Sau khi bái biệt mọi người ở Khai Phong phủ, Bao đại nhân đưa cho tứ thử di thư của Triển Chiêu, thỉnh bọn họ sau khi Bạch Ngọc Đường tỉnh lại thì giao cho hắn.
Kỳ thật, Bao đại nhân vốn dự định khi gặp Bạch Ngọc Đường thì sẽ đưa ngay cho hắn, nhưng không ngờ, Bạch Ngọc Đường khi nhìn thấy thi thể của Triển Chiêu thì tâm tình đại biến, bởi vậy, cho tới bây giờ, phong thư gửi cho Bạch Ngọc Đường vẫn như cũ nằm trong tay Bao đại nhân.
Sau khi Bạch Ngọc Đường thanh tỉnh, là Tương Bình tự tay đưa cho Bạch Ngọc Đường di thư mà Triển Chiêu giao cho hắn.
Khi đó, Bạch Ngọc Đường đang còn hôn mê thì bị đưa về Hãm Không đảo, dọc đường đi để phòng ngừa hắn tỉnh lại làm loạn, Lô Phương mới điểm hôn huyệt của hắn, thẳng đến khi quay về đảo mới cởi huyệt đạo ra.
Thế nhưng, phải biết rằng, một huyệt vị nếu bị chặn trong thời gian dài nhất định sẽ có hại cho thân thể, bởi vậy sau khi trở lại trên đảo, Lô Phương lập tức giải huyệt đạo trên người hắn rồi thỉnh phu nhân của mình – Mẫn Tú Tú tới giúp nhìn xem Bạch Ngọc Đường có việc gì hay không.
Lô phu nhân nhìn Bạch Ngọc Đường, trong chớp mắt nước mắt không kiềm chế được mà chảy xuống, Bạch Ngọc Đường trong ấn tượng của nàng, là một mỹ thiếu niên kiêu ngạo tiêu sái, có lẽ có chút bất hảo, nhưng lại không sao giận được, nhưng hôm nay, người nằm trên giường này đến tột cùng là ai đây? Tiều tụy như vậy, cả người gầy yếu tản ra tuyệt vọng....... Hoàn toàn không bằng ấn tượng của nàng về người nọ.....
Đây thật sự là Bạch Ngũ đệ phong lưu thiên hạ ngã nhất nhân của nàng sao, thật sự là Cẩm mao thử ngạo tiếu giang hồ kia sao?
Lô phu nhân đưa hai tay run rẩy nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay phải của Bạch Ngọc Đường, nhẹ ấn xuống tham mạch đập của hắn, một lúc sau, trong ánh mắt đầy lo lắng của tứ thử, Lô phu nhân chậm rãi buông tay Bạch Ngọc Đường ra.
Lô Phương nhịn không được lo lắng mở miệng: “Phu nhân, Ngũ đệ có nặng lắm không, ta chặn huyệt đạo của hắn lâu như vậy.....”
Lô phu nhân nhẹ nhàng lắc đầu chậm rãi nói: “Ngũ đệ chỉ là bi phẫn quá độ, nhất thời khí huyết công tâm, hơn nữa thời gian phong huyệt dài nên dẫn đến khí huyết tuần hoàn không đều, cho nên mới chậm tỉnh lại như vậy, bất quá cũng may Ngũ đệ là người tập võ lại còn trẻ, thân thể cũng cường mạnh, chậm nhất là trưa mai sẽ hồi tỉnh, thiếp khai mấy thang thuốc cho hắn, chờ hắn tỉnh dậy thì uống một cữ, được ba, bốn ngày thì hẳn là sẽ không nghiêm trọng hơn.”
Lô phu nhân xoay người đến bên cạnh bàn cầm bút viết phương thuốc, sau đó khẽ thổi khô rồi giao cho phu quân mình.
Nghe được phu nhân nói Ngũ đệ không có việc gì, Lô Phương cuối cùng cũng thả lỏng tâm tư nặng nề, lập tức phân phó hạ nhân ở một bên mau cầm lấy đơn thuốc mà Lô phu nhân vừa khai đi bốc thuốc.
Qua một ngày, Bạch Ngọc Đường quả nhiên đến trưa thanh tỉnh lại, tứ thử cùng Lô phu nhân đều đứng bên cạnh, nhìn Bạch Ngọc Đường vừa mới tỉnh táo tựa hồ còn có chút ngỡ ngàng, Tương Bình chậm rãi lấy từ trong lòng ra di thư mà Triển Chiêu trước khi ra đi giao cho Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường nhìn Tương Bình, chậm rãi nhận thư nhưng lại trì trệ không muốn mở ra.
Thấy thế, Hàn Chương nhẹ nhàng thở dài một hơi nói: “Ngũ đệ, đó là lá thư mà Triển tiểu miêu viết riêng cho ngươi..... Thư, không chừng là nhắc tới.... nhắc tới chuyện người giết hắn.....”
Mọi người ở đây đều nhìn thấy rõ ràng, lúc Hàn Chương nói đến những lời ‘chuyện người giết hắn’ thì, thân thể Bạch Ngọc Đường rõ ràng run lên, hai tay run rẩy, nhẹ nhàng chậm chạp nhưng kiên định mở lá thư mà Triển Chiêu lưu lại cho hắn.
Ngọc Đường:Lúc ngươi đọc lá thư này, Triễn mỗ đã không còn trên nhân thế nữa rồi.Chớ báo thù cho ta, vì đây còn là món nợ máu mà Triển mỗ nợ người.Ngọc Đường, hảo hảo sống, phải sống cả cho phần của ta nữa.Cuộc đời Triển mỗ chưa bao giờ từng hối hận, không hối hận đã nhập công môn, không hối hận đã quen biết ngươi, càng chưa từng hối hận khi cùng ngươi ở cùng một chỗ.Nhưng, Triển mỗ cuộc đời này, thiếu nợ nhiều nhất chính là của ngươi, đối với ngươi, Triển mỗ không thể nói là không thẹn với lương tâm.Vì Triển mỗ, ngươi đã bước vào công môn mà ngươi khinh thường nhất, vì Triển mỗ, ngươi đã buông tha cuộc sống giang hồ nơi ngươi tiêu diêu tự tại.Ngươi vì Triển mỗ làm nhiều như vậy, nhưng tấm lòng đó Triển mỗ lại không thể hồi báo, kiếp này hữu duyên vô phận, chỉ mong kiếp sau có thể tiếp tục mối duyên ấy.Ngọc Đường, xin lỗi, thỉnh tha thứ cho tùy hứng của ta, nhưng dù là ta không ở bên cạnh, ngươi cũng phải hảo hảo sống sót.Hy vọng cuối cùng trong đời Triển mỗ là ngươi có thể quay về với ngươi của thời điểm chưa quen biết ta, quay về làm một ngạo tiếu giang hồ phong lưu thiên hạ Cẩm mao thử, đây là tùy hứng ban đầu và cuối cùng mà Triển mỗ muốn ở ngươi.Thỉnh tha thứ cho tùy hứng này của Triển mỗ.Triển Chiêu tuyệt bút.Bạch Ngọc Đường đọc xong thư thập phần bình tĩnh, hoàn toàn không hề bi thương khổ sở như dự liệu, nhưng không ai để ý rằng, nhãn thần của Bạch Ngọc Đường sau khi đọc thư hoàn toàn không có tiêu cự, đó là mất hồn, là ánh mắt của kẻ đã chết.
Trái tim còn trong cơ thể nhưng đã mất.
Nhưng, tất cả người ở đây trong lòng đều thất thật may mắn, may mắn cảm tình mà Bạch Ngọc Đường đối với Triển Chiêu không quá khắc sâu như mọi người tưởng tượng, may mắn vì những lo lắng trước kia đều là dư thừa.
Tứ thử đều vì phát hiện này mà cảm thấy vui vẻ, chỉ có Lô phu nhân là vui vẻ không nổi, nhưng người khác bị niềm vui mà che khuất ánh nhìn nên không chú ý tới, nhưng Lô phu nhân đã để ý được, nàng nhìn thấy trong mắt Bạch Ngọc Đường không hề giống như trước đây tràn ngập sức sống, không hề linh động.
Bạch Ngọc Đường không phải là không bi thương khổ sở, mà là tâm đã chết rồi, làm sao có thể bi thương, làm sao có thể khổ sở.
Nước mắt Lô phu nhân đã làm mờ đi đường nhìn, nàng biết, Ngũ đệ trong quá khứ sẽ không trở về nữa rồi, Ngũ đệ ngạo tiếu giang hồ nghịch ngợm kia đã chết rồi, đi theo cùng Triển Chiêu chết rồi.
Lô phu nhân lẳng lặng ly khai phòng ngủ của Bạch Ngọc Đường, để những vị ca ca không thấy rõ hiện thực kia tiếp tục nằm mơ đi, mộng tưởng rằng Ngũ đệ của bọn họ không đổi thay, mộng tưởng rằng Ngũ đệ của bọn họ vẫn như ngày xưa, chưa từng cải biến. Lô phu nhân mặt đầy lệ ngân đau đớn nghĩ như vậy.