Bát Phú Lâm Môn

Chương 111

Trời chiều mông lung, mỹ nhân mông lung: Hiên Viên Dật Phi.

Hắn cho làm cho người ta có cảm giác rằng hắn là vô cùng thần bí,.

“Ngươi hướng tới chỗ nào vậy!” Người nào đó phát ra tiếng phản đối, ta lập quay lại nhìn hắn, hắn nhíu mày, bởi vì bản thân ta quá đắm chìm vào nhan sắc của hắn, mải mê nhìn đôi mắt hổ phách trong suốt kia, bàn tay ngớ ngẩn . . . đem thìa cơm. . . . đưa đến tận mắt của hắn. . . .

“A, thật xin lỗi.” Ta bắt đầu chăm chú hầu hạ hắn ăn cơm, trong lòng hiện tại vô cùng hài lòng.

“Qua vài ngày …” Hiên Viên Dật Phi bắt đầu nói chuyện, ta gắp một miếng rau đưa lên cho hắn, Hiên Viên Dật Phi chưa kịp nói xong, thì lại phải ăn.

“Ngươi đi …” Ta lại gắp thêm một miếng thịt thỏ .

“Dừng tay!” Lúc ta đang có ý định đưa thêm thìa cơm vào, trước mắt bạch quang hiện lên, Hiên Viên Dật Phi bắt được tay của ta, đem đôi đũa trong tay của ta lấy đi, đặt lên bàn, hai mắt vẫn chăm chú nhìn ra, “Vài ngày nữa ngươi cùng ta đi du hồ.”

“Du hồ?” Ta nhướng mi.

Hiên Viên Dật Phi buông tay, sau đó lại khôi phục bộ dáng khép hờ mắt, hai tay vẫn giấu trong áo ngàn năm không thay dổi: “Ngươi không biết bản đồ giấu trong cầm là bản đồ gì sao?”

“Ta làm sao mà biết được?”

“Hừ, Nhưng bản đồ này có liên quan đến một người.” Hiên Viên Dật Phi nói đến đây, thì không nói thêm gì nữa.

“Ai cơ?” Ta không nhịn được mà hỏi tới.

“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Hiên Viên Dật Phi nở một nụ cười làm ta có cảm giác vô cùng âm hiểm.

Thật đáng ghét, nói chuyện chỉ nói có một nửa, ghét nhất chính thiên cơ bất khả lộ. Đến lúc đó ngươi ắt sẽ biết. Bày đặt thần bí. Ừ? Hắn sao lại không xưng “trẫm”nhỉ ?

“Ngươi không ăn sao?” Người nào đó bây giờ mới nghĩ tới ta, thèm vào, tiểu Đào chỉ đem thức ăn cho ta mà thôi, cơm thì cho ngươi ăn rồi, chẳng lẽ bảo lão đại ta ăn cơm thừa sao?

Đang suy nghĩ. Người nào đó lại đem bát cơm thừa đẩy đẩy đến trước mặt ta, mặt ta hiện lên mấy đường hắc tuyến, hắn. . . Thực sự đem cơm thừa cho ta ăn này. . . Mặc dù, ở chỗ này, cơm thừa của hoàng đế so sánh cơm vàng còn đáng giá hơn, nhưng ta cũng không có ý dịnh muốn làm hoàng kim cẩu mà.

Hiên Viên Dật Phi kỳ quái nhìn ta, ta vội vàng cầm lấy chiếc đũa, dùng bữa. Mặc dù chiếc đũa kia là chiếc Hiên Viên Dật Phi đã dùng qua, nhưng mà ngồi ăn cơm thừa thì thật là…..

“Ta, ta không thích ăn cơm.” Ta nói đại một lý do siêu cấp tắc trách, Hiên Viên Dật Phi liền nghiêng mặt nhìn.

Lạnh a, lạnh quá, Hiên Viên Dật Phi an vị bên người ta lại nhìn chăm chú mặt của ta, vẫn không nhúc nhích nhìn ta ăn, thử nghĩ một phen coi, có một người, không lộ bất cứ vẻ mặt gì. Không phát ra âm thanh nào ngồi ở bên cạnh ngươi, nhìn ngươi ăn cơm, ngươi cảm thấy bữa ăn này có áp lực hay không?

Ở phía sau, ta rất có xúc động. Chính là muốn hỏi Hiên Viên Dật Phi có khó chịu hay không khó chịu? Hắn cứ luôn như thế, không nói lời nào, không có bất cứ…vẻ mặt gì , càng không có nhiều động tác dư thừa, chẳng lẽ hắn cứ giống như đá như vậy rất vui sao?

Hắn rốt cuộc… là một người như thế nào? Hắn… là một người đàn ông. Đúng vậy, hắn là một nam nhân bình thường. Rất muốn đánh hắn.

Đang lúc này. Một loạt tiểu thái giám vội vã tiến đến, ta có điểm há hốc mồm, bọn họ có cầm theo thức ăn, có người đang cầm theo tấu chương, có người cầm văn phòng tứ bảo, còn có mấy người đang bê một cái tủ. Một hàng dài tiểu thái giám nhìn không thấy điểm cuối.

“Hoàng thượng vạn tuế.” Bọn họ nhất loạt xoát xoát quỳ xuống ở trước mặt ta. Sau đó đứng dậy, một người lại một người đi vào phòng của ta.Người cầm thức ăn thì đem thức ăn để lên trên mặt bàn.

“Này, đây là…” Ta nhìn thái giám ra ra vào vào, ngơ ngác đứng dậy

“Ngồi xuống, dùng bữa đi.”

Ta lại ngơ ngác ngồi trở lại, Hiên Viên Dât Phi nói thật. Hôm qua ta cho rằng hắn chỉ tùy tiện nói một chút thôi, lại không ngờ là hắn nói thật.

Sau đó là tủ quần áo! Ta ngờ rằng, Hiên Viên Dật Phi chuyển nhà hay sao?

Huyên náo chỉ trong chốc lát, rất nhanh,tiểu viện lại giống như lúc ban đầu chưa từng có người nào tới, chỉ còn có ta và Hiên Viên Dật Phi.

“Chỗ này rất tốt,yên tĩnh.” Hiên Viên Dật Phi tiếc chữ như vàng, hắn đứng dậy đi hướng vào bên trong phòng, ta gắt gao đi vào theo, trong phòng đã hoàn toàn thay đổi, trừ những thứ đồ dùng khồng kềnh là không có thay đổi, rèm treo đã được đổi mới, khăn trải bàn đều thay mới, cả gian phòng tràn tràn đầy không khí phú quý.

Những góc phòng trống rỗng lúc trước bây giờ mỗi góc để một chậu hoa phú quý diễm lệ. Trên tường treo thi họa, góc tường còn để một lư hương, bên cạnh giường lại có thêm một cái giường khác, thảm nhung tơ mềm mại. Bàn học để gần cửa sổ, mặt trên là văn phòng tứ bảo, bên cạnh có thêm một giá sách và một tủ quần áo.

Chỉ là trong chốc lát, gian phòng cũng đã rực rỡ hẳn lên, đẹp đẽ quý giá mà đường hoàng, làm cho người ta cảm giác được, đây là một gian phòng đế vương.

“Ngươi ngủ chỗ này.” Hiên Viên Dật Phi chỉ chỉ vào giường, sau đó ngồi vào bàn, một tiểu thái giám chạy tới châm trà cho hắn.

Ta lăng lăng nhìn cái giường, nói thật là, cho tới bây giờ, ta còn không nghĩ tới chỗ ngủ, nhưng Hiên Viên Dật Phi hiển nhiên là đã nghĩ tới, cứ như vậy mà đem ta trục xuất ra khỏi chiếc giường xinh đep kia, mà lại cho ta nằm trên một chiếc giường kê thêm này.

Cúi đầu,muốn khóc. Hiên Viên Dật Phi còn sợ ta chiếm hắn tiện nghi sao? Nhưng mà, cái này rất khác thường nha. Theo đạo lý, ta là nữ nhân của hắn, lại không có bối cảnh, không có địa vị, càng không có sự uy hiếp, bất kể từ phương mặt nào cũng không có, hắn muốn làm gì ta thì làm không cần khách khí, nhưng hắn lại đem ta đẩy ra chỗ khác , hồi tưởng lại nhưng chuyện trước kia… Hắn cũng là không có đụng đến ta…

Hiên Viên Dật Phi chẳng lẽ không thích nữ nhân!Một cái ý nghĩ như sét giáng xuống kia làm ta có cảm giác như điện giật! Vậy hắn thích cái gì? Không thích nữ nhân thì chỉ có thích nam nhân thôi! Chẳng lẽ hắn thích Nam Cung Thu Nguyệt! Ngẫm lại bọn họ thực sự có qua hệ mập mờ không rõ nha.

“Ngươi đang ngây ngốc cái gì thế?” Âm thanh Hiên Viên Dật Phi từ phía sau mà đến, hắn đi tới bên cạnh ta, cùng ta nhìn xuống ga giường trắng muốt, “Không thích?”

“Không không không phải,rất thích.”

“Nếu không có chuyện gì thì quạt cho ta.” Hiên Viên Dật Phi không biết từ chỗ nào đem ra một cây quạt lông công, ta há mồm nhìn, hắn có phải cố ý không đem cung nữ đến đây, có phải là để sai vặt ta hay không?

Hiên Viên Dật Phi mặt mũi không chút thay đổi ngồi trở lại ghế, bắt đầu duyệt tấu chương, ta cầm quạt lông công thật to mà thở dài, quỷ dị, rất quỷ dị . Tình thế phát triển cùng những truyện ngôn tình khác đều bất đồng nha.

Quạt quạt, bắt đầu tiến vào ngây ngốc, lúc này không tưởng tượng chuyện gì dó, ta chắc chắn sẽ giống con gấu kia, chết vì nhàm chán.

Ngươi ta cứ nói dựa theo tiểu thuyết hay truyện võ thuật, nữ chủ hẳn là được đế vương nâng ở lòng bàn tay, ngậm trong miệng, thương yêu vô hạn, hàng đêm hoan ái, còn có thể đưa cho nữ chủ một thật nhiều trang sức , trang phục xinh đẹp, đem nữ chủ giống như bảo bối mà dưỡng ở ngay tại tẩm cung của mình,

Hiện tại nhìn Hiên Viên Dật Phi xem, hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Chẳng lẽ là hắn làm như vậy hàng đêm chỉ để tìm ra biểu hiện giả dối của ta sao, che dấu đi sự thật rằng hắn thích nam nhân ? Nhưng, ở nơi này tiểu thuyết long dương vô cùng được hoan nghêng, Hiên Viên Dật Phi thích nam nhân nào đó hoàn toàn có thể đường đường chính chính nạp làm nam sủng, không cần phải làm điều thừa.

Coi như ta đây cũng không phải thân tín của Phong Tuyết Âm, cũng không phải thám thử của Phong Thanh Nhã, dựa theo tính cách đa nghi của Hiên Viên Dật Phi, hắn sẽ không thể nào mà có thể ung dung ngồi ở chỗ của ta mà làm việc như vậy được.

Ai nha, thật là phiền nha, hắn rốt cuộc là đang làm cái gì vậy! Phiền muốn chết,tâm tư Hiên Viên Dật Phi vốn vẫn khó đoán như vậy!

Bỗng, Hiên Viên Dật Phi hào hứng ngẩng măt lên, nhìn về phía phía trước, ta kinh ngạc, cũng nhìn về phía trước. Sau khi Hiên Viên Dật Phi nhìn xong, hai hàng lông mày có chút nhíu , nheo lại ánh mắt rồiđột nhiên mở ra, trong mắt bắn ra một tia sát khí.

Hắn nheo mắt đứng dậy , bước ra ngoài cửa, ta gắt gao theo đi ra ngoài, hắn đã đứng ở trong sân viện , trong lúc ta mải mê suy nghĩ, ánh trăng đã phủ kín sân viên.

Hiên Viên Dật Phi một thân long bào màu trắng đứng dưới ánh trăng uy nghiêm vô hạn, ánh trăng phủ lên người hắn một tầng băng sương,ánh mắt ta lập tức bị mê hoặc.

“Đi ra!” hắn quát một tiếng, ta lập tức nhìn ngó xung quanh hắn.

Một bóng dáng màu đen trên mái hiên trên chậm rãi hiện lên, một vật hình hàm răng dưới ánh trăng xoẹt qua, ta giật mình co rút khóe miệng, là Hậu Huyền!

“Không hổ là quân vương Hiên Viên Vương triều, lại có thể phát giác được Hậu Huyền ta!” Hậu Huyền cao cao tại thượng đứng ở trên mái hiên.

“Hừ, Thiên Mộ Tuyết không có dạy ngươi rằng phải kính trọng quân vương à!” Đột nhiên, ánh mắt Hiên Viên Dật Phi bắn về phía Hậu Huyền, Hậu Huyền lập tức cả kinh, đừng nói là Hậu Huyền, ta cũng rất giật mình, Thiên Mộ Tuyết! Hiên Viên Dật Phi mới vừa rồi nhắc tới Thiên Mộ Tuyết chẳng lẽ chính là nữ dâm thần mà hàng ngàn vạn thanh lâu nữ tử chúng ta ngưỡng mộ!

“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi sao lại biết nương phong hoa tuyệt của ta?” Hậu Huyền kinh ngạc nhảy xuống mái hiên, lập tức liền thấp hơn Hiên Viên Dật Phi một cái đầu, hắn nghi hoặc, nhìn Hiên Viên Dật Phi .

Nương sao? Ta hôn mê, khó trách bộ tiểu thuyết mới gần đây《 hôn nhẹ tiểu cha 》của Thiên Mộ Tuyết lý miêu tả tính cách tiểu cha giống như là Hậu Huyền vậy!

“Mau biến mất trước mặt trẫm, bằng không ta sẽ đem ngươi giao lại cho Thiên Mộ Tuyết!” giọng điệu Hiên Viên Dật Phi đã gần như là mệnh lệnh.

“Hứ! Ta là tới đón người, Phiêu tỷ tỷ!” Hậu Huyền nhìn về phía ta, ta hài lòng đến mức thiếu chút nữa giơ chân, lúc này chạy về phía Hậu HUyền, ôm lấy hắn: “Huyền Lang, chàng tới cứu ta phải không —- “

Thân thể Hậu Huyền mãnh liệt run run, nhưng may là vẫn còn là rất phối hợp đem ta ôm đến một bên, đối với Hiên Viên Dật Phi lãnh khốc nói: “Nữ nhân của Hậu Huyền ta coi như là Thiên Vương lão tử, cũng không thể đoạt!” Hậu Huyên đắc ý nhướng mi, ” Hơn nửa nể tình nguwois là Hoàng Đế, nên ta không đánh ngươi , người ta sẽ mang đi , không hẹn gặp lại!”

Thành công , thành công rồi! Cuối cùng cũng đi được theo Hậu Huyền rồi, thật không có sai mà.
Bình Luận (0)
Comment