Bát Phú Lâm Môn

Chương 2

Một lần lại một lần nữa cơn đau cứ hành hạ lấy thân ta, cảm giác như thấy thân thể mình ở trên lửa đỏ, ta từ trong ảo giác dãy giụa kéo lại một chút lý trí của bản thân, cuối cùng từ hôn mê dần dần tỉnh lại.

Bả vai bên trái truyền đến một trận đau nhức, tầm mắt mông lung nhìn thấy một người đàn ông, bên tai đồng thời truyền tới một tiếng vang.

“Tê!”

Hắn đang xé rách quần áo của ta, ta lập tức thanh tỉnh, tay giơ lên hướng người đàn ông đó đánh tới, nhưng bàn tay kia gần như vô lực. Nam nhân thoải mái chế trụ tay của ta, dùng âm thanh rất ôn nhu, rất nhẹ nói:

“Thê chủ , ngài có thể đánh ta, nhưng vết thương của ngài không được xử lí sẽ nguy hiểm đến tánh mạng!”

Ngữ khí của hắn không cho phép người khác phản kháng, lúc này ta cũng miễn cưỡng thấy rõ nam tử trước mặt, ánh mắt của hắn chăm chú mà chấp nhất, ta phỏng đoán nếu ta không đồng ý hắn cũng sẽ làm thôi. Trong đầu ta đồng thời hiện lên một ý nghĩ kỳ quái: rốt cuộc cũng nhìn thấy một người bình thường rồi.

Nam nhân trước mắt, bề ngoài làm cho người ta vừa nhìn qua cũng không có ấn tượng gì, ta vô lực để cho hắn muốn làm gì thì làm, ta nghĩ, ta có thể đã xuyên qua, bằng không bả vai bị thương sẽ không đau tới mức khắc cốt ghi tâm như thế này.

Ánh mắt đảo qua bốn phía, chắc ta đang ở trong một ngôi miếu đổ nát nào đó. Nơi này rất đơn sơ, mạng nhện giăng đầy miếu. Tầm mắt rơi xuống, ta nhìn thấy một cái mặt nạ da người, mặt nạ kia khóe miệng còn lộ ra vết máu, chẳng lsẽ…

“Tê!”

Bả vai tựa như bị người ta kéo xuống, trước mắt ta hiện ra rất nhiều *ông sao*, ta từ đó tới giờ chưa bao giờ bị thương nặng như vậy, làm hại ta không thể hô hấp bình thường, toàn tâm đau đớn cơ hồ làm ta hít thở không thông.

Hỗn đản! Nếu như ta còn sống sót, ta nhất định đi tìm tên hỗn đãn đó báo thù!

“Thê chủ thỉnh nhẫn nại, xương cốt bị gẫy ta có thể nối lại cho người, thở sâu đi, sẽ lại tốt lên thôi.”

Thanh âm của nam nhân trước mặt ta rất ôn nhu , mang lại cho ta cảm giác thật ấm áp, ta hướng về hắn, thấy thần sắc hắn ngưng trọng, đầu đầy mồ hôi, dường như người bị thương chính là hắn mà không phải là ta.

Cái…nam nhân này ngũ quan đều rất bình thường nhưng tổng hợp lại một chỗ nhìn cũng rất đẹp mắt, không thể nói nơi nào đẹp nhất, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác như gió xuân ấm áp, đây xem như một loại lực lượng tương tác trời sanh đi, hắn làm cho người ta có một cảm giác đáng tin cậy, ít nhất cảm giác hắn cho ta là như thế, làm ta rất an tâm, làm giảm bớt cảm giác xa lạ của ta ở một không gian khác.

“Thê chủ , nói một chút gì đó đi, như vậy có thể giảm bớt đau đớn của người.”

“Nói chút gì đó…Hảo…”

Chỉ cảm thấy yết hầu phát ra âm thanh rất khó chịu.

“Ngươi tại sao gọi ta thê chủ ? Chẳng lẽ…ngươi là …. của ta…”

Nơi này là cổ đại nga, lão công cổ đại kêu là… “Phu quân?”

Nam nhân kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt nghi hoặc: “Thê chủ , chẳng lẽ người ngay cả ta cũng nhận không ra sao?”

Ta nhìn hắn, nhìn rất cẩn thận, lông mi không dày không mỏng, ánh mắt đơn giản, mắt hai mí, mũi thẳng, môi không tệ, rất sạch sẽ, một gương mặt có thể gọi là thanh tú, nhìn rất thoải mái.

“Nơi này là chỗ nào? Ngươi là ai? Ta là ai? Gương bảo vật Linh Lung là cái gì? Này tất cả…Ta hình như…Đều nghĩ không ra…”

Mất trí nhớ đi, kế hay…hắc hắc.

“Thê chủ , người thật sự không nhớ rõ? Người là đương triều hộ quốc thê chủ a.” Nam nhân kia như muốn gào thét.

“Hộ quốc…Thê chủ …?”

Lông mày nam tử nhẹ chau, đáy mắt hiện ra tia sầu lo: “Ta là Nam Cung Thu Nguyệt a.”

“Nam Cung…Thu Nguyệt…?”

“Vậy còn… Sở Dực thì sao?”

Ta chậm rãi lắc đầu.

“ Còn Hậu Huyền?”

Hậu Huyền … Cái tên này ta có nghe qua, nhưng lại không biết hắn là ai…

“Tại sao có thể như vậy?” Nam Cung Thu Nguyệt lớn tiếng kinh hô.

“Thê chủ ! Ngài như thế nào lại mất trí nhớ!”

Ta nhịn không được hỏi: “Các ngươi…Rốt cuộc là ai?”

“Chúng ta là người của ngài a!” Nam Cung Thu Nguyệt gần như lo lắng hô to một tiếng, rất ngạc nhiên!

Giống như bị trời quang sét đánh trúng toàn thân cứng ngắc không cách nào nhúc nhích, không biết là bởi vì đau đớn hay là kích động, môi ta bắt đầu run rẩy.

“Ngươi, ngươi, các ngươi?! Ba người các ngươi là người của ta?!”

Ta cơ hồ cảm giác thanh âm của mình đã lệch nhịp.

Nam Cung Lưu Nguyệt gật đầu như gà mổ thóc: “Không sai! Ta Nam Cung Thu Nguyệt, còn có Sở Dực canh giữ ngoài miếu cùng Hậu Huyền đều là người của thê chủ !” (P: trong CV dùng ngài nhưng ta đổi = thê chủ cho hợp)

“ Ba người! Ba lão công! Trời ạ, ta như thế nào có ba tới trượng phu!”

“Không, thê chủ , ngài có tam phu tứ thị, tổng cộng có bảy phu thị!”

“Bảy người! Bảy lão công!” Trước mắt tối sầm, ta hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, thật quá kích thích rồi, đối với ta như vậy quả thật là quá nhiều mà!!! (P: chia bớt cho em đi tỷ !!! *chớp chớp mắt*)

“Thê chủ rốt cuộc bị như thế nào?” Trong lúc mờ mịt ta nghe được thanh âm của một người đàn ông, là âm thanh rất trầm ổn.

“Thê chủ mất trí nhớ.”

Là Nam Cung Thu Nguyệt, ta muốn mở mắt nhưng mí mặt giống như thật nặng không thể nào mở ra.

“Mất trí nhớ? Như thế nào có thể? Hậu Huyền, ngươi muốn đi đâu?” Thanh âm kia biến lãnh, người hắn gọi tên chính là Hậu Huyền, vậy người đang gọi Hậu Huyền hẳn là Sở Dực đi, ta nghe thấy Nam Cung Thu Nguyệt nói như vậy.

“Hừ, nếu nàng mất trí nhớ, khế ước liền không còn hiệu quả, ta phải đi” Âm thanh lạnh quá, thật lạnh nha, giống như người không có tình cảm, chỉ có cái chết bồi hắn làm bạn.

“Hậu Huyền, ngươi như vậy có phần vô tình a, đừng quên, ngươi vì tránh né ai mới tiến vào hộ quốc phủ, Hàn Băng Cung Chủ hình như gần đây đã tới Kinh thành rồi.”

Tiếp theo là một mảnh trầm lặng, cái gì hộ quốc phủ…Cái gì Hàn Băng cung…

Đầu đau quá, nóng quá, hình như ta đang sốt…

Trên đường đi, ta tỉnh lại qua mấy lần, hình như là ở trong xe ngựa, dọc theo đường đi cứ như vậy mơ mơ màng màng, lúc mê lúc tỉnh, bên người luôn có một người chăm sóc ta, ta biết đó là Nam Cung Thu Nguyệt.

Dần dần ta đã bắt đầu tiếp nhận thế giới này, tiếp nhận sự thật là ta đã xuyên qua, tiếp nhận nơi này có chế độ một thê nhiều phu.

Ta mơ màng mơ thấy trong mộng ta là công chúa Bạch Tuyết, bên người có bảy chú lùn, bảy chú lùn thật vất vả đào kim cương cho ta, trong miệng lại không ngừng hát ca vui sướng. Sau khi bọn họ dừng lại, đem kim cương hai tay dâng đến trước mặt ta, kim cương tựa như bánh bao, thấy vậy, hai mắt bảy chú lùn phát ra ánh sáng như lang sói. Bọn hắn hướng tới ta đi tới, trong miệng hô to: “Thê chủ …Thê chủ …”. Bọn hắn tựa như máy móc, động tác cứng ngắc giống như cương thi đi tới, ta sợ hãi bắt đầu lùi về sau, bọn hắn lại đánh tới, lộ ra nụ cười gian tà.

“Thê chủ ! Cho phép chúng ta cùng nhau XXOO đi.” (S: dã man =))

Vì vậy, ta liền tỉnh lại, trên trán đều là mồ hôi.

“Thê chủ !”

Cùng lúc đó một tiếng nữ nhân hét chói tai vang lên, theo hướng đó có một người nhào tới, thân thể ta đã suy yếu trầm trọng, ta lúc này gần như không còn hơi thở, thật vật vã mới tỉnh lại, lại bị người này lần nữa làm cho bất tỉnh. Sau đó chợt nghe thấy tiếng nữ nhân khóc nức nở.

“Thê chủ …Người như vậy…Tiểu Nhược làm sao bây giờ…Người ngàn vạn lần không thể có việc a…ô…ô…”

Ta bắt đầu buồn bực, miễn cưỡng tiếp nhận có bảy lão công, bây giờ ta nghi ngờ cái thế giới này có hay không cũng lưu hành dưỡng nữ sủng? Đúng là một thế giới không tầm thường, nếu không dừng lại ý nghĩ của mình, ta có thể lại hôn mê lần nữa nha.

Ta muốn giơ tay lại phát hiện căn bản tay ta không còn chút khí lực nào, liếm liếm môi, môi đều bị rạn nứt, hảo khát, cổ họng giống như hỏa thêu, bả vai bị người đánh trúng một chưởng hảo đau a. Ta cố sức phát ra âm thanh khàn khàn.

“Nước…’

Thanh âm tựa như xác ướp Ai Cập cổ đại từ trong quan tài đi ra, phát ra âm thanh mà chính ta còn rợn người.

“Thê chủ !”

Tiểu nha đầu kia bất ngờ vui mừng xoay người, lần này nàng không có bổ nhào về phía ta, mà là mừng rỡ nhìn ta.

“Người như thế nào? Rốt cuộc người như thế nào rồi?”

Ta xem tiểu nha đầu trước mắt cũng không tệ lắm, thuộc dạng tiểu mỹ nhân, xinh đẹp động lòng người, mắt to tròn, sau khi khóc càng sáng ngời, nói như thế nào nhỉ? Cảm giác tựa như đang dưỡng một con tiểu bạch thỏ, rất khả ái, ta liền có ý nghĩ muốn chà đạp nàng.
Bình Luận (0)
Comment