Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Trình Thiên Diệp triệu Trương Phức, Hạ Lan Trinh cùng mở hội nghị quân sự nhỏ với mình.
Bầu không khí của hội nghị rất căng thẳng.
Trình Thiên Diệp hỏi Hạ Lan Trinh: “Sao rồi? Tân binh có thể ra trận không?”
Hạ Lan Trinh vỗ bàn: “Không được cũng phải đi, chẳng lẽ nhìn bọn lão Du chịu chết sao?”
“Tốc độ của Một Tàng Bùi Chân thật sự nhanh hơn so với chúng ta tưởng tượng. Năm vạn đại quân, cộng thêm binh của Ngôi Danh Sơn, ta sợ bọn Tiếu Tư khấu, Du tướng quân không cầm cự được mấy ngày.” Trương Phức nhíu mày.
“Hôm nay tân binh vừa mới lập, bất luận là kinh nghiệm hay sĩ khí đều không đủ. Ta lo là...”
Trương Phức còn chưa dứt lời, nhưng mọi người đều hiểu ý của hắn.
Tạm thời dùng nô lệ chắp vá vào đội tân binh, chỉ vội vàng huấn luyện trong thời gian ngắn, đi đối chọi với một quân đội nổi danh thiện chiến như Khuyển Nhung, thắng bại thật sự rất khó đoán trước.
“Vậy đi.” Trình Thiên Diệp đưa ra quyết định cuối cùng: “Ta cùng lúc xuất phát với Hạ Lan tướng quân, Trương Phức ở lại Giáng thành phụ trách việc hậu cần quân nhu lương thảo.”
Mấy vị tướng quân dự thính đều đứng dậy khuyên can: “Chúa công không thể.”
“Thân thể Chúa công đáng giá ngàn vàng, phải cẩn trọng, sao có thể dễ dàng đi vào hiểm cảnh!”
Bởi vậy cũng có thể nhìn ra, đối với chiến dịch lần này, bọn họ đều rất không nắm chắc.
Hạ Lan Trinh ôm quyền nói: “Chúa công, người là hi vọng của đại Tấn chúng ta, không thể mạo hiểm. Chúa công yên tâm, Hạ Lan Trinh ta sẽ dốc hết sức lực, nếu không thể thắng, ta nguyện mang đầu tới gặp.”
“Ta rất yên tâm về ngươi nên ta mới đồng ý cùng đi với ngươi.” Trình Thiên Diệp đứng dậy ấn bờ vai của hắn xuống: “Ý ta đã quyết, nếu ngươi thật sự có lòng tin với bản thân, vậy thì không nên ngăn cản.”
Trương Phức trầm ngâm một lát, ủng hộ quyết sách của Trình Thiên Diệp: “Chúa công tự mình xuất chinh, đối với tân binh chưa nếm trải mùi vị chiến trường quả thực là một sự ủng hộ. Ít nhất, những nô lệ kia sẽ biết mình không phải bị tống đi chịu chết, ủng hộ tân chính, có lẽ thật sự có thể phát huy sức chiến đấu ngoài sức tưởng tượng. Chỉ là trong nước...”
“Trong nước cũng chỉ có thể dựa vào Trương công ngươi thôi.” Trình Thiên Diệp ôm quyền hướng về phía Trương Phức. Nàng biết những việc hậu phương này, có đôi khi còn phức tạp hơn so với đấu tranh anh dũng ở tiền tuyến. Nếu không có Trương Phức ở đây, nàng thật sự không yên lòng.
“Lấy uy tín của ta, dù cho có ở trong nước cũng không có tác dụng gì. Ngược lại ta ra tiền tuyến, mẫu thân và tộc Dương thị của ta mới có thể càng thêm cố sức ủng hộ ta.” Trình Thiên Diệp nhìn Trương Phức: “Mẫu thân của ta, Dương cơ, là một người không quả quyết, rất mềm lòng. Trương Phức, ngươi nhất định phải chú ý luôn luôn thuyết phục bà ấy, khiến bà ấy kiên định đứng về phía chúng ta.”
Trương Phức không nói gì, hắn cúi đầu hành lễ, xem như chọn lựa gánh lấy trọng trách khó khăn và phiền phức này trên vai.
Trước khi đại quân xuất phát, Dương thái phu nhân cầm lấy tay Trình Thiên Diệp, khóc đỏ cả hai mắt.
“Mẫu thân đừng thương tâm, hài nhi kiến công lập nghiệp, chính là vào lúc này. Con là huyết mạch của phụ thân, con nhất định có thể thừa hưởng ý chí của ngô phụ, phát huy chí hướng của phụ vương, mở ra thời đại hưng thịnh cho đại Tấn ta.”
“Nhưng... nhưng mà.” Dương thái phu nhân nghẹn ngào khó tả.
Trình Thiên Diệp vỗ vỗ tay bà, thấp giọng hỏi bên tai bà: “Vẫn chưa có dịp hỏi nương, huynh trưởng được chôn cất ở đâu ạ? Con đột nhiên mất tích, nương đã giải thích với bên ngoài thế nào?”
Dương thái phu nhân lau lệ: “Khi đó vì giữ bí mật, chỉ có thể vội vàng đắp một nấm mồ, bia không đề tên họ. Hôm nay ngoại trừ ta, không ai biết nơi chôn cất. Về phần con, ta chỉ nói Thiên Diệp... Thiên Diệp bị thất lạc trong chiến loạn rồi.”
“Nhờ mẫu thân chu đáo, vất vả lo nghĩ cho con, hài nhi mới có thể có cục diện hôm nay. Lần này hài nhi xuất chinh tiền tuyến, hậu phương cũng chỉ có thể dựa vào mẫu thân.” Trình Thiên Diệp quỳ xuống đất, nắm chặt đôi tay của Dương thái phu nhân, ngẩng đầu nhìn bà: “Trong lòng hài nhi không yên tâm về mẫu thân, Trị túc nội sử Trương Phức là người phụ thân để lại cho con, luôn một lòng trung thành với con. Nếu mẫu thân gặp phải việc khó khăn phức tạp, đều có thể trưng cầu ý hắn.”
“Được, được, con ta hãy yên tâm.”
Trình Thiên Diệp thoáng yên lòng, lại nghĩ tới một chuyện: “Hài tử không nên xa rời phụ mẫu, hài nhi chừng này tuổi, còn không nỡ bỏ mẫu thân. Hứa phi đã sinh ra Lân nhi, mẫu thân hãy giữ lại mạng cho tẩu ấy đi. Đứa bé kia đã không còn thân phụ, cũng không thể bắt nó mất cả nương.”
Dương thái phu nhân gật gật đầu: “Được, nghe theo con.”
Trấn an Dương thái phu nhân xong, Trình Thiên Diệp đi vào phòng của Diêu Thiên Hương, Diêu Thiên Hương mặc nhung trang, đang chỉ huy hạ nhân thu dọn hành lý.
“Thiên Hương.“ Trình Thiên Diệp gọi nàng ta: “Nàng thật sự muốn đi với ta sao?”
Diêu Thiên Hương xoay người lại, dung nhan như hoa, mỉm cười: “Đương nhiên, sao ta có thể không xuất chinh cùng phu quân ta chứ?”
“Không phải chàng muốn vứt ta sang một bên, ở cùng tiểu tình nhân của chàng à?” Nàng đi tới, ký vào Trình Thiên Diệp, thấp giọng nói bên tai nàng: “Không có ta ở cùng, nếu ngươi gặp chuyện gì thì chẳng có ai yểm trợ đâu, rất bất tiện đấy?”
“Trận chiến này vô cùng hung hiểm, ta cũng không hoàn toàn nắm chắc. Ta thật sự không muốn ngươi mạo hiểm cùng ta.”
“Thiên Vũ. Ngươi đã nói, chúng ta là bằng hữu.” Diêu Thiên Hương đặt cằm lên vai Trình Thiên Diệp: “Không chỉ có ngươi xem ta là bằng hữu, ta cũng xem ngươi như tỷ muội.”
Nếu không thấy Tư Mã Đồ lộ ra tâm trạng chua xót, thậm chí Trình Thiên Diệp đã muốn vươn tay ôm vai Diêu Thiên Hương.
Trình Thiên Diệp phát hiện, có đôi khi, nàng thể hiện thiện ý với người khác, chỉ là xuất phát từ việc yêu thích màu sắc xinh đẹp, cũng không nghĩ có thể được báo đáp gì cả.
Nhưng thông thường, những người có tâm tư tinh khiết, cá tính dứt khoát, cũng trong lúc lơ đãng, mang đến cho nàng cảm giác ấm áp và niềm vui bất ngờ.
Chiến kỳ sáng tỏ che khuất bầu trời, đại quân xuất chinh.
Mặc Kiều Sinh cưỡi ngựa đi theo sau Hạ Lan Trinh.
“Tiểu Mặc, ngươi phải cố lên.“ Hạ Lan Trinh nói: “Chính sách lần này, chính là cơ hội của ngươi. Ngươi nhất định có thể bay lên cao, ta rất xem trọng ngươi.”
Mặc Kiều Sinh: “Đa tạ tướng quân nâng đỡ.”
“Không chỉ là ta, Chúa công cũng rất kỳ vọng vào ngươi.” Hạ Lan Trinh nhìn Mặc Kiều Sinh cười nói: “Chúa công thật sự là có mắt nhìn người tài, lúc trước sao có thể liếc thấy là phát hiện viên ngọc thô như ngươi nhỉ.”
Mặc Kiều Sinh cúi đầu.
“Ta biết có nhiều lời gièm pha, nói Chúa công sủng hạnh ngươi.” Hạ Lan Trinh nổi hứng tán gẫu, đánh ngựa nhanh chóng sánh vai đi cùng Mặc Kiều Sinh: “Nhưng ta biết không phải thế, là vì Chúa công nhìn trúng năng lực tác chiến của ngươi. Lần này, ngươi nhất định có thể khiến những kẻ rảnh rỗi đó câm miệng rồi.”
Sắc mặt Mặc Kiều Sinh trở nên đỏ hồng.
“Ha ha, những kẻ đó đều là lũ ngu, ngươi nhìn ngươi kìa, mỗi ngày trời chưa sáng đã đi ra sàn vật, lăn qua lăn lại đến khi trăng lên ba sào mới trở về, mạnh mẽ như rồng như hổ, ai cũng kém ngươi cả. Rõ ràng không thể hầu hạ Chúa công vào ban đêm.”
Nam nhân trong quân, nói chuyện tục tằng hào sảng, ngày qua ngày, ba câu không bỏ được “chuyện ấy”. Hạ Lan Trinh phát hiện bản thân hơi quá trớn, vội vàng “chữa cháy”: “Tiểu Mặc, ngươi thích nữ nhân hả?”
Sắc mặt Mặc Kiều Sinh càng đỏ hơn.
“Chẳng lẽ... Ngươi vẫn còn tân?” Hạ Lan Trinh cười: “Không sao, chờ khi đánh xong trận này, ta sẽ dẫn ngươi đi ăn mặn. Cô nương ở Thiên Hương các của Biện Châu chúng ta đều cực kỳ xinh đẹp.”
“Nữ nhân...” Mặc Kiều Sinh im lặng.
Hắn vẫn luôn yêu thích nữ nhân, đã từng mông lung chờ mong có nữ nhân thuộc về mình. Hắn thích phái nữ mềm mại, dịu dàng. Hắn từng mơ tưởng về thân hình mềm mại của phái nữ, hẳn sẽ khác hoàn toàn so với phái nam.
Mặc Kiều Sinh nhớ đến nụ hôn kia.
Một khắc đó, hắn quên hết thảy mọi thứ, bất luận là giới tính, thân phận hay địa vị... Tất cả băn khoăn đều tan thành mây khói chỉ trong chớp mắt.
Loại cảm giác cực hạn đó, phá vỡ toàn bộ thế giới của hắn.
Hắn nhẹ nhàng chạm vào môi. Vì để có được điều này, ta sẽ chấp nhận trả giá mọi thứ, hắn nghĩ.
Ngoài thành Biện Châu.
Thủ thành tướng quân Du Đôn Tố, bị trọng thương, được khiêng xuống tường thành trong tình trạng hôn mê.
A Phượng đứng trên tường thành, giữ cung của hắn, nhìn địch nhân đen nghịt ở phía xa. Quân địch vừa mới lui, rất có thể lập tức tổ chức một cuộc công kích mới.
“Phượng, A Phượng.”
Có một giọng nói trong vắt đang gọi hắn.
A Phượng quay sang, trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng trẻo của Tiểu Thu, bị khói ám hiệu hun đen như mặt mèo.
Tay nàng đang cố đỡ một cái giỏ đồ ăn, thoắt cái lấy một món ra trước mặt mình: “Nhanh, ăn chút gì đi.”
“Sao ngươi lại tới đây?” A Phượng nhíu mày: “Lúc này rất nguy hiểm, tỷ tỷ ngươi đâu?”
“Tỷ tỷ đang bận lắm, tất cả mọi người đều đến hỗ trợ.” Tiểu Thu cầm thức ăn nhét vào ngực hắn, lại bỏ thêm một cái nữa: “Tỷ tỷ nói Chúa công là một vị Chúa công tốt, Biện Châu là một nơi rất lành, không thể vứt bỏ Biện Châu, bị mất thì mọi người sẽ không còn ruộng cày nữa.”
“Đúng, không thể buông bỏ Biện Châu.” A Phượng ngắm nhìn tường thành, tường thành đã bị sứt mẻ, vô số dân phu tự phát đang gấp gáp giúp đỡ gia tăng việc tu sửa.
Xa xa, đại tướng Ngôi Danh Sơn của địch quân, kẻ đã làm Du tướng quân bị thương nặng, đang tổ chức một đội kỵ binh, hùng hổ chạy băng băng về phía cổng thành.
A Phượng cắn thức ăn, nhấc cung, đi xuống khỏi tường thành.