Bất Ngộ

Chương 16

Editor: Ayukami.

Cố Hồng Kiến nói được làm được, nàng nói không phải nhìn thấy nàng nữa, Lâm Tư Trạch liền quả thực rất lâu chưa gặp nàng, cũng không biết nàng rúc vào nơi nào.

Nhưng Lâm Tư Trạch hiện giờ trong lòng vẫn loạn, sự tình chung quanh cũng loạn, cũng tạm thời không muốn nhìn thấy Cố Hồng Kiến, cho nên cũng bèn tùy nàng đi, chỉ là mỗi sáng sớm tỉnh dậy nhìn trong gương trên môi mình còn mang theo một vết thương, thì tâm tình hết sức phức tạp.

Trừ một ngày Tả Ninh Yên chết kia, thời gian còn lại, Lâm Tư Trạch đều che dấu tâm sự rất tốt.

Tả Ninh Yên chết, y vô cùng khổ sở, nhưng mà y cho ban thân thời hạn khổ sở, cũng chỉ là một ngày.

Từ ấy về sau mặc dù vẫn không thể quên việc này, nhớ đến trong lòng lại thở dài một tiếng, nhưng cũng chỉ có thể kiềm nén xuống, dẫu sao sự tình cần xử lý, quá nhiều.

Mà cái chết của Tả Ninh Yên ở trong kinh thành dẫn tới chấn động không nhỏ.

Đa số mọi người đều đang mắng chửi Diêu gia cùng Diêu Thiên Ngạo, nói hắn bức tử Tả Ninh Yên, không ít người thì tại mắng chửi Tả gia, nói bọn họ vậy mà ép con gái gả cho loại người cặn bã như Diêu Thiên Ngạo, cuối cùng rốt cuộc bức tử con gái, mà Tả gia trước sau duy trì trầm mặc, rốt cuộc cũng không nói gì vì sao đồng ý cửa hôn nhân này.

Chỉ là Tả tướng hiển nhiên nói gì đó với Hoàng thượng, Hoàng thượng mặt rồng giận dữ, gọi Đại hoàng tử cùng Diêu thái sư đến hung hãn giáo huấn một trận, lại gọi Lâm Tư Trạch đến, giọng điệu ôn tồn mà lại không mất nghiêm khắc răn dạy y một phen, Lâm Tư Trạch trong lòng hiểu được Hoàng thượng có ý tứ gì, nhưng vẫn không lộ ra một tia vui sướng, chỉ là vẫn như cũ đứng đắn quy củ nghe răn, việc này cũng khiến cho Hoàng thượng trong lòng càng vừa ý.

Cùng lúc đó, thân thể Hoàng thượng càng kém, Lâm Tư Trạch thậm chí nghe được hai vị Thái y nhỏ giọng thảo luận, Hoàng thượng chống đỡ không nổi quá mùa đông năm nay.

Song Hoàng thượng lại giữ khí thế rất lâu, vẫn như cũ không có tuyên bố người được chọn làm Thái tử, như thế mà chớp mắt đã qua ba tháng.

Trong ba tháng này, Lâm Tư Trạch chỉ thấy qua Cố Hồng Kiến một lần.

Trên thực tế y không bao lâu đã có phần lo lắng Cố Hồng Kiến có phải thật sự chạy mất hay không, cho nên phái người xem qua, thế mới biết Cố Hồng Kiến trên thực tế vẫn chưa rời khỏi trong cung, thậm chí chưa từng rời khỏi Đức Trạch điện, chỉ căn bản nhốt mình ở trong phòng, bởi vì quan hệ giữa nàng và Lâm Tư Trạch vô cùng tốt rất được sủng ái, lại là chưởng sự cung nữ, trước đó cũng cơ bản hưởng thụ đãi ngộ của chủ tử, cho nên nàng không ra cửa cũng không có người nói cái gì.

Nhưng Lâm Tư Trạch hiểu rõ tính khí Cố Hồng Kiến, quả nhiên, đêm nọ y một mình uống rượu ở trong viện, nhớ tới cái ngoái đầu nhìn lại cười của Tả Ninh Yên, lại nghĩ tới bộ dáng Cố Hồng Kiến hai tròng mắt mang lệ gào thét mình, trong lòng tâm tư rối loạn, không kềm được nhẹ than một tiếng.

Vừa than thở xong, y liền thấy một bóng người nhẹ nhàng xẹt qua phía trên Đức Trạch điện, ánh mắt Lâm Tư Trạch chuyển động theo bóng người kia, lại đúng lúc chạm vào ánh mắt Cố Hồng Kiến, tầm mắt hai người ngắn ngủn giao thoa trong nháy mắt, ai cũng không thấy rõ thâm ý trong ánh mắt ai, Cố Hồng Kiến cũng không dừng lại lâu, tiêu sái trở về chỗ ở của mình, sầm một tiếng đóng cửa lại.

Thẳng đến trước Đông Chí một ngày, Hoàng thượng bỗng nhiên hạ chỉ, lập Lâm Tư Trạch làm Thái tử, hiện tại hoàng đế thân thể không khoẻ, thì do Lâm Tư Trạch một mình nắm giữ triều chính, Đại hoàng tử chỉ có thể phụ tá, không có quyền phê tấu chương nữa.

Cứ như vậy, thế cục đã định trong một chiều, Tả tướng lại cùng Lâm Tư Trạch đàm luận trắng đêm dài, chỉ là không có người biết bọn họ đến tột cùng nói chuyện cái gì.

Trên tiệc Đông Chí, Hoàng thượng chỉ vội vàng có mặt một chốc liền vì thân thể không khoẻ mà rời khỏi bàn tiệc, toàn bộ tiệc Đông Chí đều lộ ra bầu không khí trầm mê, mà Đại hoàng tử lại lần đầu tiên lộ diện từ sau khi Lâm Tư Trạch trở thành Thái tử, toàn bộ quá trình đen mặt, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Tư Trạch một cái, lại căm giận trút xuống một chén rượu.

Bởi vì Cố Hồng Kiến vắng mặt, Lâm Tư Trạch cũng không có cách nào như trước kia mang nàng đến tiệc Đông Chí, chỉ tùy tiện dẫn theo hai cung nữ hai thái giám, trên tiệc Đông Chí, vô số quan viên chúc mừng Lâm Tư Trạch trở thành Thái tử, càng khó hiểu bày tỏ Lâm Tư Trạch khí chất vươn xa, đa mưu túc chí, hoàn toàn chính là người thích hợp nhất để chọn làm Thái tử, bản thân đã sớm ủng hộ y rồi.

Đối với loại này, Lâm Tư Trạch đều cười mà qua.

Tiệc Đông Chí sau khi chấm dứt, Lâm Tư Trạch trở về Đức Trạch điện, rồi sau đó khoanh tay lồng trong tay áo, chậm rì rì lắc lư đến bên phòng của Cố Hồng Kiến.

Trong phòng không thấy đèn đóm, Cố Hồng Kiến nhất định đi vắng.

Lâm Tư Trạch nhíu nhíu mày, bấy giờ trong cung đang mưa tuyết nhỏ, giờ này, nàng có thể đi đâu?

Tiểu thái giám thay Lâm Tư Trạch bung dù thấy Lâm Tư Trạch cau mày, dè dặt nói:“Thái tử gia, ngài đang tìm Cố chưởng sự sao? Nàng……”

Lâm Tư Trạch liếc mắt nhìn hắn, nói:“Nói. Ta sẽ không trách phạt ngươi, cũng sẽ không nói cho nàng.”

Tiểu thái giám nói:“Bẩm Thái tử gia, Cố chưởng sự gần đây đều tụ tập bọn hạ nhân ở góc Đông Nam hậu viện đánh bạc đó……”

Lâm Tư Trạch:“……”

Lâm Tư Trạch nói:“Ngươi thua?”

Tiểu thái giám thành thành thật thật nói:“Bẩm Thái tử gia, tiểu nhân thua hết, những người khác cũng thua không sai biệt lắm, Cố chưởng sự làm cái, một nhà thắng.“

”Nàng ta mưu tính nhanh lẹ…… Các ngươi không thắng được.“Lâm Tư Trạch có chút bất đắc dĩ,“Nếu nàng một nhà thắng, các ngươi hà tất theo nàng đánh bạc?”

Tiểu thái giám nói:” Bẩm Thái tử gia…… Cố chưởng sự võ công giỏi lắm.“

Dĩ nhiên nàng còn dùng vũ lực uy hiếp người khác đánh bạc cùng nàng, tiếp đó giở trò thắng tiền người ta? Nàng thế nào không dứt khoát đi chặn đường cướp bóc, còn giảm bớt được một bước lừa đảo.

Lâm Tư Trạch vốn trong lòng u sầu rối loạn, những tưởng rằng Cố Hồng Kiến trốn tránh không chịu gặp mình chắc hẳn cũng như thế, cũng không ngờ nàng thế nhưng…… Làm ra chuyện như vậy……

Lâm Tư Trạch đột nhiên nghĩ đến, mấy ngày nay trong phòng mình cũng thường xuyên mất đồ, đặc biệt quý báu trái lại không có người động, những thứ còn đáng chút tiền, đưa ra ngoài cung cũng dễ bán đi lại lần lượt thấy mất, hơn nữa dựa trên hành vi hiện tại của Cố Hồng Kiến…… Nàng đang gom tiền?

Nàng gom tiền làm cái gì?

Lâm Tư Trạch đầu mày nhảy dựng, sắc mặt càng đen ba phần.

Tiểu thái giám tùy mặt gửi lời, thấy chủ tử hiển nhiên tâm tình không tốt, nhanh chóng giải thích:” Thái tử gia, tiểu nhân không phải đang nói Cố chưởng sự cái gì…… Chỉ là tiền tiểu nhân đưa Cố chưởng sự thu thì đành thu đi, nhưng có một hai vị trong nhà có mẹ già sinh bệnh phải chăm sóc……“

Lâm Tư Trạch nói:” Không, ngươi nói tốt lắm, nàng về sau làm chuyện gì hoang đường, ngươi đều phải nói cho ta biết…… Ngươi tên gì ấy nhỉ?“

Tiểu thái giám nói:” Bẩm Thái tử gia, tiểu nhân tên Tương Hải Phúc.“

Lâm Tư Trạch gật gật đầu:” Tương Hải Phúc, dẫn ta đi tìm Cố chưởng sự.“

Tương Hải Phúc thưa, thành thành thật thật mà dẫn Lâm Tư Trạch quẩn quanh, đến hậu viện Đức Trạch điện, hậu viện vượt qua một khoảnh rừng trúc, Lâm Tư Trạch mới nhìn thấy đám người kia.

Cố Hồng Kiến cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, vậy mà ở góc mái hiên phía trong vốn xây cái lán để che gió chắn mưa, ở dưới lán bày ra một cái bàn gỗ không nhỏ cùng mấy cái băng ghế dài, bốn góc với trung tâm đều đốt nến, Cố Hồng Kiến một cước dẫm trên băng ghế dài, khóe môi nhếch lên ý cười, nói:” Đặt xong bỏ tay nha.”

Những người khác đều mặt ủ mày ê, nhao nhao đặt Tiểu.

Lâm Tư Trạch đi qua, tiện tay tháo xuống ngọc trụy bên hông mình, ném vào trên ô Đại.

Mọi người đều sững sờ, bao gồm Cố Hồng Kiến, rồi sau đó mọi người như sợ hãi ào ào hành lễ, chỉ có Cố Hồng Kiến chậm rãi buông cốc xúc xắc trong tay xuống, mặt không chút thay đổi nhìn Lâm Tư Trạch.

Còn không chờ Lâm Tư Trạch mở miệng, ánh mắt Cố Hồng Kiến bèn rớt trên người Tương Hải Phúc, nói:“Yo, còn tố cáo?”

Tương Hải Phúc khẽ run rẩy:“……”

Lâm Tư Trạch đen mặt nói:“Chính ngươi làm sai, còn dám dọa nạt người khác?!”

Cố Hồng Kiến so với y thái độ càng ngang ngược, nói:“Ta làm sai chỗ nào?! Đánh bạc mà thôi!”

Mọi người đều im lặng, loại chuyện này trong cung nghiêm lệnh cấm, vậy mà nàng nói đến lý thẳng khí hùng như vậy, ấy vậy mà…… Thái tử gia cư nhiên không có càng thêm tức giận.

Dường như Thái tử gia dẫu sao sẽ không thật sự nổi giận với Cố chưởng sự đâu, thật tốt.

Mọi người một mặt nghĩ như thế, một mặt bị Lâm Tư Trạch đuổi đi, chỉ còn lại có Tương Hải Phúc, Lâm Tư Trạch để cho hắn xòe ô đứng cách đó không xa, bản thân cùng Cố Hồng Kiến hai người trơ mặt ở dưới lán, Cố Hồng Kiến hớt miệng bắt đầu thu thập tiền bạc trên bàn, chẳng quản Lâm Tư Trạch nữa.

Lâm Tư Trạch nói:“Cô đang gom tiền, gom tiền muốn làm gì? Rời cung?”

“Liên quan gì ngươi.” Cố Hồng Kiến lạnh mặt nói.

Lâm Tư Trạch nói:“Cô muốn xuất cung?”

Cố Hồng Kiến vểnh môi, nói:“Đúng thì thế nào?”

Lâm Tư Trạch nói:“Cô không thể đi.”

Cố Hồng Kiến cười:“Ta muốn đi, ngươi ngăn được?”

Lâm Tư Trạch không nói, chỉ nhìn Cố Hồng Kiến, nửa ngày nói:“Thôi được. Cô muốn đi thì cứ đi đi, có điều đừng lấy tiền của bọn họ, bọn họ cũng không dễ dàng. Tiền trả hết lại cho bọn họ, ta cho cô một khoản tiền, cô có thể đi bất cứ lúc nào, cũng có thể trở về lấy tiền nữa.”

Cố Hồng Kiến kéo kéo khóe miệng, nói:“Ta ngược lại quên mất ngươi là Thái tử gia, rất có tiền, còn quên chúc mừng ngươi, hiện tại cơ bản không có vấn đề gì lớn, mong muốn của ngươi, đã dễ như trở bàn tay rồi.”

Lâm Tư Trạch giờ phút này cũng không muốn cùng nàng nói nhiều đề tài này, cho nên chỉ gật đầu có lệ:“Nhiều năm như vậy, cám ơn cô.”

Cố Hồng Kiến khoát tay áo, nói:“Nói dễ nghe có ích lợi gì, cho ta nhiều tiền chút đi, sau khi ta xuất cung dự tính hoặc là buôn bán, hoặc là mua mấy miếng đất cho người ta trồng trọt, trải qua cuộc sống, hẳn là rất tốt.”

“Ừ.” Lâm Tư Trạch như cũ gật đầu.

Cố Hồng Kiến thấy Lâm Tư Trạch chẳng một câu giữ lại, tuy rằng trong lòng sớm đã có chuẩn bị, nhưng vẫn cảm thấy có chút lạnh lòng, một câu cũng lười nói.

Nàng không nói lời nào, Lâm Tư Trạch cũng không nói, hai người im lặng đứng trong chốc lát, vẫn là Cố Hồng Kiến không kiên nhẫn nói:“Ta đi trước đem tiền trả lại cho bọn họ, về phần tiền ngươi cho ta, muộn chút ngươi bảo Tương Hải Phúc cho ta đi.”

Dứt lời cũng mặc kệ Lâm Tư Trạch, mũi chân điểm nhẹ, đạp tuyết vô ngân rời đi, Tương Hải Phúc bên cạnh hãy còn không biết Cố Hồng Kiến võ nghệ cao cường đến mức như thế, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Cố Hồng Kiến phiêu nhiên rời đi, bỗng nhiên một thỏi bạc bay qua, hắn vươn tay luống ca luống cuống tiếp được, thấy đúng là chính mình thua mất, lập tức rất vui vẻ.

Tương Hải Phúc lấy được bạc về, sau đó nhanh chóng chạy đến ngoài lán, để cho Lâm Tư Trạch vừa bước ra đã tới ngay dưới ô mà không bị dầm tuyết.

Lâm Tư Trạch đứng dưới tán ô, nhìn phương hướng Cố Hồng Kiến đi ngây ngẩn trong chốc lát, cuối cùng còn khẽ thở dài.

Tương Hải Phúc lần đầu tiên nghe chủ tử thở dài, thở mạnh cũng không dám, mãi đến Lâm Tư Trạch nhấc chân bước đi, hắn mới vội vàng theo gót.

Đêm đó những hạ nhân vô tội của Đức Trạch điện đã thu hồi tiền bạc của mình, mà Tương Hải Phúc thì nghiêng ngả dưới sự phân phó của Lâm Tư Trạch, đưa cả một bao bạc hỏi đến chỗ Cố Hồng Kiến.

Sáng sớm ngày hôm sau, mấy thái giám phụ trách quét tuyết phát hiện cửa phòng Cố Hồng Kiến mở toang, ngó thì thấy, bên trong trống trơn sạch sẽ, hiển nhiên Cố chưởng sự đã thu dọn tất cả đồ đạc rời đi, mà thậm chí một phong thư cũng không lưu lại. Mọi người kinh ngạc vô cùng, chạy tới báo cáo Lâm Tư Trạch, lại chỉ nhận được một câu thản nhiên của Lâm Tư Trạch “Ừm. Biết rồi, lui ra đi.”

Lâm Tư Trạch buông cuốn sách, đẩy mở cửa sổ thư phòng, nhìn tuyết đọng mỏng manh ngoài cửa sổ ngây ngốc trong chốc lát, Tương Hải Phúc cố lấy dũng khí nhắc nhở nói:“Thái tử gia, ngài cứ nhìn tuyết đọng mãi, sợ rằng gây tổn thương mắt ạ.”

Lâm Tư Trạch thế này mới hoàn hồn, nói:“Ừ, không nhìn.”

Dứt lời, vươn tay khép cửa sổ lại.

(còn tiếp…)

Ayu: Chương này tác giả viết dài bất thường:3
Bình Luận (0)
Comment