Bát Mặc Đào Hoa | Phất Mực Lên Cánh Đào

Chương 1

Người ta thường nói Yên hoa tam nguyệt há Dương Châu(1) nhưng xem vẻ kinh thành cũng đâu hề tồi, có khi còn đẹp hơn ấy chứ bằng không sao Lục vương gia Triệu Dật mỗi ngày đều nhất nhất mò đến Phượng Lai Nghi các. Trong số năm hoàng tử, Triệu Dật thuộc dạng phong lưu nhất kiêm ít tìm thấy ưu điểm nhất, lại đang cố tình làm Tam vương gia Triệu Tử Lam vốn được Hoàng đế vô cùng coi trọng kia mất hứng. Biết vậy, Triệu Dật đành nốt gót đứng dậy.

Nhắc đến nhân vật tinh thải Triệu Tử Lam thật có lắm lời để khoe khoang. Tam vương gia diện mạo tuấn mỹ, tiếu ý lộ rõ trong đôi mắt phượng đào hoa ánh chút giảo hiệt, chiếc mũi cao thẳng mang vài phần tà nịnh, tùy thân đeo tấm hoàng kim có tên Mặc Sắc, mặt trên khắc một bức tranh bát mặc đào hoa trông thập phần rực rỡ. Văn thải lại phong lưu, bảy tuổi đã khiến thái phó đức cao vọng trọng cảm thán, rằng tài năng của bản thân không bì nổi với Tam hoàng tử. Mười tuổi, tự mình nghĩ ra trường phái võ công mới, trong ngoài cung đều không có đối thủ. Mẫu thân là Hoàng hậu đương triều, ngoại công là Tể tướng, cữu cữu là hộ quốc Đại tướng quân. Vị cữu cữu này thì sớm đã nổi danh nơi nơi, trai gái già trẻ, hết thảy từ trên xuống dưới ai ai cũng rõ.

Vào một ngày, Triệu Tử Lam, Triệu Lẫm và Triệu Dật, ba người ở cung Thái tử đối ẩm. Triệu Lẫm vốn thân Thái tử không thể coi thường được, diện mạo dĩ nhiên không phải bàn đến, năm vị vương gia đều phi thường tuấn mỹ. Triệu Lẫm mày kiếm nhập tấn, đôi môi mỏng mà lại gợi cảm, mang phong phạm của một đại tướng. Về các mặt hầu hết hắn không thể hơn Triệu Tử Lam, thứ duy nhất hơn là có dã tâm hùng bá thiên hạ. Khí phách quân lâm, rất mang dáng dấp của một vị vương kiêu hùng trị quốc.

Tam vương gia ngồi thẳng người, mở Mặc Sắc ra nhẹ nhàng vỗ vỗ, khóe môi vẽ lên tiếu ý. Hắn nhìn đại ca uống, không ngăn cũng không bồi, chỉ lẳng lặng nhìn.

Triệu Lẫm trong lòng đang vô cùng phiền muộn, một chén đã uống nhưng đôi lông mày vẫn nhíu lại.

Triệu Tử Lam bất đắc dĩ thở dài.

“Đại ca, cần gì phải mượn rượu giải sầu, ngươi chẳng nhẽ chưa từng nghe qua nâng chén tiêu sầu, sầu càng thêm sầu sao?” Lục vương gia cười cười rồi bỗng giật mình nhớ ra vấn đề, liền hỏi: “Là chuyện phụ hoàng tìm ngươi nhắc về tử tự(2)?”

Triệu Lẫm không trả lời, quay đầu trừng mắt liếc đệ đệ, trông bộ dạng hung thần kia đổi lại là người ngoài chắc sẽ dọa họ co cẳng chạy trốn nhưng nên nhớ đây là Triệu Dật tiêu sái, ngược lại còn cố tình cười đắc ý: “Xem ra ta đã đoán trúng rồi.”

Triệu Lẫm phun ra một ngụm nhưng rồi lại nâng chén rượu khác.

Triệu Tử Lam cất Mặc Sắc, cầm chén ngọc lưu ly lên ngắm nghía, thật lâu sau mới nhấp chút rượu trong đó, nói: “Đại ca, hà tất phải hối hận, việc này không thể cưỡng cầu.”

Thái tử buông chén rượu xuống, “Ta đã hai mươi tám tuổi, nếu không thể lưu lại tử tự thì thật có lỗi với phụ vương, có lỗi với triều đình.”

Tam vương gia liếm môi, thong dong: “Ngươi chớ quên chuyện tám năm trước.”

Vừa dứt lời lập tức thân hình thái tử hơi run rẩy. Triệu Dật nghe vậy thấy vô cùng hứng thú, tám năm trước hắn chỉ là một oa oa 9 tuổi, tò mò đối Triệu Tử Lam hỏi: “Tam ca, vụ gì vậy? Tiết lộ cho ta biết đi.”

Triệu Tử Lam giơ tay gõ nhẹ vào đầu đệ đệ, cười nói: “Ngươi chớ tò mò như thế, cẩn thận không giữ nổi cái mạng nhỏ của mình!”

Lục vương gia trẻ tuổi bĩu môi, ai cũng có thể đắc tội nhưng riêng Tam ca thì không nên rớ vào.

Nhắc đến chuyện tám năm trước, Thái tử nhà chúng ta vẫn còn run như cầy sấy. Hồi ấy hắn mới hai mươi tuổi, Triệu Kha mười hai, hai người bọn họ có cảm tình với nhau. Triệu Kha là đứa con thứ tư của Hoàng đế cũng là hoàng tử không có địa vị. Mẫu thân hắn chỉ là một cung nữ nho nhỏ, vì sinh ra hắn mà qua đời nên trong cung hắn không hề có chỗ dựa nào hết. Mười hai tuổi, Triệu Kha luôn là kẻ nhút nhát sợ hãi nhưng diện mạo lại thập phần tươi non, so với nữ tử còn tú mĩ hơn nhiều. Triệu Lẫm lần đầu gặp hắn trong tiểu viện cô quạnh, tức khắc phát giác hàng phòng ngự của mình đã thất thủ. Vì hạnh phúc của đôi lứa ta, Triệu Lẫm quyết định lưu lại tử tự. Đương nhiên Triệu Kha biết chuyện, khóc như mưa như gió rồi quyết tâm đi nhảy sông, tuy rằng được cứu kịp thời nhưng hậu quả mang tới sự đả kích lớn cho Triệu Lẫm nên cho đến bây giờ hắn vẫn lắc đầu quầy quậy mỗi khi có ai nhắc nhở việc thú thê nạp thiếp. Dần dần những rắc rối nối đuôi nhau xuất hiện, lưng vác áp lực ngày càng lớn.

Thân là Thái tử, còn trách nhiệm với toàn thiên hạ.

Triệu Lẫm thở dài một hơi, lại rót thêm rượu.

“Đại ca, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, huống chi ngươi đã nhẫn nhiều năm như vậy.” Triệu Tử Lam vỗ vỗ vai an ủi.

Thái tử bỗng bừng tỉnh, khẽ cười: “Chi bằng tam đệ cho ta một đứa, trên danh nghĩa thì đương nhiên là của ta, chỉ cần việc này thần không biết quỷ không hay là ổn, cứ thế ta cũng yên tâm.”

Tam đệ lập tức thu tay về, “Có thể nghe được chuyện cười từ đại ca chắc có mỗi mình ta.”

“À, chắc ngươi bất lực nên không thể cưới thê a? Nếu vậy từ kiếp sau tiểu đệ nguyện xuất toàn lực giúp đỡ.” Lục đệ xen vào.

Hắn cười lạnh lùng: “Hừ, có ngươi mới bất lực! Huống hồ mỗi ngày ngươi đều chạy đến kỹ viện, bất quá ta có thể tin.”

“Đại ca, ta đây là thưởng thức tiểu mỹ nhân, mỹ là một loại hàm ý nga.”

Tam đệ từ chối đưa ra bình luận.

“Đúng rồi, đại ca, tam ca, nghe đồn hôm nay ở Phượng Lai Nghi các có đấu giá đêm đầu của hoa khôi, chúng ta mau đi xem.”

Triệu Lẫm mím môi nói: “Ngươi thật thô tục quá mức.”

“Đại ca, đây cũng là một ý nghĩa của thưởng mỹ.”

“Tùy ngươi.” Thái tử không muốn đôi co nhiều.

“Có vẻ không tầm thường nhỉ. Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, ta Triệu Tử Lam không phải dạng phong nhã chi sĩ, đi xem cũng được.”

Thái tử lắc đầu: “Các ngươi cứ đi, ta đã hẹn cùng Kha nhi dùng bữa tối.”

“Đại ca, ngươi đối tứ ca tốt vậy hay cố tình hạ tiểu đệ này xuống.”

“Sủng nhiều sinh hư.” Triệu Tử Lam thêm.

Trăng lên cao, huynh đệ hoàng thất đã an vị tại một nhã gian ở lầu hai của Phượng Lai Nghi các, vị trí này có thể quan sát rõ đài hoa(3) dưới sảnh nhưng người ngoài lại khó nhìn thấy người trên lầu.

Hai người bọn họ nhàn hạ cắn hạt dưa tán gẫu. Nói tán gẫu, thực chất là mỗi mình Triệu Dật phát thanh không ngừng, Triệu Tử Lam bên cạnh phần lớn thời gian chỉ cười cười, thi thoảng phản ứng một, hai câu.

Ước chừng qua nửa canh giờ, dưới lầu người ngồi đã chật kín. Tam vương gia tán thưởng: “Trà ngon.”

“Tam ca, tới nơi này đâu phải riêng thưởng trà. Tiểu Đào Hồng, mau mang dâng cho Tam ca ta thượng hồ hảo tửu.” Lục vương gia tay trái tay phải đều bận rộn, đối nữ tử trong lòng nhắc.

Nữ tử nọ lên tiếng phân phó hạ nhân chuẩn bị rượu rồi bước đến bên người khách, duyên dáng tựa hẳn vào ***g ngực hắn.

Triệu Tử Lam cười nhẹ đẩy Tiểu Đào Hồng ra. Hắn không phải nhân sĩ thanh cao nhưng cũng không ăn tạp, dạng dong chi tục phấn kia… Để khiến Tam vương gia ân ái một đêm, nếu không phải quốc sắc thiên hương thì cũng phải là tuyệt sắc khuynh đảo thiên hạ. Từ ca cơ tới hạ nhân trong phủ hắn, hết thảy đều phi phàm diễm lệ nên nơi này thực làm hắn bẩn mắt.

“Vương gia, Tiểu Đào Hồng giúp ngươi rót rượu.” Thanh âm kiều nhu truyền qua tai, hắn đạm đạm đưa chén ra, chờ rượu rót đầy liền cạn sạch một hơi.

“Rượu ngon.”

Lấy được chút khen ngơi, nữ tử mạnh dạn muốn hầu thêm chén nữa nhưng lập tức bị gạt đi không thương tiếc.

Triệu Dật trông thế lớn tiếng: “Tiểu Đào Hồng, ngươi mau yên yên. Tam ca thấy ngươi chướng mắt rồi.”

Nàng nào dám thêm cử động thừa, đành tách khỏi người Triệu Tử Lam, quay lại bên Lục gia. Nhắc tới Tiểu Đào Hồng, nàng cũng được công nhận là xinh xắn, chẳng qua gặp trúng cao nhãn thôi.

“Ngư nhi hoa khôi thực mỹ lệ như lời đồn.” Người vừa hỏi chắc ai cũng rõ.

Tiểu Đào Hồng nở nụ thuần khiết, tuyệt không hề giả bộ, hăm hở tán thưởng: “Ngự nhi muội muội quả thật là quốc sắc thiên hương hơn nữa lại thanh tân thoát tục, hy vọng sẽ xuất hiện người gia thế tốt chuộc nàng về.”

Triểu Tử Lam nhìn về phía Tiểu Đào Hồng, thầm đánh giá: nữ tử này tâm địa thiện lương, hiếm gặp hiếm gặp.

“Các ngươi cũng có nam sắc, vậy hoa khôi nam tử là ai?”

Nàng che miệng cười: “Đương nhiên là lão bản của chúng ta, bất quá hắn không bán mình.”

Triệu Dật biết rõ gật đầu đồng tình, Thanh Trúc của Phượng Lai Nghi các này khắc hẳn với dạng lão bản bình thường. Người như tên, giống như cây trúc mảnh mai nhưng cứng cỏi đứng thẳng, thực khiến người ta không dám khinh bạc. Dung mạo được thiên hạ ca ngợi rằng, mày liễu chẳng điểm mà xanh, môi hồng chẳng nhờ son phấn và đôi mắt sáng tựa sao xa. Triệu Dật đã từng diện kiến con người ấy, quả thực ngoài trừ huynh đệ bên cạnh, khắp thiên hạ không ai có thể tuấn mỹ hơn hắn.

Vừa đúng lúc Thanh Trúc xuất hiện, hắn lại gần thi lễ với hai vị Vương gia rồi mới bắt đầu hầu rượu.

“Thanh Trúc, ngồi cạnh ta.” Triệu Dật đẩy mỹ nhân đang ôm ra, thuận thế kéo nam tử vào trong lòng.

“Hôm nay Lục vương gia hảo hưng trí, Thanh Trúc kính ngươi một ly.”

“Đừng khách sáo như thế, mấy ngày nay ta đều lui đến đây, cũng coi quen biết nhau rồi.”

Nam tử thản nhiên nở nụ cười: “Tiểu nhân sao dám cũng Vương gia xưng hữu? Vương gia, thỉnh uống rượu.”

“Thanh Trúc, hoa khôi đêm nay ta định tặng cho tam ca ta, ngươi phải an bài tốt một chút đấy.”

“Đương nhiên là vậy rồi.” Thanh Trúc tái rót rượu vào chén của Triệu Dật.

Triệu Dật đưa mặt kề sát, thì thầm bên tai nam tử: “Chi bằng đêm nay ngươi theo giúp ta…”

“Lục vương gia cứ tiếp tục thưởng, Ngư nhi sắp biểu diễn, ta phải đi xem nàng.” Dứt lời, không để đối phương phản ứng, Thanh Trúc liền đứng dậy ra ngoài.

Triệu Dật cười khổ dõi theo thân ảnh, nâng chén rượu trong tay uống cạn.

Một lúc sau nam tử trở về, bên người còn có hoa khôi của Phượng Lai Nghi các. Ngư nhi quả nhiên thanh tân thoát tục, thanh lệ khả nhân. Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống lộ vẻ cười ngượng nghịu, đối Triệu Tử Lam nói: “Vương gia, để ta hầu ngươi rượu.”

Bỗng Triệu Tử Lam giữ chặt đôi tay tay bé xinh, ánh mắt tinh tế chăm chú nhìn những ngón tay mảnh khảnh nọ.

“Vương gia?” Nàng cúi đầu khẽ kêu.

“Hảo diệu lệ giai nhân.” Hắn buông tay.

Ngự Nhi vội rụt tay về, tim đập nhanh không tưởng. Không phải cảm giác sợ hãi mà là tâm động.

Tam vương gia thản nhiên thưởng thức chén rượu, sóng mắt lưu động, khóe miệng vẽ lên tiếu lộ. Loại thần thái này tựa như một bức họa khiến người xem lóa mắt hay nói thẳng là kích động tâm tư.

Lúc này đột ngột cửa bị mở ra, người vừa đến không hề gõ.

Môn mới khai lập tức có kẻ quên mất cách hô hấp mất rồi.

Nhân vật vô ý này là Lưu Ly, mười bốn tuổi. Một khuôn mặt tròn tròn nho nhỏ phi thường đáng yêu, cặp mắt to đen nhánh nom thật hắc bạch phân minh, lông mi cong vút khẽ chớp chớp, chiếc mũi xinh xắn, làn da trắng hồng, đôi môi hồng nhuận ướt mịn như cánh hoa làm người ta thực muốn cắn một nhát. Tiểu oa nhi phấn nộn đứng ngây ngốc ở cửa, nhìn ngó một hồi mới tiến vào, chậm rãi đặt đĩa bánh ngô trong tay lên bàn.

Tiểu oa nhi thấy lão bản liền cười ngọt: “Cữu cữu.” Thanh âm non tươi mềm mại bật ra khiến người nghe chốc lát tê liệt toàn thân.

Thanh Trúc sắc mặt tái mét, khẽ quát: “Ai cho phép ngươi tự tiện đến tiền viện, mau theo ta ra ngoài.”. Vội vàng cùng đứa cháu đứng dậy.

“Đợi đã.” Triệu Tử Lam từ đầu tới cuối đứng hình mất tiếng lúc này chợt lên tiếng. Hắn gỡ Mặc Sắc, phẩy nhẹ.

“Vương gia, hắn không hiểu phép tắc, để ta giáo lại hắn.” Thanh Trúc hướng thẳng hắn nói, giọng điệu quyết đoán không thể coi thường.

Triệu Tử Lam cười lớn: “Có mặt ta không ai dám càn quấy vậy mà đứa nhỏ này to gan xông vào, còn điểm tâm này nữa, tại sao giờ mới mang tới?” Hắn dùng một ngón tay tóm lấy, chiếc đĩa bay tạo thành một đường cong sau đó rơi xuống ngay trước mắt hai cậu cháu, vỡ tan.

Lưu Ly chấn kinh nhìn những mảnh vỡ của chiếc đĩa mình vừa đưa tới, mở miệng khóc rống “Ô ô A ngốc nói hắn… Hắn… đau bụng… Ly nhi… mới… mới thay hắn đem… Ô ô…” Đưa ống tay áo trắng tinh còn lại không bị Thanh Trúc giữ chặt chùi nước mắt nước mũi.

“Vương gia, Ly nhi không cố ý làm phật lòng ngươi. Hắn vốn bị sinh non nên trí tuệ không được như người thường. Ta vẫn hay để hắn ở hậu viện, không cho đến đây, thỉnh vương gia khai ân.”

Triệu Tử Lam cân nhắc hai câu này lúc lâu, bỗng phát hiện ra: “Vậy nói cách khác thân thể hắn kiền tịnh?”

Lời nói vừa thốt ra, hết thảy mọi người đều cảm giác có dòng khí lạnh chạy qua. Lão bản kiêm hoa khôi nam tử Thanh Trúc lại toát thêm mồ hôi, duy chỉ tiểu oa nhi vẫn đang khóc ồ ồ, chốc chốc dùng tay áo gạt nước mắt.

Ngũ vương gia tiến tới gần, nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên, “Khóc?”

Lưu Ly chuẩn bị chùi phát nữa liền bị đối phương trấn giữ cổ tay.

“Dùng tay áo lau mắt sẽ bị đỏ a, sau sẽ bị đau a, Ly nhi không sợ đau à?”

“Sợ, Ly nhi sợ đau lắm.” Lưu Ly thút thít đáp.

Triệu Tử Lam sủng nịch ôm tiểu oa nhi vào lòng, chậm rãi hôn lên song nhãn châu rồi lướt qua những giọt lệ ngân đang rơi kia.

Ly nhi cảm thấy trên mặt một trận tệ dại, ngây người, quên mất cả khóc.

“Thực ngoan.” Hắn xoa đầu đứa nhỏ, nở nụ cười rất tươi.

Một bên Triệu Dật chưa bao giờ được diện kiến thái độ ôn nhu của ca ca mình, nhất thời cũng ngẩn người, không phát thanh nổi một chữ.

“Đã đói bụng chưa?” Triệu Tử Lam sờ cái bụng nhỏ, chắc hẳn chưa ăn cơm tối. Thời điểm này liệu còn thứ gì để ăn?

“Đói.” Nói đến đây, khuôn mặt xinh xắn xị xuống tỏ vẻ oan ức, đôi lông mày nhăn lại.

“Chúng ta cùng ăn cơm.”

Thấy mình bị kéo đi, Lưu Ly sợ hãi rụt tay về rồi hấp tấp trốn ra phía sau cữu cữu, đối con người kia quả quyết: “Cữu cữu bảo không được ăn với người lạ.”

Triệu Tử Lam cũng không giận, chỉ im lặng ngồi ăn một lúc lâu, sau liền hướng nam tử nói: “Ta muốn hài tử này.”

“Lưu Ly không phải là người trong các, không tiếp khách.” Nam tử rướn mày, gằn từng tiếng rõ ràng.

Tiêu sái buông đũa xuống, Tử Lam nói: “Hôm nay ngươi không cho ta mang đi, ngày mai sẽ có mười tám nam nhân đến bắt hắn đi, khi ấy xảy ra sự tình gì ta sẽ không chịu trách nhiệm.”

“Ai, Tam vương gia lại là loại người như vậy sao?” Thanh Trúc lớn mật cười khẩy.

“Ta chưa bao giờ vỗ ngực tự xưng mình là chính nhân quân tử.”

Triệu Dật không thể ngồi làm tấm bình phong nữa, nếu Thanh Trúc còn cố tình khiêu khích tam ca nữa chắc chính hắn cũng không thể cứu nổi. Hắn đứng dậy kéo nam tử ra một chỗ.

“Tiểu chất tử của ngươi ngây thơ trong sáng thế, đặt ở kỹ viện thực không an toàn, chi bằng cứ để tam ca ta mang về, vẫn hơn nhiều so với bị ngàn nhân cưỡi lên.”

“Ngươi nói cái gì?” Thanh Trúc giận dữ, gân xanh trên trán giật giật.

“Tam ca rồi cũng chán nhanh thôi, tới lúc ấy ta hỏi lại chắc sẽ được.”

“Không được, Ly nhi là người thân duy nhất của ta, ta sẽ không để người khác khi dễ hắn!”

“Chẳng nhẽ ngươi muốn ngày mai hắn bị người khác luân gian?” Triệu Dật phát cáu, mình đường đường là Lục vương gia nhưng vì cớ gì phải ăn nói khép nép như vậy.

Thanh Trúc nghẹn lời, nén giận xuống. Hắn quay sang, hơi hạ người ôm ngang thân đứa cháu, “Ly nhi, sau này… sau này mọi việc đều phải nghe Vương gia. Không được khóc, không được nháo, không được bướng, biết chưa?”

Lưu Ly có không hiểu chỉ yên lặng nhìn người cậu thân thiết, chợt nhoẻn miệng cười ngọt ngào, đôi mắt híp lại tựa như trăng non.

“Cữu cữu, vương gia kia là người tốt a?”

“… Ừ.”

“Ly nhi sẽ nghe lời.”

“Người tốt” hài lòng, hắn đứng dậy đến trước mặt tiểu oa nhi, “Vậy ta mang Ly nhi về trước.”

“Tam ca, còn Ngư nhi.”

Xoay người lại quan sát hoa khôi trong chốc lát rồi nói: “Lục đệ, vừa nãy ta nhìn kĩ bàn tay nàng, là loại ngươi thích, nhường ngươi.”

Ngư nhi đầu cúi gằm xuống, khẽ cắn môi, nước mắt chực rơi.

Lục đệ lầm bầm: “Đúng là ta thích nữ nhân nhưng đôi tay phiêu lượng…” Nửa lời còn lại hướng Thanh Trúc thầm nghĩ: “Đối với ta đôi tay trắng mịn thon dài kia mới là dạng ta thích…”

“Vương gia, chúng ta đi đâu?” Lưu Ly đang đi bỗng đứng lại ở cửa.

“Về phủ của ta.”

Lưu Ly cúi đầu nghĩ nghĩ, “Thế cữu cữu đâu?”

Tử Lam kiên nhẫn giải thích: “Cữu cữu ngươi phải trông nom một chỗ to như này, nhất định sẽ vô cùng bận rộn. Hắn nhờ ta chăm sóc ngươi, tiểu Ly nhi sẽ không muốn cữu cữu thêm nhọc lòng chứ?

Tiểu Ly nhi lập tức gật lia lịa nhưng khuôn mặt xinh xắn tại giây tiếp theo trở nên bí xị, “Nhưng Ly nhi nhớ cữu cữu.”

“Chúng ta có thể thường xuyên về thăm cữu cữu a.”

“Tốt quá!” Dù sao vẫn là tiểu hài tử, trong chốc lát liền vui vẻ trở lại.

Hai người cùng nhau ngồi một kiệu, hắn đem đặt đứa nhỏ trên đùi. Lưu Ly ngoan ngoãn để cho “người tốt” ôm, vùi đầu vào trong ngực “người tốt”.

“Vương gia.”

“Chuyện gì?”

“Tim Ly nhi đập rất nhanh, rất khó chịu…”

“Không sao, sau này quen sẽ ổn thôi.” Hắn áp tai nghe, cười cười.

Vương phủ, Phúc bá quản gia đã chờ ngay trước cửa lớn. Triệu Tử Lam đỡ Lưu Ly xuống kiệu.

“Vương gia.” Phúc bá hơi cúi người, “có phải chuẩn bị bữa tối không ạ?”

“Chuẩn bị mấy món ngon một chút.”

“Dạ.”

Tử Lam nựng khuôn mặt oa nhi, dặn dò: “Đây là Phúc bá, về sau ngươi gặp bất cứ chuyện gì cũng có thể đến tìm hắn, biết chưa?”

“Hảo, Phúc gia gia.” Âm điệu ngọt ngào vang lên.

Lúc ấy Tam vương gia nhà chúng mình xách Lưu Ly về phòng, ủy ủy khuất khuất nhìn hồi lâu thật lâu.

Bữa tới dọn ra, tất nhiên Ly nhi vẫn tọa trên cặp đùi ngọc, hớn hở gắp ăn. Triệu Tử Lam tay ôm thắt lưng, cằm tựa vào vai đứa nhỏ.

“Ly nhi, vương gia cũng đói bụng a.”

Lưu Ly quay đầu, hướng cao miếng đậu đỏ trong mồm tới uy cho đối phương, đối phương hài lòng hé môi cắn một phát.

Sau bữa tối, Tử Lam đưa Lưu Ly đi tắm, dục trì đã được đổ đầy nước. Hắn đang định giúp cởi y phục liền bị Ly nhi gắt gao đè lại.

“Chuyện gì vậy?”

“Cữu cữu bảo không thể để người khác xem thân thể của mình, phải tự mình tắm.”

“Nhưng cữu cữu rõ ràng dặn mọi lời ta nói ngươi đều phải nghe, không được cãi sao?”

“Nhưng…”

“Ly nhi không thích ta sao?” Triệu Tử Lam trên người còn mỗi tiết y. Hắn quỳ xuống ôm lấy Lưu Ly, đầu đặt ở cổ tiểu hài tử.

“Thi… Thích.”

“Nga? Vì sao?”

“Bởi vương gia đối Ly nhi rất tốt.”

“Ai đối ngươi tốt ngươi đều thích.”

“Đúng, ta còn thích Ngư nhi tỷ tỷ, Tiểu Đào Hồng tỷ tỷ, A Ngốc ca ca, Tùng Tùng ca ca, Bàng gia gia…” Đứa nhỏ vô tư xòe bàn tay đếm ngón.

Tử Lam chán nản thừ người ngồi một góc dục trì, diện vô biểu tình.

Lưu Ly liệt kê xong danh sách, phát hiện người kia đã cách ra xa mình bèn chậm rãi tới gần, ngồi xổm xuống, quan sát sắc mặt rồi cẩn thận kéo ống tay áo hắn.

“Vương gia, ngươi không vui sao?” Thanh âm nhè nhẹ pha lẫn lo lắng.

Vương gia chúng mình vẫn mất hình“Còn chưa tắm? Không phải muốn tự tắm ư?” Triệu Tử Lam cởi tiết y, bước xuống nước.

Hài tử ngơ ngác trông theo bóng dáng.

Đột nhiêm “Bùm” một tiếng rất to, Triệu Tử Lam tức khắc quay đầu lại. Hắn thấy thân ảnh nho nhỏ chìm vào nước, vội vàng nhấc bổng Ly nhi lên. Cơ thể mềm mại tiếp xúc, hạ bộ trỗi dậy một trận hỏa nhiệt.

Lưu Ly ghì chặt cổ đối phương, ho khan vài tiếng rồi chuyển sang thở dốc.

Triệu Tử Lam không kìm được liền lao đến mút nhưng rất nhẹ nhàng, tựa như chạm vào một vật quý giá. Hắn chậm rãi mở khóa hàm răng của Ly nhi, đầu lưỡi đi vào quấn lấy chiếc lưỡi. Xiết chặt thân thể đã xụ lơ ngã vào ***g ngực mình, hắn mỉm cười thỏa mãn.

Lưu Ly thở hồn hển, một hồi sau mới ngẩng lên nhìn Tử Lam.

“Chuyện gì vậy?”

“Cữu cữu bảo chỉ được cùng nương tử thân mật……” Nói tới đây liền phơi bày bộ mặt đỏ bừng đáng yêu.

“Thế ngươi nguyện ý làm nương tử của ta không?” Tuy hơi bất ổn nhưng lừa vẫn cứ là lừa.

Tiểu hài tử nghĩ ngợi rồi nở hoa ngọt lịm, “Ân!”

“Thế ngươi sau này có thể cùng ta thân mật.”

“Ân!”

“Thân thể ngươi chỉ có thể cho ta xem.”

“Ân!” Trả lời dứt khoát, không do dự.

Nguyên lai lại vô cùng đơn giản, sớm biết vậy hôn ngay từ đầu. Mặc kệ cái quái gì, chỉ cần là người vương gia muốn thì nhất định phải thu hoa phục liễu cho bằng được song sự đời nào đâu như ý, thời điểm buổi tối đầu tiên vất vả bắt đầu!

Hiển nhiên tâm tình Tam vương gia phất cao như diều gặp gió. Ly nhi được bế lên giường, mặt mũi đỏ lựng, hấp tấp kéo chăn che đi lõa thể. Hắn cũng không mạnh tay, chỉ khẽ kéo đứa nhỏ ra khỏi chăn, cẩn thận mặc giúp tiết y rồi.

Trướng buông, Triệu Tử Lam kéo hài tử vào lòng, âu yếm hôn.

“Bảo bối, buồn ngủ không?”

“Không buồn ngủ?”

“Vậy chúng ta nói chuyện chút nhé.”

“Ừ.” Đặt một tay lên lưng Tử Lam, Lưu Ly cựa quậy một hồi, tìm được tư thế thoải mái liền ngoan ngoãn nằm yên.

“Người ở Phượng Lai Nghi các đối xử với ngươi tốt chứ?” Tuy rõ hài tử không thể phân biệt tốt xấu, hỏi cũng vô dụng nhưng là vẫn muốn biết.

“Tốt lắm, cữu cữu đối xử với ta rất tốt, Ngư nhi tỷ tỷ đối xử với ta rất tốt, Tiểu Đào Hồng tỷ tỷ đối xử với ta tốt, còn có A Ngốc ca ca.”

Lần này hắn nhẫn nại lắng nghe, thi thoảng hôn nhẹ lên hai má đào.

“Vậy còn ta?”

Lưu Ly mỉm cười ngọt ngào, “Vương gia cũng đối xử với ta tốt.”

“Tốt như thế nào?”

“Ly nhi không biết……” Song nhãn hắc bạch phân minh mở to chớp chớp, lý nhí nói.

“Bát bảo bảo(4)” Triệu Tử Lam vui vẻ ôm chặt thân thể mềm mại, cảm thấy thật hài lòng.

“Bảo bối biết chữ không?”

“Biết.” Ly nhi phấn khích khoe, “Ngư nhi tỷ tỷ có dạy, ta biết chữ nhân, trên đầu kéo dài một đường là thành chữ Đại, dưới thêm một đường là thành chữ Thiên. Ta còn biết viết Nhất, Nhị, Tam, Tứ, Ngũ, Lục, Tiểu…”

“Tốt lắm, tốt lắm, ta biết chắc bảo bối rất thông minh mà.” Tử Lam bất đắc dĩ cười trừ, “Bất quá đã khuya, chúng ta mau ngủ thôi.”

“Ừ.”

“Nhưng trước khi ngủ phải hôn môi nga.” “Người tốt” suy nghĩ trong chốc lát rồi bổ xung, “Cái này là quy định nga!”

Lưu Ly nghĩ nghĩ một lúc, tiến lại gần hôn lên môi “người tốt” thật mạnh, tiếng chụt chụt vang lên rõ to.

“Nhớ là sau này phải luôn chủ động nga!” Ôn nhu vuốt ve đôi má ngọc.

Hai người cứ thế ôm nhau ngủ. Tam vương gia cả ngày mệt mỏi, thiếp đi lúc nào không rõ nhưng… bên cạnh chẳng thấy đi gặp Chu Công gì hết.

“Vương gia, ta không ngủ được…” Ly nhi hai mắt thao láo, lay lay kẻ đang say giấc nồng.

Tội nghiệp Tử Lam, vừa ru được mình lại lập tức bị gọi dậy, vừa mở mắt ra liền thấy bảo bối nhìn chằm chằm hắn. Một tay xoa đầu hài tử, một tay di ấn đường, uể oải nói: “Vậy ta kể chuyện xưa cho ngươi nghe.”

“Ừ.”

Hắn nhẹ nhàng xoay người Lưu Ly, để đứa nhỏ áp vào ngực mình.”

“Vương gia ta sẽ kể chuyện gì bây giờ.” Triệu Tử Lam lim dim tự hỏi. “Kể cho ngươi nghe chuyện Hằng Nga Bôn Nguyệt(5) nhé. Ngày xưa, có một ngươi tên là Hậu Nghệ, hắn……”. Cố gắng áp chế cơn buồn ngủ, hắn bắt đầu câu chuyện. Lúc sau, song nhãn hắc bạch phân minh đã khép lại. Đôi lông mi dài rung rung, cái miệng hồng nhuận truyền tới tiếng ngáy khe khẽ.

“Rốt cuộc là ta nhặt được bảo vật sao?” Tử Lam cười giễu, kéo bảo vật vào lòng cùng nhập mộng đẹp.

———————————-

(1) mượn trong bài Hoàng Hạc Lâu tiễn Mạnh Hạo Nhiên đi Quảng Lăng của thi tiên Lý Bạch. Cụ Ngô Tất Tố nhà mình có dịch thơ: Giữa mùa hoa khói Dương Châu xuôi dòng.

(2) tử tự: con nối dõi (toàn viết nhầm thành tự tử XD)

(3) đài hoa: sân khấu rắc tung tóe hoa, à, ý là sân khấu được trang trí nhiều hoa ấy mà.

(4) bát bảo bảo: đứa ngốc (gọi âu yếm a)

(5) Hằng Nga Bôn Nguyệt: chắc mọi người đều biết đến (ít nhất một phiên bản) chuyện tình Hậu Nghệ – Hằng Nga rồi nhỉ nhưng vẫn cứ nhắc lại (tại mất công nhờ cậy anh Google). Đại ý của câu chuyện này là bác Hậu Nghệ, đệ nhất thiện xạ may mắn vớ được đệ nhất mỹ nữ thiên đình, hai người sống với nhau vô cùng hạnh phúc. Sau đó chẳng may phạm trọng tội, ừm, vì bác Hậu Nghệ “lỡ” tay bắn 9/10 thằng con của lão thiên hoàng nên cả hai đều bị trừng phạt xuống dưới trần. Tuy ở hồng trần, hàng ngày vợ chồng vẫn luôn vui vẻ nhưng Hằng Nga vẫn mong ước trở lại thiên đình. Một hôm nàng lén uống một viên thuốc bất tử (do Vương Mẫu nương nương tặng cho Hậu Nghệ) rồi bay về trời, sống ở Quảng Hàn cung, tuy vậy trong thâm tâm nàng vẫn luôn lưu luyến người chồng nơi hạ giới. Hàng năm vào tháng 8 là thời điểm nàng nhớ chồng nhất, muốn soi sáng cả nhân gian để được thỏa lòng thấy Hậu Nghệ. Đây chỉ là một trong những phiên bản của câu chuyện Trung Thu thôi.

Nếu mọi người có hứng thú xem phim Truyền thuyết Hằng Nga thì mời liên hệ Google ca ca. Một bộ phim rất hay, rất cảm động, rất hợp với hai câu thơ trong Thủy Điệu Ca Đầu của Tô Thức:

“Đãn nguyện nhân trường cửu,

Thiên lý cộng thiền quyên.”

(Dịch: Chỉ nguyện một đời ta trường cửu,

Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên.)
Bình Luận (0)
Comment