Bát Phú Lâm Môn

Chương 107

Tiểu Hoàn Vũ muốn nghe chuyện cười, vậy ta sẽ cho hắn nghe chết thì thôi.

Suy nghĩ một chút, tùy tiện nói: “Hồi trước có một người bán bánh ngọt, hắn rao hàng như hụt hơi sắp chết, cổ họng khàn khàn, có người hảo tâm liền hỏi hắn, ngươi sao lại rao như sắp chết thế, người bán bánh nói, ta đói bụng a.Người hảo tâm liền kỳ quái , ngươi đói thì có thể ăn bánh ngọt mà? Người bán bánh liền lặng lẽ nói, bánh này bị thiu, ăn không được.”(Swan: sao mình chả thấy bùn cừi tí nào nhỉ… chỉ thấy khó edit thấy bà )

Cả đại điện truyền đến tiếng cười ầm ỹ, Hoàn Vũ cười nói: “A… Bán bánh ngọt lại không ăn bánh ngọt, là bởi vì hắn lấy bánh thiu đem ra bán, thật sự là gian thương. Nhưng, Phiêu cô nương, cái chuyện cười này không hề có cái đặc sắc của buổi sáng đâu, Phiêu cô nương muốn giấu tài năng sao, vậy thì rượu này bổn vương tử không uống nữa.”

“…” Mẹ nó.

Ta cũng không tiếp tục nâng khay nữa, mà là đem khay, để lên trên bàn của hắn, cúi đầu, trong ánh mắt của Hoàn Vũ trong xẹt qua tia ranh mãnh, hắn nhướng mi, mái tóc màu vàng kim dưới ánh đèn đại điện tỏa sáng mê người.

Ta nháy ánh mắt, bắt đầu từ từ nói: “Trước đây có một con gấu nó rất nhàm chán, cuối cùng… nó nhàm chán mà chết.” Mặt không chút thay đổi, vẻ mặt lạnh nhạt. Hoàn Vũ sửng sốt, chính xác mà nói, cả đại điện ngây ngẩn cả người, câu chuyện tẻ ngắt tráng lệ như vậy cơ mà, cả đại điện chỉ có gió lạnh thổi từng cơn.

Có người bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện: ” Như vậy là xong sao?”

“Đây là chuyện cười gì vậy?”

“Không không không, ta cảm giác được này câu chuyện này rất có ý tứ.”

“Ha! Ngươi nói như thế, vậy chuyện này có ý tứ gì.”

“Các ngươi có thấy hay không … cảm giác có chút lạnh?” “Hình như…. vừa ròi không có lạnh đến như vậy đâu .”

Hoàn Vũ cầm ly rượu lên, nhấp nhẹ một cái, rồi để … xuống. Khóe môi giương lên: “Vẫn không đủ.”

Ngươi vô địch M,như vậy cũng vẫn không đủ? Hảo, Ông đây hôm nay sẽ thỏa mãn ngươi!

“Chuyện xưa nhàm chán của con gấu này rất hanh được truyền đi, một mực truyền tới tai của một con gấu tuyết vung Cực Bắc. Con gấu tuyết đó cũng rất nhàm chán, nhưng là nó nghĩ muốn, ta không thể nhàm chán mà chết a, rất mất mặt , vì vậy nó bắt đầu dứt lông của mình, nó dứt một cọng , nhổ một cọng, lại thêm một cọng. Cho đến khi toàn thân nó trụi lủi, gió bắc thổi tới, nó sợ run cả người, nói: lạnh quá, cuối cùng, nó đã bị đông lạnh . . .” Gương mặt tiếp tục không chút thay đổi, trong đại điện tiếp tục ngây ngốc.

“Ha!” Một người phì cười.

“Đông lạnh , ha ha ha…”

“Cái con gấu này thật đúng là ngốc, ha ha ha…”

“Không không không. Ta có cảm giác càng ngày càng lạnh .”

“Ta cũng vậy.”

Hoàn Vũ cười lại uống một hớp, ánh mắt câu hồn bắn ra tứ phía, toàn bộ hàn khí của ta bịbức quay về.

“Nếu như ngươi còn có thể tiếp tục nói về chuyện con gấu này, Bổn vương tử sẽ uống cạn ly rượu này.”

“Hoàn Vũ Vương Tử, ngài với gấu có cừu oán à, hay là ngài từng bị gấu tấn công? Gấu cũng đã chết đến hai con rồi , ngài vẫn còn chưa từ bỏ ý định sao?”

“Ngươi cứ nói đi?” Hoàn Vũ nhíu mi, hướng ta nháy mắt, lại dám quyến rũ ta. Ta nhắm hai mắt lại, rồi mở ra: “chuyện con gấu tuyết chết cũng rất nhanh được truyền đi, chuyện của nó với con gấu kia lại được biết đến nhiều như nhau, trở thành trò cười của những con gấu khác. Nhưng mà, những con gấu sống trong rừng rậm nó cũng rất nhàm chán.

Gấu Giáp hướng gấu Ất nói: chúng ta không thể nhàm chán như vậy, sẽ nhàm chán đến chết mất! Gấu Ất nghe xong cũng rất sợ chết, sau đó nói:nhưng chúng ta cũng không thể nào chán đến mức ngồi dứt từng cọng lông ra được, đến khi trời đông sẽ chết cóng. Gấu Giáp và gấu Ất cùng nhau động não, rất nhanh. Gâu Ất nghĩ ra một phương pháp. Nó nói: chúng ta kể chuyện cười đi, Gấu Giáp nói: Được.

Sau đó. Gấu Ất bắt đầu kể chuyện cười, kết quả càng kể càng lạnh, càng giảng càng lạnh, tối hậu, nó đem con gấu Giáp làm cho đông lạnh lại. Thì ra chuyện mà gấu Ất kể , chính là chuyện cười lạnh…” (Sw:các chị e đọc tạm nha… cố hết sức rồi mà câu chuyện vẫn rất thiếu muối)

“Ha ha ha… Đúng vậy đúng vậy, đây mới chính là câu chuyện mà Bổn vương tử muốn nghe . . .” Dứt lời, hắn ngửa đầu uống sạch rượu trong chén, người nầy là thụ hay sao? Như thế nào phải mắng hắn thì hắn mới chịu được.

Ngay sau đó, cả đại điện cũng nở nụ cười.

“A, chuyện cười này có ý tứ a.”

“Không đúng không đúng, ta cảm giác được chuyện cười này chỗ đặc sắc của nó chính la ở đoạn cuối cùng, các ngươi quên đi, mới vừa rồi lúc chúng ta nghe, có phải hay không có chút lạnh…”

“A! Phương đại nhân lời này của người đúng là thức tỉnh người trong mộng a.”

“Hiên Viên quốc chủ!” Đột nhiên, Hoàn Vũ hướng Hiên Viên Dật Phu thi lễ, “Vị mỹ nhân này có thể ban cho bổn Vương tử hay khong? Bổn vương tử nguyện dùng ba vị mỹ nhân để đổi lấy nàng.”

Sao cơ? Một ngày mà bị bán những hai lần! Sao ta lại có cảm giác rằng mình đang trong một cuộc mua bán, bán qua bán lại ,giá trị con người càng bán càng cao.

Ta lập tức xoay người hướng Phong Tuyết Âm, tiếp tục cúi đầu, mắt xem mũi, mũi hướng tâm, bán cho ai cũng không sao cả, dù sao sẽ không gây trở ngại đến kế hoạch chạy trốn của ta, chỉ hy vọng nhanh một chút kết thúc buổi tiệc này, để cho ta có thời gian chạy.

“Hoàng thượng không thể a.” Nghe giọng điệu của Phong Tuyết Âm thì hình như Hiên Viên Dật Phi thật đúng là nghĩ muốn đem ta đưa cho Hoàn Vũ? Cũng đúng, hàng mà Phong Tuyết Âm đưa, hắn sao dám cầm.

“A? Vì sao không thể, mỹ nhân này là Hộ Quốc phu nhân đưa cho trẫm, đã là đồ của trẫm, trẫm nguyện ý đưa cho người nào mà chả được, huống chi đây lại là Hoàn Vũ Vương Tử là khách quý của Hiên Viên Vương triều.”

“Hoàng thượng, đây là hảo ý của Thanh Nhã, ngài có thể nào… cái này chỉ sợ không thích hợp. Hơn nữa từ khi Hoàng thượng đăng cơ tới nay, hậu cung vẫn còn trống vắng, vẻn vẹn chỉ có Tử phi và Mạch phi, cho dù cùng nhau vui đùa cũng vẫn có cảm giác vắng lạnh.”

Hiên Viên Dật Phi không nói thêm gì nữa, hắn vốn là là một người không thích nói chuyện . Ý tứ của Phong Tuyết Âm rất rõ ràng, không muốn đem ta đưa cho Hoàn Vũ.

“Hoàng Hậu, ngươi đây là gây khó khăn cho trẫm, Hoàn Vũ Vương Tử đã mở miệng hướng trẫm cầu người, trẫm sao có thể hẹp hòi như vậy?”

“Hoàn vũ Vương Tử.” Phong Tuyết Âm bắt đầu hướng Hoàn Vũ tiến công.

“Hoàng hậu nương nương.”

“Phiêu cô nương đây vốn là Bổn cung rất thích nàng, Bổn cung thật sự nếu như buông bỏ nàng , giống như là thiếu đi cái gì đó vậy, không bằng Bổn cung đưa cho Vương Tử sáu vị mỹ nhân làm bồi thường như thế nào?”

Hắc! Đầu tiên là 3 người đổi một người, lại là 6 người đổi một người, giá trị của ông đây càng ngày càng cao nha. Nhưng kỳ quái chính là Phong Tuyết Âm nói như vậy vơi Hiên Viên Dật Phi, vậy chả phảu là thừa nhận ta với nàng có gian tình sao? Càng ngày chuyện xảy ra ta càng không thể hiểu được .

“ À… Nếu Hoàng Hậu nương nương đã thích, Bổn vương tử cũng không cưỡng cầu , nhưng Bổn vương tử có yêu cầu Phiêu cô nương tiếp tục kể tiếp cậu chuyện cười cho xong đi chứ, nếu như ngươi vẫn còn có thể kể tiếp được câu chuyện xưa đó, Bổn vương tử sẽ buông tha chuyện này , được chứ?”

Cái tên Hoàn vũ này không phải là hắn bị gấu XXOO qua đấy chứ ? Đã chết nhiều đến tận 3 con rồi còn không cam lòng.

“Phiêu, ngươi còn không mau nói.” âm thanh của Phong Tuyết Âm luôn rất ôn nhu.

“Da.” ta lại lần nữa chuyển hướng sang Hoàn Vũ, cúi mắt, Hoàn Vũ lại vứt một cái mị nhãn, sửng sốt một phen, thật đúng là bị điên mà : “Sau khi gấu Giáp bị gấu Ất đông lạnh… …”

“Sau khi bị đông lạnh thì thế nào nữa?”

“Sau đó nó lại không bao giờ kể chuyện nữa …, rất nhanh mùa hè tới, tất cả các con gấu khác trong rừng đều cảm thấy rất là nóng, muốn gọi gấu Ất đến kể chút chuyện cười lạnh để hạ nhiệt độ, nhưng gấu Ất sợ làm tất cả các con gấu khác chết, liền một mình rời khỏi rừng sâu, ngồi ở bờ sông thở vắn than dài.

Sau đó, có một thợ săn đi qua, nhìn thấy gấu Ất thở vắn than dài liền hỏi hắn làm sao vậy? Gấu Ất sẽ đem tất cả chuyện nói qua một lần, nó nói hiện tại các con gấu khác đều rất nóng, nhưng không biết nên làm cái gì bây giờ? Thợ săn liền nói: cái…này thì đơn giản, chỉ cần gấu đem da cởi bỏ ra, sẽ mát mẻ ngay , sau đó đến trời đông lại lấy mặc vào, sẽ không sợ bị đông lạnh nữa.

Gấu Ất cảm giác được biện pháp này phi thường tốt, vì vậy liền mang theo săn đi vào rừng sâu. Cuối cùng, tất cả gấu trong cánh rừng này đều chết hết. . . .” Cái này hẳn là ngươi vừa lòng chứ, gấu trong rừng rậm đều chết sạch.

“Ha ha ha… Ai ai, thật sự là đáng tiếc a.” Hoàn Vũ vừa cười lại than thở, “Đáng tiếc Bổn vương tử cùng Phiêu cô nương vô duyên a…”

“Đa tạ Hoàn Vũ vương tử để mắt tới…” Ta lại lần nữa khôi phục lại bộ dáng nhu thuận.

“Phiêu, ngươi có thể , lui xuống trước đi.”

“Da…” Đứng dậy ,chạy lấy người.

Những người này thật sự là đáng bị coi thường, bị đông lạnh một lần cũng không đủ ,còn muốn đông lạnh nhiều hơn mấy lần.

Lập tức có cung nữ đi tới bên cạnh ta: “Cô nương bên này mời…”

Bọn họ đem ta dẫn ra khỏi cung điện, sau đó dẫn ta đến một hồ nước, ta ngây ngốc trong chốc lát, liền biết bọn họ muốn làm gì.

Sau nửa nén hương, ta đã bị lột thành một con sâu lông ném lên giường. Nhìn đồ vật trang trí, hình như không phải tẩm cung Hiên Viên Dật Phi, tương đối đơn giản mộc mạc. Cũng đúng thôi, tẩm cung của hoàng đế không phải tùy tiện có thể ngủ , chớ nói chi là ta còn là một phong hoa nữ tử.

Đám người toàn bộ đi ra hết, ta một thân liền đứng lên, khoác cái chăn đơn trước đi loanh quanh trong phòng, nha , một kiện trang phục cũng không có.May là hiện tại là mùa hè, ta xé đệm giường đem bản thân mình bao thật chặt lại, buộc đệm thành một bộ váy như nữ thần Hy lạp, sau đó ở chỗ bắp đúi xé ra một miếng, cho tiện chạy.

Đem gối đầu nhét vào chăn, để buông rèm xuống, nhẹ nhàng mở cửa ra, nhìn bốn bề vắng lặng liền chạy đi ra ngoài, chạy a!

Nhẹ chân dè dặt tránh né thị vệ, phải trốn trái nấp tìm được rồi một núi giả, chỗ này thật đúng là chưa từng tới, dù sao nơi ở của Hiên Viên Dật Phi là hoàng cung, ta không phải chỗ nào cũng từng đi qua.

Trốn ở sau núi giả vắt hết óc, trên người không có y phục cũng không có cái gì đang giá để trao đổi với tiểu thái giám?

Bỗng nhiên nghĩ ra một chủ ý, thanh dụ thái giám.
Bình Luận (0)
Comment