Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
“Thực xin lỗi, Tiểu Tú.” Trương Phức rũ mắt xuống: “Chúng ta vẫn không thể trở về.”
Tiêu Tú rất giật mình: “Vì, vì sao?”
“Bây giờ là lúc thời cơ vừa tới, ta thật không ngờ rằng mâu thuẫn nội bộ của chúng đã sâu như thế. Hôm nay, thái hậu và hoàng đế đều đã không thể nhịn nhau được nữa, đến tình trạng hết sức căng thẳng.”
Trương Phức ngẩng đầu, trong đôi mắt sáng ngời của y ánh lên sự tự tin: “Chỉ cần ta huých thêm một cú nữa, dân tộc cường đại về quân sự này rất có khả năng sẽ tự mình sụp đổ từ bên trong.”
“Hôm nay, Đại Tấn chúng ta có được Trịnh Châu, chống lại bọn Khuyển Nhung. Nếu Khuyển Nhung nội loạn, đây chính là cơ hội tốt trời ban cho Đại Tấn chúng ta. Chúa công của chúng ta mới có thể bước lên tầm tranh giành bá chủ Trung Nguyên.”
Ánh mắt y sáng quắc: “Ngươi nói ta, sao có thể cam lòng rời đi?”
Tiêu Tú vừa kích động, vừa lo sợ: “Thế nhưng, Một Tàng thái hậu là nữ tử khôn khéo, rất có thể bà ta sẽ sinh lòng nghi ngờ với tiên sinh, hoàn cảnh của tiên sinh thật sự là quá nguy hiểm.”
Trương Phức ngẩng đầu, ánh mắt của y lướt qua cửa sổ, nhìn về hướng Biện Châu.
“Từ nhỏ, ta là một người vô cùng tự phụ, bởi vì thời thiếu niên bạc bẽo nên được phu tử và đồng môn yêu quý, thường xuyên dùng những từ như ‘thiên tài’, ‘thần đồng’ khi nhắc đến tên ta. Ngoài mặt, ta rất khiêm tốn nhưng thực chất nội tâm lại tự cao tự đại, trong lòng dần dần nảy sinh cảm giác khinh thị người khác. Ta chỉ cảm thấy chúng sinh đều ngu dốt, duy chỉ có ta thông tuệ mà thôi. Bình thường, ta thích nhất đùa bỡn trái tim người khác trong lòng bàn tay, lấy đó làm vui.”
Trương Phức nhớ tới chuyện cũ, khẽ lắc đầu: “Lúc đầu theo Chúa công đến Biện Châu. Ta vẫn kiêu ngạo đến mức không xem Chúa công ra gì. Khi đó ta cảm thấy Chúa công là một người quá đơn giản, dễ bị nhìn thấu. Khi đó trong lòng ta, Chúa công hơi mềm yếu và quá từ bi, ta thậm chí cảm thấy được người hoàn toàn không thích hợp làm một quân chủ.”
Tiêu Tú cũng nhớ tới tình hình lúc đó, nhất thời cảm thấy như cách một thế hệ.
“Đúng vậy. Lúc ấy, ta cũng tràn ngập nghi kị.” Tiêu Tú cười tiếp lời: “Chúa công không chỉ thương cảm những nô lệ và bình dân kia mà thậm chí còn mỗi ngày còn tự chạy tới cổng thành phát cháo miễn phí. Người đến cả những trại tị nạn dơ bẩn, lại đến Biện Thủy hà lầy lội để tra xét thuỷ lợi. Trên đường thấy nô lệ nào hơi đáng thương là người sẽ mua hết về bên cạnh, khiến cho thị nữ già trẻ lớn bé hiện trong cung, đều không giống nhau.”
“Nhưng chính vì người có tấm lòng vì dân thế này, hôm nay mới có thể có nhiều người cam tâm tình nguyện cúi đầu xưng thần như vậy.” Trương Phức nghiêm mặt nói: “Người khiến ta lần đầu tiên thấy được một minh quân chân chính nên có phong phạm thế nào. Người cũng là vị đầu tiên Trương Phức thật lòng thật dạ thuần phục.”
Y đứng dậy: “Chúa công quý trọng mỗi một tính mạng sĩ tốt. Người đã từng nói với ta không thể không tôn trùng sinh mạng. Lần này nếu có thể dùng bản thân ta đổi cho hơn mười vạn quân sĩ Đại Tấn không phải chảy máu tươi, Trương Phức ta có đáng là chi?”
Y sửa sang lại ống tay áo, nhấc chân đi ra ngoài cửa.
Hoàng thái hậu Tây Nhung ngồi trong cung điện của bà ta.
Bà ta siết một phong thư trong tay, mím chặt môi.
Khóe môi hằn lên hai đường thật sâu, khiến cho mặt mũi của bà ta có vẻ càng thêm già nua.
Phong thư này là sau khi Ngôi Danh Sơn đào thoát khỏi Trịnh Châu đã phái người đưa tới, trong thư trình bày sự bất đắc dĩ và bi phẫn của hắn. Cuối cùng hắn đề cập hành động của mình sớm bị địch quân hiểu rõ, nghi ngờ rằng có thể là do Hạo Kinh đã để lộ tin tức.
Một Tàng thái hậu bóp trán: “Già rồi, xem ra ta là già thật rồi.”
Chất nhi Một Tàng Bùi Chân của bà ta đứng thẳng ở trong điện.
Giờ phút này, gã nhìn sắc mặt cô mẫu, cẩn thận nói: “Ngôi Danh Sơn thật sự không dám trở về Hạo Kinh? Một đường chạy về thảo nguyên rồi? Nếu hắn khiến cô mẫu phiền lòng như thế, chất nhi sẽ phái người mời hắn về là được.”
“Ngươi cảm thấy hắn còn sẽ trở về sao?” Một Tàng thái hậu lắc đầu, thở dài: “Muộn rồi. Trừ khi ta đích thân đến mời, nếu không hắn sẽ không chủ động trở về Hạo Kinh đâu.”
Một Tàng Bùi Chân bồi thêm: “Nói đến trận chiến này bị bại thì khá kỳ quặc. Năng lực lĩnh quân của lão Ngôi ta biết, nửa đêm hắn dẫn đội quân tinh nhuệ phá vòng vây, làm sao đám người Tấn này có thể cản được? Đám Tấn cẩu như đã nhận được tin tức vậy, trong cùng một lúc phát binh công thành, khiến cho Nguyên Kỳ huynh đệ lưu trong thành trở tay không kịp, bị mất thành trì. Có lẽ bọn chúng có nội ứng, tiết lộ quân cơ?”
“Hừ, nội ứng chỉ sợ là người bên chúng ta.” Trong mắt bà ta lộ vẻ tàn khốc: “Ngươi đi, truyền Trương Phức đến cho ta.”
Một Tàng Bùi Chân đang muốn rời đi, lại trông thấy tiểu cô cô của gã, thì ra là thân muội muội của Một Tàng thái hậu, Một Tàng Hồng Hoa, vội vàng chạy vào.
Một Tàng Hồng Hoa đi vào điện, thoáng chốc đã té nhào vào đầu gối thái hậu.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ.” Nàng ta vả vào mặt mình: “Ta thật sự đã tin lầm tiểu nhân, chúng ta đều bị Trương Phức kia lừa phỉnh rồi!”
Nàng ta duỗi tay chỉ ra ngoài điện: “Gã Trương Phức, gã Trương Phức kia, là người của Lương hoàng hậu. Hôm nay, hắn nghênh ngang ra khỏi phủ đệ của ta, ngồi trên xe ngựa của lão thất phu Lương Ký, công nhiên chuyển vào Lương phủ rồi.”
“Hừ!” Một Tàng thái hậu phất ống tay áo, tát muội muội một bạt tai: “Là người giỏi mà ngươi đề cử đấy!”
Một Tàng Hồng Hoa che mặt, khóc lóc nhưng cũng không dám nhận.
Một Tàng Bùi Chân nổi giận: “Khó trách mấy ngày nay mọi việc của chúng ta không thuận, hóa ra là tiểu tử này hãm hại! Người Hán quá xảo trá, lúc đầu ta nói không thể dễ tin người Hán, vậy mà hai vị cô mẫu đều không tin lời chất nhi.“
Trong cung điện của Lương hoàng hậu đang cử hành một lễ chúc mừng.
Lương hoàng hậu ngồi ngay ngắn ở thượng vị, vui sướng nâng ly rượu: “Lần này nhờ có Trương tiên sinh thần cơ diệu toán, mới khiến cho thái hậu chịu thiệt. Ta mời tiên sinh một ly.”
“Ta sẽ sai người trong Hạo Kinh tuyên dương thái hậu tự hủy trường thành, dồn ép ‘công tích vĩ đại’ của Ngôi tướng quân. Ta xem từ nay về sau bà ta còn có thể ngẩng đầu nhìn tướng soái trong quân thế nào đây, ha ha.”
Trương Phức cười mỉm nâng chén: “Có thể cống hiến sức lực cho hoàng hậu nương nương, chính là trung thành với bệ hạ, đây mới là con đường đúng đắn của vi thần chúng tôi.”
Lương hoàng hậu vui mừng nói: “Thần tử hiểu chuyện như Trương khanh thật sự là hiếm có, bệ hạ biết lòng trung nghĩa của ngươi, lúc trước bởi vì e ngại thái hậu, không tiện gặp ngươi. Hiện tại đã khác, qua mấy ngày nữa, ta sẽ dẫn tiên sinh đến ngự trước bệ hạ.”
Tin tức Trịnh Châu thất thủ nhanh chóng truyền khắp trong ngoài Hạo Kinh.
Kỳ quái là, tin tức dường như cơ mật về việc thái hậu mật chỉ lệnh Ngôi tướng quân ra khỏi thành nghênh địch, khiến Ngôi tướng quân không thể không “hàm oan thụ khuất” chạy đến đại mạc lại truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ. Trở thành đề tài câu chuyện cho người người say sưa bàn tán.
Có người nói thái hậu vì muốn tiến thêm một bước nắm giữ quân quyền, tước quyền hoàng đế bệ hạ mà thái hậu nương nương thậm chí không tiếc giáng chức Ngôi tướng quân lập nhiều chiến công hiển hách cho Tây Nhung, an bài Một Tàng Nguyên Kỳ của gia tộc mình vào Trịnh Châu, lúc này mới bị đánh bại thảm hại như vậy.
Cũng có người nói lúc trước Một Tàng Bùi Chân đã từng nếm mùi đại bại lần đầu tại Biện Châu. Lần này, Một Tàng Nguyên Kỳ lại trong vòng một đêm bị mất thành trì, có thể thấy được gia tộc Một Tàng không hề có nhân tài lĩnh quân. Thái hậu tuổi già, mắt mờ, sớm nên trả triều chính về cho bệ hạ, vân vân.
Hơn nữa, Ngôi Danh Sơn có uy vọng riêng trong quân tại Tây Nhung.
Việc này vừa ra, dưới tình hình tin đồn càng lan rộng, nhiều tướng quân Tây Nhung không khỏi sinh ra tâm trạng “một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”.
Ngoài việc đồng tình với Ngôi tướng quân ra, họ còn cảm thấy bất bình với thái hậu. Họ bắt đầu có xu hướng nghiêng theo hoàng đế bệ hạ tuổi trẻ.
Các loại tin tức bay khắp nơi, thế cuộc trong triều vô cùng căng thẳng.
Đông Thành, Hạo Kinh. Trong một tòa tiểu viện không hề thu hút.
Tiêu Tú mang theo hai thị vệ thiếp thân, nhẫn nại chờ đợi trong lo lắng bất an.
Mấy ngày trước, Trương tiên sinh công khai phản bội thái hậu, chuyển đến chỗ ở của Lương Ký, thúc thúc của hoàng hậu.
Y kiên trì không dẫn theo người, chỉ cho họ ẩn nấp ở đây, thu thập xong hành lý, chuẩn bị sẵn xe ngựa, chờ đợi tin tức của y, tùy thời chuẩn bị rút lui.
Tiêu Tú đi qua đi lại ở trong viện. Hiện nay, thế cuộc trong triều đình Khuyển Nhung đã thay đổi chóng mặt. Tiên sinh thân là một người ngoại tộc, một mình đi vào hang sói hang hổ, thật sự khiến hắn cực kỳ lo nghĩ.
Bên ngoài cửa sân vang lên mấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, ba dài hai ngắn, đó là tín hiệu mà họ đã ước định trước đó.
Tiêu Tú mừng rỡ, chạy ra mở ra cửa.
Trương Phức bước vào trong phòng, câu nói đầu tiên là: “Chúng ta lập tức rời đi.”
Nhóm Tiêu Tú nhanh chóng tháo xe ngựa, bốn người leo lên xe, ra khỏi thành từ cổng Đông Thành, đi thẳng về phía đông.
Trương Phức bình tĩnh ngồi trong xe.
Tiêu Tú lo lắng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Tiên sinh?”
Trương Phức lắc đầu, trong lòng thở dài.
Hôm nay, lúc y nghe hoàng đế và hoàng hậu Khuyển Nhung nghị sự thì thái hậu phái người tuyên chỉ, nói trong cung thiết yến, mời hoàng đế dẫn theo hoàng hậu cùng đi.
Bấy giờ, Trương Phức phát hiện tình huống không ổn, cực lực khuyên can.
Nhưng nữ nhân tuyên chỉ là nãi ma ma nối khố của hoàng đế. Bà ta nhẹ giọng khuyên can rằng thái hậu lớn tuổi, từ nay về sau sẽ ít trông nom quốc sự, tính trả chính vụ cho hoàng đế, chỉ cầu đừng khiến mẫu tử bất hoà.
Vì vậy hoàng đế Khuyển Nhung kia không hề nghe khuyến cáo của y, chỉ nói: Thái hậu dù sao cũng là thân nương của trẫm, chẳng lẽ còn có thể hại trẫm sao?
Rồi hắn ta dắt hoàng hậu cùng đi dự tiệc.
Trương Phức nhanh chóng quyết định tìm cớ chuồn ra khỏi cung, đi thẳng đến chỗ này.
Y và Một Tàng thái hậu chung đụng vài tháng, biết rõ đây là một nữ nhân hung ác, ngoan tâm. Vị hoàng đế ngu xuẩn kia đi chuyến này, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.
“Lúc này đây, hoàng đế Khuyển Nhung xem như xong rồi.” Trương Phức nhìn Tiêu Tú nói: “Đáng tiếc. Tuy Khuyển Nhung có thể sẽ rung chuyển nhất thời nhưng chỉ cần nữ nhân Một Tàng Trân Châu này còn sống ngày nào thì Khuyển Nhung sẽ còn cơ hội trở mình.”
Tiêu Tú khuyên lơn: “Tiên sinh đã tận sức, kết quả hôm nay so với chúng ta đoán lúc trước còn tốt hơn mà, tiên sinh nên vui mừng mới đúng.”
Trương Phức không nói gì. Y chỉ yên lặng vén rèm xe lên, lo lắng nhìn hồng trần cuồn cuộn ngoài xe.
Không bao lâu, sau xe vang lên tiếng móng ngựa hỗn loạn và tiếng quát lớn.
Trương Phức khép hờ mắt: “Đuổi kịp rồi.”
Y tỉnh táo nói với Tiêu Tú: “Tiểu Tú, ngươi hãy nghe ta nói.”
“Lập tức ngừng xe xuống ngựa, để ta ở lại trên xe. Các ngươi nhanh chóng xuống xe đi men theo đường nhỏ.”
“Cái gì? Sao... sao có thể!”
“Đây là mệnh lệnh, các ngươi lập tức đi ngay!”
Tiêu Tú đi theo Trương Phức lâu như vậy, lần đầu tiên thấy tiên sinh lộ ra vẻ mặt nghiêm khắc với hắn.
Tiên sinh níu tay của hắn: “Nếu ngươi có thể trở về, tìm được Chúa công báo cáo mọi thứ, ta có lẽ sẽ có cơ hội sống sót. Nếu ngươi ở đây, chỉ sẽ chết vô ích theo ta mà thôi.”
Đôi mắt Tiêu Tú bỗng chốc ướt nhòe.
Trương Phức một người đánh xe ngựa chạy băng băng trên đường.
Không bao lâu sau, kỵ binh Khuyển Nhung đuổi theo sau lưng, ngăn đón xe ngựa.
Trương Phức bình tĩnh xuống xe, giơ tay chịu trói.
Y có lẽ không biết, giờ phút này Tiêu Tú vẫn đang ẩn nấp trong bụi cỏ, nhìn thấy tất cả.
Tiêu Tú cắn chặt mu bàn tay mình, không để mình phát ra một âm thanh nào.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn tiên sinh hắn tôn kính nhất, yêu quý nhất bị những binh lính Khuyển Nhung hung ác kia thô lỗ vứt xuống xe ngựa, đè xuống đất bụi.
Trương Phức bị người trói gô, giải lên ngựa, dứt khoát rời đi.
Tiêu Tú dùng tay vừa bị chính mình cắn chảy máu lau nước mắt, cùng hai hộ vệ chạy trốn theo con đường nhỏ.
Họ chạy băng băng về hướng Trịnh Châu.