Bát Phú Lâm Môn

Chương 20

Ngay từ khi bắt đầu trận thứ hai, Hoàn Vũ liền cùng với một đám người cố vấn cùng nhau thảo luận, làm cho ta không không nhịn được mà nghi ngờ, quay sang hỏi Phong Tuyết Âm ở bên cạnh: “Như thế nào lại có thể cùng mọi người thương lượng, đây không phải ăn gian sao?”

“Trong sạch? Ngươi quên đi? Ra đề mục chính là có thể cùng người của mình thương lượng, nhưng trả lời đề mục lại chỉ có thể là một người.” Âm thanh của Phong Tuyết Âm rất ôn nhu, nàng ghé mắt nhìn về phía Hiên Viên Dật Phi, Hiên Viên Dật Phi tỏ vẻ thủy chung như một, ta đã rất nhanh quên đi sự tồn tại của hắn.

Một hoàng đế có thể làm cho vẻ bề ngoài của mình so với đầu gỗ giống nhau như đúc, thật sự cũng có thể nói là đạt được một cảnh giới rất cao a.

Hoàn Vũ cùng đám người cố vấn của hắn bàn bạc lần cuối, hắn đi ra, cũng để cho mọi người nhìn thấy trên tay hắn có một cuộn tranh, cuộn tranh được mở ra, mặt trên trống không, không có gì.

Hắn cầm cuộn tranh hướng về phía chúng ta đang ngồi, rồi hướng sang bên trái, xuống phía dưới lôi đài, sau đó, Hoàn Vũ cầm bút chấm mực, ở trên cuộn tranh kia viết một chữ “Thú“.

Vấn đề này thật khó có thể đoán được, Hoàn Vũ đã buông bút xuống, sau đó người kia cầm bức họa mở ra, Tiểu Thiên liền nhảy xuống ghế, đi tới phía trước bức họa ,vươn tay nghĩ muốn cầm lấy bức họa. Nhưng, lại xuất hiện một cảnh tượng xấu hổ, chính là vì vóc dáng của Tiểu Thiên quá nhỏ bé nên tay không với tới được bức họa kia.

Mà người đang cầm bức họa kia hiển nhiên cố ý làm khó dễ hắn, còn cố ý cầm bức họa lên thật cao, vì thế liền nhìn thấy một tiểu hài tử cố gắng với cánh tay nhưng vẫn không đủ cao để tới được bức họa kia.

Người cầm bức họa còn vênh váo tự đắc, nhìn cứ như mình hay lắm vậy.

Có chút nổi nóng! Có chút bực mình! Ta thiếu chút nữa thì tiến lên giúp Tiểu Thiên giật lấy bức họa.

Bỗng nhiên, Tiểu Thiên thu hồi cánh tay đang với lên của mình, đưa tới gần thân dưới của nam nhân kia, mọi người không kịp nghĩ được chuyện gì đang xảy ra, thì Tiểu Thiên, vươn tay, bắt được hạ thân của nam nhân kia, hung hăng kéo một cái!

“Thử ” trên đài , dưới đài tất cả nam nhân đều phát ra một tiếng hít không khí thật dài, trên đài nam nhân kia còn thảm hại hơn, quỳ gối ngay tại chỗ trước mặt của Tiểu Thiên, đau đến nhe răng nhếch miệng, sắc mặt trắng bệch, trên trán cả đều là mồ hôi.

“Chậc chậc chậc chậc.” Trên đài, dưới đài đều phát ra thanh âm đồng tình .

Tiểu Thiên liền thấy những ánh mắt đồng tình đó, mặt không chút thay đổi, giật lấy bức họa rồi bỏ chạy lấy người, kéo bức họa lê trên mặt đất phát ra âm thanh “Tê Tê“, tại lôi đài yên tĩnh, không có người nào dám phát ra tiếng.

Quá ác! ! ! Ta bắt đầu hối hận khi đã cùng Phong Thanh Nhã đối đầu.

Cái người bị Tiểu Thiên kéo cho tàn phế đang được thị vệ lôi xuống đài, Hoàn Vũ vỗ vỗ tay, trên mặt có điểm hơi đen: “Tiểu công tử thật lợi hại, vậy mời Tiểu công tử tiếp tục đáp đề tiếp theo.”

“Cái này chỉ như vậy là xong?” Các đại thần nghi ngờ ngồi ở một bên.

“Trả lời như vậy hình như không phải đáp án sai a.”

“Đừng có hỏi nữa, Hoàn Vũ vương tử cũng đã vỗ tay rồi, như vậy chính là đáp án đúng a, chờ sau khi kết thúc chúng ta hỏi lại hộ quốc phu nhân không phải là được rồi sao.”

Hỏi ta? Tâm tình ta liền hốt hoảng, nếu như ta mà có thể trả lời thì ta cũng không cho Tiểu Thiên đi thi rồi.

Bất quá phương pháp bí hiểm khi Tiểu Thiên kéo bức họa đi thì…., ta hiểu được, người thú vị, cách giải đề cũng thú vị.

Hoàn Vũ cùng những người cố vấn phía sau lại tiếp tục thương lượng một phen, sau đó mang theo nụ cười tiến lại: “Xin hỏi Tiểu công tử, có một thứ đồ, người làm ra nó không nghĩ là muốn nó, người mua nó thì không cần nó, người cần nó thì không biết nó. Xin hỏi, đây là thứ đồ gì?”

Bốn phía lần thứ hai lại trở nên yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng màn che bị gió thổi phát ra tiếng vù vù cổ động.

Tiểu Thiên đứng ở trên ghế của mình, im lặng suy nghĩ một lát, ngưỡng mặt lên cao giọng đáp: “Quan tài!”

“Tốt!” Lập tức các đại thần bên này cùng dân chúng ở dưới đài hô to lên.

“Tốt lắm! Đáp thật tuyệt vời!”

“Tiểu công tử thật sự là một thần đồng!”

“Thật sự là rất giỏi!”

Các đại thần nhao nhao giơ ngón tay cái lên, khen ngợi.

“Đáng tiếc Trấn Nam Vương còn không kịp chạy tới đây, hắn đúng là sinh được một nhi tử tốt a.”

“Đúng vậy đúng vậy, thật là đáng tiếc.”

Tiểu Thiên sắc mặt trở nên ngưng trọng, vẻ mặt trầm trọng kia mới làm ta lo lắng, có phải hay không bởi vì các đại thần nhắc tới Trấn Nam Vương cho nên hắn mới lo lắng như vậy? Biểu hiện của hắn như thế, đúng là Trấn Nam Vương cùng với mình có ảnh hưởng gì đó?

Không nhịn được nhìn về phía Hiên Viên Dật Phi ngồi bên cạnh Phong Tuyết Âm, mặt hắn vẫn không có chút thay đổi nào, đột nhiên, ta lại cảm nhận được một ánh mắt bó buộc, ánh mắt kia như trực tiếp xuyên thấu qua người Phong Tuyết Âm hướng tới ta, ta cả kinh, lùi thân thể về sau, dùng thân thể Phong Tuyết Âm để chặn lại ánh mắt kia.

Hiên Viên Dật Phi có thể hay không cho rằng Phong Thanh Nhã bồi dưỡng Tiểu Thiên là có mưu đồ gì đó? Tỷ như liên hợp với Trấn Nam Vương đến cướp giang sơn? Người nơi này cũng không thể coi thường được, nói không chừng không cẩn thận, đầu cũng không còn ở trên cổ mình nữa.

Bừng tỉnh, ta bắt đầu hiểu rõ tại sao Phong Thanh Nhã lại cẩn thận ở khắp nơi như vậy, không dám buông lỏng, Phong Thanh Nhã đáng thương.

Vì vậy trong khi ta vẫn còn đang thầm ai oán thì đề mục thứ ba đã bắt đầu.

Bỗng nhiên, một đạo kim quang xẹt qua trước mặt của ta, chỉ thấy một chiếc gương đồng mặt được đánh bóng một cách dị thường bắt đầu được mang tới, gương đồng ước chừng cao bằng một người, để ở trên đài không biết được dùng làm gì?

Hoàn Vũ đi tới trước gương đồng cất cao giọng nói: “Gương đồng chiếu ra bóng người trái phải đều trái ngược nhau, như vậy xin hỏi Tiểu công tử, phải làm như thế nào nó mới soi được bóng người trên dưới đảo ngược?”

Hoàn Vũ nói vừa dứt lời liền có chút tự đắc đứng ở bên gương đồng.

Tiểu Cửu đi tới trước mặt của gương đồng, gương mặt nghiêm trang có chút nhăn lại, hắn đi vòng quanh gương đồng một vòng rồi lại lần nữa rơi vào trầm tư trở lại trước mặt gương đồng.

Trên đài dưới đài giờ phút này hoàn toàn yên tĩnh, không ai dám thở mạnh.

Hoàn Vũ đắc ý đem khuỷu tay dựa vào trên gương đồng.

Đột nhiên, Tiểu Thiên giơ chân, trong khinh ngạc của mọi người, hung hăng đạp một cái hướng về phía gương đồng.

Gương đồng đột nhiên đổ rầm một cái, Hoàn Vũ vẫn đang dựa vào chiếc gương đồng nên cả người có chút lảo đào hướng về phía nó đổ.

“Ầm!” Gương đồng rơi xuống, Hoàn Vũ vừa lúc đạp lên trên mặt kính của gương đồng, Tiểu Thiên bắt hai tay ra phía sau lưng, gió nhẹ thổi tóc mái trên trán của hắn, trán lộ ra một cái chu sa màu đỏ.

“Hiện tại chính là trên dưới đảo ngược.” Tiểu Thiên đứng thẳng tắp ở trước mặt của Hoàn Vũ, khí thế hung hăng của hắn làm Hoàn Vũ lộ ra vẻ khiếp sợ.

“A!” đám người mưu mẹo của Tát Khắc lập tức từ trên ghế ngồi đứng lên, kinh hoàng nhìn Tiểu Thiên, gương mặt bối rối tâm tình khó đoán.

Ta hiểu được! Câu trả lời của Tiểu Thiên!

“Ba ba ba!” Ta vỗ tay, cái sân rộng yên tĩnh chỉ có mỗi tiếng vỗ tay của ta, nhưng lập tức tiếng vỗ tay của Hiên Viên Dật Phi từ hướng khác liền truyền tới, ngay sau đó, toàn trường đấu ồ lên!

“Quá tuyệt vời! Thần đồng a!”

“Hảo! Hiên Viên Vương triều nhất định thắng!”

” Dương Trùng Tiểu công tử lợi hại a!”

“Giỏi quá a!”

Rất nhiều dân chúng xôn xao sôi trào.

Hoàn Vũ đứng ở trên gương đồng cũng vỗ tay, nhưng nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc, Tiểu Thiên đã trả lời ba đề, hơn nữa là không có phí một chút sức lực nào, như thế này đã đủ để đả kích sĩ khí đoàn người cố vấn của Tát Khắc quốc.

Bọn họ một người lại một người ngã ngồi xuống ghế, lần này sẽ là Tiểu Thiên ra đề mục, nếu Hoàn Vũ trả lời thiếu một đề, thì bọn họ sẽ thua. Cũng khó trách giờ phút này sắc mặt bọn họ tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, Hoàn Vũ trả lời, bọn họ thấy cũng không thể giúp được gì.

“Bang ” lại nghỉ ngơi thêm một lần nữa.
Bình Luận (0)
Comment