Mục đích vào cung hôm nay đã đạt được, ta cũng không muốn ở lại đây lâu, đang chuẩn bị để
chuồn đi, không ngờ tới Phong Tuyết Âm lại cầm tay của ta: “Thanh Nhã,
nếu việc của Thanh Châu đã xong ,vậy việc của Thuần Vu San San thì ngươi định tính thế nào?”
“Thuần Vu San San?” Phong Tuyết Âm bất ngờ
nhắc tới Thuần Vu San San làm ta trở tay không kịp, nói thật, ta cũng
không biết phải xử lý sao chuyện của Thuần Vu San San, ta tính toán là
chờ vụ Thanh Châu xong xuôi,rồi sẽ cùng Phong Thanh Nhã thương nghị lại.
“Ngươi đó, ta biết là ngươi một lòng việc quốc gia đại sự mà quên đi chuyện
nhà.” Phong Tuyết Âm đem ta trở thành một người vĩ đại vì nước vì
dân,nàng buông tay ta ra lấy từ trong ngực ra một phong thư, “Cho nên tỷ tỷ đã cùng Hoàng thượng thương nghị, giúp cho ngươi một biện pháp hữu
hiệu lắm.” Vừa nói, vừa nói nàng đem phong thư đặt lên bàn, đẩy nó tới
trước mặt của ta, trên phong thư có hai chữ ” Hưu Thư” thật to.
“Hưu thư!”
“Không tệ phải không, là Hưu thư.” Thanh âm của Phong Tuyết Âm lộ ra chút ý
khinh thị, “Ngươi vừa trở về, nên còn không biết, bên ngoài có rất nhiều lời đồn đãi những chuyện nhảm nhí, đều rất bất lợi đối với ngươi, ngươi chỉ có cách bỏ rơi Thuần Vu San San, hơn nữa thành toàn hôn sự cho hắn
cùng Lãnh Quận chúa, mới có thể vãn hồi lại danh tiếng, Thanh Nhã, Phong gia là gia tộc có danh dự uy tín, chớ nói chi ngươi còn là Hộ Quốc Phu
Nhân của Hiên Viên Vương triều !
Một tên thị lang là chuyện nhỏ,
mất mặt lại là chuyện lớn . Phong gia không thể mất mặt, Hộ quốc phu
nhân càng không thể mất mặt, Hoàng gia lại càng không thể mất mặt! Cho
nên bây giờ ngươi hưu Thuần Vu San San,còn phải tự mình viết bố cáo
thiên hạ, lí do tại sao lại hưu Thuần Vu,nếu như ngươi không làm chuyện
đó thì hoàn toàn không thể lấy đươc mặt mũi Phong gia, cùng Hộ quốc
phủ!” Giọng nói của Phong Tuyết Âm không nặng không nhẹ nhưng ta lại cảm giác được từng chữ từng chữ nặng như ngàn cân.
Bố cáo thiên hạ
,chuyện này vẫn không thể để mất mặt, nói cách khác chính là bản bố cáo
này chính là để cho người ta cảm thấy là mình không có tội , mà là do
ban đầu nhất thời mơ hồ, hoặc là không biết tình hình, muốn cho mọi
người rõ ràng, . Bản bố cáo này a… còn phải tự mình viết tay. Cái này
chỉ có chân chính Phong Thanh Nhã mới làm được thôi
“Thanh Nhã đã biết.” Ta đem bức Hưu thư kia thu vào trong tay áo, ”
Vậy bây giờ Thanh Nhã đi thiên lao, đem Thuần Vu San San thả ra.”
“Ân, được, nghe nói Lãnh Quận chúa bị Lãnh vương gia sau khi mang về một mực giam lỏng ở trong phòng, sau chuyện này, ngươi cũng phải cùng Lãnh
vương gia giải thích một phen, tất cả mọi người đều là thân thích, đừng
để bị mất hòa khí.”
“Thanh Nhã đã rõ.” Ta đứng dậy ,hướng Hiên Viên Dật Phi thi lễ, hắn gật đầu, xem như đồng ý cho ta rời đi.
Lãng phí mất một ngày, nhặt được về một bức hưu thư, trời ạ, ta thật đau
lòng a, ta không nghĩ sẽ hưu Thuần Vu San San ,nhưng ta cũng đâu có phải là Phong Thanh Nhã đâu , dựa vào cái gì mà đau lòng cơ chứ!
Xuất
phát từ tâm lý ác độc ghen ghét , hưu Thuần Vu San San, ta tán thành cả
hai tay . Thuận tiện bây giờ cùng hắn làm tốt mối quan hệ, nói không
chừng tương lai vạn nhất Lão Tử có thay đổi thân thể, còn có thể tiếp
tục cùng họ Thuần Vu cái…kia… Hắc hắc hắc hắc, hảo tà ác, hảo YD, không
nghĩ nữa , không nghĩ nữa , nước miếng đều rớt ra rồi,thức ăn của Thuần
Vu San San quả thật là tuyệt vời .
Trong đầu tính toán thật
nhanh, phải phải tính đến mọi biện pháp, cho dù có hoán đổi linh hồn, ta cũng còn có thể dựa vào chút tình người để mà sống tốt, rốt cuộc phải
làm thế nào đây?
Chân trước mới thò ra khỏi cửa cung, phu xe đánh xe cho ta vội vã chạy tới lại còn không có giáo dưỡng hô to: “Phu nhân
đừng lại đây, phu nhân đừng lại đã”
Có ý tứ gì? Nhìn hắn càng
ngày càng chạy lại gần , ta đột nhiên phát hiện y phục người hầu màu nâu đất của hắn giờ biến thành mọi màu sắc ,mà trên đầu của hắn có một bó
cải trắng, ta lập tức cảm giác được gì đó không ổn, vội lui vào trong
một bước, đứng đợi ở cửa cung .
Phu xe thở hồng hộc chạy đến
trước mặt của ta, ta nhặt cải trắng ở trên đầu của hắn xuống, trên y
phục còn có cả trứng gà vỡ nát: “Ngươi… tại sao lại biến thành như vậy
?”
“Không tốt rồi, phu nhân.” Phu xe vội vàng nuốt nước miếng thở dốc, “Dân chúng bọn họ đều điên rồi, bọn họ nói ngươi phá hoại nhân
duyên của Thuần Vu San San và Lãnh quận chúa, heo chó cũng không bằng
,lúc chúng ta rời phủ trời vẫn còn sớm, cho nên nhìn thấy ít người, hiện tại vừa lúc là buổi trưa, nhiều người , ngươi nhìn xem, tiểu nhân còn
bị ném thành như vậy.”
Màu mè trên người phu xe có thể nói trắng
là do cả, hồng chính là cà chua, màu xanh là rau , màu vàng là trứng gà, màu tím là nho, ta ngửi mùi trứng gà thở dài nói: “Kinh thành cũng thật là giàu có, dù là có ném trứng cũng không phải là trứng hỏng , tât cả
đều là đồ ăn được, xe ngựa của chúng ta đâu?”
Phu xe liền nhíu mi nhăn măth, hắn mặt động đậy, màu vàng trên đầu hắn chợt chảy xuống, hắn thuận tiện nuốt vào: “Phu nhân, xe của chúng ta đã bị ném đầy , người
có muốn ngồi cũng không thể được a.”
“Tốt! Ngươi mau đem tất cả trở về, chúng ta có thể tiết kiêm được một tháng tiền ăn đó.”
“Vậy còn người thì sao , Phu nhân?”
Ta nhìn xung quanh một lúc, nhỏ giọng hỏi: “CÓ ai đi theo ngươi hay không?”
Phu xe thành thật chỉ ngón tay ra đằng sau: “Có, nơi đó , tát cả đều ẩn
nấp,dù sao con đường này, phu nhân ngươi không thể đi được.”
Ta
hít một hơi lạnh: “Vậy ta đi hóa trang trước.” Lập tức, ta liền quay đầu chạy. Phía sau truyền đến tiếng la của phu xe : “Phu nhân hãy cẩn thận ” hừ ta không có muốn dùng đồ ăn thay nước để tắm đâu.
Lúc này ta
đứng mai phục ở một ngọn núi giả, nhìn thấy một tiểu thái giám dáng dấp
so với ta không khác biệt là bao nhiêu,ta liền kéo hắn ra sau núi giả,
hung tợn quát: “Lột đồ ra!”
“Hộ, Hộ quốc … phu nhân? !” Tiểu thái giám sợ đến mặt mũi xanh lè xanh lét ta đẩy hắn một thanh: “Lột đồ ra
ngươi có nghe thấy không có!”
“dạ dạ dạ” tiểu thái giám run lẩy bẩy bạc móc ra .
Ta nhích lại gần: “Lại cướp giật nữa rồi! Bất quá ngươi đã đem tiền ra,
vậy thì ta sẽ nhận .” Ta không chút khách khí lấy đi bạc trong tay tiểu
thái giám, tiểu thái giám sợ xanh mặt: “Vậy, phu nhân, nô tài không thể
hầu hạ phu nhân chuyện phiếm.”
“Nói thừa thãi cái gì đó! Mau
cởi!” Ta rống to, tiểu thái giám lúc này bắt đầu cởi quần áo. Hắn cởi
xong y phục thái giám, ta ngăn hắn lại, cái tên tiểu tử này vẫn còn muốn cởi nữa: “Ngươi đã có thể cút.”
Tiểu thái giám có điểm không tin nháy nháy mắt: “Phu nhân, nô tài thật sự có thể đi?”
“Đúng, để lại trang phục, rồi cút!”
“Vâng vâng!” Tiểu thái giám lao đi như bay. Ta lại bắt đầu mặc quần áo, ai
nha, y phục cổ trang thật là phiền toái, tầng tầng lớp lớp, nha bọn họ
không biết sử dụng cúc áo hay sao!
“Phong Thanh Nhã, lá gan của
ngươi càng lúc càng lớn , dám ăn cướp đến tận trong cung?” Âm thanh âm
lãnh đột nhiên từ đỉnh đầu truyền đến, ta ngẩng đầu nhìn lên, lập tức,
ánh mặt trời làm chói mắt, ta theo bản năng nheo lại hai mắt , chỉ thấy
một bóng dáng đứng dưới ánh nắng sáng rực rỡ, ánh nắng chiếu xung quanh
bóng dáng kia giống như tỏa hòa quang, như tiên nhan hạ phàm.
Ta hướng hắn ngoắc ngoắc: “Tỷ phu a, ngươi không phải đang bồi tỷ tỷ ngắm hoa sao?”
Bóng dáng kia tránh ra làm cho ánh mặt trời chiếu thẳng vào mặt của ta, ta
vuốt vuốt hai mắt, dần dần thích ứng, mới nhìn rõ trước mặt là Hiên Viên Dật Phi lạnh lùng, phi long màu đỏ nổi bật trên bạch sắc long bào, hai
tròng mắt hắn vẫn khép hờ, hai tay giấu trong ống tay áo .