Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Tọa ỷ của Trình Thiên Diệp rất rộng. Nàng dịch qua một chút, cho Mặc Kiều Sinh ngồi cạnh mình.
Một tay nàng vừa lật trang giấy, ngưng mày suy tư. Tay kia cầm tay Mặc Kiều Sinh, khẽ khàng xoa nắn.
Trong đại điện không có người khác, vô cùng yên tĩnh.
Cửa điện mở rộng.
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời lười biếng trải dọc hành lang.
Mặc Kiều Sinh nhìn người bên cạnh. Chúa công không cao bằng hắn, từ góc độ của hắn nhìn qua, vừa lúc trông thấy hàng mi dài của người buông xuống nhẹ nhàng rung động, đôi mắt kia như lưu ly đang tập trung nhìn vào trang giấy.
Trong lòng của hắn hơi nhói.
Chúa công tốt như vậy.
Ta...
Hắn không dám suy nghĩ tiếp nữa.
Bích Vân rón ra rón rén vươn tay vào, đóng cửa điện lại.
Ánh sáng trong đại điện chợt ảm đạm.
Trình Thiên Diệp mới giật mình. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân đang yên lặng ở bên cạnh mình.
Nàng giữ tay Mặc Kiều Sinh, dùng ngón tay lạnh buốt chạm khẽ vào lòng bàn tay hắn, nhéo hắn.
Ánh mắt đầy hàm súc của Trình Thiên Diệp khiến Mặc Kiều Sinh thầm hoảng loạn.
Trước mặt Chúa công, hắn có một cảm giác rằng ý nghĩ trong lòng mình luôn có thể bị Chúa công đoán ngay được, không hề có gì gọi là bí mật.
Có phải Chúa công chỉ cần liếc mắt đã thấu hiểu những suy nghĩ càn rỡ của ta không?
Ta, lại vọng tưởng muốn độc chiếm Chúa công.
“Kiều Sinh.” Trình Thiên Diệp gọi hắn, buồn cười nhìn người luôn thích suy nghĩ miên man trước mặt mình.
Nàng nghiêng người nhìn Mặc Kiều Sinh.
“Kiều Sinh, nếu có một ngày ta đột nhiên mất hết quyền thế, giống như Chu Tử Khê, biến thành một kẻ hai bàn tay trắng, ngươi còn có thể thích ta không?”
“Chúa công, vĩnh viễn là Chúa công.”
“Vậy nếu dung mạo của ta thay đổi, trở nên xấu xí, hoặc là ta không còn dáng vẻ hiện tại nữa mà biến thành một... nữ nhân có địa vị thấp kém. Ngươi còn có thể tôn trọng ta, nghe lời của ta không?”
“Nữ... Nữ nhân?”
“Ta chỉ ví dụ thôi.”
“Chúa công bất luận có dáng vẻ gì, trong lòng ta đều là...”
Đều là chí cao vô thượng.
Trình Thiên Diệp mỉm cười.
Nàng kéo ngăn bàn, lấy một hộp gỗ đàn ra, mở nắp hộp, lấy bảo thạch đặt lên bàn.
Kê huyết thạch đỏ tươi, mật lạp (đèn cầy) vàng nhạt, ngọc lục bảo sáng lóa, bích tỉ long lanh... Các bảo thạch có hình thái khác nhau lăn lông lốc trên bàn, đủ màu đủ kiểu, tranh nhau khoe sắc khiến người hoa mắt.
Trình Thiên Diệp đưa ngón tay khẽ đẩy bảo thạch, nhặt lên một viên thủy tinh màu tím lung linh, đẩy một miếng ngọc hồng phỉ tơ vàng khác lăn một vòng trên bàn.
“Đẹp không? Kiều Sinh, có phải trông tất cả đều đẹp đúng chứ?”
“Đều đẹp cả.”
“Những bảo thạch này rất đặc biệt, đều rất đẹp, rất hấp dẫn. Ta thích chúng, thu thập chúng chỉ là vì để thưởng thức vẻ đẹp này.”
Nàng thu bảo thạch lại, với tay vào cổ áo của mình. Trong cổ áo cao cao trắng thuần, nàng lấy ra một sợi dây vàng dài mảnh, trên sợi dây là một viên bảo thạch màu lam trong suốt, sáng long lanh.
Nàng gỡ miếng bảo thạch tròn tròn màu lam xuống, đặt vào tay Mặc Kiều Sinh.
Viên bảo thạch lam này mang theo hơi ấm của nàng, lẳng lặng yên vị trên tay Mặc Kiều Sinh.
Mặc Kiều Sinh nghĩ đến vị trí mà viên đá này vừa ở, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng như lửa đốt.
“Tuy chúng đều có vẻ đẹp riêng nhưng trong lòng ta chỉ thích nhất viên bảo thạch màu lam này. Ta luôn đeo nó trên cổ, vĩnh viễn chỉ mang theo nó.”
Người kia chống tay ghế, nghiêng người về phía trước, khẽ ngẩng đầu lên, vẻ mặt tươi cười nhìn hắn. Đôi môi tách nhẹ, người nói ra câu khiến Mặc Kiều Sinh vui sướng khôn xiết.
“Ngươi chính là bảo thạch lam của ta. Kiều Sinh, ta thích ngươi, chỉ thích một mình ngươi thôi.”
Trình Thiên Diệp nhẹ nhàng gỡ sợi dây chuyền màu vàng, móc bảo thạch vào dây rồi nhét lại vào trong cổ áo.
Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ rọi xuống gian phòng, vô số hạt bụi nhỏ li ti nhảy múa trong tia nắng, khiến cho cung điện mang mùi hương và màu sắc cổ kính này tỏa ra một bầu không khí mập mờ.
Mặc Kiều Sinh nhắm nghiền hai mắt, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi trước mắt.
Một đôi tay mềm mại choàng qua cổ hắn, vuốt tóc hắn, sau đó ôm lấy mặt hắn.
Người kia cẩn thận đáp lại hắn, hôn hắn.
Chúa công, Chúa công của ta. Chúa công của một mình ta.
“Đừng khóc, Kiều Sinh, ngươi như vậy bảo ta phải làm sao đây.”
Nét u buồn trong sự hoảng loạn, thời gian dường như bất động, lưỡi của người ấy dính một sợi tơ bạc rời khỏi môi hắn.
Giọng điệu thở gấp nói thầm bên tai hắn.
“Ngươi muốn rồi hả? Hả?”
“Không... Đừng vậy.” Hắn tâm hoảng ý loạn.
“Thật sự không cần sao?” Trình Thiên Diệp nhếch môi khẽ nói.
“...”
Sau bữa ăn tối, Trình Thiên Diệp và Diêu Thiên Hương tản bộ trong đình viện.
“Ngươi vừa ức hiếp Kiều Sinh à?” Diêu Thiên Hương hỏi.
“Đâu có.” Trình Thiên Diệp thấp thỏm.
“Không có? Không có mà ban ngày ngươi đóng cửa làm gì? Bích Vân còn giữ cửa cho ngươi, làm hại ta đợi ngươi cả một canh giờ.”
Trình Thiên Diệp vươn tay, ghé vào tai Diêu Thiên Hương lặng lẽ nói vài câu. Diêu Thiên Hương cười khanh khách.
“Ngươi thật đúng là quá xấu rồi. Ngươi cứ thích bắt nạt người ta thôi.”
“Vì hắn thích nên ta mới ‘ấy’ hắn chứ.” Trình Thiên Diệp liếm môi dưới: “Hắn không muốn, ta tuyệt đối sẽ không ép buộc.”
“Nói bậy, làm sao ngươi biết trong lòng của hắn nghĩ thế nào.” Diêu Thiên Hương liếc nàng: “Ta nghe nói gần đây ngươi mới thu nhận một nô lệ tên là Chu Tử Khê. Ta còn nghe nói người này có dáng vẻ khuynh thành, giỏi về âm luật, thông thạo văn chương. Ngươi ân sủng y mọi bề. E là không biết Kiều Sinh khó chịu bao nhiêu đâu.”
“Ngươi nói xem sao lời đồn lại truyền thành như vậy.” Trình Thiên Diệp dở khóc dở cười: “Mấy ngày nay ta đã bỏ quên suy nghĩ của Kiều Sinh. Tuy vậy, không phải ta xem trọng Chu Tử Khê vì dáng vẻ của y. Ta chỉ xem trọng tài hoa của y thôi.”
“Thiên Hương, ngươi nên gặp người này một lần. Người này có tài kinh thiên vĩ địa [1], không kém Trương Phức là bao. Đợi một thời gian nữa, y sẽ thành trụ cột của Đại Tấn ta. Mấy ngày nữa, ta sẽ tìm lý do thoát nô tịch cho y, trọng dụng y trên triều đình.”
[1] kinh thiên vĩ địa: sánh ngang trời đất.
“Hạng người gì thế, mới mấy ngày đã có thể được ngươi đánh giá như vậy? Quả thật là gợi lên sự tò mò của ta. Ngày mai ngươi phải dẫn ta đi gặp y một lần đấy.” Diêu Thiên Hương nói.
Ngày hôm sau.
Trình Thiên Diệp dẫn Diêu Thiên Hương vào phòng Chu Tử Khê.
Trong phòng gọn gàng, ngăn nắp, không có một bóng người.
Trên bàn có một phong thư nằm ngay ngắn.
Trình Thiên Diệp khó chịu mở phong thư ra.
Trên giấy viết rất nhiều, viết rành mạch hiện trạng xúc tiến tăng tiến nhân khẩu của Biện Châu, gia tăng thu nhập theo chế độ thuế vụ như thế nào. Ngoài ra, bức thư cũng đề cập đến nếu áp dụng kế hoạch này thì có thể mang đến lợi ích và cũng có thể tạo thành tệ nạn ra sao.
Trừ cái đó ra, không có một câu giải thích dư thừa.
Hai người kia lại thừa cơ không ai để ý, không chào mà đi, trốn đi trong đêm.
Diêu Thiên Hương phì cười: “Ái chà, Thiên Vũ, ngươi cũng có khi thất thủ nhé.”
Trình Thiên Diệp siết chặt bức thư. Sắc mặt nàng đen như đáy nồi.
Hào quang của Chu Tử Khê trong suốt và lóa mắt nhưng lại không có viền vàng thể hiện đã thuần phục nàng, cũng không có mang theo màu đen ác ý. Vì quá rực rỡ, Trình Thiên Diệp không đề phòng y nên thường xuyên đóng con mắt thứ ba kia lại.
Không thể ngờ được y lại chạy trốn.
Gần đây, Trình Thiên Diệp dựa vào con mắt thứ ba nên mọi việc trôi chảy. Người bên cạnh đều rất có thiện ý với nàng.
Nàng có hơi lơ là, nhất thời không ngờ, người này sẽ bỏ trốn.
“Được rồi, được rồi, đừng nóng giận nữa, nhìn mặt ngươi kìa.” Diêu Thiên Hương vỗ vai nàng: “Có người yêu mến ngươi muốn ở cạnh ngươi, đương nhiên cũng có người không thích ngươi nên muốn thoát khỏi ngươi, đây là bình thường thôi. Ngươi phái Trình Phượng đi bắt cái tên vong ân phụ nghĩa kia về, dạy dỗ một trận là được.”
Giờ phút này, trong xe ngựa đã rời Biện Châu hơn mười dặm.
Chu Tử Khê chăm chú nhìn bao y phục nhỏ trên xe.
“Công tử, ngài còn đang chần chờ điều gì?” A Dương lo lắng nhìn y.
Chu Tử Khê nhíu chặt đôi mày anh tuấn: “Hắn, có ân với ta.”
A Dương nói ra: “Tấn Việt hầu quả thực là người tốt, nhưng làm gì có lẽ vì báo ân của hắn mà ngài cam tâm cả đời làm nô lệ, ở lại Tấn quốc phục thị hắn sao? Cho dù ngài không suy nghĩ cho bản thân mình, cũng phải nghĩ cho lão phu nhân chứ.”
Chu Tử Khê thở dài.
A Dương bắt lấy cánh tay của y: “Từ lúc trong phủ có biến, nô tỳ may mắn đào thoát, lại trơ mắt nhìn lão gia và đại công tử chết thảm, các vị tiểu thư cũng không biết tung tích. Nô tỳ chỉ nghe thấy phu nhân thoát được một kiếp, được thân thích ở Tống quốc là Tống thái tử Ngang phái người chuộc ra, đưa đi Tống quốc.”
“Lúc ấy, nô tỳ vội vã tìm kiếm công tử, nghe ngóng, nhiều lần trắc trở, mới dò thăm được tin tức của công tử. Nhưng khi đó...”
Nàng ta không nói được thành lời.
Chu Tử Khê tiếp lời: “Khi đó, những súc sinh kia chưa mất đi hứng thú với ta, cảm thấy ta dễ kiếm lợi, đương nhiên ngươi không thể mua ta được.”
A Dương cúi đầu xuống, siết chặt tay. Nàng ta không muốn lại nhớ lại đoạn thời gian kia. Công tử mình kính trọng nhất, lại gặp phải khuất nhục như vậy.
“Nô tỳ...”
Chu Tử Khê cầm lại tay của nàng ta: “A Dương, hôm nay ta đã không còn là công tử gì nữa rồi, xin ngươi sau này đừng tự xưng nô tỳ, cũng xin ngươi hãy gọi tên của ta. Ngươi đã bôn ba, làm hết thảy vì ta. Mặc dù ta ở tù nhưng đều nhìn thấy cả. Nếu không phải có ngươi thắp lên cho ta một tia hi vọng, ta đã sớm không kiên trì nổi rồi.”
“Công tử nói những lời này làm gì?“ Trong mắt nữ hài kiên cường chợt ngấn nước: “Cả nhà chúng tỳ đều chịu đại ân của công tử. Bất luận công tử biến thành loại thân phận nào, dáng vẻ nào, ngài vĩnh viễn đều là công tử trong suy nghĩ của ta.”
Nàng ta nhớ tới sự căm hận trong lòng mình: “Khi đó ta rất nóng lòng, bôn ba bốn phía, đến phủ vài người bạn cũ xin giúp đỡ, nhưng những người kia đều biến sắc, không thèm quan tâm. Chỉ hận ta vô năng, không thể sớm kiếm tiền cứu công tử ra khỏi nơi dầu sôi lửa bỏng kia.”
“Đáng mừng là sau khi đến Biện Châu, ta gặp được một người trong sứ đoàn Tống quốc, hắn là tôi tớ của thái tử Ngang. Hắn nói cho ta biết thái tử Ngang không chỉ đón lão phu nhân về Tống quốc mà còn từng phái người tìm ngài nữa.”
“Công tử.” A Dương lắc tay Chu Tử Khê: “Chúng ta nên đi Tống quốc tìm thái tử điện hạ nương tựa. Lão phu nhân là người Tống quốc, thái tử điện hạ Tống quốc lại là hảo hữu của ngài. Hắn đã có thể nhớ tình cũ, đón lão phu nhân về thì nhất định cũng sẽ trọng đãi ngài.”
Chu Tử Khê trầm ngâm một lát, nói: “Tấn Việt hầu là một quân chủ thông tình đạt lý. Nếu ta nói rõ nội tình với hắn, có lẽ hắn sẽ cho chúng ta rời đi. Hắn rất chiếu cố ta, có thể nói đã cứu ta một mạng. Chúng ta không chào mà đi, thật không phải quân tử, ta quả thật xấu hổ với hắn.”
A Dương nóng nảy: “Nếu chúng ta nói cho hắn biết, hắn sẽ không đồng ý đâu? Đến lúc đó chúng ta có thể sẽ không đi được nữa. Quý nhân hay thay đổi sắc mặt bất thường, những ngày qua ta đã gặp nhiều rồi. Ngày nay, lão phu nhân lẻ loi hiu quạnh, chẳng lẽ ngài có thể cam tâm vứt bỏ bà cho đành sao?”
Chu Tử Khê gật đầu, không nhiều lời nữa.