Editor: Ayukami.
Cố Hồng Kiến phát hiện mình dường như cũng không cần ngủ, bởi vậy chờ Hạ Phương Ngưng cùng Lâm Tư Trạch bận việc xong rồi, ánh nến cũng đã tắt, nàng cứ ở trong nội điện của Hạ Phương Ngưng lắc lư loạn xạ.
Năng lực phục hồi của Cố Hồng Kiến thật sự không tệ, mặc kệ là làm người hay làm quỷ, đều như nhau.
Dưới mắt người ngoài, Cố Hồng Kiến là nữ quan duy nhất khai quốc tới nay, quyền thế ngất trời, lại cùng Hoàng thượng có một ít ái muội không thể nói, thủ đoạn nham hiểm, mạnh mẽ vang dội, nói một không hai, ngay cả cười đều rất ít, là nữ tử rắn rết điển hình cộng thêm nam nhân bà, cả con người giống như chính là nặn bằng sắt thép.
Nhưng chỉ có bản thân Cố Hồng Kiến, còn có Lâm Tư Trạch biết, Cố Hồng Kiến trên thực tế chỉ là một người con gái bình thường, bên ngoài nàng xác thực rất cố gắng duy trì hình tượng uy nghiêm của mình, vì thế cũng không thế nào cười, nhưng ở trong thâm tâm, sau khi quen thuộc người ta, khóc với cười, đều rất dễ dàng, sẽ xem thoại bản xem đến khóc, sẽ bởi vì một chuyện cũ không chút buồn cười mà cười, thậm chí lúc Lâm Tư Trạch khẽ xoa đầu nàng, nàng đều có thể cười ngây ngô thật lâu.
Mà nỗi buồn của Cố Hồng Kiến cũng đích thực là do Lâm Tư Trạch gây lên, nhưng Lâm Tư Trạch luôn giày vò nàng, thời gian lâu dài, nàng cũng có thể tự mình phục hồi.
Cảnh tối lửa tắt đèn, không thấy rõ gì hết, nàng liền ngẩn người, không chú ý trời đã hơi sáng, Hạ Phương Ngưng và Lâm Tư Trạch đều thức dậy, Lâm Tư Trạch rửa mặt chải đầu rồi đi triều sớm, Hạ Phương Ngưng lưu luyến không rời, hy vọng Lâm Tư Trạch nói ra hứa hẹn dạng như “Hạ triều trẫm sẽ thăm nàng”, nhưng Lâm Tư Trạch cái gì cũng không nói bước đi.
Cố Hồng Kiến thè lưỡi với Hạ Phương Ngưng đang thất hồn lạc phách, bị Lâm Tư Trạch kéo đi trước triều.
Lâm Tư Trạch lúc lâm triều, cư nhiên lại nhắc tới Hỗ Châu, cũng hỏi Tôn tướng quân có thể có tin tức gì mới, Tôn tướng quân nói:“Bẩm Hoàng thượng, còn chưa có, nhưng nghĩ đến cũng đã nhiều ngày rồi.”
Tôn tướng quân vốn là tướng lãnh Lâm Tư Trạch trước mắt cực kì coi trọng, việc Hỗ Châu cũng nên do hắn phụ trách, có điều lâm thời đổi thành Cố Hồng Kiến, Tôn tướng quân cũng không có gì bất mãn, chỉ là có phần lo lắng.
Lâm Tư Trạch nghe vậy gật gật đầu.
Rồi sau đó một người bỗng nhiên đứng dậy, nói:“Hoàng thượng, vi thần có việc bẩm báo.”
Lâm Tư Trạch nói:“Chuyện gì?”
Cố Hồng Kiến nhìn thoáng qua, phát hiện người nọ là Triệu Uẩn Nguyên, học sĩ hiện tại nổi danh trong Hàn Lâm viện, chỉ xào nấu vài năm nữa, đại khái có thể thay thế Chu hàn lâm hiện tại đã già không cầm nổi bút.
Triệu Uẩn Nguyên nói:“Cố thị lang dù sao cũng là nữ tử, tuy có Vương phó tướng giúp đỡ, nhưng chỉ sợ vẫn còn nguy cơ trùng trùng, thần nghĩ rằng…… Có lẽ nên phái thêm ít nhân mã đi viện trợ Cố thị lang.”
Cố Hồng Kiến nghe xong, có hơi chút kinh ngạc.
Triệu Uẩn Nguyên là người rất chính trực.
Chính vì hắn cương trực, hắn từng vạch tội Cố Hồng Kiến, nói nàng rắn rết thành tâm, sài lang thành tính, Lâm Tư Trạch còn ném cho Cố Hồng Kiến xem qua, Cố Hồng Kiến liếc mắt một cái, chỉ nói một câu Triệu học sĩ văn chương tài hoa, không hổ là kim khoa Trạng Nguyên thật, có thể hơn nhiều so với nàng dựa vào hậu trường vững chắc.
Lâm Tư Trạch đăng cơ năm thứ hai, chính là một năm quan hệ giữa Cố Hồng Kiến và Lâm Tư Trạch hơi có hòa dịu.
Cố Hồng Kiến ngụy tạo thân phận Cố Hoằng, chạy đi thi khoa cử, kết quả một đường đến thi điện, Lâm Tư Trạch mới biết được vụ này. Lâm Tư Trạch mặt bình tĩnh không nói nhiều, trực tiếp điểm Cố Hồng Kiến làm Trạng Nguyên, nhưng đồng thời có một vị thí sinh khác mới là có chân tài thực lực, mỗi người đều khen không dứt miệng, bản thân Lâm Tư Trạch cũng có chút tán thưởng, bởi vậy, bèn mở tiền lệ hai Trạng Nguyên.
Vị Trạng Nguyên bi kịch khác đó, chính là Triệu Uẩn Nguyên, bởi vậy hắn xem Cố Hồng Kiến không vừa mắt, Cố Hồng Kiến cũng hoàn toàn thông hiểu, huống chi Triệu Uẩn Nguyên hiển nhiên cũng không phải bởi sự kiện đó ghi hận Cố Hồng Kiến, mà thật sự là…… Xem Cố Hồng Kiến không vừa mắt.
Cố Hồng Kiến trên Quỳnh Lâm yến trực tiếp biểu lộ thân phận, nói mình là con gái, mọi người bị dọa đến chết khiếp, Lâm Tư Trạch sắc mặt càng đen, nhưng không giải thích nhiều, chỉ nói nữ quan mà thôi, về sau có mấy người nhằm chuyện này vạch tội Cố Hồng Kiến, ngược lại bị Cố Hồng Kiến từ tốn giải quyết.
Mà nói tiếng tăm Cố Hồng Kiến là gian thần chưa bao giờ dứt, Cố Hồng Kiến cũng chẳng hề lưu tâm, quan viên nàng trừ bỏ, đều chỉ có một điểm chung, chính là gây bất lợi đối với Lâm Tư Trạch.
Sau khi lên làm nữ Trạng Nguyên, mấy năm qua chìm nổi quan trường, Cố Hồng Kiến đã tìm không ra thần tử nào càng thân cận Lâm Tư Trạch hơn nàng, tất cả mọi người biết, nàng là tâm phúc của Lâm Tư Trạch, là trợ thủ đắc lực của Lâm Tư Trạch.
Từ tiền triều tới nay, Ngự Sử Đài đã thành đồ trang trí, trên từ Ngự Sử đại phu, dưới tới tuần án, cho dù là giám sát Ngự Sử, đều không phải chỉ trích cứng rắn gì, người chân chính dám góp ý đã ít lại càng ít, Lâm Tư Trạch đăng cơ tới nay, Cố Hồng Kiến lại giết chết một đám không phục Lâm Tư Trạch, hiện tại Ngự Sử Đài lại càng như một cái thùng rỗng.
Mà thủ đoạn của Cố Hồng Kiến tuy có lúc độc ác, nhưng xác thực rất có năng lực, thêm người trong Ngự Sử Đài không có tài cán gì, đến về sau người buộc tội nàng cũng ít đi, chúng nhân thấy thái độ Lâm Tư Trạch kiên quyết, chỉ có thể chấp nhận nữ nhân đặc biệt này đứng ở chung quanh mình khi lâm triều.
Đáng tiếc nàng rốt cuộc không phải nam tử, lúc trước đề tên bảng vàng, sau từng bước đạp mây, cũng đều không phải là là quang minh chính đại — nói thật ra, nào có người có thể trong bảy năm lên làm Thị Lang? Triệu Uẩn Nguyên kia bảy năm qua cũng chưa lên làm Hàn lâm, vẫn chỉ là một Triệu học sĩ, mà Cố Hồng Kiến lại đã là Thị Lang.
Những người trước mặt Cố Hồng Kiến a dua nịnh hót, ở sau lưng không biết nói xấu nàng bao nhiêu, có chút truyền vào trong tai Cố Hồng Kiến, nàng lại phát hiện, chính mình lại không có một câu có thể phản bác.
Mới đầu nàng cũng có phần tức giận, về sau lại hoàn toàn không quan tâm, nhìn thấy thư vạch tội của cái tên Triệu Uẩn Nguyên ngu ngốc ấy, còn có thể cười cười nói hành văn tốt.
Chỉ là Cố Hồng Kiến rất rõ ràng bản thân không trêu chọc người trước mặt, nhưng thế nào cũng không dự đoán được, Triệu Uẩn Nguyên cư nhiên còn có chút lo nghĩ vì nàng…… Được rồi, nhìn từ một góc độ khác, chủ yếu là hắn không có tin tưởng gì đối với năng lực của Cố Hồng Kiến……
Triệu Uẩn Nguyên vừa nói xong, thì lại có một người đứng ra, nói:“Cố thị lang túc trí đa mưu, chắc chắn không có vấn đề gì, Triệu đại nhân hà tất quá bận tâm lo nghĩ?”
Cố Hồng Kiến vừa thấy người này liền cảm thấy khó chịu, nhịn không được hừ một tiếng — chẳng sợ đối phương căn bản không nghe được.
Người nọ là Đại Lý Tự khanh hiện tại, vốn phải một bó tuổi, nhưng mà trên thực tế, hắn lại bằng tuổi Cố Hồng Kiến, mặc dù mặt mũi thư sinh phi phàm, nhưng lại mang theo một luồng nhuệ khí và ngạo khí, khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy đây không phải người dễ sống chung.
Mà hắn có thể lên làm Đại Lý Tự khanh, trừ ra năng lực của chính hắn, càng quan trọng hơn là hắn họ Tả, tên gọi Tả Ninh Hạo.
Chính là đứa con sinh sau đẻ muộn của Tả thừa tướng hiện tại hữu danh vô thực trên triều thực tế nhàn cư ở nhà, cũng là đệ đệ sinh đôi của Tả Ninh Yên, nghe nói chỉ sinh ra muộn hơn so với Tả Ninh Yên thời gian một chén trà nhỏ.
Chính như Cố Hồng Kiến ghét hắn đồng dạng hắn cũng thực ghét Cố Hồng Kiến, bởi vậy hắn nói ra như thế, Cố Hồng Kiến tuyệt không kinh ngạc, chỉ cảm thấy người này ấu trĩ cực độ.
Ánh mắt Lâm Tư Trạch từ Triệu Uẩn Nguyên đảo qua trên người Tả Ninh Hạo, chỉ nói:“Việc này chờ bên Hỗ Châu chuyển về tin tức lại quyết định sau.”
Nhẹ nhàng bâng quơ, chưa nói đồng ý cũng chưa nói không đồng ý, nhưng cũng xem là cho câu trả lời, Triệu Uẩn Nguyên nói tiếng “Vâng” rồi không nhắc lại nữa, Tả Ninh Hạo liếc Triệu Uẩn Nguyên một cái, cũng không nói nữa.
Rồi sau đó không có đại sự gì, Cố Hồng Kiến lay trái lắc phải, hi vọng có thể có người nhìn thấy nàng, song thật đáng tiếc, văn võ toàn triều đều như trước, nhìn không ra trên mặt bất luận kẻ nào có biểu cảm kinh ngạc hoặc là sợ hãi.
Vẫn là không có người có thể nhìn thấy nàng.
— Có điều, nếu có người có thể nhìn thấy nàng, Cố Hồng Kiến hy vọng là Tả Ninh Hạo, nàng muốn trực tiếp hù chết thằng cha này.
Hạ triều sớm, Lâm Tư Trạch bèn đi thẳng Văn Đạo đường, phê tấu sớ, giữa chừng Tương Hải Phúc bảo người đưa một ít điểm tâm đến, Lâm Tư Trạch cũng hoàn toàn không đụng, thẳng đến giữa trưa, y mới lẻ loi một mình ăn bữa cơm, rồi sau đó ngủ trưa, đi ngự hoa viên tản bộ, lại luyện võ trong chốc lát, cuối cùng tiếp tục ngồi xuống phê tấu sớ.
Toàn bộ hành trình Cố Hồng Kiến đi theo bên người Lâm Tư Trạch, bỗng nhiên phát hiện, kỳ thật đời sống của Lâm Tư Trạch cũng quá ư nhàm chán quá ư không thú vị.
Hơn nữa Lâm Tư Trạch hiển nhiên cũng không xem là đặc biệt thích cuộc sống như vậy, một ngày này, Cố Hồng Kiến cứ thế chưa từng thấy Lâm Tư Trạch cười.
Ngoại trừ giữa chừng Chu hàn lâm từng tới một lần, thời điểm còn lại, Lâm Tư Trạch cũng không gặp bất kì người khác.
Như vậy xem ra, kỳ thật Lâm Tư Trạch cũng rất đáng thương ……
Cố Hồng Kiến đồng cảm với Lâm Tư Trạch chỉ dừng lại ở tối hôm đó, Hạ Phương Ngưng đại khái là thấy ngày hôm qua Lâm Tư Trạch đi chỗ nàng, bèn lấy can đảm đến Văn Đạo đường, mang theo một ít điểm tâm và canh theo nàng nói là chính nàng làm, Lâm Tư Trạch thấy nàng đến, ngược lại cũng không nói nàng không tuân thủ cấp bậc lễ nghĩa, nhưng cũng không thấy cao hứng lắm, chỉ bảo nàng về Tử Vân điện trước.
Chữ “Trước” này ám chỉ lát nữa Lâm Tư Trạch cũng sẽ đi, Hạ Phương Ngưng vui vô cùng, nhưng vẫn kiềm nén, chỉ có hai má lộ ra một chút đỏ hồng, nói:“Hoàng thượng, nô tì đi về trước cũng không có việc gì làm, chi bằng ở đây hầu ngài.”
Lâm Tư Trạch nhìn nàng một cái, nói:“Vậy nàng thay trẫm mài mực đi.”
Tiểu thái giám mài mực bên cạnh rất có mắt nhìn bèn lui xuống, Hạ Phương Ngưng cười cười, cũng không ngại công việc mài mực nặng nhọc, vén tay áo, dùng ngón tay thon dài trắng noãn cầm thỏi mực, nhẹ nhàng mài.
Cảnh tượng hồng tụ thêm hương[1] bầu bạn phê sớ làm cho Cố Hồng Kiến trợn trắng mắt, nhưng ngay cả đêm qua nàng đều đã chịu đựng được, tình hình như bây giờ cũng không có gì chịu không nổi.
Hạ Phương Ngưng mài được một nửa, bỗng nhiên nói:“Đây vẫn là lần đầu tiên Phương Ngưng mài mực, mài không tốt Hoàng thượng đừng chê bai……”
Lâm Tư Trạch nói:“Tốt lắm.”
Dừng một chút, lại nói:“Có người mài còn kém hơn nàng, ngay cả nghiên mực cũng có thể làm đổ.”
Hạ Phương Ngưng sửng sốt, quay đầu xem xét tiểu thái giám đứng một bên, tiểu thái giám vô tội nhìn bọn họ, sau đó trong lòng run sợ lắc đầu — trời thấy, hắn trước nay chưa từng có hành vi như vậy, cho dù một giọt mực cũng chưa hề tóe ra ngoài mà!
Mà Cố Hồng Kiến phiêu ở bên cạnh mấy người lại ngây ngẩn.
Người Lâm Tư Trạch nói, hẳn là…… Không, tuyệt đối là nàng.
Đó là tại Bình Xương năm ba, Lâm Tư Trạch đăng cơ năm thứ tư, nàng vào ở Chiêu Hồng điện.
Trước đây, nàng cùng Lâm Tư Trạch mâu thuẫn trùng trùng, mà một lần ngoài ý muốn làm cho bọn họ miễn cưỡng xem như hòa hảo, chẳng những hòa hảo, còn so với ngày trước càng thân mật hơn, mà khi đó Hạ Phương Ngưng cũng chưa xuất hiện, bên cạnh Lâm Tư Trạch, nữ tử chân chính ở cùng một chỗ với y, chỉ có một mình Cố Hồng Kiến.
Đồng thời địa vị ở tiền đường của Cố Hồng Kiến cũng không ngừng lên cao, cho đến Thị Lang, mà Lâm Tư Trạch đại để là cảm thấy hai chữ Thị Lang này rất có phần ái muội.
Thị Lang Thị Lang, lấy gì thị lang[2]?
Cho nên cũng sẽ không để cho nàng thăng chức nữa, chỉ là sau khi hai người có quan hệ vợ chồng, Lâm Tư Trạch liền có ý bảo nàng chuyển đến trong cung sống, Cố Hồng Kiến ban đầu còn không chịu, nói sợ người khác nói Lâm Tư Trạch là hôn quân đùa bỡn thần tử, nhưng Lâm Tư Trạch chỉ đổi tên Đức Trạch điện, chỗ ở của mình khi còn là hoàng tử, thành Chiêu Hồng điện, Cố Hồng Kiến liền chịu không nổi lập tức bằng lòng.
Chiêu Hồng điện, triệu Hồng điện, y đang triệu nàng đi, mà từ nhỏ đến lớn, mỗi một lần, nàng đều ngoan ngoãn nghe Lâm Tư Trạch triệu hồi.
Huống chi Đức Trạch điện là cung điện thứ hai Lâm Tư Trạch ở khi thân là hoàng tử, cái đầu tiên là Bạch Phu điện bởi vì chỗ đó quá xa xôi, cho nên vẫn vắng vẻ để không, trong cung điện thứ hai cũng coi như là có không ít kỉ niệm của hai người, Cố Hồng Kiến làm sao cũng không có cách nào cự tuyệt.
Có điều bề ngoài Cố Hồng Kiến vẫn ở tại phủ đệ trên đường Chu Tước ngoài cung, mỗi ngày sau khi hạ triều, cũng giả vờ giả vịt đi theo mọi người cùng rời đi, sau đó lại ngồi kiệu nhỏ về hậu cung, kể từ đó, trái lại cũng không có vấn đề gì lớn.
Thời điểm Bình Xương năm ba, Cố Hồng Kiến còn có chút câu thúc, đến Bình Xương năm bốn, nàng đã hoàn toàn quen cuộc sống ở hậu cung, mọi người hậu cung cũng đều biết nàng là ai, tuy rằng không có danh phận phi tần gì, lại là nữ tử duy nhất Hoàng thượng sủng hạnh, mà còn là một vị quan, đây không thể không khiến cho người ta hiểu rõ Lâm Tư Trạch coi trọng Cố Hồng Kiến bao nhiêu.
Vì thế sau Bình Xương năm bốn, Cố Hồng Kiến ở hậu cung cũng liền vô câu vô thúc lên, có đôi khi cũng sẽ lén lút chuồn đến Văn Đạo đường, đi tìm Lâm Tư Trạch.
Khi đó Lâm Tư Trạch cũng bề bộn nhiều việc, có lẽ còn bận bịu hơn so với bây giờ, lúc nào cũng phê chữa tấu chương, cùng đại thần đàm luận.
Cố Hồng Kiến tuy rằng cũng là Thị Lang, nhưng trên thực tế rất ít quản chuyện thiên hạ, tầm mắt của nàng rất nhỏ, chỉ giới hạn trên người một mình Lâm Tư Trạch, chỉ nghĩ vì Lâm Tư Trạch phân ưu, cho nên Lâm Tư Trạch bảo nàng đi suy xét vấn đề nàng mới suy xét, bảo nàng làm việc nàng mới đi làm.
Bởi vậy, phần lớn thời gian, Cố Hồng Kiến hoàn toàn mặc kệ mọi sự, việc đến dưới mí mắt nàng, nàng mới có thể nhúng tay đảm nhiệm một ít.
Bởi vì sợ ở Văn Đạo đường đụng mặt đại thần khác, Cố Hồng Kiến đều xuất hiện ở phụ cận xa xa Văn Đạo đường trước, sau đó trao đổi ánh mắt với Tương Hải Phúc ở cửa, nếu Tương Hải Phúc mỉm cười gật đầu, thì là không có người, nàng rất có thể lớn mật đi vào, nếu như Tương Hải Phúc lắc đầu, vậy nàng liền lén lút chuồn mất.
Mà nói nàng có thể vào, nàng sẽ không chút do dự vọt vào, ban đầu còn hù Lâm Tư Trạch giật mình, thiếu chút nữa lấy bút ném nàng, sau thấy rõ là nàng, mới cầm chắc chiếc bút thiếu chút nữa ném ra ngoài, nói:“Sao nàng lại tới đây.”
Mới đầu Cố Hồng Kiến sẽ cười hì hì nói nhàm chán, sau đó bồi y, cũng cầm lấy tấu chương đến xem.
Thực tế đây là chuyện đại nghịch bất đạo, nhưng Lâm Tư Trạch dường như cũng chẳng hề để ý, bản thân Cố Hồng Kiến lại không chút xíu tự giác, nàng cầm tấu chương, cũng không nói chính sự, một chốc cười nhạo Trịnh thống lĩnh sai chữ toàn tập, một chốc lại nói Chu hàn lâm thật là lợi hại, tuổi một bó to chữ vẫn mạnh mẽ có lực như vậy, ngẫu nhiên mới đánh giá đôi câu nội dung tấu chương, nhưng chẳng qua là nói “Chó má hết bài này đến bài khác” hoặc là “Hoa ngôn xảo ngữ”.
Lâm Tư Trạch lười quản nàng, cũng không bị quấy rầy, chỉ tự mình phê tấu sớ.
Về sau Lâm Tư Trạch đã hoàn toàn quen khi mình ở Văn Đạo đường sẽ có một người lén lút lần mò tiến vào, sau đó cầm tấu chương của mình bắt đầu bình phán lung tung, thậm chí còn có thể ngủ, thiếu chút nữa chảy nước miếng lên tấu chương.
Có một lần, Cố Hồng Kiến tỉnh lại, phát hiện bản thân ở trên nhuyễn tháp Văn Đạo đường, trên người còn đắp cái chăn vàng rực, nàng ngẩn người, nhớ tới trước đó mình rõ ràng đang bồi Lâm Tư Trạch, nhất thời có hơi ngượng ngùng, bèn chạy ra bên ngoài, quả nhiên thấy Lâm Tư Trạch vẫn đang phê duyệt tấu chương.
Cố Hồng Kiến áp sát qua, nói:“Ô, ta ngủ mất……?”
Lâm Tư Trạch nhìn nàng một cái, không nói gì, ý tứ trong ánh mắt đại để là “Bằng không à”.
Cố Hồng Kiến nói:“Ta ghé vào trên bàn, bất tri bất giác đã…… Ơ, ta vừa rồi sao lại ở trên nhuyễn tháp? Ai yo, Tư Trạch, có phải ngươi ôm ta đi hay không!”
Lâm Tư Trạch lúc này dứt khoát chẳng muốn nhìn nàng, chỉ một mình Cố Hồng Kiến vui vẻ nói:“Tư Trạch, ngươi thật tốt!”
Lúc riêng tư, Cố Hồng Kiến vẫn luôn kêu Lâm Tư Trạch là Tư Trạch, Lâm Tư Trạch cũng bất kể kêu nàng là Hồng Kiến, có người ngoài, vậy kêu lẫn nhau Hoàng thượng với ái khanh, chỉ có thời điểm ở trên giường, Cố Hồng Kiến nổi hứng, cũng sẽ dính ngấy kêu một hai câu Hoàng thượng, một mạch có thể dẫn tới Lâm Tư Trạch hô hấp rối loạn, động tác cũng càng dũng mãnh, đến cuối cùng chịu khổ cũng chỉ là bản thân Cố Hồng Kiến.
Cố Hồng Kiến cảm niệm sự yêu thích của Lâm Tư Trạch, bèn ồn ào đòi giúp y mài mực.
Mỗi lần Cố Hồng Kiến đến, Lâm Tư Trạch đều sẽ bảo tiểu thái giám mài mực đi ra bên ngoài, thỉnh thoảng gọi hắn tiến vào đổi nghiên mực khô, mà hạ mắt xác thực trong nghiên mực không có bao nhiêu mực, Lâm Tư Trạch liền gật gật đầu, bảo nàng đến mài.
Trên thực tế Cố Hồng Kiến chưa bao giờ từng mài mực, nàng từ nhỏ múa đao chơi thương tương đối nhiều, thời còn nhỏ cũng chưa từng hầu hạ Lâm Tư Trạch mài mực, ngược lại là Lâm Tư Trạch vì dạy nàng viết chữ sẽ giúp nàng mài mực thật tốt, sau lại vì thi khoa cử, nàng gắng gượng đọc một ít sách, nhưng bên cạnh cũng có người hầu hạ, tự mình mài như vậy, cũng là lần đầu tiên.
Cố Hồng Kiến bắt đầu chỉ cẩn thận mài nhẵn, lại phát hiện nửa ngày cũng không mài ra nhiều lắm, nghĩ rằng cứ tiếp tục như vậy chẳng phải là phải mài tới tay đứt rời, thế là tăng cường sức lực.
Nhưng nàng tập võ, lực tay không nhỏ, tăng lực một phát, thỏi mực lại đúng lúc đâm vào phần cạnh nghiên mực, rõ ràng làm cả nghiên mực dựng đứng lên, tiếp đó lật hai vòng.
Mực nước không nhiều không ít bắn dính vào trên tay nàng, còn có trên quần áo Lâm Tư Trạch, mực nước bắn ra nhỏ giọt ở trên mặt hai người.
Lâm Tư Trạch:“……”
Cố Hồng Kiến tức khắc luống cuống, vươn tay muốn lau quệt đi mực nước trên mặt Lâm Tư Trạch, lại quên trên tay mình càng bẩn, vì thế Lâm Tư Trạch nghiêm túc cứ như vậy biến thành yêu quái mặt đen.
Cố Hồng Kiến choáng váng ngu ngốc, lại thật sự không nhịn được, ôm bụng cười như điên, Lâm Tư Trạch trầm mặc một lát, thình lình cũng thò tay niết mặt nàng — tay y sớm bị mực nước làm dơ rồi.
Cố Hồng Kiến không tránh không né, cười để cho y chơi đùa mặt mình, chẳng mấy chốc Lâm Tư Trạch lại cũng nhịn không được, cười khẽ một tiếng, Cố Hồng Kiến cười nhìn Lâm Tư Trạch, mặt Lâm Tư Trạch đen xì xì, nhưng thật ra so với ngày thường đáng yêu tức cười, hai người nhìn nhau trong chốc lát, hồi lâu, Lâm Tư Trạch niết cằm Cố Hồng Kiến, cũng không ngại hai người đều bẩn thỉu, liền hôn Cố Hồng Kiến, Cố Hồng Kiến nhắm mắt lại, tiếp nhận nụ hôn của Lâm Tư Trạch, trong lòng vô cùng mềm mại.
Nửa ngày, Lâm Tư Trạch buông Cố Hồng Kiến ra, Cố Hồng Kiến tựa vào trong lòng y khe khẽ thở dốc, thuận tiện làm cho quần áo y càng bẩn, Lâm Tư Trạch đè lại tay nàng, nói:“Ngốc.”
Cố Hồng Kiến không có cách nào phản bác, ló đầu nhẹ nhàng cắn cằm Lâm Tư Trạch một ngụm.
Lâm Tư Trạch cúi đầu nhìn nàng một cái, đôi mắt sâu lắng, rồi sau đó gọi người tới quét dọn, lại mang theo Cố Hồng Kiến cùng đi tắm, trong Chiêu Hồng điện có một bể tắm thật lớn, Lâm Tư Trạch ném nàng vào, tiếp theo tự mình cũng đi vào, hai người giúp đối phương rửa mặt, rồi sau đó rửa tới phía dưới, Cố Hồng Kiến có chút thẹn thùng, Lâm Tư Trạch cũng không thấy ngượng ngùng gì, chỉ túm lấy Cố Hồng Kiến, giúp nàng hoàn toàn triệt để tắm rửa một phen, cuối cùng Cố Hồng Kiến bị Lâm Tư Trạch bế đi ra, ngay cả Tương Quân không thấy được cái gì cũng đỏ mặt.
Sau chuyện đó, Cố Hồng Kiến cũng không dám đòi giúp Lâm Tư Trạch mài mực nữa.
Ngọt ngào xưa kia rành rành trong mắt, Cố Hồng Kiến phục hồi lại tinh thần, nhìn Hạ Phương Ngưng không có sai lầm gì, cùng Lâm Tư Trạch cúi đầu sửa duyệt tấu chương, khe khẽ thở dài.
Chức vị nàng không có cách nào đảm nhiệm, rốt cuộc cũng có người có thể đảm đương.
Cố Hồng Kiến đã làm tốt chuẩn bị lại phải xem hai người ngọt ngào một đêm, cũng không ngờ Lâm Tư Trạch vẫn đuổi Hạ Phương Ngưng đi, bản thân trực tiếp ở thư phòng nghỉ tạm một đêm.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nếu quá sợ ngược vẫn là đừng nên xem nha! Tuy rằng bản thân ta cảm thấy kỳ thật không phải quá ngược, nhưng mà ta nhìn thấy có độc giả đại nhân nói thật sự rất sợ ngược là vì ta mới vô xem, đừng… QAQ[1] Đại khái là người đọc sách có người đẹp ở bên hầu hạ.
[2] Thị = hầu hạ, Lang = lang quân >>> hầu hạ lang quân.