Editor : Ayukami.
Cố Hồng Kiến bỗng nhiên nghĩ đến ngày ấy Lâm Tư Trạch đại hôn.
Ngày Lâm Tư Trạch đại hôn, từ điện Bình Thịnh đến cung Thừa Hỉ, phía ngoài tường vây tới phía trong, phủ kín thảm đỏ dài, hoàng cung ngày thường trang nghiêm lạnh lẽo từ trong ra ngoài lộ ra một cỗ không khí vui mừng.
Làm nữ quan duy nhất trong triều, trách nhiệm dắt Hạ Phương Ngưng từ điện Bình Thịnh tới cung Thừa Hỉ, tự nhiên do Cố Hồng Kiến đảm nhiệm, Hạ Phương Ngưng ngồi ở trong kiệu, mà Cố Hồng Kiến cưỡi ngựa ở một bên, trên đầu ngựa còn đội một đóa hoa đỏ thẫm, trong lúc nhất thời lại làm cho nàng có ảo giác là nàng đang cưới vợ.
Người trong thiên hạ, bao gồm Cố Hồng Kiến, đều cho rằng hậu cung của Lâm Tư Trạch, sẽ không có một nữ nhân nào.
Thế mà y lại đột nhiên muốn nạp phi, mà chỉ là con gái của một nông dân trong một thôn nhỏ ở phụ cận kinh thành, điều này khiến cho rất nhiều người không thể lí giải.
Cố Hồng Kiến hiển nhiên không thể lý giải nhất.
Bọn họ mới cãi nhau xong, Cố Hồng Kiến vốn đang đợi, đang đợi thời gian phai nhòa hết thảy, hai người từ từ hòa hảo.
Nhưng Lâm Tư Trạch lại đột nhiên tuyên bố y muốn nạp phi.
Cố Hồng Kiến một dạo cho rằng đây là Lâm Tư Trạch muốn chọc giận nàng, nhưng dần dần, nhìn trong hoàng cung từng chút một nhuộm màu đỏ vui mừng, nàng mới ý thức được, Lâm Tư Trạch nghiêm túc.
Mà nàng thậm chí không có biện pháp gì ngăn trở.
Cố Hồng Kiến chưa từng gặp qua Hạ Phương Ngưng, chỉ biết là nàng mặt mày xinh đẹp, Hoàng thượng thương yêu tính nết ngưng tĩnh, mà có ý đời đời kiếp kiếp bên nhau không rời bỏ, cho nên y còn chưa hầu sủng, bèn trực tiếp được cái phong hào “Ngưng”, ân trạch như thế, có thể nói lần đầu tiên sau khi lập nước.
Tương ngưng bất khí……
(Bên nhau không rời bỏ)Thật nực cười, Cố Hồng Kiến lại cười không nổi.
Chữ “Ngưng” này, cùng chữ “Ninh”, đến tột cùng có bao nhiêu liên hệ, nàng thậm chí không dám nghĩ đến.
*Chữ Ngưng 凝, chữ Ninh宁,đồng âm,đều đọclà [níng].“Cố đại nhân, vào cung Thừa Hỉ, phải hạ kiệu xuống ngựa, làm phiền ngài giúp đỡ Ngưng phi nương nương.”
Cố Hồng Kiến đang đắm chìm trong suy nghĩ mình chưa hồi thần, Tương công công bên cạnh bỗng nhiên mở miệng, Cố Hồng Kiến lấy lại tinh thần ngẩng đầu, thấy quả nhiên cửa cung đã ở trước mắt, vào cửa này, Lâm Tư Trạch ở bên trong, văn võ bá quan ở bên trong, Ngưng phi cũng sẽ ở bên trong.
Chỉ một mình nàng, kỳ thật không nên bước qua cánh cửa này.
Cố Hồng Kiến xuống ngựa, cách mành kiệu nói với Hạ Phương Ngưng bên trong:“Ngưng phi nương nương, mời ra kiệu thôi.”
Bên trong không có phản ứng gì, nửa ngày mới khoan thai vươn một bàn tay, làn da tuyết trắng, móng tay mượt mà nhẵn bóng, Cố Hồng Kiến dừng một chút, mới vươn tay đón nàng.
Tay Cố Hồng Kiến vì ngày trước cầm đao, trên tay đều là vết thương, lại vì quanh năm cầm bút, trên tay có không ít vết chai, so hai người, thật sự là tình cảm lấy gì kham nổi.
Hạ Phương Ngưng được nàng giúp đỡ từ bên trong kiệu đi ra, không nhanh không chậm bước trên thảm đỏ dài, Cố Hồng Kiến dắt nàng ta, thật cẩn thận đưa nàng ta đi về phía trước, đi đến bậc cửa, Cố Hồng Kiến nói:“Nhấc chân, bước qua bậc cửa.”
Hạ Phương Ngưng dừng lại, làm theo, rồi sau đó thấp giọng nói:“Cô vậy mà lại nhắc nhở ta…… Ta còn tưởng rằng cô sẽ hận ta.”
Cố Hồng Kiến không ngờ nàng sẽ bỗng nhiên nói như vậy, trong lúc nhất thời ngẩn người.
Giọng nói của Hạ Phương Ngưng rất êm tai, như chim hoàng oanh xuất cốc, dịu dàng hòa hoãn, Cố Hồng Kiến cười cười, nói:“Hận ngươi? Không cần.”
“Cố đại nhân quả nhiên rất tự tin.” Hạ Phương Ngưng cũng khẽ cười, thanh âm vừa phải, có thể cho Cố Hồng Kiến nghe thấy, lại không thể cho những người khác nghe được.
Cố Hồng Kiến vốn nghĩ đoạn đối thoại đến đây là ngừng, Hạ Phương Ngưng lại tiếp tục nói:“Hoàng thượng yêu thương ta, chắc hẳn Cố đại nhân chưa từng thấy, bằng không cũng sẽ không không đặt ta vào mắt như vậy.”
“Nương nương có thể nghĩ như vậy, nhất định cũng là trước đây chưa từng thấy, Hoàng thượng dung túng ta.” Cố Hồng Kiến vốn không muốn tranh chấp cùng nàng, nhưng mà nàng nhắc tới, Cố Hồng Kiến èn nhịn không được nói vài câu.
Đây chẳng phải là khoe khoang, nói thực ra, khi đó nói hai chữ hơn thế, cũng không có gì quá khoe khoang.
Nàng chính là muốn nói cho Hạ Phương Ngưng, Lâm Tư Trạch đối xử với người trước mắt, trước nay rất tốt vô cùng tốt.
Tốt đến mức ngươi tưởng rằng, y sẽ đối tốt với ngươi cả đời.
Nhưng trong lòng y chung quy có một dải ánh trăng sáng.
Nàng Cố Hồng Kiến không sợ chết che khuất ánh trăng ấy, Lâm Tư Trạch liền không chút do dự đẩy nàng ra, đổi một người khác.
Nhưng Hạ Phương Ngưng hiển nhiên hiểu lầm ý tứ Cố Hồng Kiến, giọng điệu của nàng ta có chút khó chịu:“Hoàng thượng nếu yêu ngươi, sao có thể chỉ cho ngươi ở trên triều đình hao tâm tốn lực, lại ở trong miệng người khác toàn chịu chỉ trích?”
Cố Hồng Kiến trầm mặc chốc lát, cũng không giải thích lúc trước là chính mình không chịu nhập hậu cung, chỉ ra vẻ kinh ngạc:“Ngươi sao có thể cảm thấy ta cho rằng Hoàng thượng yêu ta?”
Nói tới đây, Cố Hồng Kiến lại cảm thấy có chút buồn cười, nói:“Nương nương nếu như không ngại, ta nói thêm một câu nữa được không — Hoàng thượng cũng sẽ không yêu ngài. Cho nên, nhân lúc hiện tại Hoàng thượng đối tốt với ngài, ngài……”
Đường này có chút dài, không biết vì sao chợt có gió lớn thổi qua, Cố Hồng Kiến nói còn chưa nói hết, khăn voan màu đỏ của Hạ Phương Ngưng bị gió lớn thổi xốc lên, nàng dương như cũng có chút kinh ngạc, hơi trợn mắt nhìn Cố Hồng Kiến bên này.
Bốn mắt giao nhau, Cố Hồng Kiến lần đầu tiên thấy rõ mi, mắt, mũi, môi Hạ Phương Ngưng.
Nàng bỗng nhiên nhịn không được mỉm cười:“Ngưng phi nương nương, ta thu hồi tất cả lời ta vừa mới nói, Hoàng thượng yêu ngài, mà còn chắc chắn sẽ yêu cả đời.”
Hạ Phương Ngưng kinh ngạc vô cùng, Cố Hồng Kiến cũng không giải thích nữa, đưa nàng ta vào, cung Thừa Hỉ huyên náo khác thường, tường đỏ ngói xanh, đèn ngọc lưu ly, Cố Hồng Kiến hình bóng đơn độc, lại phải lặng lẽ tiếp nhận cái nhìn chăm chú của mọi người, rơi vào đường cùng, Cố Hồng Kiến dứt khoát không để ý quy củ, trực tiếp rời đi.
Không người ngăn cản nàng.
Cố Hồng Kiến mệt mỏi đi ra ngoài, day ấn đường, song chưa được mấy bước, đã bị người cản lại.
Lại là Tả Ninh Hạo.
Tả Ninh Hạo mấy ngày trước mới biết được cái chết của chị mình có liên quan đến chính hắn, cả người nhụt chí hơn mấy ngày, trước mắt đại khái là thấy Lâm Tư Trạch muốn thành hôn Cố Hồng Kiến ủ rũ không vui, cho nên toàn thân khôi phục một ít thần thái.
Cố Hồng Kiến giương mắt nhìn thấy là hắn, càng cảm thấy nhọc lòng, nói:“Tả đại nhân, lại có gì phải làm sao?”
Tả Ninh Hạo nói:“Đầu tiên ta muốn cám ơn ngươi.”
Cố Hồng Kiến nhướn mày:“Ồ?”
Tả Ninh Hạo nói:“Cám ơn ngươi nói cho ta, chuyện chị gái ta chết liên quan đến ta. Bằng không ta khẳng định bây giờ vẫn chẳng hay biết gì.”
“Ồ…… Không cần cảm ơn.” Cố Hồng Kiến da mặt dù sao rất dầy, thẳng thắn gật đầu nói.
Tả Ninh Hạo đại khái cũng thấy rằng nàng thật sự quá vô sỉ, nghẹn khuất nhìn nàng một cái, rồi sau đó nói:“Tiếp theo, ta đến xem vở kịch hay của ngươi. Hoàng thượng kết hôn, ngươi nhất định vô cùng hết sức khó chịu nhỉ.”
Cố Hồng Kiến không biết nên khóc hay cười, biết hắn tìm đến gây phiền toái, không thể tưởng được hắn trực tiếp như vậy.
Vì thế Cố Hồng Kiến cũng rất trực tiếp nói:“Ấu trĩ.”
Tả Ninh Hạo tức chết đi được, nhưng vẫn nói:“Kỳ thật, ta thật sự rất thất vọng đối với ngươi, lúc trước ta cái gì cũng không biết, còn cảm thấy ngươi là một nữ tử, có thể có năng lực như vậy, khiến người ta có chút kính nể. Cũng không ngờ……”
Cố Hồng Kiến nói:“Ô ~ ngươi trước kia sùng bái ta hả?”
Tả Ninh Hạo mặt đỏ lên:“Hừ! Ngươi nghe người ta nói chỉ nghe điều mình thích nghe đúng chứ?!”
Cố Hồng Kiến đùa cợt nói:“Đúng vậy.”
Rồi sau đó nàng cũng không chờ Tả Ninh Hạo nói cái gì nữa, tiêu sái nói:“Đối với chuyện gián tiếp hại chết chị ngươi, ta tự vấn có trách nhiệm, nhưng cũng không phải có tất cả trách nhiệm, Lâm Tư Trạch muốn trách ta, ta không có biện pháp, ngươi muốn trách ta, ta lại không muốn nhận. Dù sao hai ta như nhau, phải không. Được rồi, ngươi có thời gian ở đây cùng ta thừa lời vô ích, chẳng bằng nghĩ biện pháp đi thăm Ngưng phi kia một cái, nhìn thấy nàng, ngươi không chừng có thể thuận tiện hoài niệm một chút chị gái ngươi đó.”
Dứt lời không quan tâm vẻ mặt kinh ngạc của Tả Ninh Hạo, tự mình rời đi.
Nàng đi rất nhanh, lại rất vô lực, trên đường ngẫu nhiên có hạ nhân đi qua thấy nàng không ở lại điện Thừa Hỉ mà đi ra, đều là vẻ mặt kinh ngạc lại vừa ngờ vực hành lễ với nàng, Cố Hồng Kiến đi rất lâu, mới dừng lại, điểm mũi chân, bay đến phía trên mái hiên, từ vị trí của nàng, thấp thoáng có thể thấy ánh sáng hắt ra trong điện Thừa Hỉ.
Cố Hồng Kiến nhớ tới Đông Chí năm ấy lần đầu tiên trông thấy Lâm Tư Trạch, nàng nhỏ bé cũng là như vậy, một mình đứng giữa gió lạnh, xa xa nhìn hào quang muôn trượng bên yến tiệc Nghênh Xuân kia, mà Lâm Tư Trạch giống nàng cũng thế, bị ức hiếp ở bên ngoài, thậm chí còn thê thảm hơn nàng.
Vận đổi sao dời, Lâm Tư Trạch đã vào trong điện, thành trung tâm của lời chúc tiếng cười, mà nàng lại vẫn như cũ bị ngăn cách ở ngoài nơi ấy.
Đó là sau tiết Thanh Minh mấy ngày, tuy rằng thời tiết đã bắt đầu ấm lên, ban đêm lại vẫn như cũ rất lạnh, Cố Hồng Kiến mặc áo đơn, tâm, so với thân thể càng lạnh.
Nàng đứng ở nơi đó nhìn thật lâu, mãi đến đại thần dần dần tản sạch, đèn đuốc tắt ngấm, Cố Hồng Kiến mới cảm thấy ánh mắt cay cay, nàng nâng tay xoa xoa mắt, ngửa đầu nhìn bầu trời ánh sao lấp lánh.
Như tinh tú kia, vì ai đứng trong đêm sương gió?
*Ý thơ trong bài “Khởi hoài” của Hoàng Cảnh Nhân, đời nhà Thanh, Trung Quốc.