không phải quỷ nào cũng có thể phát ra thanh âm, chỉ khi có được một mức năng lượng nhất định thì quỷ mới có khả năng làm cho người ta “nghe” được nó nói gì, rõ ràng lão quỷ này thực không có năng lực cường đại như vậy.
Lữ Minh Dương ung dung nhìn lão quỷ, muốn trao đổi cũng không nhất thiết phải dùng đến ngôn ngữ mới được.
Lão quỷ cúi đầu tham lam hít một hơi, nhất thời làn khói bay lên từ bốn cây nhang đàn hương trong chốc lát liền bị lão quỷ hít toàn bộ vào trong mũi. Lão khoan khoái thở ra, giống như vừa uống cạn một ly rượu ngon. Lão quay lại mỉm cười với Lữ Minh Dương, lại xoay người lại, hướng giữa đường đi tới.
Lữ Minh Dương khẽ nhíu mày, xem bộ dáng của lão quỷ tựa hồ là muốn nói cho mình biết cái gì đây.
Bỗng nhiên hoàn cảnh xung quanh có chút biến hóa, một trận dao động điện từ mãnh liệt làm cho mấy ngọn đèn đường đang nhấp nháy bỗng nhiên tắt ngúm, một cổ hàn ý không biết từ đâu tới tràn ngập trong không gian, cơ hồ chỉ hít thở một chút cũng hít phải âm khí. Chẳng lẽ lão quỷ đến việc hiện thân cũng rất khó khăn này bây giờ lại bỗng nhiên có được năng lượng lớn như vậy?
Đến tột cùng là lão đang làm cái gì đây?
Lão quỷ khom người cúi đầu, tựa hồ là đang đuổi theo thứ gì, trong lúc vội vàng đã chạy đến chính giữa con đường, bỗng nhiên trước mặt có một chiếc xe không sáng đèn đang nhắm thẳng lão ấy phóng tới.
Chu Đình không khỏi phát ra một tiếng thét kinh hãi, định chạy tới cứu, nhưng Lữ Minh Dương lại một tay giữ lấy cô. Hắn đã hiểu được ý đồ của lão quỷ, cũng hiểu được chiếc xe không sáng đèn này chỉ là một cái ảo giác, lão quỷ chính là đang tái hiện tình huống tử vong lúc ấy.
Chiếc xe không sáng đèn kia lập tức đâm vào lão quỷ, thân thể lão quỷ nhất thời bay lên, văng ra xa ngã ở trên đường, mà chiếc xe đó cũng đột ngột thay đổi phương hướng, xoay đầu nhắm thẳng lề đường đâm tới, tựa hồ lại đụng trúng cái gì rồi, nhất thời thân xe bị lật lên, cuộn tròn lăn lông lốc ra giữa đường, cho đến khi lăn đến bên người lão quỷ mới lắc lư dừng lại, mui xe nằm bên dưới sàn xe lật lên trên.
Không thể nghi ngờ, đây chính là quá trình tai nạn xe buýt năm ngoái!
Lữ Minh Dương khẽ nhíu mày, lão quỷ tái diễn quá trình này cho mình xem là có ý gì đây? Trong quá trình này tựa hồ cũng không có phát hiện được điều gì quỷ dị phát sinh.
Tại thời điểm Lữ Minh Dương chuẩn bị mở miệng hỏi lão quỷ, bỗng nhiên phát hiện một thân ảnh quỷ mị lướt qua, xông thẳng đến chiếc xe buýt đang nằm chỏng gọng trên đường. Thân ảnh kia quỷ dị mà thần tốc, chớp mắt một cái đã bay đến chỗ chiếc xe buýt.
Nhìn bóng lưng thì đây là một thiếu nữ trẻ tuổi, thân hình thật cao cái eo thật nhỏ, một mái tóc dài tung bay trong gió, nếu không phải cô ta đang mặc một bộ đồ trắng, thì Lữ Minh Dương cơ hồ đã liên tưởng đến thân hình quỷ dị của vị Hồng Y nữ ở Tam Hà thôn rồi, dáng người yểu điệu, thật sự là có điểm tương tự.
Chỉ thấy cô ta đến gần chiếc xe buýt, chăm chăm đứng trước xe, không nói cũng không động.
Lữ Minh Dương khẽ nhíu mày, nữ nhân quỷ dị này đến tột cùng là ai? Cô ta đến tột cùng có mục đích gì?
Nhưng mấy vấn đề này không phải Lữ Minh Dương muốn biết liền biết được, giữa đường thoáng chốc lại có biến hóa. Bỗng nhiên có mấy ánh đèn xe chói mắt chiếu tới, mấy chiếc xe không cùng kiểu dáng xuất hiện từ hai hướng nhắm “hiện trường tai nạn”phóng tới.
Lữ Minh Dương nghi ngờ một chút, căn cứ vào tư liệu thì năm ngoái sau khi tai nạn xe buýt xảy ra thực không có phát triển gì thêm, chỉ là sau khi xe buýt ngã lật nhào thì có người đi đường gọi điện báo cảnh sát thôi, như vậy mấy chiếc xe này…
Mấy chiếc xe này cũng không phải là ảo giác! Chúng là thực thể!
Mắt thấy mấy chiếc xe này sắp sửa đâm vào chiếc xe buýt, thì nghe được một chuỗi tiếng xe thắng gấp, mấy chiếc xe này đều chuẩn xác dừng lại ngay phía trước chiếc xe buýt, vừa vặn đem chiếc xe buýt vây vào giữa, dưới ánh đèn xe chói mắt chiếu rọi, chiếc xe buýt và thiếu nữ quỷ dị kia và cả lão quỷ bắt đầu dần trở nên mơ hồ trong suốt, dần dần biến mất…
Lữ Minh Dương thầm thở dài, câu chuyện còn chưa được lão quỷ kể xong, cái này cũng là thứ yếu, vấn đề quan trọng bây giờ chỉ sợ chính là mấy chiếc xe trước mắt này, rõ ràng là “lai giả bất thiện” a. ( lai giả bất thiện: người đến không có ý tốt)
Cẩn thận đếm một cái, trái bốn phải bốn, tổng cộng là tám chiếc xe, trong xe tựa hồ đều có người ngồi, hơn nữa đều chỉ có một gã tài xế, mà mỗi gã tài xế đều ngồi chỉnh tề ngay ngắn, hai mắt nhìn thẳng phía trước, đến cái đầu cũng không có nhúc nhích chút nào, tựa hồ đều đã bị nhiếp hồn hết rồi.
Tám, Lữ Minh Dương cười khổ một trận, xem ra lần này có phiền phức rồi. Tám người, hoặc là tám quỷ muốn đối phó thì cũng được, đánh không lại ít nhất còn có thể trốn, nhưng hiện tại đối mặt không chỉ là tám quỷ, mà còn có tám chiếc xe, chỉ sợ muốn trốn cũng là một chuyện phiền phức đây.
Tám cỗ máy đề pa phát ra trận trận tiếng gầm, tám chiếc xe lại chậm rãi chuyển động, quay đầu xe nhắm hướng Lữ Minh Dương và Chu Đình mà xếp thành một hàng.
Lữ Minh Dương một tay nắm lấy bàn tay Chu Đình, xoay người nhắm hướng xe jeep của mình chạy tới. Hiện tại chỉ có thể hy vọng vào tính năng mạnh mẻ của chiếc Humvee, tốt nhất là có thể chạy thoát, cho dù trốn không thoát thì cũng có thể chơi màn đâm xe, bằng vào hai tấn trọng lượng của chiếc Humvee cùng với khung gầm và thân xe được đặc biệt cải tạo, thì cũng không phải sợ mấy chiếc xe minivan cóc ké này.
Vấn đề là vừa rồi chính mình lại đậu xe hơi xa một chút, một chút khoảng cách đó bình thường cũng không là cái gì, nhưng hiện tại sau mông có tám chiếc xe truy đuổi tới nơi, một chút khoảng cách đó cũng đủ lấy đi của mình và Chu Đình hai cái mạng nhỏ….
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------