Vì không để cho Thuần Vu phát hiện được ra ta, ta cố gắng duy trì cự ly.
Ta đã từng hỏi qua Nam Cung Thu Nguyệt về võ công hỏi hắn xem có phải là cao thủ có võ công cao cừng có thể cách hai ba trăm met mà phát hiện
được ra người đang nghe lén hay không, Nam Cung Thu Nguyệt nghe xong
cười ha hả, hắn nói “ngươi là đang kể chuyện xưa đó hả”.
Ta ngạc
nhiên, thì ra la ở nơi này cũng có tiểu thuyết, không thể nghĩ được lại
còn bị Nam Cung Thu Nguyệt hỏi ngược lại: chả lẽ nơi đó của ngươi không
có tiểu thuyết? Sau đó còn dùng như nhìn người rừng đối với ta soi mói
một hồi.
Bởi vì nguyên nhân chính là như thế, cho nên ta nghĩ đây là một cự ly an toàn. Nhưng, cái…này cự ly… không phải cũng hơi bị xa
quá đi, ta cũng có thể nhìn được bóng dáng của Thuần Vu San San.
Ta phí sức lực bò lên một cành cây Liễu lớn, nằm rạp trên cành cây, ta
nghĩ như vậy không ai có thể phát hiện ra. Xa xa, là một mảnh rừng, lúc
này đang là cuối mùa xuân, có nhiều loại hoa quả rừng lộng lẫy tươi đẹp, nếu như không từ trên cao nhìn xuống, cũng không nhìn thấy được người ở bên trong.
Thân ảnh của Thuần Vu San San nho nhỏ, đứng ở sâu
trong rừng, có thể nói là trong người có hoa ,trong hoa có người. Mà đối diện với hắn, là Lãnh Nguyệt Dao một thân xanh biếc, hai người giống
nhau đều không nói lời nào, ta thấy bọn họ đều lẳng lặng đứng đó. Lúc
này ta thực sư rất hối hận vì không học vận khí, đem nội lực vận dụng ,
xa như vậy, chỉ có thể nhìn mà không thể nghe,tâm gan ngứa ngáy khó
chịu.
“Meo meo hắn X.” Ta cào cào bọn họ rốt cuôc đang nói cái gì thế. Hai người vẫn thủy chung mặt đối mặt mà đứng, có khả năng tiến tới dần dần, hình như là Lãnh Nguyệt Dao kích động gì đó, Thuần Vu San San
cũng khẩn cấp, hai người bọn họ không khỏi do dự.
Tiểu Hồ Ly khả
ái thật không thuần khiết. Nhưng ta chỉ cần đồ ăn hắn nấu ngon là được
rồi, quan tâm làm gì việc hắn có thuần khiết hay không.
Bõng,
“Phành phạch phành phạch” một con chim bay xẹt qua đầu của ta bay về
phía mảnh rừng kia, con chim co bóng dáng đen trắng rất quen mắt, hình
như là con chim sáo đó!
“Bùm” tim đập một tiếng, ta lập tức có
một loại dự cảm xấu, trên thế giới này cũng không thể có hai con chim
sáo giống nhau đến thế, sẽ không pải là con chim ở tỏng phủ của Cổ Minh
Khải đó chứ.Nhưng chỉ là một con chim sáo ta lo lắng cái gì chứ?
Mặc dù đã nói cho chính mình không nên nghi thần nghi quỷ nghi ngờ con chim đó, nhưng tâm của ta càng ngày càng lo lắng.
Đúng lúc này, từ cánh rừng bên kia, đi tới một đoàn người, ta kinh hãi, bởi
vì cự ly quá xa, nhìn không rõ được những người đó, nhưng là từ bọn họ
màu sắc trang phục có thế đoán chắc chắn là quan viên. Tại sao quan viên lại tới đây chả lẽ là mưu kế!
Không biết vì sao trong đầu ta nổi lên hai chữ “mưu kế” nay.Trong lòng hoảng hốt, hai tay ôm cành cây
buông ray, kết quả, liền từ trên cây Liễu thẳng tắp té xuống.
“Phanh!” Trước mắt sao bắn ra bốn phía.Hình như thấy được ở trên ta có người,
hắn cúi người xuống, sau đó nghe thấy được âm thanh của hắn: “Biểu tỷ
thật là hăng hái, đứng ở cao như vậy là có thể nhìn xa hơn sao?”
Cổ Thiểu Hoa! Giật mình, ngẩng mặt lên thì mặt của hắn đang đối diện với
mặt ta, hắn hình như rất cao hứng, khóe miệng nhếch lên: “Biểu tỷ, tức
giận sao ?” Cổ thiếu hoa chống đỡ ở bên trên ta, mặt mày kiêu ngạo đắc
ý, “Cũng đúng mà, gặp được thị lang mà mình yêu thích nhất cùng tình
nhân trước đây hẹn hò, làm sao mà không tức giận được.” “phành phạch”
một con chim sáo đậu vào vai của hắn, cùng với hăn nhìn xuống ta
“phành phạch phành phạch.” con chim vỗ vỗ cánh, cái con sáo này như vậy có thể nói là! Đối thoại hôm đó của Lãnh NGuyệt Dao và Thuần Vu San SAn.. Bỗng Cổ Thiểu Hoa cí xuống bên ta, ta lập tức tránh sang môt bên, Cổ Thiểu
Hoa dừng ở bên cạnh ra, nhẹ nhàng hít ngửi: “Biểu tỷ, hương liệu người
dùng là cái gì, thật dễ chịu, tiểu đệ cũng muốn mua cho những thị thiếp
của ta dùng…”
Cổ Thiểu Hoa trêu chọc bên tai của ta, ta đẩy mạnh
hắn ra, đứng lên, Cổ Thiểu Hoa một tay chống lưng, một tay nâng con sáo, ánh mắt con chim sáo nheo lại, ta có cảm giác được là nó đang cười
nhạo.
“Ha ha ha ha…” con chim sáo kêu lớn, “Ha ha ha…” giống như tiếng cười quỷ dị.
Không kịp suy nghĩ nhiều chạy lại hướng cánh rừng kia.
“Biểu tỷ, chậm lại, cẩn thận không té ngã.”
Ta không phục, tại sao lại có thể thua trong tay một con chim sáo? Nếu như đây la lời nói muốn cho ta mất măt của Cổ Minh Khải thì ta đây chết
cũng không phục! Không có việc gì, chỉ cần ta đi nói là ta mời Lãnh
Nguyệt Dao, sau đó bởi vì quá mót nên rời đi một lúc… Cái này không
được, nào có người quá mót mà lại leo lên trên cây không…
Đầu óc rất loạn, mà đương chạy vào quả lâm lúc sau này, đầu óc bất , mà là lập tức không .
Kết quả này là thị vệ đang bao vây khắp cánh rừng.
Đây là cảnh bắt kẻ thông dâm lớn nhất từ trước tới nay mà ta được thấy.
“Ngươi cái đồ bất hiếu này!” Một tiếng quát mắng tức giận ,làm kinh động cả
những con chim đang đậu gần cánh rừng đó, tim chìm xuống tận đáy không
ngờ Lãnh Quận Vương cũng tới , lần này đùa đùa một chút mà chơi lại thật lớn à nha.
Nếu như ta hôm nay ta ngăn cản Thuần Vu San San, nếu
như ta không có nhất thời mềm lòng, nếu như ta… Nhưng tất cả bây giờ
cũng đều đã muộn.
Quanh cánh rừng chắc là thị vệ của Lãnh Quận Vương, chỉ nghe thấy bọn họ nhẹ giọng nói:
“Là Hộ Quốc phu nhân, Hộ Quốc phu nhân đã tới.”
“Mọi người mau tránh ra, mau mau nhanh lên.”
“Hộ Quốc phu nhân mời.”
A, ta máy móc nở một nụ cười, mời cái con khỉ nhà các ngươi, mời cái quái gì vào lúc này?
“Hộ Quốc phu nhân!” Lãnh quận vương nhìn thấy ta, ta đang tìm hình dáng của Lãnh Nguyệt Dao và Thuần Vu San San, bọn họ bị thị vệ vây lại ở trong
trung tâm, Lãnh Nguyệt Dao một câu không dám nói chỉ im lặng cúi đầu, mà lúc này Thuần Vu San San nhìn thấy ta, trong mắt mang theo tia chất
vấn, tia chất vẫn kia giống như muốn hỏi có phải là do ta mật báo hay
không.
Đau lòng thì ra Thuần Vu San San vẫn là không có tín nhiệm ta. Cũng đúng thôi, ta dựa vào cái gì mà đòi hắn tín nhiệm? Ta là Hộ
Quốc phu nhân đó. Ta thu hồi lại ánh mắt, nhưng không có nghĩ ra được
cách để cứu lấy bọn họ.
“Hộ Quốc phu nhân, là lão phu không biết dạy bảo nữ nhi.”
“Ách…” Ta vừa định nói chuyện, tay mới đưa tới giữa không trung đã bị một
người cầm lấy, là Cổ Minh Khải, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay của ta, vẻ mặt của hắn như là bắt gian được chính tiểu thiếp của mình : “Thanh Nhã a,
biểu cữu biết trong lòng ngươi khổ sở, cái gì cũng đừng có lên tiếng, có biểu cữu ở đây ta sẽ làm chủ cho ngươi!”
“A? Không…”
“Thanh Nhã ngươi cứ việc yên tâm đi! Biểu cữu mặc dù chỉ là một Thượng
Thư,nhưng đây là mặt mũi của Hoàng Gia! Lãnh quận vương! Ngươi mau nói
chuyện này phải giải quyết làm sao đây!”
Ta đã nhận ra Cổ Minh Khải cố ý chặn lời không cho ta nói.
Lãnh quận vương giống như ta nhất thời không có cách nào, nữ nhi của mình bị người khác bắt gặp đang hẹn hò cũng thị lang của Hộ Quốc phu nhân,
không nó tới việc chuyện nghiêm trọng sau việc này, chỉ riêng mặt mũi
của mình cũng sẽ mất sạch. Đột nhiên,Lãnh quận vương bi thống thán một
tiếng: “Ai! Mau giao cho Hoàng thượng định đoạt!” Phẩy ống tay áo, quay
đi không nhìn bất cứ người nào khác.
“Lãnh quận vương!” Ta kinh hô, “Việc này làm sao có thể giao cho Hoàng thượng, không bằng chúng ta tự…”
“Thanh Nhã!” Cổ Minh Khải lại lần cắt đứt lời ta lần nữa, “Biểu cữu biết hiện
tại ở trong lòng ngươi chắc chắn là đang muốn giết tiểu tiện nhân kia,
nhưng mà! Hắn là do Hoàng thượng ban ban cho ngươi, tất nhiên phải là
mời Hoàng thượng định đoạt.Người đâu,trước tiên đưa Lãnh quận vương hồi
phủ.”
Lập tức, có người lên đưa Lãnh quận vương đi, ta vô cùng
bực mình, Cổ Minh Khải hắn cố ý, hắn biết rất rõ ràng ý nghĩ mà ta nói
là chuyện giải quyết riêng. Mà hắn lại không cho ta nói chuyện với Lãnh
quận vương , rõ ràng là sợ ta làm Lãnh quận vương thay đổi chủ ý.
Quét mắt một vòng, ở đây còn có các quan viên khác, Cổ Minh Khải rõ ràng là
cố tình không cho ta xoay chuyển sự việc. Cổ Minh Khải ngươi được lắm!
Ngươi muốn cho ta mất mặt như vậy hả!