Chiếc áo khoác làm cho Lâm Tư Trạch mệt mỏi kiệt sức, cũng làm cho Tương Hải Phúc khiếp sợ quá mức.
Ở trong mắt Tương Hải Phúc, Lâm Tư Trạch nhất định nhung nhớ thành bệnh, xuất hiện ảo giác nghiêm trọng.
Mà bởi vì việc này, Lâm Tư Trạch thật sự dời ngày đi Hỗ Châu, quyết định xuất phát ngay sáng ngày mai.
Đêm dần khuya, Lâm Tư Trạch ngồi ở trong điện Chưởng Kiền, trong tay còn cầm áo khoác kia, ánh mắt nhìn phía trước, hơi thất thần.
Cố Hồng Kiến ngồi ở bên cạnh y, lẳng lặng nhìn y.
“Hồng Kiến.” Lâm Tư Trạch bỗng nhiên khẽ nói.
Cố Hồng Kiến giật mình, rồi sau đó nói:“Vâng?”
Lâm Tư Trạch đương nhiên sẽ không nghe được, y chỉ là đang lẩm bẩm một mình:“Cố Hồng Kiến, nàng đang ở đây phải không?”
“Vâng.” Cố Hồng Kiến nhẹ nhàng gật đầu.
Lâm Tư Trạch nói:“Hẳn là đang ở đây nhỉ…… Áo khoác này đích thật là nàng giúp ta choàng lên đúng không?”
“Đúng mà, ta nói rất nhiều lần rồi.” Cố Hồng Kiến có chút bất đắc dĩ.
Lâm Tư Trạch nói:“Nếu nàng ở bên cạnh ta, vì sao không hiện ra? Vì sao chỉ viết một câu như thế cho ta…… Hồng Kiến, nàng rất hận ta phải không?”
“Hận chàng đấy. Ta cũng muốn xuất hiện mà, nửa đêm không có việc gì hù dọa chàng cũng tốt, đáng tiếc ta không làm được……” Cố Hồng Kiến bất đắc dĩ buông tay.
Lâm Tư Trạch nói:“Nhưng nếu nàng hận ta, vì sao còn muốn choàng cho ta thứ này? Cố Hồng Kiến…… Khụ.”
“Tiện tay khoác mà thôi, ta nào đâu biết mình bỗng nhiên ấy một cái có thể chạm vào đồ vật!” Cố Hồng Kiến bất mãn nói.
Lâm Tư Trạch nói:“Đây rất có thể là một đêm cuối cùng ta ở kinh thành.”
“Hử?”
“Khụ…… Ta biết ta hiện tại không thích hợp đi Hỗ Châu, đi rồi rất có thể phải giao tính mạng ở đó. Nhưng nàng ở nơi ấy, nên ta nhất định phải đi.” Lâm Tư Trạch khẽ nói,“Nếu nàng còn sống, ta liền đưa nàng trở về, nàng muốn làm đại thần, thì tiếp tục làm quyền cao chức trọng của nàng Cố Thị lang, Cố Thái sư đều được. Nhưng nếu nàng mệt rồi, chỉ muốn làm một cô gái nhỏ, vậy thì nhập cung làm Hoàng hậu của ta, nếu nàng ngay cả thế đều cảm thấy phiền phức, vậy…… Ta cũng không làm hoàng đế nữa, cùng nàng đi làm người bình thường, được không?”
Cố Hồng Kiến khẽ nói:“Được.”
Lâm Tư Trạch tiếp tục lẩm bẩm, thanh âm rất nhẹ, cũng rất dịu dàng:“Nếu nàng thật đã chết, vậy…… Ta cũng theo nàng. Được không?”
Trong nháy mắt, suy đoán của Cố Hồng Kiến được chứng thật, Lâm Tư Trạch, đã có ý niệm như thế trong đầu.
Dường như hồng thủy cuồn cuộn tới, xen lẫn vô số đá tảng va vào tim Cố Hồng Kiến, nàng nhẹ nhàng lắc đầu, nói:“Không tốt, không tốt chút nào.”
Nhưng Lâm Tư Trạch nghe không được, cho nên tự mình nở nụ cười:“Nàng hiện tại nhất định đang gật đầu.”
Cố Hồng Kiến chỉ có thể không ngừng lắc đầu.
Nhưng mà đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua Lâm Tư Trạch lộ ra một điệu cười.
Nhưng lại là vì y có chủ định, bất kể sống chết, y muốn theo Cố Hồng Kiến.
Là vì quyết định hoang đường như vậy, mới làm cho y có một chút ý cười, y có lẽ vì quyết định như thế hết sức vừa lòng đi.
Sao có thể ngu xuẩn thế này chứ.
Cố Hồng Kiến lại chỉ có thể lẳng lặng ngồi ở bên người y, cái gì cũng không thể làm, cái gì cũng vô pháp truyền đạt, nhìn Lâm Tư Trạch mỏi mệt, mà thỏa mãn, ôm chiếc áo khoác kia dần dần chìm vào giấc ngủ.
Lâm Tư Trạch thế này, là Lâm Tư Trạch Cố Hồng Kiến hoàn toàn không quen biết.
Vừa yếu đuối vừa ngu muội, lại, khắp đầu óc đều là nàng.
Cố Hồng Kiến nghĩ, không có ai rời bỏ ai thì sống không nổi, Lâm Tư Trạch không có nàng, rõ ràng cũng có thể sống rất tốt.
Tuy rằng nàng không thể không thừa nhận, nếu hiện tại đổi chỗ thân phận hai người, nàng cũng sẽ lựa chọn như thế.
Nhưng Lâm Tư Trạch không phải như thế, tình yêu giữa bọn họ, trước tới giờ đều không phải bình đẳng.
Nhưng mà đột nhiên tình này đã bình đẳng rồi.
Tại sau sinh ly tử biệt.
***
Sau khi Lâm Tư Trạch chính thức lên đường, Tương Hải Phúc đương nhiên cũng đi theo, Tương Quân thật ra cũng lén làm ầm ĩ đòi đi theo, nhưng Tương Hải Phúc cho nàng như đứa trẻ ngốc đi, Tương Quân cũng chỉ có thể tiếp tục ở lại trong cung quét dọn.
Mà bởi vì tình huống đặc thù thêm thời gian cấp bách, Lâm Tư Trạch mang người không nhiều lắm mà phương thức gấp rút lên đường quả thực không muốn sống, y không ngồi xe ngựa, mà trực tiếp cưỡi ngựa, lấy cam đoan tốc độ nhanh nhất. Mà dọc đường đi thời gian nghỉ ngơi cực ít, làm Cố Hồng Kiến chỉ cần bay theo nhìn cũng cảm thấy mệt mỏi.
Quan trọng nhất là, vì Lâm Tư Trạch cưỡi ngựa, những người khác càng không thể làm xe ngựa, mà thân Lâm Tư Trạch đã nhiễm phong hàn, nhất định phải dẫn theo Thái y, cho nên trong nhiều Thái y như vậy tìm ra hai người y thuật kỹ càng còn có thể cưỡi ngựa, kỳ thật cũng khá tốn một phen công sức…… Tương Hải Phúc có thể theo đi, cũng là bởi Tương Hải Phúc từng đón ý của Lâm Tư Trạch học qua cưỡi ngựa.
Cứ như vậy một đường ngày đêm đi gấp, một nắng hai sương, đoàn người Lâm Tư Trạch trải qua cuộc sống hoàn toàn khác biệt trong kinh thành, quả thực giống như lên đường chạy trối chết, ăn ở cũng cực kì không tốt, nhưng ai cũng không dám nói gì thêm.
Dù sao Hoàng thượng một bộ dạng liều mạng, những người khác cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo, trái lại Cố Hồng Kiến mỗi lần nhìn những người đó bị Lâm Tư Trạch giày vò quá chừng, trong lòng cảm thấy rất tức cười, tên Lâm Tư Trạch này, cũng không ngẫm lại chút những người đi theo y, có mấy kẻ có thể chịu nổi đây……
Từ kinh thành đến Hỗ Châu, lấy phương thức liều mạng như vậy gấp rút lên đường, hơn nửa tháng rồi cũng đến, mà càng hướng tới Hỗ Châu, thì càng rét lạnh, nhưng bệnh của Lâm Tư Trạch ngược lại từng chút một tốt lên.
Cố Hồng Kiến đồng thời an tâm, nhưng cũng phát hiện bản thân bất thường.
Bắt đầu còn tốt, càng gần đến Hỗ Châu, nàng càng không có khí lực gì, có đôi khi nàng đi theo Lâm Tư Trạch, nửa ngày phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện chính mình cư nhiên không biết bay bổng bao lâu ở một nơi, dường như vô căn cứ mất đi trí nhớ một đoạn thời gian.
Hơn nữa nàng luôn cảm thấy mệt, mệt mỏi bất thường.
Nàng không cần ngủ, cũng ngủ không được, mà loại mệt mỏi này, cũng không phải thiếu ngủ, chỉ là mỏi mệt không biết từ đâu đến.
Dần dần, nàng cũng không cách nào tập trung tinh thần, thỉnh thoảng muốn hồi tưởng dĩ vãng mình và Lâm Tư Trạch, cũng có chút khó khăn.
Có một lần, nàng như con diều bị Lâm Tư Trạch kéo đi về phía trước, nhìn cái ót Lâm Tư Trạch lại bất giác bắt đầu đờ đẫn, đến lúc hoàn hồn trong nháy mắt, nàng kinh hoàng phát hiện, mình vậy mà quên Lâm Tư Trạch lớn lên dáng vẻ thế nào nữa.
Nàng vốn cho rằng mình tuyệt đối không thể quên.
Sau đó nàng sợ hãi không thôi bay tới trước mặt Lâm Tư Trạch, nhìn thoáng qua, kí ức trong đầu dần dần khôi phục, mới hơi nhẹ nhàng thở phào.
Tiếp theo nưa, Cố Hồng Kiến phát hiện, bàn chân mình tan biến.
Tuy rằng người khác không nhìn thấy nàng, nhưng Cố Hồng Kiến có thể thấy được chính mình, dáng vẻ của nàng giống như đúc lúc còn sống, thậm chí còn mặc một bộ áo dài xanh nhạt lúc còn sống thích mặc nhất, mà ngày đó nàng trong lúc vô tình cúi đầu, bèn phát hiện thân mình đầu gối trở xuống cũng biến mất.
Cố Hồng Kiến chỉ kinh ngạc một xíu, trong lòng đã trở nên bình tĩnh dị thường.
Nàng biết, sự giải thoát mình muốn cầu ông trời cho, rất nhanh đã sắp đến.
Sẽ không quá lâu.
Nàng đang từng chút một tan biến, là tan biến thật sự như ý nghĩa, đầu tiên là hết thảy kí ức của nàng từng chút phai mờ, sau đó chính là sự tồn tại của nàng.
Hồn phách của nàng im ắng xuất hiện ở bên cạnh Lâm Tư Trạch, cũng sẽ im ắng tan biến, kỳ thật cũng…… Rất tốt.
Cố Hồng Kiến lấy thái độ dị thường bình tĩnh nhìn thân mình từ từ tan biến, cho đến một đêm Lâm Tư Trạch cuối cùng vào đến Hỗ Châu.
Bởi vì tình hình Hỗ Châu đặc thù, cho nên đêm khuya không tiện vào thành, lúc ấy cũng quả thực quá tối, cho nên bọn họ bèn trước tiên nghỉ ngơi trong một cái trạm dịch ở ngoài Hỗ Châu, Cố Hồng Kiến đi theo Lâm Tư Trạch vào phòng, nhìn y qua quýt tẩy rửa một phen, nằm trên giường bởi vì quá mệt mỏi chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ, muốn đưa tay đụng chạm y, lại phát hiện tay mình cũng biến mất rồi.
Cố Hồng Kiến cười khổ một tiếng, dứt khoát khép mắt lại, cảm nhận được bản thân đang tan biến từng chút một.
Cuối cùng tan biến chút một còn nhanh chóng hơn so với nàng tưởng tượng, rất nhanh nàng đã hoàn toàn mất đi ý thức — nhưng mà ngay sau đó, nàng đột nhiên cảm giác được không khí chung quanh biến hóa, vì thế Cố Hồng Kiến mở mắt ra, nhìn chung quanh.
Nàng vô cùng kinh ngạc phát hiện, bản thân vậy mà ở trong hoàng cung.
Kinh thành xa ngoài ngàn dặm, trong hoàng cung?!
Cố Hồng Kiến đang kinh ngạc, lại phát hiện phía trước không biết khi nào xuất hiện một bóng người, chính là Lâm Tư Trạch.
Chẳng lẽ…… Nàng không chết?!
Cố Hồng Kiến có chút kinh ngạc thượng tiền, tưởng chụp vỗ Lâm Tư Trạch, nhưng mà Lâm Tư Trạch lại tựa hồ cùng nàng giống nhau kinh ngạc, nhìn quanh bốn phía, vẫn như cũ không chú ý tới Cố Hồng Kiến, rồi sau đó Cố Hồng Kiến liền nhìn y đi nhanh hướng Bạch Phu điện nội đi.
Cố Hồng Kiến đành phải cuống quít đuổi theo.
Bay lâu rồi, phải tự mình đi bộ, thật đúng là có hơi không quen……
Giờ phút này sắc đêm càng khuya, ánh trăng sáng tỏ phủ kín mặt đất, Lâm Tư Trạch đi ở phía trước Cố Hồng Kiến bỗng nhiên dừng bước, nhìn về nơi nào đó.
Cố Hồng Kiến theo ánh mắt y nhìn lại, lại thấy là mấy đứa trẻ bao vây một đứa trẻ khác, thượng cẳng chân hạ cẳng tay với nó, sau đó đứa trẻ bị bao vây bị đẩy mạnh vào hồ, lại chậm chạp bò ra.
Ngay sau đó, một cô bé xông ra, đem một cái hộp gỗ đặt ở bên người nó, lưu luyến rời đi.
Lâm Tư Trạch xem mê mẩn, Cố Hồng Kiến cũng thế.
Bởi rằng thực hiển nhiên, đó là bọn họ năm ấy.
Lâm Tư Trạch lúc đó hôn mê toàn bộ quá trình, cái gì cũng không biết, mà Cố Hồng Kiến tuy rằng biết, thời gian cách nhiều năm như vậy rõ ràng lại mơ hồ nhìn chuyện đã xảy ra năm ấy, cũng cảm thấy kỳ diệu muôn phần.
Không khí chung quanh bỗng nhiên vặn vẹo, vị trí hai người đứng từ hồ Thái Dịch biến thành điện Bạch Phu, chỉ là đêm khuya như cũ.
Cố Hồng Kiến thấy một bóng người nhỏ bé cuộn mình ở ngoài chính điện điện Bạch Phu, luôn luôn nhìn quanh hướng bên trong, mà bên trong tiếng nói tiếng cười, chính là giọng Lâm Tư Trạch và Tả Ninh Yên còn có Tam công chúa.
Đây vẫn là nàng, nàng lớn một chút, nàng rất đau lòng.
Cố Hồng Kiến không khỏi nhìn hướng về chỗ Lâm Tư Trạch.
Y có lẽ cũng nghĩ ra đây là thời điểm nào, do vậy chỉ ngơ ngẩn nhìn Cố Hồng Kiến nhỏ tuổi, nhìn Cố Hồng Kiến của quá khứ ở nơi Lâm Tư Trạch của quá khứ nhìn không tới, lặng lẽ co ro tủi thân khóc nỉ non.
Lâm Tư Trạch xúc động, như là muốn tiến lên an ủi Cố Hồng Kiến nhỏ bé, thương tâm kia.
Song cảnh tượng lần nữa thay đổi, bọn họ đến ngoài điện Thừa Hỉ.
Tường đỏ ngói xanh đèn ngọc lưu ly, cung điện to như vậy không khí vui mừng, ăn uống linh đình, ngoài điện lại là gió lạnh ào ào, Lâm Tư Trạch nhìn Cố Hồng Kiến phi lên mái hiên, đứng rất lâu rất lâu, nhìn nàng lạnh đến run rẩy, lại vẫn nhìn chằm chằm hướng điện Thừa Hỉ.
Lâm Tư Trạch khép mắt, mở mắt, mà đã đứng ở ngoài điện Chiêu Hồng, đối diện bắt gặp chính mình đạp cửa mà ra, y không để ý đến Lâm Tư Trạch ấy, mà hướng bên điện Chiêu Hồng chạy vài bước, quả nhiên, thấy Cố Hồng Kiến bên trong, nàng đứng giữa một đống hỗn độn trong điện, vành mắt ửng đỏ, nhưng không có biểu cảm, chỉ là nhìn đồ sứ vỡ trên mặt đất ngẩn ngơ.
Rồi sau đó nàng khom lưng đi nhặt những mảnh sứ vỡ ấy, lại vô ý cắt rách tay, từng dòng máu tươi tức khắc tuôn ra, cơ hồ nhuộm đỏ toàn bộ cảnh tượng hư ảo này, Lâm Tư Trạch khàn giọng muốn tiến lên, lại thấy nơi không ngừng trào ra máu tươi kia, đã biến thành ngực Cố Hồng Kiến.
Nàng mặc quân trang, lại nằm trên đất vàng phủ một tầng sương tuyết ở nơi hoang vu, ngực cắm một cây thương.
Nàng còn chưa nhắm mắt, con mắt đẹp tĩnh lặng mở to, dường như đang hướng lên không trung, lại dường như đang nhớ lại dĩ vãng, nhưng thân thể của nàng, đã dần dần lạnh lẽo.
Lâm Tư Trạch rốt cục không nhịn được nữa, quỳ gối bên thi thể Cố Hồng Kiến, vuốt ve đôi má không chút độ ấm còn bị bùn đất nhiễm bẩn của nàng không tiếng động khóc rống lên.
Mà Cố Hồng Kiến chân chính cứ như vậy đứng ở bên cạnh thi thể chính mình và Lâm Tư Trạch, quan sát hết thảy.
Song Lâm Tư Trạch khóc trong chốc lát, bỗng như là cảm ứng được cái gì, đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin nhìn Cố Hồng Kiến.
Cố Hồng Kiến vốn ngập tràn đau thương, bị y nhìn thấy, nhất thời hoảng sợ.
Lâm Tư Trạch nói:“…… Hồng Kiến?”
Cố Hồng Kiến kinh ngạc nhìn y:“Chàng…… Nhìn thấy được ta?”
Lâm Tư Trạch đứng lên, nói:“Thật sự là nàng? Cố Hồng Kiến?!”
Y vừa nói, vừa cúi đầu muốn đi xem cỗ thi thể kia, lại phát hiện trên đất sớm đã không có thi thể nào, cũng không có đất vàng sương tuyết, xung quanh cũng không phải nơi nào, chỉ là một khung cảnh hắc ám hư vô.
Lâm Tư Trạch bỗng nhiên cười khổ một tiếng:“Ta biết rồi …… Lại là mộng.”
Cố Hồng Kiến có chút mờ mịt nhìn Lâm Tư Trạch, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, đưa tay nhéo nhéo mình.
Không đau.
Không đau chút nào.
Quả nhiên là mộng.
Nàng kiễng chân vươn tay hung hăng nhéo nhéo mặt Lâm Tư Trạch, Lâm Tư Trạch không chống cự gì để cho nàng nhéo, nhéo xong, Cố Hồng Kiến có chút xấu hổ thu tay, cười với y:“Đau không?”
“…… Không đau.” Lâm Tư Trạch lắc lắc đầu,“Trong mộng sao có thể đau.”
“Một chút cảm giác cũng không có đúng hay không?” Cố Hồng Kiến nói.
Lâm Tư Trạch gật gật đầu, vẫn gắt gao nhìn nàng.
Cố Hồng Kiến cười khổ một tiếng, nói:“Quả nhiên là ở trong mộng mà.”
Lâm Tư Trạch như là bị nàng chọc cười, thực ôn hòa nói:“Trong mộng mà nàng cũng có thể nói lời chân thật như vậy sao? Hiện tại giấc mộng này quá chân thật rồi.”
Cố Hồng Kiến chớp chớp mắt, nói:“Ta cũng không biết có phải ta ngủ mơ hay không. Có điều, những thứ chúng ta nhìn thấy vừa rồi, đều chân thật từng xảy ra.”
Lâm Tư Trạch sững sờ, nói:“Cái gì?”
“Chỉ là, đều là chuyện ta biết, chàng không biết.” Bản thân Cố Hồng Kiến cũng có chút mờ mịt,“Nếu đây là giấc mộng của chàng, làm sao có thể có những chuyện chỉ có ta mới biết được đây?”
Lâm Tư Trạch ngơ ngẩn nhìn nàng.
“Cho nên, rất có thể, chàng đang ở trong mộng của ta.” Cố Hồng Kiến cười cười,“Trước đây ta nghe người ta nói, sau khi chết có thể báo mộng, nhưng đại khái ta không giống thế thì phải, ta đưa chàng vào trong mộng của chính ta.”
Lâm Tư Trạch vẫn không nói lời nào, chỉ nhìn nàng.
Vẻ tươi cười của Cố Hồng Kiến có phần không gượng nổi nữa, nói:“Lâm Tư Trạch, kỳ thật sau khi ta chết, không biết vì cái gì hồn phách vẫn không tiêu tán, đi theo bên cạnh chàng…… Mọi chuyện ta đều thấy được, câu nói kia là ta viết, áo khoác cũng là ta khoác cho chàng, chỉ là trừ hai lần đó, ta không chạm được vào cái gì, chàng cũng không nhìn thấy ta, không nghe được ta nói chuyện……”
“Vậy ư…… Nàng luôn luôn ở bên cạnh ta.” Lâm Tư Trạch lại có thể khẽ cười.
Trong mắt Cố Hồng Kiến nhuộm một ít hơi nước, nàng hít hít mũi, nói:“Không ngờ Tả Ninh Yên không có chết. Thật sự là quá tốt.”
Lâm Tư Trạch nói:“Với ta mà nói, nàng ta sớm chết rồi. Hơn nữa, hóa ra đều là ta làm sai rồi, là……”
“Được rồi ta đều biết, không cần nói.” Cố Hồng Kiến nói,“Ta nói thật tốt quá, là nói…… Kỳ thật về sau ta không ngại chàng cùng nàng ấy ở bên nhau.”
Lâm Tư Trạch nói:“Không có khả năng. Cố Hồng Kiến, là ta tới tìm nàng …… Cố Hồng Kiến!”
Cố Hồng Kiến nói:“Thế nhưng ta đã chết rồi mà, Lâm Tư Trạch.”
Lâm Tư Trạch nói:“Ta mặc kệ…… Có lẽ nàng còn chưa chết? Không phải có người hồn phách rời thể xác mà thôi sao?!”
Cố Hồng Kiến lắc lắc đầu:“Hà tất tự lừa mình…… Lâm Tư Trạch, ta đã chết, chàng đáp ứng ta đi, sống tiếp thật tốt. Trải qua cuộc sống bản thân chàng nên trải qua.”
Lâm Tư Trạch nói:“Cố Hồng Kiến!”
“Ta không trách chàng, thật đó. Chàng còn nhớ không, lúc còn rất nhỏ, chàng hỏi ta có hận cha mẹ vứt bỏ ta hay không, ta nói không hận, bởi vì bọn họ chính là ở giữa ta và em trai, lựa chọn người đối với bọn họ mà nói quan trọng hơn. Đối với chàng mà nói, lúc ấy cũng chỉ là lựa chọn thứ quan trọng hơn trong lòng chàng. Ta không trách cha mẹ ta, cũng tuyệt không trách chàng.” Cố Hồng Kiến dịu dàng nói.
Lâm Tư Trạch lại chỉ một mực lắc đầu:“Không, Cố Hồng Kiến, đừng nói những lời này……”
Cố Hồng Kiến nói:“Ta cả đời này, quả thực không ra sao…… Bị người oán hận, làm người vô sỉ, làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng sau khi ta chết, có rất nhiều thời gian suy xét quá khứ, lại phát hiện bản thân kỳ thực cũng chẳng phải là bất hạnh.”
“Ta cả đời này đều vì người ta coi trọng mà nỗ lực, vì gì đó nghĩ đến mà cố gắng, mà cuối cùng dù cho ta không đạt được, ta cũng đều thả lòng. Một chữ yêu, Cố Hồng Kiến ta trước sau không hiểu, ta cũng từng mấy lần xét lại mình, tình yêu với chàng có phải rất ích kỷ hay không, cũng từng mấy lần tự vấn, chàng rốt cuộc có một chút yêu ta hay không, nhưng đến bây giờ, ta mới phát hiện, kỳ thật căn bản không có ai có thể hiểu một chữ tình. Bởi vì dù cho bất ngộ, mới là tình.” Cố Hồng Kiến nhẹ giọng nói, nước mắt im lặng rơi xuống,“Ta bất ngộ, cũng bất hối. Lâm Tư Trạch, mong chàng tương lai sau khi chết, cũng có thể như thế.”
Lâm Tư Trạch vươn tay nhẹ nhàng thoa hai má nàng, nói:“Cố Hồng Kiến…… Nếu nàng thật sự đã chết, vậy ta, sẽ đi cùng nàng. Cả đời này phí hoài thời gian quá nhiều, chúng ta kiếp sau lại ở bên nhau được không?”
Cố Hồng Kiến có chút bất đắc dĩ nở nụ cười:“Kiếp sau? Được. Nếu thực sự có kiếp sau, nếu chúng ta thật sự muốn bên nhau lần nữa, thì, kiếp sau ta làm nam, chàng làm nữ. Chàng từ nhỏ phải ái mộ ta, sùng kính ta, vì ta quét sạch hết thảy chướng ngại, lại phải trơ mắt nhìn ta, yêu một người, cưới một người khác, hai người lại đều không phải chàng. Chàng phải yêu ta yêu đến si cuồng yêu đến ai ai cũng biết, lại từ đầu đến cuối không chiếm được toàn tâm toàn ý của ta, chàng phải bị ta hiểu lầm vô số lần, thương tổn, cả đời vì ta mấy lần đổ lệ, cuối cùng còn phải vì ta mà chết, sau khi chết cũng không được an bình, hóa thành một sợi hồn hoang bay đến bên ta…… Như thế, mới không phụ ta trọn đời này.”
Lâm Tư Trạch ngẩn người, nhưng rất sảng khoái cười khổ một tiếng định nói được, Cố Hồng Kiến lại không để cho y nói, mà nói:“Ta nói những điều này, không phải thật muốn như thế, mà là muốn nói cho chàng, kiếp sau nếu chàng gặp phải ta, nhất định là hoàn cảnh như vậy, nhưng ta cũng vẫn sẽ cảm thấy mệt mỏi, oan oan tương báo như vậy đến bao giờ? Chi bằng, việc nào ra việc nấy, chuyện nên kết thúc đến đây kết thúc đi. Lâm Tư Trạch, nhất thiết phải sống thật tốt, chớ theo ta cùng chết, để cho ta rời đi một mình, được không?”
Đây đại để là thỉnh cầu dịu dàng nhất, cũng tổn thương người nhất.
Lâm Tư Trạch lẳng lặng nhìn nàng trong chốc lát, cuối cùng vẫn gật gật đầu:“Được. Ta đáp ứng nàng.”
Cố Hồng Kiến vừa lòng thỏa ý mỉm cười, nói:“Vừa rồi tổng kết như vậy, bỗng nhiên cảm thấy cả đời ta thật đúng là rất hoang đường. Có điều trước kia ta từng xem qua một câu, nói là thích một người, thì sẽ vì y làm rất nhiều chuyện hoang đường. Như vậy ta đây một đời hoang đường, đại thể đủ để chứng minh tâm ý của ta.”
“Có lời ta vẫn chưa nói, nếu không nói sợ răng cũng không có cơ hội nữa. Lâm Tư Trạch, ta yêu chàng. Yêu thật lâu thật lâu, nhưng, chung quy phải kết thúc rồi.”
Lâm Tư Trạch không nói, nhắm mắt lại vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng, Cố Hồng Kiến cũng mang theo nước mắt vươn tay đáp lại cái ôm cuối cùng này.
Song hai người còn chưa thật sự ôm lấy nhau, thân thể Cố Hồng Kiến liền từng chút nhạt nhòa.
“Ta cũng yêu nàng. Hơn nữa, là như nàng thích — vẫn luôn yêu nàng, chỉ yêu nàng.” Lâm Tư Trạch khẽ nói.
Không có đáp lại.
Trong ngực cũng trống rỗng.
Lâm Tư Trạch chậm rãi mở mắt, lại thấy chung quanh một vùng tối tăm, Cố Hồng Kiến, từ lâu đã không tồn tại nữa.
( Hết).