May mắn là phòng biệt giam lại không nằm cùng khu vực phòng giam bình thường, Lữ Minh Dương và Hàn Di đi theo gã cai ngục lặng lẽ tiến vào bên trong một tiểu viện nhỏ ở phía sau khu vực phòng giam bình thường, mấy gian phòng trệt thấp tè đứng trơ trọi ở khu vực này.
Phòng biệt giam chia làm hai loại, một loại là một gian phòng nhỏ, không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa nhỏ, trên cửa có một ô nhỏ để chuyển cơm, nhưng cũng bị đóng chặt. Bên trong phòng ngoại trừ chiếc giường thì không có vật gì khác, bóng tối tràn ngập trong không gian, tra tấn tinh thần của con người đến cực hạn – tịch mịch chính là vũ khí đáng sợ nhất.
Ngược lại với hoàn cảnh dễ chịu của loại thứ nhất, loại phòng biệt giam thứ hai đơn giản chính là địa ngục. Loại phòng biệt giam này cao không quá 1,5 mét, chiều dài chiều rộng cũng tương tự không vượt quá 1,5 mét, đơn giản đó chính là một cái chuồng chó không hơn không kém.
Bên trong cái “chuồng chó” này, phạm nhân không thể đứng thẳng, không thể nằm duỗi, chỉ có thể co quắp thân mình. Không những tra tấn tinh thần, mà còn ngược đãi thân thể một cách tàn bạo, một phạm nhân bình thường ở trong hoàn cảnh này không quá hai ngày sẽ suy nhược thần kinh trầm trọng.
Hầu Khánh Ba giờ phút này đang ở trong một “chuồng chó” như vậy.
Thông qua cái cửa sổ nhỏ dùng để chuyển cơm bên dưới, Lữ Minh Dương liếc mắt nhìn vào bên trong, chỉ thấy bên trong tối đen như mực, mơ hồ thấy một bóng người nằm co quắp trên sàn nhà, một chút cũng không nhúc nhích.
Hắn khẽ nhíu mày nói:” Anh ta sẽ không…”
Cai ngục nhếch miệng cười, nói:” Sẽ không, coi nè.” Gã giơ chân đạp bang bang hai cái lên cửa, kêu to:” đứng lên, đứng lên!”
Bên trong “chuồng chó” quả nhiên truyền đến âm thanh quần áo chà sát trên nền đất, một thanh âm khàn đục kêu lên:” Đến giờ rồi sao? Nhanh cho tôi ra ngoài…”
“ Gào cái gì? Ngoan ngoãn đợi ở đó cho tao!” Cai ngục chửi một tiếng, sau đó quay đầu nhìn Lữ Minh Dương cười nói,” Ngày hôm qua các cậu đi rồi, tôi vốn chỉ muốn nhốt riêng tiểu tử này lại thôi, chỉ tính giam ở cái phòng bên kia, ai ngờ tiểu tử này lại làm dữ, nói cái gì sau khi gặp phóng viên liền bị biệt giam, hắn còn chưa kịp nói cái gì bậy bạ, tôi đã tức khí đem hắn ném vào trong này. Hắc hắc…”
Lữ Minh Dương thầm cười khổ, Hầu Khánh Ba này quả thật là một tên xui xẻo, đem anh ta đi biệt giam vốn là muốn bảo vệ anh ta - phòng biệt giam kín như bưng, ác linh bình thường sẽ không dễ dàng mạo hiểm xuyên tường vào trong hại anh ta để rồi bản thân nó hồn phi phách tán - không ngờ anh ta tự chuốc lấy đau khổ, khiến cho bản thân bị nhốt trong cái “chuồng chó” sống không bằng chết này.
“ Cũng đến lúc phải thả anh ta ra rồi, cái chuồng chó này không thể nhốt người ta lâu được, bằng không phạm nhân sẽ chịu không nổi đâu.” Cai ngục cười nói,” Đối phó với mấy tên gia hỏa cứng đầu này, trước tiên chúng tôi đều nhốt vào chuồng chó một ngày, chờ bọn hắn ngoan ngoãn rồi mới chuyển qua mấy căn phòng bên kia.
Lữ Minh Dương khẽ gật đầu, cai ngục tiến lên mở cánh cửa nhỏ của chuồng chó, Hầu Khánh Ba khó khăn từ bên trong bò ra. Co rúc hết một ngày hiển nhiên thân thể đã trở nên vô cùng tê cứng, cả người nhìn qua thì vô cùng thê thảm, mới nhìn thấy ánh sáng, anh ta gắt gao híp mắt, hé mắt nhìn hoàn cảnh chung quanh, vừ thấy xuất hiện trước mắt lại có Lữ Minh Dương, nhất thời kích động la toáng lên:” Tao làm gì mày, mày lại nói tụi nó đem tao đi biệt giam, mày…”
Cai ngục nhất thời tiến lên dùng chân gạt ngã anh ta, quát:” Biết điều chút!”
Hầu Khánh Ba nhất thời ngã lăn dưới đất, cơ hồ gào đến bể phổi, la lên:” Hồ Đại Chí đáng chết, con mẹ nó mày hại lão tử thê thảm quá a, con mẹ nó tao rốt cục là đắc tội gì chứ a…”
Lữ Minh Dương nhất thời chân mày khẽ nhíu lại, cùng Hàn Di trao đổi ánh mắt một cái.
“ Gào cái gì mà gào, con mẹ nó mày muốn trở vào bên trong phải không?” Cai ngục nghiêm mặt dữ tợn quát vào mặt Hầu Khánh Ba.
Hầu Khánh Ba nhất thời đình chỉ kêu gào, thân thể co rúc nằm trên mặt đất. Cai ngục quay đầu lại, nhìn Lữ Minh Dương cười nói:” đồng chí phóng viên, cậu xem trong này rõ ràng không phải chỗ thích hợp để phỏng vấn đúng không? Hay là trước tiên dẫn anh ta lên trên đi nha?”
Lữ Minh Dương cười nhạt nói:” Không cần, ở phòng biệt giam phỏng vấn là được rồi, cũng chỉ nói hai ba câu thôi.”
Cai ngục đành cười một tiếng, nói:”Được!” Trong lòng thầm nghĩ không biết Hầu Khánh Ba này đã đắc tội vị phóng viên này chỗ nào, chẳng lẽ tiểu tử này ngày hôm qua lúc gặp cô bé phóng viên kia liền không yên phận? Bất qua tay phóng viên này cũng thiệt là, chỗ đàng hoàng thiếu gì mà lại chọn phòng biệt giam này để phỏng vấn, thật sự là sướng riết hóa rồ, có chút khuynh hướng tự ngược, chỉ tội cho cô bé xinh đẹp bên cạnh thôi…
Hắn vừa miên man suy nghĩ, vừa mở một căn phòng biệt giam bên cạnh, nhìn Hầu Khánh Ba kêu lên:” Tự mình đi vào đi chứ!” Hầu Khánh Ba nhất thời ngoan ngoãn xiêu vẹo đi vào phòng biệt giam.
Lữ Minh Dương nhìn cai ngục cười nhạt, cùng Hàn Di nối đuôi vào trong phòng biệt giam. Trong phòng biệt giam chỉ có một miếng ván làm giường, Hầu Khánh Ba đã ngoan ngoãn đi đến đối diện với giường ván, lưng dựa vào vách tường trượt người ngồi xuống đất, hiển nhiên đã đem chiếc giường ván nhường cho Lữ Minh Dương và Hàn Di ngồi.
Lữ Minh Dương khẽ cười, quay đầu nói:” Anh đóng cửa lại đi, bị người khác bắt gặp ảnh hưởng đến anh thì không tốt.”
Cai ngục cười hắc hắc nói:” Sợ gì, phối hợp với đồng chí phóng viên làm việc, làm sao có chuyện phiền toái được, hắc hắc.”
Lữ Minh Dương lại nhìn hắn cười nhạt, cai ngục nhất thời lại thay đổi khẩu khí nói:” Ừ, tôi đi mở cái đèn cho hai người, tôi ở đối diện, có việc gì cậu kêu tôi một tiếng là được.”
Cai ngục mở đèn, đóng lại cửa phòng, lúc này Lữ Minh Dương mới xoay người lại, đi tới ngồi lên giường ván, lúc này mới nhìn Hầu Khánh Ba nhàn nhạt hỏi:” Mấy câu ngày hôm qua tôi hỏi, anh còn nhớ rõ không?”
“Nhớ rõ.” Hầu Khánh Ba gật mạnh đầu đáp, hiện tại anh ta đã mất hết ý chí phản kháng.
“ Vậy anh nghĩ ra được cái gì không?” Lữ Minh Dương hỏi tiếp.
“ Tôi có suy nghĩ qua, bất quá thật sự không có gì khác thường a.” Hầu Khánh Ba nói.
“ Thực không có chuyện gì khác thường sao?” Lữ Minh Dương nhàn nhạt nói,” Hồ Đại Chí là ai?”
Hầu Khánh Ba ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Lữ Minh Dương, nói:” Hồ Đại Chí là đồng sự của tôi.”
Lữ Minh Dương nhàn nhạt ừ một tiếng, Hầu Khánh Ba lại giật mình sửa lại lời nói:” A, trong quá khứ là đồng sự của tôi.”
Lữ Minh Dương nhất thời cười khổ lắc đầu, xem ra Hầu Khánh Ba này ở trong tù hai năm được học không ít phép tắc, bị dạy cho luôn phải ý thức được chính mình đang mang thân phận một phạm nhân.
“ Lúc nãy anh nói anh ta hại anh thê thảm là sao?” Lữ Minh Dương nhàn nhạt nói.
Hầu Khánh Ba nhất thời ủ rũ gục đầu, nói:’ Tôi không thể trách anh ta, chính quyền nói trách nhiệm thuộc về tôi, chuyện này không có điểm nào liên quan đến anh ta.”
Lữ Minh Dương làm ra bộ dáng tức giận nói:” Tôi nói anh nói, anh cứ nói, nói nhiều từ vô nghĩa vậy làm gì!”
Hầu Khánh Ba nhất thời cả kinh, nói:” Là, là. Là như thế này. Kỳ thật hôm đó cũng không phải là ca của tôi, mà là ca của Hồ Đại Chí, anh ta nói có chuyện không vào ca được, cho nên nhờ tôi chạy giúp anh ta một ca, ai biết lại xảy ra chuyện thế này…”
Lữ Minh Dương quay đầu trao đổi ánh mắt với Hàn Di, hai người đều thấy một tia nghi hoặc trong mắt đối phương. Từ lời nói của Hầu Khánh Ba có thể đặt ra hai giả thiết, thứ nhất chính là trên người Hồ Đại Chí nhất định có vấn đề, có lẽ chính gã đã sắp xếp mọi chuyện để đổ lên người Hầu Khánh Ba, thứ hai chính là ác linh từ một chỗ bí mật gần đó giở trò, khiến cho Hầu Khánh Ba phải lái chiếc xe vốn không thuộc ca của mình…
Nếu là trường hợp một, như vậy bây giờ nên lập tức đi điều tra Hồ Đại Chí, còn nếu là trường hợp hai, vậy thì đến tột cùng vì nguyên nhân gì mà ác linh lại nhất định phải tìm tới Hầu Khánh Ba đây?
Nói cách khác trên người anh ta nhất định còn bí mật gì đó, một bí mật mà bản thân anh ta cũng không rõ.
-----------------------------