Bát Phú Lâm Môn

Chương 44

Ánh trăng âm u, tâm tình cũng âm u. Ta cũng không muốn làm thế thân, nên quyết định đi tìm nam nhân trong phủ mập mờ một phen, cho bọn họ thấy lập trường của ta.

“Được rồi, lúc ta cùng vơi nàng đang nói chuyện với nhau thì ngươi một mực muốn nói cái gì thế?” Nam Cung Thần tiện tay đem áo khoác ngoài của ta cài lại thật chặt. Ta có điểm mờ mịt được nhìn hắn, hắn cười lắc đầu: “Quên mất, trí nhớ của ngươi rất kém cỏi!”

Hí mắt, ta tức giận rồi đấy.

Hắn cười nói: “Chính là lúc nàng nói ngươi là nam nhân ấy, ngươi một mực ở bên cạnh bộ dạng muốn nói nói, mà những lời này luôn bị nàng cắt đứt.”

“A ~~~” ta bừng tỉnh đại ngộ, “Ngươi nói rất đúng lời …này a, ha ha ha…” Ta cười lớn, đối với Nam Cung Thu Nguyệt ngoắc ngoắc ngón tay, Nam Cung Thu Nguyệt phối hợp được cúi xuống, ta ôm cổ của hắn đắc ý được cười nói: “Ban đầu, do phu nhân nhà ngươi quá kiêu ngạo, vì kích thích nàng, ta liền lừa nàng nói rằng ta là nam nhân, ha ha ha… Ngươi thực sự không thể biết được biểu hiện của nàng khi đó, bộ mặt cùng với tắc kè hoa giống y như nhau vậy, ha ha ha…”

“Thì ra là thế.”

“Nè ngươi đừng có mà bán đứng ta,để cho ta đùa giỡn nàng vài ngày đã, ha ha ha.” Ta thu hồi tay, khóe miệng dương dương tự đắc, cái đuôi cáo không tự giấu cũng lòi ra ha ha.

Nam Cung Thần trên mặt vẫn mang theo vẻ gắng gượng mỉm cười: “Đêm đã khuya, để Thu Nguyệt đưa thê chủ quay về đi nghỉ ngơi.”

“A.” Ta kéo chặc áo ngoài, đêm có điểm lạnh.

Nam Cung Thu Nguyệt thu hồi lại kiếm, đi ở bên cạnh ta, hai tay để ở phía sau, sắc mặt dần dần trở nên thâm trầm, hình như có tâm sự gì,làm cho lòng ta một phen giãy dụa, hỏi: “Ngươi đang phiền não cái gì? Yên tâm đi, ta sẽ làm một Hộ Quốc phu nhân thật tốt.”

Nam Cung Thu Nguyệt nghiêng mặt, thâm trầm nhìn ta một hồi, lại lần nữa nhìn đường phía trước: “Thu Nguyệt lo lắng chính là việc của Cổ Minh Khải, những tháng thu hoạch lương thảo sắp tới hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, ở Thanh Châu tình thế không đơn giản, thê chủ người tốt nhất là nên tránh ra khỏi vụ việc lần này.”

Ta cười lạnh: “Ta sẽ tận lực không đi tìm Cổ Minh Khải gây phiền phức, nhưng việc của Thuần Vu San ta cũng sẽ không đứng nhìn ngoài cuộc, ta thích đồ ăn của Thuần Vu San làm, cho dù hắn là người bánh chưng, nhưng ta cũng nhìn ra được hắn là người không tệ…”

“Bánh chưng?”

“Chính là mật thám, thám tử.”

Nam Cung không hiểu : “Nhưng cái này cùng bánh chưng lại có quan hệ như thế nào?”

“Cái…này chính là đến từ một truyện cười…” Thấy đã đến cửa viện của mình , ta dừng lại cước bộ, “chuyện cười này lân sau sẽ nói lại cho ngươi nghe, tóm lại, nếu Cổ Minh Khải dám đụng tới gia tộc Thuần Vu, thì ta sẽ quản, cho dù hắn là người của Phong gia , ta cũng sẽ diệt, Thu Nguyệt , nếu như đến lúc đó ngươi không có tiện xuất thủ, ta cũng sẽ không trách ngươi, nể tình bằng hữu, ngươi nhất định không được ngăn cản ta.”

“Thê chủ, Thu Nguyệt đã nói qua, chỉ cần là việc thê chủ làm, Thu Nguyệt sẽ đứng ở phía của người.”

Cảm động mà thở dài: “Thu Nguyệt , cám ơn!”

“Vậy …ngày mai Thu nguyệt tới nghe thê chủ kể về chuyện cười bánh chưng.”

“được rồi, ta bây giờ đi bồi Tiểu Cửu,ha ha.” Ta xoa xoa tay, giương mắt, nhìn thấy trong mắt Nam Cung Thu Nguyệt mang ra một tia bất an, ta cười cười: “Yên tâm, ta không thích nữ nhân, bất quá nàng là người rất nghiêm túc , nếu không đùa nàng,nàng sẽ không bao giờ biết cười, ngủ ngon.”

Ta hài lòng nheo lại ánh mắt, xoa xoa tay trở về phòng, quay đầu lại, Nam Cung Thu Nguyệt đứng thẳng bất động được, một bộ mặt toát lên vẻ không yên lòng, ta vẫy tay đuổi hắn trở về, hắn mới xoay người, lắc đầu, biến mất tại trong màn đêm.

Phong Thanh Nhã rất là tốt bụng nha, đem một người vạn năng như Nam Cung Thu Nguyệt cho ta, như thế nào khi ta trở về cũng phải biểu đạt một phen cảm khích mới được,

“Cốc Cốc” , này tiểu chính thái ~~~ đại Hôi Lang tới rồi ~~~~~ .

Đẩy cửa ra, Hừ? Sao Tiểu Cửu lại trần truồng khỏa thân đứng trên giường thế kia, ta sửng sốt, hắn cứng đờ, mắt to trừng mắt nhỏ, chym nhỏ của hắn đang được hóng gió dưới ánh nến. Ban đêm ánh nến mờ ảo, đem chym nhỏ đi hóng mát?

Xoay người, đi ra cửa.

Sau đó chợt nghe thấy âm thanh Tiểu Cửu tức giận mắng: “Đáng chết! Ngươi tại sao chưa gõ cửa mà đã đi vào!”

“Người đi đường giáp!” lúc này là âm thanh của Tiểu Nhược, “Lần sau trở về phải gõ cửa!”

Ta xoa xoa cái trán,mọi lần ta về đâu có cần phải gõ cửa bao giờ đâu nha? Ai biết các ngươi hôm nay lại cao hứng như vậy, còn ở trong phòng khỏa thân chơi đùa!

Chậm đã! Ta xoay người lại làm cái gì? Tiểu Cửu năm nay mới sáu tuổi,than thể cũng vẫn còn chưa có phát dục a! Có cái gì mà không thể nhìn? Ta chớp chớp mắt vài cái suy nghĩ ,ta chột dạ cái rắm a! Thân thể nam nhân hoàn chỉnh cũng đã nhìn qua rồi,hơn nữa bản thân ta cũng có ý gì đâu !

Tức!

Quay trở lại về phòng! Tiểu Cửu đang mặc quần áo được một nửa,bên trên mặc áo yếm nhỏ màu trắng, bên dưới là tiết khố thêu hoa, chắc chắn là Tiểu Nhược làm. Ta đứng ở cửa liếc mắt nhìn hai người họ

“Ngươi cái tên biến thái này!” âm thanh Tiểu Cửu tức giận mắng mỏ đã hoàn toàn chọc giận ta, có phải là vài ngày không có cãi nhau với hắn thì thì toàn thân hắn khó chịu!

Ta lúc này chỉ cái cái tiết khố nhỏ toàn là hình hoa của hắn: “Cái vật kia của ngươi cũng đã cùng ta lớn lên đấy nhé !” Dù sao cũng đã hiểu lầm rồi , dứt khoát làm cho hiểu lầm đi hơn nữa đi, “Ngươi là một nữ nhân mà mỗi ngày đều nhìn nó, ngươi mới là biến thái đó!”

“Phanh!” Một cái gối phi thẳng tới ta, Tiểu Cửu đỏ mặt như lụa hồng : “Ngươi … ngươi … hôm nay đừng hòng mò lên giường!”

“Không lên thì không lên!” Ta ôm gối đầu phồng râu trợn mắt, “Ngươi tốt nhất mau nhanh cùng ta thay đổi thân thể, đến lúc đó ta sẽ sống lâu hơn ngươi những hai mươi năm, lúc đó ngươi đã là hoa tàn ít bướm , ta lại chính là anh tuấn tiêu sái, ngươi đến lúc đó đừng có ôm ta cầu ta cùng với ngươi trên giường”

“Vô sỉ!” Lại thêm một cái gối tráng lệ lệ được ném đến, “Hạ lưu! Quả thực, ngươi quả thực chính vô lại!”

“Đánh là quý mắng là yêu, ngươi hẳn là đã yêu ta đi, đừng quên, ta là ta chỉ thích nam nhân a!”

“Ngươi! Ngươi!” Tiểu Cửu chỉ vào mặt của ta thất thanh .

“Phu nhân, phu nhân, nguôi giận, nguôi giận!” Tiểu Nhược ôm Tiểu Cửu vỗ hắn, trơ mắt nhìn ta cả giận nói, “Người đi đường giáp ngươi im lặng đi!”

“Hừ!” Ta liếc bọn họ, “Ngươi bảo ta im lặng thì ta phải im lặng? Ngươi cho ta là người hầu của ngươi à, nói cho ngươi biết, ta hiện tại mới là Hộ Quốc phu nhân! Có nghe thấy không,bây giờ các ngươi không cho ta ngủ, bên ngoài có rất nhiều giường mời ta ngủ!”

Xoay người bỏ chạy lấy người, đột nhiên, trước mặt ngân quang xẹt qua, ta theo bản năng giơ cái gối đầu lên đỡ, “Tê!” Lông ngỗng bay tung tóe, là kiếm của Tiểu Nhược: “Ngươi dám!” Nàng đối với ta nghiến răng nghiến lợi, “bây giờ ngươi nơi nào cũng không được đi!”

Ta ngạc nhiên nhìn lông ngỗng đang bay đầy trời kia, giống như có cái gì đó đang biến hóa, những biến hóa này, rất dễ dàng bị bỏ qua, nhưng vẫn còn là tại bất tri bất giác tồn tại, sáp nhập những cái giơ tay nhấc chân của ta.

Cảm giác chính mình… Hình như đang thăng cấp …
Bình Luận (0)
Comment