Bát Phú Lâm Môn

Chương 116

Đêm yên ăng, gian phòng yên ắng. Hiên Viên Dật Phi hai hàng lông mày nhíu chặt nhìn ta đang há hốc mồm phía trước.

Gió đêm nhẹ thổi mùi hương đặc trưng trên người Hiên Viên Dật Phi vây quanh, hắn đã đi tới trước mặt của ta, nắm lấy hai bàn tay đã xanh lên vì lạnh của ta, nhíu nhíu mày: “Thay quần áo đi, quần áo ướt như vậy sẽ bị cảm lạnh.”

“Nhưng, tại sao ngươi làm thế?” Ta mặc kệ cho áo choàng tắm có ướt hay không ướt, cho dù hiện tại gió lạnh đang thổi, ta cũng kệ, ta muốn biet vì sao, hắn tại sao lại muốn thử thăm dò ta? Điều này làm cho ta có một loại cảm giác không được tin tưởng. Cũng không phải là bởi vì chuyện hương diễm này mà tức giận, mà là tức giận vì bị người ta xem là người bằng hữu thân thiết nhất chất vấn.

Hiên Viên Dật Phi đem ánh mắt từ trên người của ta dời đi, chắp tay sau lưng mà đứng đó: “Ngươi lần này đi đến Hộ Quốc phủ, Viễn Trần với Ly Ca đều là mỹ nam tử, ta sợ…”

“Sợ ta vì háo sắc mà sinh ra dị tâm đối với ngươi ?” Ta đột nhiên cảm giác được cái ý tốt này của Hiên Viên Dật Phi rất nực cười, bất quá ở cái nơi biến thái như thế này hắn có nghĩ thế thì cũng phải thôi, thử nghĩ mà xem ở chỗ chúng ta sinh sống chỉ có nữ nhân phải nắm chặt lấy nam nhaanvif thế nên không ngừng sinh nghi, nào có nam nhân ngược lại hoài nghi nữ nhân như thế? Cái…này, cũng quá biến thái đi!

“Hiên Viên Dật Phi, nếu là ta đối với Viễn Trần với Ly Ca thật sự có ý nghĩ như vậy, cũng sẽ không chờ cho tới hôm nay , lúc ấy ta là Hộ Quốc phu nhân, ta hoàn toàn có thể đường đường chính chính gọi bọn họ!”

“Phiêu.” Hiên Viên Dật Phi lại lần nữa nhìn về phía ta, ta bực mình đi tới tủ quần áo: “Không sai, lúc ấy ta bị Phong Thanh Nhã uy hiếp, cho dù có sắc tâm. Cũng không còn sắc đảm, nhưng mà, ta đối với Viễn Trần và Ly Ca, chưa bao giờ có ý nghĩ gì xấu xa giống như ngươi đang nghĩ như vậy, phải ta háo sắc, ta tham tài, ta là tiểu nhân, ta là người cặn bã, nhưng mà!”

Ta lấy ra bộ y phục của mình, trừng mắt lườm Hiên Viên Dật Phi, “Ta có chừng mực, ta có lý trí. Ta còn có nhiều sự lựa chọn! Không phải tất cả mỹ nam ta đều thích! Ở trong mắt ta, bọn họ cũng chỉ là một bức họa, ta nhìn bọn họ chính là dùng ánh mắt thưởng thức, mà không là như đàn ông các ngươi nhìn mỹ nhân cái kiểu nhìn hạ lưu, loại ánh mắt tràn ngập dục vọng!”

“Phiêu…” Hiên Viên Dật Phi nhìn ta muốn nói lại thôi, ta giận tái mặt, vung tay lên: “Thôi, hoàng đế không bao giờ có thể nói ra ba chữ “thật xin lỗi”, ngươi dùng ánh mắt như vậy, ta đã biết ý nghĩ của ngươi rồi . . . Ta hy vọng sau này không nên trêu đùa ta như vậy, ta không thích cùng nam nhân cùng nhau tắm rửa!”

Không nhìn Hiên Viên Dật Phi nữa. Đi hướng ngoài cửa mà đi.

“Ngươi đi đâu vậy?” trong giọng của Hiên Viên Dật Phi lộ ra sự lo lắngnhàn nhạt .

“Ta không thói quen ở trước mặt nam nhân thay quần áo.” Như trước vẫn không nhìn Hiên Viên Dật Phi, chuyện chiều nay làm cho ta rất buồn bực.

Phía sau là tiếng bước chân nhẹ nhàng , hắn đi tới bên cạnh ta dừng một chút, sau đó đi ra khỏi gian phòng, đưa lưng về phía ta mà đứng, ta buồn bực nhìn bóng lưng Hiên Viên Dật Phi, vì rõ ràng là hắn đã làm sai chuyện, nhưng sao bóng dáng anh tuấn kia của hắn vẫn còn mê người đến thế?

“Ngươi…đã đánh chết bọn họ?” Hắn hỏi có chút chần chờ.

“Cũng không có. Hẳn là bị trọng thương, đừng hỏi ta đánh như thế nào, hôm nay ta cũng sẽ không trả lời.” Bể nước toàn là máu, nghĩ đến là sợ hãi, hơn nữa, hiện tại khi đã tỉnh táo lại vẫn còn có một chút hối hận. Dù sao cũng là hai mỹ thiếu niên. Nếu nhỡ chẳng may co bị làm sao thì thật đáng tiếc .

Vẫn cho rằng Hiên Viên Dật Phi vẫn tín nhiệm ta, nhưng nếu hắn muốn thử thì phải thử xem ta có võ công hay không chứ. Hoặc là thử xem ta có mưu lược hay không, mà lại là kiểm tra xem ta có sắc tâm hay không, tại sao? Điều này ở trong mắt của ta là một điều dư thừa, hơn nữa nó làm cho ta rất tức giận, hắn nghĩ rằng ta là loại nữ nhân gì đây? Nễu như ta là nam nhân, kiểm tra như vậy, ta chắc chắn cũng không thích.

Ta vốn rằng muốn thả lỏng thân thể tắm rửa một chút, đương nhiên là ta không có tư tưởng để chuẩn bị đột nhiên có hai nam nhân trần truồng tiến vào, có thể không làm cho ta giật mình hay sao? Ta không thích cùng tắm cùng người khác, chớ đừng nói chi là nam nhân, chuyện này thật sự đã dọa sợ ta, đến mức hai mỹ nam kia có là nam nhân hay không ta cũng không rõ, chỉ cảm thấy trước mắt trắng bóng một mảnh, hình như… Còn có nhìn thấy đậu đỏ nho nhỏ trên ngực.

Ai, bây giờ cái đó không có quan trọng, quan trọng là … Hiên Viên Dật Phi làm phép thử này với ta rất là kỳ quái, rất dư thừa.

Chui vào ổ chăn, thả màn trướng xuống, lần này ta sẽ không đem giường tặng cho Hiên Viên Dật Phi.

Gió nhẹ nhàng thổi vào, mang theo mùi hương thơm ngát quen thuộc, ta lật người, chìa cho hắn một cái lưng.

“Ta… Chỉ muốn biết rằng ngươi thích cái gì.”

Thích cái gì sao? Không phải là tiền à? Chẳng lẽ hắn cho là ta thích mỹ thiếu niên? Nghe giọng điệu này của hắn có khi trong mắt hắn mỹ thiếu niên với tiền đều như nhau. Đúng vậy, hắn là hoàng đế, mỹ thiếu niên với hắn mà nói không phải chỉ là đồ vật thôi sao?

“Ở chỗ này, ngươi có thể nuôi thú cưng, nhưng mà đã vào Hộ Quốc phủ, ngươi không thể động tay động chân với bọn hắn.”

Được rồi, ta thừa nhận ta đối với mỹ nam sứ kiềm chế khá kém mà sẽ “Động tay động chân”, ta sẽ cố gắng từ bỏ cái bênh này. Nhưng Hiên Viên Dật Phi nói nuôi thú cưng, chẳng lẽ ý hắn là Hậu Huyền?

Tiếng bước chân lại lần nữa rời khỏi, ta trở mình nằm ngửa, dần dần trở nên bình tĩnh, phát hiện bản thân cũng không đúng. Hiên Viên Dật Phi dù sao cũng là hoàng đế. Hắn đã cho phép ta gọi thẳng tên của hắn rồi, lại còn cho phép ta giữ lại Hậu Huyền, ách. . . chính là thú cưng trong miệng hắn, hắn cho phép ta làm nhiều thứ trái với quy định nhue vậy, nói thật là trừ chuyện tối nay ra hắn vẫn chưa có làm chuyện quá đáng bao giờ.

Hắn… Dù sao hắn cũng là hoàng đế.

Chậm rãi đứng lên, len lén vén màn trướng, Hiên Viên Dật Phi vẫn còn ngồi đọc tấu chương của hắn, mỗi ngày một muộn hơn, hắn đều sẽ làm xong rất trễ, ít nhất là ta chưa bao giờ biết hắn ngủ vào lúc nào. Hắn là dụng tâm như vậy, cố gắng như vậy để làm tốt nhiệm vụ hoàng đế của mình. Hắn là một hoàng đế tốt, chỉ là, không dễ dàng để cho hắn biểu đạt ý nghĩ của chính mình . Đây không trách hắn được, bởi vì hắn là hoàng đế.

Không nhịn được , ta đứng len chạy đến bên cạnh hắn, hắn ngừng tay, lại không có nhìn ta. Ta ngồi xổm xuống, nằm ở trên đùi hắn, ngẩng mặt lên nhìn: “Hiên Viên Dật Phi, ngươi là một hoàng đế tốt.”

Hắn cúi mặt xuống, mở to đôi mắt màu hổ phách kia nhìn ta, màu đen trong con ngươi giống như là tùng thạch được hổ phách bảo lưu ngàn năm.

“Ta biết ngươi không dễ dàng nói ra được ý nghĩ của chính mình, lần sau nếu ngươi không có cách nói ra thì ngươi viết đi, chỉ cần là ngươi hỏi ta, ta nhất định sẽ nói toàn bộ cho ngươi.” Ta nói thật sự chăm chú, ta thích cái tên Đầu Gỗ này, lý do rất đơn giản, hắn rất tốt với ta.

“Thật sự?” Hiên Viên Dật Phi xoa xoa mặt của ta, ta ở trong lòng bàn tay của hắn gật đầu: “Ta đã đáp ứng tất nhiên là được, cho nên không nên thử dò xét ta , ngươi xem đi, Hậu Huyền cũng không phải như ngươi nghĩ vậy, hắn không phải là nam sủng của ta, hắn là bằng hữu của ta, thân nhân của ta, đồ đệ của ta, như vậy cũng không thể trách ta không tôn trọng hắn, đúng không?”

“Được rồi.” Khó có được nhìn thấy khóe miệng Hiên Viên Dật Phi lộ ra nụ cười nhàn nhạt, “Vậy ngươi thích ai? Ý ta là đám nam phu tứ thị kia.”

“Ừm —- Nam Cung Thu Nguyệt.”

“Hửm?”

Nhìn Hiên Viên Dật Phi không hiểu, ta cười: “Có phải rất kỳ quái hay không? Hắn là người có diện mạo bình thường nhất trong tam phu tứ thị, nhưng, khi tới thế giới này hắn lại là người đầu tiên ta nhìn thấy, chiếu cố cho ta, ta thích những ai đối tốt với ta, nhưng mà đấy cũng chỉ gọi là cảm nắng một chút thôi.”

“Mới chỉ là ….. cảm nắng.”

“Ừ, sau đó, ta cảm thấy San San rất tốt, bởi vì thức ăn hắn làm rất ngon, đáng tiếc hiện tại vào cung thì cũng không ăn được nữa .”

“Có ngự thiện Thuần Vu mà.”

“Không giống nhau đâu, mỗi người làm thức ăn đều không giống với nhau, coi như là xuất từ một gia tộc, cũng sẽ không giống nhau.”

“Cũng mới chỉ là cảm nắng?”

“Ân, sau đó chính là Hậu Huyền , nhưng hắn khác với bọn họ , cho nên lần thứ hai trọng sanh ta lại đi tìm hắn, hắn giống như đệ đệ của ta, cùng ta thân thuộc, cũng rất nghe lời ta, nhưng gần đây ngươi đã đoạt hắn ra khỏi tay ta rồi, thật sự là buồn bực nha.” Ta chậm chậm nhắm hai mắt lại, bắp đùi Hiên Viên Dật Phi thật là thoải mái,mềm cứng vững vàng vừa phải, hắn không cho ta động thủ động cước với Viên Trần và Ly Ca, ta đây sẽ ăn hậu hũ của hắn cho đủ để bù lại mà coi, hắc hắc.

“Đương nhiên, ta cũng thích Viên Trần, hắn rất đáng thương, cả ngày cả ngày chỉ nhìn bầu trời ngẩn người, à mà, ngươi cũng thường thường nhìn bầu trời ngẩn người, hai người các ngươi giống nhau…ha hả, cũng là anh em họ hàng.” Ta mở mắt ra nhìn lên, ngọn đèn chiếu và làm cho gương mặt Hiên Viên Dật Phi sáng loáng, giống như chỉ có ta ngồi nói chuyện một mình .

“Ly Ca thì, ta không thích, hắn hình như cùng với Phong Thanh Nhã có thù hận, ta từng thăm dò qua miệng Nam Cung Thu Nguyệt, nhưng, cái miệng của hắn rất kín, không có nói cho ta biết…”

“Bởi vì chân của Ly Ca là Phong Thanh Nhã đánh gãy.” Hiên Viên Dật Phi đột nhiên trả lời làm cho ta giật mình, hắn thở dài,bàn tay đặt ở ta trên mặt tay giật giật, bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của ta.

“Thì ra… Là như thế… Nhưng, tại sao chứ?”

“Bởi vì Phong Tuyết Âm.”

“Phong Tuyết Âm?” Ta hít một hơi lạnh, “Ta hiểu rồi, nếu như nàng đã không thể chiếm được thì người khác cũng đừng mơ tưởng!”

“Bản thân mình không chiếm được, người khác cũng đừng mong được.”

“Thật ích kỷ, ta không thích người như thế, cho nên ta chán ghét Phong Tuyết Âm, ta chỉ thích người đối xử tốt với ta, ai tốt với ta, ta sẽ tốt với người đó, ta biết ngươi tốt với ta, cho nên, ta cũng sẽ tốt với ngưoi.” Ta đứng lên, dưới ánh mắt của hắn , ta thu hôi lại tấu chương.

“Đêm nay đừng làm nữa, nghỉ ngơi sớm đi, đến đây.” Ta mỉm cười kéo hắn, hắn vẫn lẳng lặng nhìn ta, không biết ta muốn làm cái gì.
Bình Luận (0)
Comment