Trời đã dần vào thu, vượt qua cái nóng hầm hập của mùa hạ, mọi người ở Hãm Không đảo bắt đầu chuẩn bị nghênh đón mùa bận rộn nhất trong năm.
Thế nhưng, giữa cái mùa bận rộn nhất này, lại có hai người là ngoại lệ, từ đảo chủ Hãm Không đảo cho đến chúng phó của Hãm Không đảo, tất cả mọi người khi đi qua một tòa lạc viện thì lại cẩn thận đến dị thường, rất sợ sẽ gây ra một tí âm thanh nào có thể quấy nhiễu người bên trong.
Vậy người trong lạc viện đó là ai vậy? Ai có thể khiến cho tất cả từ trên xuống dưới Hãm Không đảo đều cẩn thận từng li từng tí một mà hầu hạ? Chẳng phải ai xa lạ, chủ nhân tòa lạc viện đó chính là Ngũ đương gia của Hãm Không đảo này, được thế nhân xưng tụng là Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường, mà lúc này, người đang nằm trong cái giường của con chuột trắng, chính là Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, được Đại Tống Nhân Tông hoàng đế phong thưởng danh hàm Ngự Miêu, Triển Chiêu.
Mèo chiếm giường của chuột cũng không phải chuyện lạ, lạ là ở chỗ con chuột bị mèo chiếm giường không những không căm thù không cam nguyện, mà ngược lại con chuột bị chiếm chỗ đó còn theo sát bên cạnh, cẩn thận dè dặt chăm chút hầu hạ con mèo không chút sơ sảy nào..... Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy nhỉ?
Cái này phải kể lại chuyện xảy ra từ tháng trước, Triển Chiêu trúng một loại độc cực kỳ đặc thù, một loại độc khiến kẻ khác rơi vào trạng thái hôn mê sâu, nếu trong tình huống đó mà hạ táng người trúng độc, thì khi người đó từ trạng thái hôn mê tỉnh lại, sớm muộn cũng sẽ chết vì đói và thiếu khí, mà trong lúc Triển Chiêu trúng loại độc này, vì một số nguyên nhân từ Bạch Ngọc Đường nên không thể hạ táng, lại vô tình bị đánh thức bởi Đinh gia huynh muội, nên Triển Chiêu sau khi tỉnh lại liền được Lô phu nhân kê cho một đống đơn thuốc kèm một câu nhất định phải tĩnh dưỡng. Chính vì vậy mà Bạch Ngọc Đường không muốn mượn tay người khác, tự mình chiếu cố phục vụ nương tử của mình.
” Miêu nhi, uống thuốc đi.” Bạch Ngọc Đường cẩn thận cầm khay đựng chén thuốc vừa sắc xong, đẩy cửa đi vào.
Không nghe được tiếng đáp lại, Bạch Ngọc Đường nghi hoặc đặt khay thuốc lên trên bàn rồi chậm rãi đi về phía giường, khi thân ảnh của Triển Chiêu ánh vào trong mắt Bạch Ngọc Đường thì, hô hấp của Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên chững lại, Triển Chiêu đang lẳng lặng nằm trên giường, mi mắt đóng chặt ngủ rất say, giống như hình ảnh một tháng trước, khiến cho cơn tuyệt vọng tưởng chừng đã quên bẵng trong lòng Bạch Ngọc Đường giờ lại chậm rãi trỗi lên, hơi thở của hắn đột nhiên dồn dập ồ ồ, Bạch Ngọc Đường liều mình thuyết phục bản thân, Miêu nhi còn sống, đừng lo, đều là quá khứ, bây giờ hắn vẫn còn sống.....
Tiếng hít thở ồ ồ đánh thức Triển Chiêu hãy còn trong giấc nồng tỉnh lại, hai mắt vừa mở ra đã nhìn thấy sự tuyệt vọng cùng thống khổ khắc sâu trong mắt Bạch Ngọc Đường.
“Ngọc Đường!” Triển Chiêu trong nháy mắt thanh tỉnh lại, chống khuỷu tay gượng dậy bước đến bên Bạch Ngọc Đường, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, giọng nói mềm nhẹ nhưng kiên định ghé vào tai hắn mà nói: “Ngọc Đường, ta ở đây, đừng lo lắng, ta đang ở ngay trước mặt ngươi, ta còn sống.”
Triển Chiêu biết, đây không phải lần đầu tiên, không phải là lần đầu Bạch Ngọc Đường nhìn thấy mình ngủ mà rơi vào cơn đau trong quá khứ, cái ‘chết’ của hắn thật sự đã gây ra một vết thương quá lớn cho Bạch Ngọc Đường, mà vết thương này, chỉ sợ là vĩnh viễn không bảo giờ khỏi hẳn.
Trong lòng Triển Chiêu thầm mắng bản thân thật quá không cẩn thận, từ sau khi phát hiện được sự dị thường của Bạch Ngọc Đường, cho tới giờ, hắn đều tận lức tránh ngủ vào ban ngày, thậm chí đã hỏi xin thuốc của Lô phu nhân, nhưng vừa rồi do quá mệt nên không cẩn thận thiếp đi, chỉ có thể nói thân thể mình bây giờ vẫn chưa hoàn toàn bình phục được như lúc xưa.
“Miêu nhi...... Miêu nhi......” Bạch Ngọc Đường cố sức ôm chặt lấy Triển Chiêu, dùng chính cơ thể mình cảm thụ nhiệt độ từ cơ thể đối phương, đúng rồi, đó là độ ấm thuộc về một người sống.
“Ngọc Đường, ta ở đây.” Triển Chiêu đưa tay ôm lại Bạch Ngọc Đường, hắn không biết trong lúc hắn ‘chết đi’ thì đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi hắn thanh tỉnh lại, Lô phu nhân đã tranh thủ lúc Bạch Ngọc Đường đi sắc thuốc mà nói sơ lược lại mọi chuyện.
Một Bạch Ngọc Đường si tình cỡ nào, một Bạch Ngọc Đường ngốc nghếch cỡ nào.... Triển Chiêu còn nhớ rõ thần tình của Lô phu nhân khi đó, nhu hòa tràn đầy yêu thương cùng không nỡ lòng, khoảng thời gian đó không biết nói sao cho hết tất cả những đau khổ thương tâm của một Bạch Ngọc Đường luôn luôn cao ngạo, để rồi trước khi rời đi Lô phu nhân chỉ để lại một câu nói cuối cùng cho hắn.
“Tiểu miêu, vì Lão Ngũ..... Vì những người yêu thương ngươi..... Hãy trân trọng, ngàn vạn lần trân trọng.....”
Quý trọng, bảo trọng lấy bản thân.
Nghĩ vậy, Triển Chiêu nhẹ nhàng ghé bên tai Bạch Ngọc Đường thì thầm: “Ngọc Đường, Triển Chiêu nguyện..... nắm tay ngươi, dữ tử giai lão.....”
Bạch Ngọc Đường không nói gì, chỉ khẽ đưa tay vuốt gò má gầy lạnh lẽo của Triển Chiêu, lẳng lặng đặt môi hôn.....
———————— Đường phân cách giữa mọi người và khung cảnh ám muội ———————-
Sóng tình qua đi, Triển Chiêu mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, Bạch Ngọc Đường lẳng lặng dừng mắt nhìn gương mặt Triển Chiêu đang ngủ say, trong lòng nhịn không được niệm chú khắc chế bản thân, vẫn biết rõ thân thể Triển Chiêu bây giờ không tốt mà không kềm được việc cưỡng cầu chuyện kia, hoàn toàn chẳng biết tiết chế, ai bảo hắn nhịn lâu quá rồi đi.
Nỗi tuyệt vọng trước đây dường như không còn tồn tại nữa, hiện tại hạnh phúc đều đang nằm trong tay hắn, hắn tuyệt sẽ không buông tay nữa, dù là ông trời cũng không thể đoạt đi lần nữa, cho dù cái chết cũng sẽ không thể khiến hai người họ xa nhau được nữa.
Nguyện nắm tay nhau, dữ tử giai lão....
.
HOÀN TOÀN VĂN