Bát Phú Lâm Môn

Chương 124

Bởi vì tối hôm qua ngủ không ngon, cho nên khi Thuần Vu Tử Thần đưa ta đi đến Hộ Quốc phủ đầu óc ta vẫn còn chút hỗn loạn. Hôm nay lại là một ngày trời đầy mây, khí trời u ám, làm cho ta vẫn còn có cản giác là mình đang nằm mơ.

Vậy Hiên Viên Dật Phi hắn ngủ có ngon không?Tối hôm qua hắn bị ta giày vò tinh thần, bị đứng hình không biết bao nhiêu lần, so sánh với điểm huyệt cũng không khác nhau lắm.Hắn vì tôn trọng ta mà sẽ không bắt buộc ta, hắn thật đúng là một quân tử khó cầu.

Bỗng, trong đầu xẹt qua một truyện cười, chuyện cười nói về một nam nữ ngủ chung một cái phòng,bạn nữ vẽ một đường ranh giới: “vượt qua đường này chính là cầm thú.” Khi tỉnh lại phát hiện bạn nam thật sự không có vượt qua lằn ranh, bạn nữ hung hăng tát bạn nam một cái „anh ngay cả cầm thú cũng không bằng „.

“Ha ha ha ha…” Trận cười xuất hiện ta không nhịn được, ở trong xe cười ra tiếng.

Màn xe xốc lên, xuất hiện gương mặt của Thuần Vu Tử Thần, trên mặt hắn mang theo nghi hoặc: “Phiêu cô nương… Cười chuyện gì vậy?”

“A, không có gì.” Điều này sao có thể nói với hắn? Hắn so sánh Hiên Viên Dật Phi với quân tử hơn, nhìn thấy Thuần Vu Tử Thần, ta cứ tự nhiên mà nghĩ tới San San, hiện tại, Hiên Viên Dật Phi hẳn là cũng được tính là bạn trai của ta, như vậy, ta vì sao còn muốn giấu giếm San San thân phận của mình đây?

Hiên Viên Dật Phi đối xử với ta cẩn thận như thế, ta làm bạn gái của hắn hẳn cần phải hắn chia sẻ mới đúng, coi như không phải bạn gái. Ta cũng nên vì hắn làm một chút gì đó, nếu không thật sự là không tốt .

Họ Thuần Vu Tử Thần cười cười chuẩn bị xoay người, ta lập tức gọi lại hắn: ” Thuần Vu Tử Thần.”

“Phiêu cô nương có chuyện gì?”

“Có thể … giúp ta truyền lời cho lệnh đệ hay không?”

Thuần Vu Tử Thần sửng sốt, ta cười nói: “Nói rằng 9527 đã trở về, chiều nay muốn ăn tôm phượng vĩ.” Trước đây không có chỗ dựa. Không có bảo vệ ta khỏi chướng ngại vật, càng lo lắng bị Hiên Viên Dật Phi hoặc là Phong Thanh Nhã lợi dụng, cho nên mọi chuyện cần phải cẩn thận, khắp nơi mang theo cái đuôi làm người. Nhưng hiện tại không giống như thế nữa, Hiên Viên Dật Phi sẽ không lợi dụng ta, mà là sủng ái bảo hộ ta, sủng nịch ta, điều này làm cho ta có cảm giác an toàn.

Thuần Vu Tử Thần kinh ngạc. Đương nhiên không có cách nào hiểu rõ lời ta muốn nói.

“Cám ơn ngươi cứ nhắn như vậy, lệnh đệ tự sẽ minh bạch.” Ta cười có vài phần thần bí.

“Được…” Họ Thuần Vu Tử Thần không hiểu nhìn ta hồi lâu, hiển nhiên không hiểu ta đã „thông đồng“ với lệnh đệ của hắn bao lâu rồi . Ta hướng hắn vứt bỏ cái mị nhãn, hắn ngẩn ra, phát hiện mình luống cuống, bên tai có một chút hồng hồng, nhanh chóng xoay người buông màn xuống xe.

Thuần Vu Tử Thần so với San San càng nghiêm cẩn hơn, cho nên càng chú trọng quân thần chi lễ cùng với hình thức, người như vậy, bị trêu chọc nhất định sẽ đỏ mặt. Không giống với San San, ngươi vứt một cái mị nhãn cho hắn, hắn chắc chắn sẽ trả lại ngươi một cái hôn gió. Lúc đầu San San vì ta là phe địch của Hiên Viên Dật Phi nên có chút khó khăn, nhưng hiện tại ta cùng Hiên Viên Dật Phi là một thể. Ách. . . Không không không, là một phe, hắn nhất định sẽ thật cao hứng.

Nhưng, lại lần nữa phải nói cho rõ, ta muốn tìm San San thật ra chả có ý tứ gì cả, thật sự là muốn hắn thức ăn hắn làm mà thôi. Lãnh nguyệt Dao a Lãnh Nguyệt Dao, ngươi cùng với San San mãi vẫn có không có tiến triển gì hết, thế thì đừng trách ta chặn ngang một cước. Tranh cướp mới náo nhiệt, nói không chừng còn có thể thôi thúc đẩy hóa quan hệ của các ngươi , đến lúc đó ngươi còn có thể cám ơn ta đấy.

Cũng không biết là bởi vì biểu lộ Hiên Viên Dật Phi hay khôngmà ta có thể lập tức nghĩ đến những mùi vị đồ ăn của San San, hoặc là nghĩ đến dáng vẻ ghen tuông của Lãnh Nguyệt Dao, những điều này làm cho ta không thể không vui vẻ. Một người thần kinh dở hơi ngồi trong xe nghẹn cười. Thật sự là tam hỉ lâm môn, không cười không được. Khiến cho họ Thuần Vu Tử Thần luôn thỉnh thoảng liếc hai mắt vào xe ngựa. Nếu như hắn có thể nói, chắc chắn sẽ nói ta điên.

Cho nên hôm nay vào Hộ Quốc phủ, tâm tình cũng tốt , cả người lại đi nhẹ nhàng, giống như về nhà.

Đi tới chỗ cũ, Viễn Trần đã đem cầm lên, ta mới ngồi xuống, trời lại nổi gió, còn lất phất vài hạt mưa phùn

“Vậy là đã đến mùa mưa .” Viễn Trần nhìn thấu qua màn mưa ngắm nhìn bầu trời âm u .

Nước mưa rơi trên mái đình, tràn xuống tạo thành một màn ngăn cách chúng ta và thế giớ bên ngoài, từ khi đi tới cái thế giới này, ta còn chưa từng thấy lớn mưa như vậy, đây chắc hẳn là nước mắt mà ông trời dạnh dụm bao lâu nay, sao ngày hôm nay lại cho mưa hết ra thế này, cũng không biết là vì sao lại khóc.

“Trời mưa như thế này thật là tốt.” Ta cười, âm thanh của ta kéo lại tầm mắt Viễn Trần, ta tiếp tục nói, “Con người cần phải tắm rửa, đương nhiên nhân gian cũng cần phải tẩy rửa, tro bụi quá nhiều, nội tạng bẩn thỉu“

“A, Phiêu cô nương những lời này có vài phần ý tứ,nhưng nhân gian đã dơ dáy như vậy làm sao một trận mưa có thể gột rửa được tất cả.” Trong mắt Viễn Trần lộ ra một phân bất đắc dĩ cùng than khóc, chính xác hắn đang nghĩ chuyện của bản thân .

Ta nhẹ cười nói: “Tâm tình của Phiêu hôm nay rất tốt, mới có thể nhìn thấy được nhân gian sau trận mưa này sẽ sạch sẽ như mới, nhưng tâm tình của Viễn Trần sư phụ hôm nay không được thoải mái.”

Viễn Trần khẽ động, tay đặt ở trên cầm, nhẹ nhàng mà mà nói: “Xem ra tâm tình của Phiêu cô nương hôm nay đẹp như ánh mặt trời vậy.”

“Ân, không sai, cho nên hôm nay Phiêu sẽ đàn cho Viễn Trần sư phụ một khúc, giải ưu cho sư phụ.”

“A? Được.” Viễn Trần nhàn nhạt mà cười, mặt mày đúng là vì sự tiến bộ của đồ nhì mà vui vẻ. Ngộ tính của ta cuối cùng cũng được vị sư phụ này tán thưởng.

“Ôi ôi.” tiếng nói thanh thanh, ở ngoài màn mưa, thấy được hai bóng dáng quen thuộc, bọn họ trong màn mưa trong trở nên mông lung, mang theo một loại cô đơn nhàn nhạt.

“Hộ Quốc phu nhân.”

Viễn Trần cũng theo tầm mắt của ta mà nhìn, khi đi ngang qua nơi này Phong Thanh Nhã nghe thấy tiếng của ta, mà nhìn lại. Lần đầu tiên, ta nhận thấy Phong Thanh Nhã lại thanh lệ như thế, nàng đứng nghiêm tại trong mưa, khuôn mặt không ý cười làm cho lòng người ta đông lại.

Nàng chần chờ, nhưng vẫn bước lại nơi này, nàng tách màn mưa đi đến, tiến vào trong phương đình, tiểu Nhược thu hồi ô dù nhẹ nhàng mà giũ giũ, đặt ở rìa đình.

“Thê chủ.” Viễn Trần đứng lên, Phong Thanh Nhã nhàn nhạt gật đầu. Lập tức, nàng liền ngồi ở trên ghế trong đình.

“Hộ Quốc phu nhân, Phiêu đến đây đã nhiều ngày cũng không gặp được phu nhân.” Tuy là cùng ở trong Hộ Quốc phủ, nhưng lại hiếm khi thấy được Phong Thanh Nhã, lấy cá của nàng chắc chắn sẽ không chú ý đến một sủng cơ đến học đàn như ta.

“Đúng vậy, bổn phu nhân ta hình như không có làm tốt thân phận chủ nhân.”

“Không dám không dám, là Phiêu thân phận hèn mọn. Phu nhân, tại sao nhìn tâm tình của ngài có vẻ không tốt?”

Phong Thanh Nhã nhíu chặt hai lông mày lại, vẻ mặt chỉ là có một chút thay đổi nhỏ một phen, sau đó khôi phục nguyên dạng lại lần nữa, nàng ta và Hiên Viên Dật Phi rất giống nhau, không có nụ cười, cũng không có biến hóa nào hết.

“A… Phiêu thật sự là ngu dốt, phu nhân định là vì nước vì dân mà phiền não, vậy để cho Phiêu xướng một khúc cho người và Viễn Tràn sư phụ, cho mọi người giải buồn, nhưng, vẫn còn một chút đạo cụ.” Ta cười nhìn Phong Thanh Nhã và Viễn Trần, hai người cũng không nhìn lẫn nhau, giống như hai người không quen biết, đều tự đem chú ý đặt ở trên người của ta.

Ta cười một tiếng, đưa tay đến phía sau, sau đó, “Bá” lấy tốc độ cực nhanh, rút ra một đóa hoa hồng trắng, đóa hoa này do ta hái trộm trong vườn lúc mới đến, xấu hổ, xấu hổ, nếu tâm tình của ta cao, thì rất thích hái hoa. .

“Chính cái…này.”

Phong Thanh Nhã cùng Viễn Trần giật mình, trước đây bọn họ cũng từng xem qua ảo thật của ta, bất quá không có rung động như hôm nay , bởi vì ảo thuật làm cho tâm tình người ta theo hoàn cảnh, địa điểm cùng người mà biến đổi.”Thật thần kỳ.” Tiểu Nhược phát ra một tiếng thét kinh hãi, bởi vì nàng chưa bao giờ thấy ta biểu diễn ảo thuật.

Ta cười đem hoa hồng bỏ vào trên cầm, sau đó tiếng đàn lập tức bay ra, cùng với tiếng mưa rơi tí tách, xuyên thấu trong màn mưa, bay vào không trung.

“Tay lượm một nụ hoa vừa hé nở

Nghĩ về thay đổi của nhân thế

Cuối cùng thắng hay thua cũng có sao

Ngày và đêm thay nhau biến đổi

Phú quý không bao giờ vĩnh viễn

Dung nhan đẹp khi sáng sớm cũng tàn khi đêm về

Chi bằng dùng ánh mắt khoan thai

Ngăm nhìn cảnh đẹp thế gian

Có ai chưa từng trải qua buồn vui đau khổ?

Sao có thể đi hết con đường nối liền biển và trời cao?

Khó mà tính rõ bao ân oán

Hôm qua cần quên đi chứ không phải hôm nay

Sóng cuồn cuộn biển người mênh mông

Chú chim thanh xuân cũng bay xa

Dẫu cho ngọn gió ngàn đời vẫn thổi mãi muôn nơi

Bao nhiêu yêu hận theo làn gió bay xa…”

Dư âm còn văng vẳng bên tai, là tiếng ca của ta, tiếng đàn dừng lại, bông hoa hồng cũng nát , đưa tay, ống tay áo màu lam đưa qua, cũng đảo qua cành hoa hồng trắng, cánh hoa theo gió bay lên, bay qua trước mắt Viễn Trần cùng với Phong Thanh Nhã, “Ba!” Trong nháy mắt lại xuất hiện thêm hai bông hống nữa cùng với bông hồng trước cùng nhau bay đi.

Viễn Trần cùng Phong Thanh Nhã mờ mịt đưa tay, nhận lấy bông hoa hồng trắng kia, vẻ mặt bởi vì bông hoa hồng này mà biến sắc.

“Hoa nở hoa tàn, mặt trời mọc mặt trời lặn, dung nhan hôm nay lại già hơn so với hôm qua, ân oán thị phi hôm qua hôm nay liền quên mất.” Ta khẽ vuốt cầm dây, nhẹ cười mà nói, “Aiz, thiên tình .”

Mưa không biết khi nào thì đã ngừng, ánh nắng yếu ớt từ giữa những đám mây u ám trên bầu trời chiếu xuống, chiếu vào trên những bông hoa mọc ven hồ, những bông hoa to lớn sau khi được trận mưa gột rửa trở nên kiều diễm mỹ lệ, ánh mặt trời chiếu xuống, hạt mưa đọng lại trên lá sen giống như những hạt trân châu.

Bắt đầu tiến vào câu tam đáp tứ… .
Bình Luận (0)
Comment