Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 33

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Cơ thái phu nhân nhìn đôi trẻ đang nắm tay ở trước mắt, trong lòng vui như hoa nở.

Nhớ tới nữ tế (con rể) đầu tiên là một lão già khọm chẳng kém mình bao nhiêu tuổi, rồi lại nhìn nữ tế mặt mày như quan ngọc, lịch sự tuấn tú này, bà ta thật sự càng nhìn càng thích.

Bà kéo Trình Thiên Diệp, nói: “Bây giờ ngươi là nữ tế của ta, trong lòng ta con ta là độc nhất vô nhị, ta lấy nhà cũ ở khu thành Tây mà ca ca của nàng đã ở khi còn làm Thế tử, mấy ngày nay gấp gáp tu sửa, trước tiên sửa sang lại chủ trạch, vợ chồng son các ngươi cứ an tâm chuyển vào ở, nếu thiếu cái gì, cứ mở miệng nói với ta.”

Diêu Thiên Hương lắc tay áo mẫu thân, nói: “Nương, có người an bài, ta còn có thể thiếu cái gì? Ta chỉ lo lắng một chuyện, lang quân là nữ tế lịch sự tuấn tú, ta sợ những kẻ lưu manh thô kệch trong quân của ca ca sẽ làm chàng sợ.”

Cơ thái phu nhân điểm vào trán nàng: “Người ta nói sinh nữ nhi cho người, con vừa thành gia thất đã chỉ biết mỗi phu quân.”

Bà lại vỗ vào tay Trình Thiên Diệp, nói: “Con đừng sợ, nếu đại cữu ca gây chuyện với con, con chỉ cần đến nói cho ta biết, xem ta có trị hắn hay không!”

Trình Thiên Diệp không đổi sắc, cười tủm tỉm hầu hạ dưới gối. Thế nhưng trong lòng thì uể oải, lão thái thái nói thì hay lắm, nhưng không có ý thả nàng đi, cũng sẽ không quan tâm đến sự thật là Diêu Hoằng đang giam lỏng nàng, tối đa chỉ khiến cho cuộc sống của mình sung túc hơn thôi.

Nàng muốn rời khỏi Vệ quốc, hay là muốn Thiên Hương công chúa dẫn mình rời đi, đồng tâm hiệp lực chạy ra khỏi khống chế của Diêu Hoằng, ca ca nàng ấy.

Mấy ngày sau, Trình Thiên Diệp và Diêu Thiên Hương chuyển vào phủ công chúa mới được tu sửa.

Tòa phủ cao rộng này, hiên ngang tráng lệ, rường cột chạm trổ, kỳ hoa dị thảo. Không một vật nào là không tinh xảo, không một nơi nào là không xa hoa.

Trong nội viện, đầy tớ thành đàn, cơ thiếp ca múa, hàng đêm sênh tiêu.

Cả ngày, Trình Thiên Diệp cùng Diêu Thiên Hương chơi trên thuyền thuỷ tạ, hoặc là trong vườn nghe ca múa, tân hôn yến, không biết xấu hổ không có tiết tháo, không thèm mở miệng nhắc đến việc về nước, rất vui vẻ, không có thái độ muốn về Tấn.

Vệ Hằng công lúc nào cũng mời mở tiệc chiêu đãi, hoặc là phái người đưa tới kỳ trân dị bảo, tuấn nô mỹ cơ.

Một ngày nọ, Trình Thiên Diệp dắt tay Thiên Hương công chúa, ở bên tòa thuỷ tạ, nhìn sóng nước lăn tăn, thưởng thức làn gió hiu hiu, nghe kịch hoàng mai [1] trong lương đình.

[1] kịch hoàng mai: một loại hí khúc của tỉnh An Huy nhập từ Hoàng Mai, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc.

Đang hát một đoạn trong “Song cứu chúa”.

Vai đào này mặt tô má hồng, eo như cành liễu, ngón tay ngọc xanh miết cầm lấy quạt lông, ngân vang: “Người người khen ta tựa Phan An, hóa ra là so mũ sa a a a với vẻ đẹp đó.”

Trình Thiên Diệp và Diêu Thiên Hương đồng loạt hô to một tiếng “Hay”, lập tức có nô bộc phát thưởng cho người bên dưới.

Hai vai đào trên sân khấu, tạ ơn, chân thành hạ lễ trước mặt Trình Thiên Diệp, ngước mắt lên, lén lút đưa tình.

Diêu Thiên Hương nhấp một ngụm trà: “Chuyện này là thế nào?”

Quản sự nương tử bên cạnh nàng ta lập tức hành lễ, đáp lời: “Bẩm công chúa, nghe nói phò mã rất thích kịch hoàng mai, hai người này là do trước đây Quân thượng đặc biệt sai người tìm ở đoàn hát nổi tiếng Cô Tô, đưa tới phủ, giúp công chúa và phò mã giải khuây. Một người tên Liễu Lục, người kia là Xuân Hinh.”

“Ca ca thật đúng là thương ta.” Diêu Thiên Hương mỉm cười ngọt ngào: “Đã vậy, Liễu Lục và Xuân Hinh này, phu quân chàng hãy nhận đi.”

Trình Thiên Diệp liếc mắt, cười ha ha: “Đa tạ ý tốt của cữu huynh.”

Diêu Thiên Hương thả chén trà xuống, chỉ huy hạ nhân: “Đi, dẫn người đi tắm rửa thật sạch, buổi tối cùng đưa đến phòng phò mã.”

Trình Thiên Diệp lén véo cánh tay Diêu Thiên Hương.

Diêu Thiên Hương không cam lòng, véo lại. Hai người người véo ta ta véo ngươi bốn năm bận, bởi vì có hạ nhân ở đây, mới miễn cưỡng xua tay.

Vị quản sự nương tử kia, âm thầm gật đầu, bí mật cho người báo với Vệ Hằng công Diêu Hoằng.

Vài ngày qua đi, Vệ Hằng công lại sai người tới mời Trình Thiên Diệp cùng đi kiểm duyệt thao luyện thuỷ quân.

Trên khán đài bên bờ sông, giáp sĩ thành hàng, chiến kỳ sáng tỏ.

Mười mấy đại tướng dáng người khôi ngô, uy phong lẫm liệt, cùng ngồi nghe. Trình Thiên Diệp chỉ khoác chiếc áo choàng đơn giản, chỉ có một mình Mặc Kiều Sinh theo hầu sau lưng, có vẻ không hòa hợp.

Tiếng trống vang lên, trên mặt sông mênh mông xuất hiện hàng loạt chiến thuyền nối tiếp nhau san sát, ngay ngắn trật tự, biến ảo ra các loại trận hình.

Đối với người dốt đặc cán mai về chiến sự như Trình Thiên Diệp, cũng bị khí thế kia lây nhiễm, vỗ tay tán thưởng.

Diễn luyện chấm dứt, lính tướng, trung sĩ và kỵ binh lần lượt ra sân, đứng thành hàng trên giáo trường.

Gần Trình Thiên Diệp là một vị tướng quân đầu đội nón bạc, râu thắt bím cười ha ha, mở chiếc quạt hương bồ cỡ bằng bàn tay, nói với Trình Thiên Diệp: “Tấn Việt hầu mới tới chỗ ta, thấy Vệ quân ta anh dũng thế nào chưa?”

Trình Thiên Diệp chắp tay nói: “Quý quân vũ dũng, khiến người thán phục.”

Vị tướng quân kia họ Viên tên Vũ, nghe vậy nhưng vẫn không chịu buông tha: “Lão Viên ta nghe người ta nói, người Bắc giỏi về ngựa, người Nam giỏi về binh. Trong lòng ta luôn không phục, hiếm lắm Hầu gia mới có mặt lúc này, chẳng biết có thể hạ mình cùng tại hạ cưỡi ngựa bắn cung, để ta cũng được mở mang kiến thức xem người Bắc giỏi về ngựa là thế nào?”

Trình Thiên Diệp học cấp tốc môn cưỡi ngựa, miễn cưỡng có thể ngồi vào cưỡi mà thôi, nhưng nếu so với những tướng quân tung hoành sa trường này, đúng là tự rước lấy nhục.

Chỉ đành liên tục từ chối.

Viên Vũ hiển nhiên muốn làm nhục Tấn Việt hầu một phen, duỗi bàn tay đen đúa của mình, bắt lấy cổ tay Trình Thiên Diệp: “Hầu gia tuấn tú lịch sự, rồng trong biển người, chớ khiêm tốn, ha ha.”

Bàn tay gã giơ ra được nửa chừng, lại bị một bàn tay khác siết chặt như kìm sắt.

Kẻ hầu mặc hắc y sau lưng Trình Thiên Diệp, giơ cánh tay bắt lấy cổ tay của gã, một đôi mắt tối như mực, như lang sói, trong cái rét lạnh hiển hiện sát khí.

Viên Vũ chỉ cảm thấy nửa người nổi da gà, rồi lan ra cả sống lưng. Đây là phản ứng tự nhiên sẽ sinh ra khi gặp phải cường địch trên chiến trường.

Gã đứng dậy, quát: “Mày là ai?”

Mặc Kiều Sinh hất tay gã ra, nhìn thẳng hai mắt gã, không hề nhượng bộ, ôm quyền: “Tiểu nhân chỉ một tiểu tốt của Hầu gia thôi, nếu tướng quân muốn so tài, tiểu nhân nguyện thay mặt Chúa công lĩnh giáo.”

Bốp, bốp, bốp.

“Có can đảm, đủ trung thành.” Bấy giờ, Diêu Hoằng mới thoải mái vỗ ba cái lên chủ vị: “Đã như thế, Viên Vũ, ngươi cứ so tài với tiểu ca này đi, nên biết chừng mực, không thể tổn thương hòa khí.”

Viên Vũ hừ, giũ tay áo đồng ý.

Hai người lên ngựa.

Cầm cung, lắp tên, cách trăm bước có hơn hai bia bắn, so tài bắn cung.

Viên Vũ giục ngựa đi đầu, sơ sài nhắm bắn, kéo dây cung, tên bắn ra như sao xẹt, vèo, trúng ngay hồng tâm, toàn trường lập tức hoan hô vang dội.

Mặc Kiều Sinh không nói một lời, cầm cung lắp tên, cũng một mũi tên bắn trúng hồng tâm.

Viên Vũ hừ, quay đầu ngựa, giục ngựa đi nhanh, trong khi ngựa phi, cong người mở cung, vèo, mũi tên thứ hai cũng vững vàng bắn trúng hồng tâm.

Mặc Kiều Sinh giục ngựa đi tới, chạy tới chạy lui vài phen, chưa từng mở cung, tiếng xua đuổi của tướng sĩ vây xem nổi lên bốn phía.

Đến khi con ngựa kia trở nên hung mãnh, hắn lắp một lúc ba mũi tên. Chỉ nghe ‘vút vút vút’, hàng loạt âm thanh vang lên, liên tiếp ba tên được bắn ra, không trúng ngay hồng tâm, chỉ cắm ở vòng ngoài, thành một hình tam giác.

Ngựa hắn cưỡi vẫn không ngừng mà chạy ngược lại, hắn cong eo, xoay người lại, bắn thêm một mũi tên về phía sau, chỉ nghe tiếng xé gió, mũi tên ấy cắm giữa đuôi tên đầu tiên, vẫn không dừng lại, sau đó tách tên kia ra thành hai nửa, cắm thẳng vào hồng tâm.

Tên vừa rồi bị phân thành hai nửa thoáng lung lay rồi chợt rơi xuống đất.

Toàn trường lặng ngắt như tờ, sau một lát tiếng khen ngợi trầm trồ nổi lên vang dội. Tuy không phải tướng sĩ phe mình, nhưng nam nhân sa trường rất kính kẻ mạnh, bọn họ đều bị thực lực cao siêu của Mặc Kiều Sinh thuyết phục.

Diêu Hoằng hô to “Hay”, đứng dậy, cất giọng nói: “Không cần so nữa, tài bắn cung của hai vị đều tuyệt diệu, kính xin hãy nghỉ ngơi, tiến lên lĩnh thưởng.”

Hai người trở về vọng đài.

Viên Vũ mặt đỏ tới mang tai, quỳ xuống đất hành lễ: “Viên mỗ tài nghệ không bằng người, cam bái hạ phong.”

Diêu Hoằng cười ha ha, tự tay đỡ gã lên, vỗ vỗ bờ vai gã: “Không sao, Viên lão thô kệch nên ngươi sẽ không biết nhân ngoại hữu nhân [2].”

[2] nhân ngoại hữu nhân: người tài còn có người tài hơn.

Ông ta lại đỡ Mặc Kiều Sinh dậy, tán thưởng nói: “Không biết tính danh tráng sĩ, lĩnh chức gì trong quân? Có lẽ ngươi là thần tiễn thủ số một số hai trong đó.”

Mặc Kiều Sinh hành lễ nói: “Phiền công gia thăm hỏi, tiểu nhân chỉ là một tên nô lệ theo hầu Chúa công thôi, tài bắn cung của tiểu nhân ở trong quân chỉ ở mức trung bình, trong quân giỏi hơn ta, có khối người.”

Diêu Hoằng ghé mắt nói: “Ái chà, ngươi quá khiêm nhường rồi.”

“Thật sự không phải khiêm tốn, tại hạ chỉ có thể làm được ba phát liên tục mà thôi, nhưng chiến hữu trong quân ta có thể làm được bảy mũi tên một loạt mà không bị rớt.”

Trên tiệc, vang lên tiếng bàn luận xôn xao, ánh mắt mọi người nhìn Trình Thiên Diệp đều cung kính không ít, không hề tỏ vẻ khinh bỉ.

Diêu Hoằng ngồi trở lại ghế, nói với Trình Thiên Diệp: “Hiền đệ, người này thật sự chỉ là một nô lệ của ngươi?”

Trình Thiên Diệp gật đầu.

Diêu Hoằng thấy Mặc Kiều Sinh dũng mãnh phi thường như thế, lại nghe thấy hắn chỉ là một gã nô lệ, trong lòng ngứa ngáy.

Nghĩ rằng Tấn Việt hầu tham hoan háo sắc, chưa hẳn sẽ xem trọng tên nô lệ này, ta lấy mỹ nhân và vàng bạc châu báu, thử đổi với hắn xem.

Vì vậy ông ta mở miệng, nói: “Nếu người này chỉ là một nô lệ, không biết...”

“Huynh trưởng, ca lại bắt nạt phu quân ta, lang quân chàng chỉ dẫn theo một người hầu thiếp thân từ nước mình đến đây, ca cũng không thể đoạt người của chàng.” Một giọng nữ dễ nghe cắt đứt lời của ông ta.

Thiên Hương công chúa mặc quân trang, bước lên đài.

“Thiên Hương, muội là nữ, sao có thể tới nơi đây.“ Diêu Hoằng bị chặn lời, không vui nói: “Đừng hồ đồ nữa, nhanh về nhà đi.”

Diêu Thiên Hương kéo tay Trình Thiên Diệp, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh.

“Ai thèm nhìn mấy đại lão thô thiển ca duyệt binh, ta đến để đón phu quân nhà ta về, tránh cho ca thừa cơ ta không ở đây, lại ức hiếp chàng nữa.”

“Muội!” Diêu Hoằng chỉ trích, xưa nay ông ta vốn hoàn toàn hết cách với vị muội tử mạnh mẽ này của mình.

Trình Thiên Diệp móc khăn tay, đưa cho Diêu Thiên Hương: “Sao lại chạy nhanh như vậy, ra đầy mồ hôi rồi kìa, nhanh lau đi.”

Diêu Thiên Hương ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Chàng lau cho ta.”

Trên đài võ nghệ vốn nghiêm khắc uy phong, đột nhiên trở nên kiều diễm. Chúng võ tướng ho khan rồi lại ho khan, nhìn trời cứ tiếp tục nhìn trời, trong lòng rất xấu hổ.

Diêu Hoằng đỡ trán, phất tay: “Đi đi, mang phu quân của muội đi đi.”

Diêu Thiên Hương kéo Trình Thiên Diệp đi.

Xuống đài rồi, Trình Thiên Diệp thở dài, nhẹ nhàng chắp tay, thấp giọng nói: “Đa tạ công chúa giải vây.”

Diêu Thiên Hương lạnh mặt: “Ta có thể cứu, chỉ có những chuyện nhỏ nhặt thế này, nếu ca ca thật sự muốn tính mệnh của ngươi, huynh ấy chắc chắn sẽ không quan tâm đến suy nghĩ của ta.”

“Với huynh ấy mà nói, tình huynh muội, chẳng qua chỉ là một tờ giấy mỏng manh thôi. Nếu muốn mạng thì phải nhanh chóng nghĩ cách rời khỏi đây.”
Bình Luận (0)
Comment